Tuyển tập truyện teen valentine đầu tiên. chap3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

upload: Nghiêm Đình Mừng đt 01659025934

Valentine đặc biệt với những nỗi nhớ về anh!

06/02/2012 22:11 PM

V6 - Tôi biết mọi thứ về anh vẫn tồn tại trong lòng tôi, vàcho tôi sức mạnh để có thể chia sẻ câu chuyện của mình đến với tất cả mọi người.

Ngồi nghe lại bài hát "Em rất nhớ anh", mọi kí ức về anh chợt ùa về trong tâm trí tôi...

Mọi chuyện đã kết thúc được một thời gian, nhưng mỗi khi nghe bài hát này, tôi lại khóc và nhớ đến anh - người con trai đã mang lại niềm vui và hạnh phúc, đã kéo tôi ra khỏi bóng tối của cuộc sống, giúp tôi tìm lại được chính mình.

Nụ cười tỏa nắng của anh khiến mọingười đều cảm thấy ấm áp (ảnh minh họa: internet)

Dù không phải là mối tình đầu của tôi nhưng anh lại là người đầu tiên tôi yêu thương bằng tất cả con tim mình. Chuyện tình của chúng tôi tưởng chừng sẽ có một kết thúc có hậu, tuy nó diễn ra không lãng mạnnhư những chuyện tình khác.

Dường như, tình yêu đó chỉ xuất phát từ một phía, nhưng lại chứa đựng nhiều kỉ niệm và nỗi niềm mà người khác khó có thể nhận ra.

Anh là người con trai cao 1m74, có nước da bánh mật, có một khuôn mặt rất lạnh lùng, khó gần. Nhưng khi cười, anh sở hữu một nụ cười tỏa nắng mà bắt kì ai nhìn thấy đềucó cảm giác ấm áp.

Tôi và anh quen nhau một cách hếtsức tình cờ: vào ngày cuối tháng 12/009, khi chúng tôi cùng tham giamột sự kiện đại hội thể thao của tỉnh. Lúc ấy, tôi là một cô bé nhí nhảnh và hồn nhiên, còn anh đang công tác trong ngành công an.

Suốt thời gian diễn ra chương trình thể thao, tôi thường qua bên đội diễu hành vì những công việc liên quan, và cũng một phần vì chú tôi là cấp trên của anh. Sang đó chơi, tôi không hề có một chút ấn tượng gì về anh, và cũng không biết anh đã xin số điện thoại của tôi từ ai.

Sau khi sự kiện thể thao kết thúc, tôi trở về với cuộc sống thường nhật. Bỗng một ngày, tôi nhận được tin nhắn làm quen từ số máy lạ. Tôi vô tư đồng ý và nói chuyện cùng người lạ với nhiều tò mò, thắc mắc trong lòng. Suốt một thời gian,tôi không hề biết mặt anh. Tôi muốn gặp, nhưng anh không chấp thuận. Lúc ấy, tôi đã tặc lưỡi cho qua rằng anh cũng chỉ là một người bạn xã giao thôi, không có gì đáng bận tâm.

Đến một ngày, anh biến mất, không còn nhắn tin hay gọi điện thoại cho tôi nữa. Tôi buồn bã tìm mọi cách liên lạc với anh, kể cả việc hỏi thăm anh qua chú ruột, nhưng không đạt kết quả gì.

Thế rồi, đột ngột vào một ngày giáp Tết, anh liên lạc với tôi, và giảithích lý do, ngỏ lời mong muốn được gặp mặt tôi.

Lúc đó tôi cũng chi nghĩ là đi gặp anh giống như đi gặp một người bạn thôi, lên không để ý đến cách ăn mặc, và khi gặp anh rồi tôi vẫn hồn nhiên nói chuyện vô tư. Lúc đótôi cũng không hề để ý đến hình ảnh của mình với anh khi lần đầu tiên gặp mặt. Sau đó chúng tôi vẫn nói chuyện bình thường.

Cho đến đúng hôm 30 tết của năm 2009 tức là (ngày 14/02) anh đã mời tôi đêm đó lên cơ quan anh đónxem giao thừa cùng anh.Tôi đã gật đầu đồng ý và không suy nghĩ gì cả.

Hôm đó, khi đón giao thừa cùng anh, khi quả pháo hoa đầu tiên được bắn lên trời, hòa với âm thanhnhộn nhịp đó anh đã nói yêu tôi và tặng sô-cô-la cho tôi, tôi đã thật sựbất ngờ và vỡ òa trong hạnh phúc, tôi đã khóc, khóc vì hạnh phúc mà anh đã mang lại cho tôi.

Tôi vô cùng hạnh phúc khi được anh ngỏ lời yêu vào ngày 14/2 (ảnhminh họa: internet)

Năm đó, tại quê tôi, do sự cố kĩ thuật nên pháo hoa được bắn trong 40 phút chứ không phải là 15 phút như thường lệ. Cả tôi và anh lúc đó đã rất vui và hành phúc, khi tôi đã được anh ngỏ lời yêu vào đúng ngày 14/02 lại đúng đêm 30 Tết (dịp lễ đặc biệt và rất lâu mới cómột ngày trùng lặp như thế). Một khung cảnh không lãng mạn như những cặp đôi thường tỏ tình với nhau ngày 14/02,một sự ngẫu nhiên nhưng đã đem lại cho tôi nhưng kỉ niệm không bao giờ quên.

Tôi đã tin rằng, tình yêu của tôi và anh sẽ mãi tốt đẹp,, tôi tin rằng định mệnh đã mang anh lại bên tôi, tôi đã tìm được một nửa thực sự của mình với một lời yêu ngọt ngào và đặc biệt như vậy. Tình yêu của chúng tôi không giống như những cặp đôi bình thường, vì có lẽ do tínhtình anh lạnh lùng, vô tâm. Và, tìnhcảm anh dành cho tôi dường như không nhiều, mọi thứ luôn xuất phát từ phía tôi, tôi luôn là người chủ động tất cả, Anh cũng rất ít biểu hiện tình cảm mình, rất ít khi nói câu "anh yêu em" hay "anh nhớ em". Nhiều khi tôi đã rất buồn, và tự hỏi tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?

Tuy buồn nhưng tôi hiểu đó là tính cách con người của anh, anh tuy ít thể hiện tình cảm, nhưng anh lại là người luôn bên tôi những khi tôi gặp khó khăn. Luôn là bờ vai cho tôi tựa vào mỗi khi tôi mệt mỏi, luônlà người lâu nước mắt cho tôi mỗi khi tôi khóc, và anh giống như người anh kiêm luôn vai trò là ngườiyêu của tôi, khi đưa ra những lời khuyên, những lời chỉ bảo cho tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn trong cuộc sống...

Tình yêu của chúng tôi cứ diễn ra như vậy, giữa một bên là tôi luôn nồng ấm, còn một bên là anh luôn lạnh lùng, nhưng chứa chăn tình cảm. Tôi yêu anh vì những gì anh thể hiện , vì những gì anh mang lại cho tôi.Nhưng tình yêu của tôi và anh đã chỉ kéo dài được một năm rưỡi với nhiều kỉ niệm buồn vui và những khó khăn để được bên nhau,tôi và anh cũng đã được đón mùa một Valentine thứ hai bên nhau với nhiều kỉ niệm ngọt ngào, để rồi chiatay nhau.

Khi chia tay anh tôi đã một lần nữa khóc, khóc không phải vì hạnh phúcmà tôi khóc vì trái tim bị tổn thương. Tôi khóc vì tình yêu của tôikhông được giữ tron vẹn như tôi hằng mơ ước.

Khi chia tay, anh đã nói rằng anh vẫn mong được làm bạn với tôi, mong tôi sống tốt. Nhưng anh không biết rằng tôi đã gục ngã, đã khóc rất nhiều mỗi khi đi qua nhữngcon đường mà tôi và anh thường đi, đã một mình ngồi uống café với 2 cốc cà-phê: một cốc để nhớ về anh, và một cốc tôi dành cho chính mình.

Đêm đến, tôi thường khóc và tự mình gặm nhấm nỗi đau với những kỉ niểm tình yêu. Tôi đã tự hỏi mình phải chăng tại tính của tôi luôn muốn chăm sóc anh kĩ lưỡng, muốnđược yêu thương anh, không muốnchia sẻ anh cho bắt kì ai, đã khiến anh khó chịu và muốn rời xa tôi.

Tôi đã tự dằn vặt bản thân mình rấtnhiều. Nhưng một ngày kia, tôi chợtnhận ra rằng: lỗi ở đây không thuộcvề ai cả, chỉ là trong tình yêu cảm thấy không còn yêu thì hãy buông tay nhau ra, để có thể đến với hạnh phúc thực sự đang đợi ta ở phía trước.

Mọi thứ về anh vẫn tồn tại trong lòng tôi (ảnh minh họa: internet)

Tôi đã cố làm cho mình vui vẻ trở lại, đã tự thay đổi bản thân mình đểrồi khi tôi gặp lại anh, tôi đã tự tin đừng trước anh, cười với anh. Trong sâu thẳm tâm hồn, tôi luôn nhớ về anh, chấp nhận rằng anh rời xa tôi thì tôi sẽ chúc phúc cho anh.và tự tin bước đi trên con đường dài phía trước của cuộc sống.

Giờ đây, tôi đã mạnh mẽ và tự lập được trong cuộc sống không có anh, và tôi còn làm tốt hơn khi có anh bên cạnh tôi. Và tôi cũng tìm được người yêu tôi, người hiện giờ luôn bên tôi, lo lắng quan tâm tôi, người đã thay vào vị trí của anh. Nhưng tôi biết rõ rằng dù người ấy có quan tâm với tôi như thế nào thì cũng sẽ không bao giờ thay thế được hình bóng của anh trong lòng tôi.

Lại một mùa Valentine nữa sắp đến,nghĩa là tôi sẽ đón Valentine đầu tiên với người yêu mới. Nhưng có lẽ sẽ không có gì thay thế được lễ tìnhnhân anh đã đến bên tôi với những kỉ niệm khó quên.

Tất cả mọi thứ liên quan đến anh, tôi sẽ nhớ mãi, nhớ nụ cười, ánh mắt, khuôn mặt và nhớ đến ngày mà anh trao lời yêu cho tôi. Tôi sẽ nhớ, không bao giờ quên chúng, hi vọng anh cũng vậy, dù chỉ là một chút thôi cũng được.

Tôi biết mọi thứ về anh vẫn tồn tại trong lòng tôi, và cho tôi sức mạnh để có thể chia sẻ câu chuyện của mình đến với tất cả mọi người.

BÀI THAM GIA CUỘC THI "VALENTINE ĐẦU TIÊN"

Trích ngang tác giả:

Bút danh: Crys Mai

Địa chỉ: Đại học Lao Động - Xã hội, 43 Trần Duy Hưng, phường Trung Hoà, quận Cầu Giấy, Hà Nội.Nuôi dưỡng tình yêu...

17/02/2012 21:18 PM

V6 - Tôi luôn hạnh phúc vì đang nắm giữ trong tay một tình yêu đẹp đẽ, đáng quý đểnuôi dưỡng và vun đắp cho nó tròn đầy hơn qua thời gian...!!!

Yêu là tình cảm thiêng liêng có thể mang đến cho con người lòng vị tha, một cuộc sống hạnh phúc, tươiđẹp hơn. Nhưng hầu hết các bạn trẻ hiện nay vẫn chưa xác định được giữa từ "yêu" và "thích". Có lúc bạn chợt cảm thấy rung động trước ai đó, cảm thấy nhớ nhung một người rồi chợt nhận ra rằng: đây chưa hẳn là tình yêu mà chỉ là sự quý mến thoáng qua.

Tình yêu chỉ có thể xuất phát từ trái tim chân thành và được nuôi dưỡng qua thời gian. Nó cũng giốngnhư là một cây con nếu chúng ta nuôi dưỡng, chăm sóc tốt thì sẽ nhanh lớn và đơm hoa kết trái. Ngược lại, khi bạn xem thường hay bỏ mặc thì sẽ chẳng thu được thànhquả mong đợi.

Còn tôi, tôi yêu và nuôi nấng tình yêu của mình bằng lòng kiên trì và niềm tin. Tính đến thời điểm này, tôiquen em đã hơn 1 năm rồi.

Em xinh đẹp, thùy mị, có dáng người mảnh khảnh và đôi kính đen thật xinh xắn. Tất nhiên, em có khánhiều cây si theo đuổi và tôi cũng làmột "ứng cử viên" nằm trong "tập đoàn Volvox" này!

Tôi quen em tại một lớp học ngoại khóa có cả học sinh khóa trên và khóa dưới. Vì tôi là một thằng ham chơi nên thường xuyên ngồi bàn cuối. Hôm đó, em đi học muộn nên phải ngồi ở bàn học ngay trên tôi. Tôi ngồi nói chuyện với thằng bạn kế bên và em quay xuống nhìn tôi, nguýt một cái rồi buột miệng: "Đằngấy không học thì để đằng này học nhé"!

Tôi thấy sao mà ghét thế nhỉ, lại cáigiọng chua ngoa, đanh đá đây mà! Thầy giáo cho đề kiểm tra nên em cắm cúi ghi. Vì bị cận mà lại ngồi dưới nên mắt em lúc nào cũng căng ra. Tôi thấy thế liền bảo: "Để đằng này đọc đề cho mà ghi nhé!". Em không trả lời và tôi giúp nhưng cố ý đọc sai một tí. Tôi định sẽ nhắc em sửa lại nhưng vì lo chép bài thằng bạn ngồi kế bên nên tôi quên mất (:D)!. Tôi những tưởng mọi chuyện sẽ qua đi...

Tôi là một trong những ứng cử viên của tập đoàn "cây si" muốn theo đuổi em (ảnh: internet)

Một tuần sau, thầy giáo trả bài, vớiđiểm 6 trên tay tôi chưa kịp ăn mừng thì em tiến đến chỗ tôi, đập mạnh bài kiểm tra của mình xuống bàn học rồi nói trong nước mắt: "Không ngờ đằng ấy chơi xấu thế!".Em vừa khóc vừa chạy ra ngoài, tôithấy điểm 5 trên bài em và hối hận quá.

Tôi chạy theo em:

- Xin lỗi! Để mình giải thích nhé!

- Nói đi! - Em hạ giọng.

- Sự thật là mình không cố ý, chỉ muốn trêu ấy một lúc thôi nhưng không ngờ... - tôi nói một cách thành thật và hối hận.

- Có thật không cố ý không?

- Umh...

May quá! Em đã tha lỗi cho tôi rồi. Từ đó trở đi, em hay nói chuyện vớitôi và tôi cũng thế. Hai chúng tôi dần dần thân thiết hơn. Tôi cũng hay đến nhà em chơi và hỏi han chuyện sách vở. Khi tới vào buổi tối, tôi gặp kha khá "cây si" đang đứng trước nhà em mà chẳng "bạchmã hoàng tử" nào "quên" cầm theo quà, hoa... Ai cũng đi xe máy, còn tôi thì chỉ có "con ngựa sắt" quen thuộc. Dù cảm thấy mình không xứng đáng với em nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ từ yêu của mình.

2 ngày nữa là đến ngày Valentine rồi - Valentine đầu tiên của chúng tôi, tôi hứa sẽ đem lