Mũi tên của thần Cupid - Minh Nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MŨI TÊN CỦA THẦN CUPID – MINH NHẬTCó những chiều rất nhạt. Tức là người ta sớm nhận ra rằng nó chẳng có hương vị gì, không gian trống rỗng hơn và hơn nữa, người ta đứng lên khỏi ghế đang ngồi, và người ta đi ra ngoài phía hiên, nhìn mưa rơi rơi nhìn mưa bay bay, và người ta quay sang bên cạnh nói một câu lơ đãng:- Tệ thật!Chợt có tiếng cắt ngang.- Cái gì tệ cơ?Tôi giật mình, trở lại đúng nơi mình đang ngồi: nhà Vỹ - chúng tôi đang ngồi xem phim "300" ở nhà nó, đang đến đoạn Spartan chiến đấu solo. Khỉ thật, tôi để đầu óc mình bay bổng nơi nào đó đến nỗi nếu đứa bạn không kéo lại thì nó đã bay...mất đầu rồi. Không thể hiểu được chính bản thân mình nữa. Hình ảnh của chàng trai đứng bên cửa sổ ám ảnh tôi khủng khiếp, suốt từ lúc nhìn thấy Giang tới giờ, dường như tôi không sao rời bỏ được suy nghĩ đó chính là một thứ gì đó mình chờ đợi từ rất lâu. Tôi gập sách vở và tài liệu, vứt vào túi, đứng lên.- Mày đi đâu thế?- Đi đâu đó. Tao không vào đầu được cái gì bây giờ cả, chúng mày cứ xem tiếp đi. À, phim này hay đấy!Và tôi đứng lên trước ánh nhìn kỳ lạ của Vỹ và Phan Anh. Bước ra phố, leo lên chiếc xe thân quen, phóng đi trước Hà Nội đang lạnh lên kỳ lạ.Chính xác thì tôi đã gặp Giang cách đây một trăm bốn mươi tám tiếng. Và trong suốt gần như là cần đấy thời gian, tôi suy nghĩ về anh. Đó là một người chắc chắn là không quen biết. Vậy thì cái gì đã khiến tôi trở nên lưu tâm đến như vậy. Có phải vì Giang là một "người nổi tiếng"? Có phải vì anh ấy dường như có quá nhiều giai thoại trong những gì xung quanh tôi? Bạn bè tôi hoặc không phải bạn bè tôi nói về Giang, rằng là anh ấy là một chàng trai ăn chơi, rằng là cậu ấy sống bê tha, rằng trường đại học ở Minesota đã đuổi cậu ấy vì đánh nhau, rằng thì rất nhiều thứ. Cớ gì một con người lại có nhiều sự quan tâm đến như vậy, chỉ vì Giang sinh ra trong một gia đình không nghèo, chỉ vì cậu ấy quá thu hút, chỉ vì cậu ấy thực sự là một người người giỏi và nổi bật hơn hẳn những kẻ cùng tuổi? Hay vì thứ làm người ta biết đến cậu ấy nhiều nhất: là một DJ nổi bật trong một pub nổi tiếng nhất thành phố. Thế thì con người thật là nhiều thời gian cho những thứ không liên quan đến mình.Nhưng biết đâu đấy, vì có thể nó sẽ lại liên quan đến mình.Vì tôi đã gặp Giang, và tất cả không như những gì tôi vẫn tưởng tượng trong đầu. Phải thừa nhận rằng anh ấy gây một ấn tượng rất mạnh ở ngay từ vẻ ngoài, dù tôi đã nhìn ảnh Giang qua rất nhiều nơi trên mạng mà trí tò mò mang tôi đến, nhưng sự cuốn hút của thực tế vẫn đánh bật tất cả. Tôi không muốn tả về Giang bởi thực ra cậu ấy không có gì để tả ngoài vài từ: rất đẹp. Vẻ mặt điềm nhiên, đôi mắt có hồn và luôn ánh lên nụ cười trong đó. Giang ngồi lặng lẽ ở một góc quán, chiếc laptop trước mặt bật bản The lady in red của Chris de Burgh, cậu ngồi xoay xoay chiếc di động trên mặt bàn, nửa như đang chờ ai đó, nửa như đang nghĩ điều gì đó. Tôi ngắm...trộm Giang từ một góc khác, vô cùng đáng ngạc nhiên là những lời nói không hay về Giang gần như tan biến sạch trong tôi. Và rồi cậu ấy đứng lên, đi về phía ngoài hiên của quán, nhìn xuống dưới đường một lúc, rồi thả nhẹ lời nói bâng quơ:- Tệ thật!Câu nói đấy vô tình rơi vào suy nghĩ của tôi, và tôi thi thoảng lại bị bật ra một cách vô thức, như lúc ở nhà Vỹ chẳng hạn...Ngày tồi tệTôi đã có một ngày thật khủng khiếp. Khủng khiếp đến mức không bật ra thành lời mà la hét được. Bạn gái tôi bỏ rơi tôi giữa đường, đánh rơi lại những đoạn đối thoại không khác phim hình sự là mấy. Trục trặc đột nhiên với ông chủ ở pub nơi tôi đang làm khiến việc chơi nhạc phải tạm dừng vài ngày... Xin lỗi thì đơn giản, nhưng thế thì có nghĩa lý gì với tôi chứ khi mà tôi chẳng hề muốn làm điều đó... Mọi chuyện còn trở nên ngu xuẩn hơn khi mà lúc đầu giờ chiều tôi gặp thằng bạn thân, kể lể chút nỗi lòng mề đang lộn hết lên của tôi, và cái thằng khỉ gió đấy lại nói cái điều tôi ghét nhất:- Tại sao mày lại cố gắng làm những thứ khó khăn đến vậy? Nhiều người thích mày thì mày lại chọn người không thích mày để theo đuổi, và gánh lấy kết cục như thế. Không nhận sự giúp đỡ của gia đình để tự làm lấy những thứ công việc lằng nhằng như thế...Tôi và nó có sự tranh cãi về chủ đề chết tiệt. Không thể nói cho một người chỉ thích nghĩ đến sự bằng phẳng về niềm đam mê được. Và kết quả là nó đứng lên, giận dữ bởi sự kém thấu hiểu của tôi, đùng đùng bỏ về. Tôi nhận ra một người ở cạnh mình thật lâu chưa chắc đã là người hiểu mình. Tôi bật nhạc, ngồi suy nghĩ linh tinh. Thằng bạn đứng lên được chừng mười phút thì một cô bé bước vào quán, đi một mình, chọn một bàn nhỏ ghế đệm gần lối ban công. Cô bé có khuôn mặt gầy và đôi môi hơi cong, ăn mặc kỳ quặc tựa như một tín đồ Punk. Đó là những thứ lướt qua tôi. Quán rất vắng. Một người không quen biết, có thể chia sẻ gì những thứ đang đọng lại trong đầu tôi? Tôi đứng lên, bước ra ngoài hiên, trời bắt đầu mưa, phía dưới đường xe cộ tấp nập, chợt tôi thấy bạn gái, à không, bây giờ thì đã là bạn gái cũ, của tôi đang ngồi sau xe một chàng trai, phóng vụt qua. Đầu óc tôi tối sầm lại:- Tệ thật!Tôi quay vào trong, không muốn cái cảnh kia hiện hữu trong đầu nữa, chợt ngay lúc đó, tôi bắt gặp ánh mắt của cô gái đang nhìn tôi. Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau, có cái gì đó ngỡ ngàng, tim tôi đập thình thịch ngay khi khuôn mặt tôi vẫn điềm nhiên, có lẽ công việc trước đám đông khiến cho tôi biến cách giấu những cảm xúc của mình thật kín sau khuôn mặt. Ngay khi ấy, tôi muốn ngồi xuống và nói chuyện với cô gái kỳ lạ, nhưng không hiểu vì điều gì, tôi bước về phía bàn, gập laptop, xách túi, đi thẳng xuống dưới, trả tiền và ra về.Nếu là cái gì đó thuộc về tình cờ, thì nó sẽ lặp lại, tôi tin là như thế. Tuy vậy, tôi mong gặp lại cô gái ấy, vừa mới chia tay bạn gái mà đã nghĩ đến một người khác thì thật là tệ, nhưng còn tốt hơn là không có ai để mà nghĩ đến.Mũi tên đỏHãy gọi tôi là Cupid. Tôi là một nhân vật mà ai cũng biết. Tôi bay bay với đôi cánh trắng nhỏ và cái cung màu bạc, bắn ra những mũi tên đỏ mang hình trái tim. Tôi thuộc dạng... không có việc gì để làm(!), nói đúng hơn là bố mẹ của tôi bận quá nhiều việc nên thường để tôi rong chơi quanh quẩn với chiếc cung tình yêu! Và vì thế tôi thường làm người sắp đặt cho những thứ khiến người ta xích lại gần nhau hơn.Tuần này tôi bắn được vô số, hình như là trời càng lạnh thì những mũi tên của tôi càng trở nên hiệu quả, bắn phát nào trúng phát ấy. Chỉ có duy nhất hai người khiến tôi vô cùng bực mình đó là An và Giang. Tôi bắn hụt mất mũi tên liền, tiếc hùi hụi! Một lần khi họ đi ngang qua nhau trên phố, đi ngay sát luôn, thế mà không nhìn thấy nhau, tôi bắn nhưng trượt rõ xa. Lần thứ hai thì họ gặp nhau tại một quán café, tôi bay ngang qua, trông quen quen nên bắn cho cả hai người mỗi người một mũi, thế mà chả hiểu run tay thế nào lại trúng...gần tim. Rung rinh chứ chưa down hẳn! Tệ thật! Tôi bỏ hết mấy vụ khác quyết tâm săn bằng được hai người này!Tối thứ bẩy, An nhận được lời mời sinh nhật của Phan Anh, tổ chức trên Toilet Pub, nó ngại quá, vì nó không thích đến những nơi ồn ào như thế, nhưng đứa bạn thân chọn rồi nên An cũng chẳng càu nhàu nữa. Bước lên đến nơi rồi mới thấy choáng thật, không khí sôi động và náo nhiệt, có lẽ ai bước vào đây cũng có cái cảm giác ấy. An ngồi xuống bàn của Phan Anh, mọi người đang cheer sinh nhật một cách ầm ĩ, nó quay sang đứa bạn, nở một nụ cười để trấn an Phan Anh vì biết con bạn vẫn lo lắng rằng nó không đến những nơi thế này được. Giữa không khí đang nóng lên thấy rõ của pub, tiếng nói từ phía bàn mix tầng hai của DJ vang lên: "Đây là bản nhạc tặng cho Phan Anh. Chúc mừng sinh nhật Phan Anh!!!", và rồi là những âm thanh "Happy birthday" của New Kids. Mọi người lại được một phen rú rít cuồng nhiệt làm An cũng vui lây. Phan Anh mỉm cười giơ cốc hướng về phía bàn mix ra hiệu cảm ơn, An nhìn lên theo và giật mình... Là cậu ấy! Thì ra đây chính là pub nơi Giang làm! Tự dưng An thấy tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết. Nó lúng túng xoay xoay ly colktail hoa quả, Phan Anh vỗ vai nó:- Sao thế mày, thấy khó chịu thì ra ngoài một tí cho thoáng.An gật đầu. Len qua đám đông đang nhảy để bước ra. Phía ngoài cửa có một chiếc ghế đệm, nó ngồi xuống, tim vẫn loạn nhịp, đầu tràn ngập hình ảnh về Giang. Nó không chuẩn bị cho một sự gặp lại như thế. Đột nhiên có tiếng nói:- Bạn không sao chứ?An ngẩng mặt lên, nó giật mình lần thứ hai trong vòng một phút. Cậu ấy tập hai. =.= Nó lúng túng:- Không, tớ không sao. Bạn không phải chơi nhạc nữa sao?Giang mỉm cười, ngồi xuống cạnh An:- Không, tớ vừa chuyển cho người khác chơi. Tại tớ thấy bạn hình như mệt nên tớ đi ra cùng?- Cậu thấy tớ mệt?- Ở bên trên người ta có thể nhìn rất rõ mọi thứ. Bạn uống không? Giang giơ ra một chiếc cốc thuỷ tinh trắng. An ngờ ngợ, lắc đầu:- Tớ không uống rượu.Giang cười phá:- Đây là nước chanh. Đúng là cậu mệt rồi (!). Sao cậu nghĩ tớ uống rượu chứ, người ta đến đây để chơi, nhưng tớ đến đây để làm!An chợt mỉm cười. Đúng thế, đôi khi mọi thứ không phải bao giờ cũng như bên ngoài của nó. Nó lúng túng, gập gập ngón tay:- Công việc tốt chứ?- Tạm ổn. Chấp nhận làm công việc mang lại sự huyên náo cho người khác là chấp nhận mình phải bớt ồn ào đi. Chỉ có sự hứng khởi là giống nhau.- Tại sao không phải là một phòng trà hay một quán café mà lại là một pub?- Vì tớ thấy thoải mái ở đây, người ta cần làm những việc khiến bản thân thoải mái. Người ta nói pub là xấu, tớ nghĩ chẳng có gì xấu, chỉ là cách nhìn của mọi người về nó mà thôi.Chết tiệt! Cậu ta thật tuyệt! An thầm nghĩ. Nó húng hắng:- Bạn là...bạn của Phan Anh hả?- Ừ, tớ cũng đang định hỏi bạn câu ấy. Vậy mà chúng ta không gặp nhau sớm hơn nhỉ.Câu nói đầy hàm ý, nhưng An tỏ ra không biết nói gì. Nó càng lúng túng hơn! Chút sau, nó nheo mắt:- Ừm, thực ra thì đây cũng không phải lần đầu chúng ta gặp nhau...Trời ạ. Đến đây thì tôi chịu không nổi! Nhắc lại tôi là cậu bé có cánh bay bay và bắn cung.(!) Hai người này cứ nói chuyện thế này thì có mà đến sáng! Tôi phải làm việc của mình thôi rồi còn về ngủ, những đứa trẻ con (cho dù có cánh!) thì giờ này cũng phải về nhà chui vào chăn! Tôi giương cung lên, ngắm kỹ, và... Chíu! Phụp! Lần này thì không thể trượt được! - Ngày mai bạn có rảnh vào bữa trưa không, nếu...Tốt rồi đấy! Tôi tự nhủ. Mình đã trẻ con lắm rồi mà vẫn cứ phải đi kết nối những trái tim còn trẻ con hơn! Tôi ngáp một cái đầy ngái ngủ, nhưng thích thú và thoả mãn, rồi bay đi...Phía dưới, những quầng sáng của đèn đường dần mờ lại, ngay sau cánh cửa ồn ã và ngạt thở, có hai người đang ngồi nói chuyện trong không gian yên tĩnh của những con đom đóm, hình như những nơi càng tối, thì lại càng có nhiều đom đóm hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro