Vụ đình chỉ học bất thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VỤ ĐÌNH CHỈ HỌC BẤT THƯỜNG
1.
- Em bị đình chỉ học tập ba ngày.
Trời ạ, tám cái chữ ấy vang vào tai tôi tựa như là sấm. Tôi cố định thần lại, vểnh tai lên cố thử xem mình có nghe nhầm không, mắt thì mở to nhìn thẳng vào thầy giám thị, tại tôi thấy trong mấy phim hành động thì các điệp viên có khả năng nhìn... mấp máy môi mà đoán tiếng.
- Dạ? - tôi mấp máy bằng một thứ âm tiết đầy tội nghiệp
- Em bị đình chỉ học tập ba ngày.
Tám chữ ấy lặp lại không chút thương cảm. Tôi nhìn ra ngoài trời, di di ngón tay trên cái bản tường trình dài hai trang A4 đang trở nên vô nghĩa. "Khỉ thật, một siêu-học-sinh như mình mà cũng có thể bị đình chỉ ư?" Nhưng cái người vừa trả lời câu hỏi của tôi hai lần thật rõ ràng vẫn đang ngồi trước mặt tôi, không có vẻ gì muốn biến mất. Tôi vừa lẩm nhẩm bài "Sai lầm vẫn là anh" vừa bước ra khỏi phòng kỉ luật một cách đầy... bi phẫn.
2. Số là như thế này, tôi - một lớp phó kỉ luật đầy gương mẫu (xin nhắc lại là lớp phó kỉ luật, à, xin nhắc thêm nữa là đầy gương mẫu!), chưa hề tham gia vào bất cứ một vụ bê bối loại to nào của trường. Nhưng cái nhiệm vụ đầy gian nan của tôi, mở ngoặc nhắc lại lần thứ ba: chuyên đi kỉ luật người khác, nó cũng tựa như là làm công an, giữa công an với tội phạm, bao giờ giữa họ cũng có một mối quan hệ không tên rất kỳ quặc. Và tôi cũng thế, mấy đứa bạn khá khẩm nhất của tôi, lại toàn là những thằng quỷ sứ ngổ ngáo nhất lớp, à, có lẽ là nhất trường luôn. Và một trong những phi vụ gần đây nhất của các chàng trai "sáng giá" đó là bôi sáp lên bảng, những trò nghịch dại như thế xẩy ra khá đều đặn và có tổ chức, nên lần này thì ban giám hiệu quyết điều tra ra bằng được đứa khỉ nào đã làm chuyện tày đình này, vì đến đứa trẻ con cũng biết rằng một khi bảng đã bị bôi sáp thì hết chữa luôn, chỉ có nước thay bảng mới.
- Ai là người đã làm chuyện này? - mặt thầy Giang giám thị đỏ rực.
Cả lớp im phăng phắc. Những trò như thế xảy ra hàng tuần, và thường thì ban giám hiệu bó tay với cái lớp bất trị mang tên A8 này, bởi dù có dừng vài tiết học lại tra hỏi, thì cũng chẳng có ma nào hé răng nửa lời. Và chúng tôi vẫn trung thành với phương pháp cổ điển đó - "không nghe, không thấy, không biết" - dù cả lớp đều biết rằng mấy đứa hội thằng Vũ ngồi cuối lớp là thủ phạm.
"chuyên đi kỉ luật người khác, nó cũng tựa như là làm công an, giữa công an với tội phạm, bao giờ giữa họ cũng có một mối quan hệ không tên rất kỳ quặc. Và tôi cũng thế, mấy đứa bạn khá khẩm nhất của tôi, lại toàn là những thằng quỷ sứ ngổ ngáo nhất lớp, à, có lẽ là nhất trường luôn.."
- Ngọc, em đứng lên! - giọng thầy Giang cao vút.
Lớp trưởng yêu dấu của tôi đứng dậy.
- Dạ, có em thưa thầy.
- Em đừng nói lần này em cũng không biết ai đã bôi sáp lên bảng nhé.
- Em cũng đang nghĩ đến một lối diễn đạt khác ạ! - Lớp trưởng thở dài, xịu xuống.
- Thôi thôi, em ngồi xuống - giọng thầy vẫn... trên quãng tám.
Khi Ngọc đã yên vị, còn tôi thì vẫn cắm cúi hý hoáy chép bài tập về nhà cho thằng Linh, cũng là một thằng bạn "yêu quái", và hiện giờ vẫn chưa có mặt ở lớp. Bỗng nhiên, tôi giật mình khi nghe tên mình từ thầy Giang:
- Thu, đứng dậy, theo tôi xuống phòng kỉ luật.
"Gì ạ?" - Tôi ớ ra, rồi một giây sau, đã ngoan ngoãn xếp gọn đống lộn xộn trên bàn và lẽo đẽo theo thầy ra khỏi lớp.
- Em ngồi viết bảng tường trình đi - thầy nói khi tôi đang ngơ ngác như con mèo con trong phòng kỉ luật.
- Dạ? Tường trình gì ạ?
- Tường trình em đã lên lớp như thế nào sáng nay, và thấy ai đang bôi sáp lên bảng.
- Dạ, em không thấy ai bôi sáp lên bảng ạ - tôi trả lời thật thà. Tất nhiên, có những điều người ta không cần "thấy" mà vẫn "biết".
- Cứ viết bảng tường trình đi.
Tôi meo meo mấy tiếng, rồi cắm cúi ngồi làm bản tường trình. Và sau chừng nửa tiếng, và thầy Giang lướt mắt đọc qua (không thấy có những gì thấy muốn biết), thì tôi nhận được một câu nói mang đầy kịch tính:
- Em bị đình chỉ học tập ba ngày.
Đoạn sau thì tôi đã kể rồi đó. Vậy là mọi sự dồn nén trút vào một cá nhân, lý do được ghi ra trong giấy đình chỉ học tập của tôi là "bao che cho những hành động thiếu nghiêm túc và vi phạm kỉ luật của một số học sinh khác, không làm tròn nhiệm vụ".
Trời, giá mà tôi biết được nhiệm vụ của tôi không phải là đi "bắt" những đứa không bỏ áo trong quần!
3. Buổi trưa, tôi ngồi ngất ở quán Hồng Trà gần trường, đội thằng Vũ học xong ra quán. Chúng nó đã nhận được thông tin về vụ đình chỉ bất thường qua tin nhắn, khi sms cho tôi hỏi "Tình hình dưới đó thế nào rồi?", và nhận được câu trả lời: "Đã uống đến cốc hồng trà mật ong thứ ba. Đình chỉ ba ngày".
- Xin lỗi nhé. Hớ, tao không nghĩ tự dưng thầy giám thị chơi chiêu "chỉ mặt gán tội" như thế.
- Trời, muộn rồi chàng ơi! Giờ hối lỗi gì nữa - tôi hậm hực.
- Thế cuối cùng là đứa nào nghịch vậy? - tôi vừa ra hiệu cho thằng nhóc bán hàng thêm cốc hồng trà mật ong nữa, vừa hỏi tò mò.
- Ừ nhỉ, đứa nào thế? - thằng Vũ hất hàm.
Cả đám im lặng nhìn nhau. Tôi giật mình.
- Gì thế, đừng đùa chứ, đứa nào làm vậy? - thằng Vũ cau mày.
- Không phải tao - Khang lắc đầu.
- Cũng không phải tao luôn - Phương trả lời nghiêm nghị.
- Hay thằng Linh, hôm nay nó không đi học mà - Vũ khụt khịt.
- Không, không phải Linh, hôm qua Linh gọi tớ bảo mệt nên nghỉ hôm nay mà, nếu nó làm nó đã bảo tớ rồi - tôi bảo vệ tư cách cho thằng bạn thân.
- Ờ, hôm qua tan cái nó về luôn mà, có vẻ mệt.
- Hử, vụ này lạ đây! - cả đám ồ lên - vậy đứa nào làm, không lẽ tụi lớp chiều?
- Khả năng là thế, chúng nó thông báo là lúc đến thì bảng đã như thế. Nhưng biết đâu được đấy.
- Ừm, lớp chiều là bọn 11 B3 phải không, tao biết vài thằng không khác gì quỷ trong lớp ấy.
- Phải bảo thầy Giang thôi, như thế này thì oan cho lớp mình quá!
- Trời, cậu nghĩ thầy Giang tin lời các cậu sao, các cậu lại chả có uy tín quá!??
Những ý kiến bàn cãi qua lại, thêm nhiều cốc hồng trà được gọi. Tôi thấy Vũ ngồi im lặng, nó đang nghĩ điều gì đó.
4. Ngày hôm sau, khi tôi đến lớp thì cả lớp đang bàn tán xôn xao, rồi xúm vào hỏi thăm vụ việc hôm qua. Chưa kịp thông báo tình hình kèm thêm vài dòng "bịa tạc" cho thêm phần bi tráng thì thầy giám thị đã lại có mặt.
- Theo như hội đồng kỉ luật đã bàn bạc, chúng tôi quyết định kỉ luật em Đặng Bảo Thu vì việc đã bao che cho hành động vi phạm nội quy của một số em khác trong lớp.
- Thưa thầy, em xin có ý kiến - đột nhiên thằng Vũ đứng dậy.
- Có chuyện gì?
- Em cho rằng chuyện này có chút vấn đề, bọn em không hề bôi sáp lên bảng.
- Vậy thì ai, chúng tôi muốn một cái tên chứ không phải một lời phủ nhận.
- Em không thể đưa ra một cái tên, vì em không biết. Nhưng bọn em chỉ có thể khẳng định em không làm.
- Em chứng minh được điều đó không.
- Em thực sự không có ý hỗn láo, em muốn hỏi điều ngược lại, thầy có chứng minh được điều đó không? - Giọng thằng bạn khá thận trọng.
- Em muốn chất vất hội đồng kỉ luật?
- Em chỉ muốn biết đó có phải một quyết định cá nhân? Em hoàn toàn không nghĩ hội đồng kỉ luật sẽ làm thế.
Cả lớp ồ lên, thầy Giang cố giữ bình tĩnh.
- Chúng tôi dựa vào những hành vi sai phạm mà lớp 12A8 đã xảy ra từ rất lâu.
- Điều đó thực ra chẳng nói lên điều gì, nhưng nếu thầy muốn, chúng em sẽ làm rõ chuyện này.
- Bằng cách nào?
Tôi đã bắt đầu lờ mờ đoán ra ý của Vũ, tôi hướng mắt về phía nó, lắc đầu, nhưng thằng bạn chỉ cười, gật đầu cho tôi an tâm.
- Rất đơn giản, em sẽ nhận toàn bộ những việc mà lớp A8 đã vi phạm kỉ luật từ trước đến giờ, nhưng em hy vọng nhà trường sẽ rút lại việc kỉ luật Thu, bạn ý hoàn toàn không liên quan đến những chuyện này.
- Toàn bộ? Em có biết em sẽ nhận án kỉ luật thế nào không?
- Vâng, toàn bộ. Trừ việc bôi sáp lần này, bọn em không làm - Vũ hoàn toàn không quan tâm gì đến về sau trong câu nói của thầy Giang.
- Cả em nữa, em cũng tham gia vào vụ đốt pháo đầu năm - Phương đột nhiên đứng dậy.
- Và việc ném mực xuống sân trường học kỳ 2 năm ngoái là em làm - thằng Linh, với bộ mặt ngái ngủ và sụt sịt đau ốm, cũng đứng lên.
Tất cả những đứa trong nhóm của Vũ đều đứng lên. Thầy Giang lúng túng trước sự bất ngờ đó. Vũ nói chậm rãi:
- Bọn em sẵn sàng nhận bất cứ án kỉ luật nào của nhà trường, chỉ xin thầy rút lại việc kỉ luật Thu, vì chắc chắn bọn em không liên quan đến chuyện bôi sáp lần này.
- Tất cả các em theo tôi xuống phòng kỉ luật, riêng Thu có thể ở lại tiếp tục tiết học - thầy Giang đi ra cửa.
Cả một đám lẽo đẽo đi theo thầy, tôi gọi với khi Vũ ra gần đến cửa:
- Này!
- Sao thế - Vũ quay lại, nhìn tôi.
Họng tôi chợt như cứng lại, chẳng biết nói gì nữa.
- Ừm, không có gì, bỏ áo trong quần đi, có mỗi việc đấy cứ để nhắc mãi.
Cậu bạn vừa cho áo vào quần vừa cười, bước ra khỏi cửa. Thú thật là lúc đấy tôi thấy tim mình đập rất mạnh. Tôi rút máy ra để dưới bàn, nhắn tin: "Sao cậu làm thế?" "Hì, ai làm người ấy chịu, cũng đến lúc nên như thế. Thôi học đi, lớp phó kỉ luật gì mà lại nhắn tin trong lớp thế!"
...
5. Sáng chủ nhật, chúng tôi lại tụ tập ở quán trà sữa gần trường. Nhờ việc thành khẩn nhận tội với thái độ "khá-là-nghiêm-túc", không đứa nào bị đuổi học, cả đội chỉ bị nhận án đình chỉ một tuần, được... hưởng án treo (cho một list tội trạng dài đến cả trang A4). Chúng tôi ngồi ăn rất nhiều sữa chua và uống hàng tá hồng trà. Lạ thật, tôi không hề hối hận vì chơi với những thằng nghịch như quỷ này, dù có chuyện gì xảy ra! Thực sự là đến bây giờ chúng tôi cũng chẳng biết là ai đã bôi sáp lên bảng nữa, nhưng dù sao cũng chẳng có gì quan trọng. Trong những tình huống bất thường, người ta lại tìm thấy sự chân thành từ những người bạn - tình bạn là không bỏ rơi nhau những lúc như thế. Tôi mỉm cười với suy nghĩ của mình.
- Sắp sinh nhật tớ đấy, hôm đấy tất cả cho áo vào trong quần nhé! - tôi nháy mắt với đám quỷ sứ cạnh mình.
...Và thấy vui vui vì điều ấy!
Phạm Hường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro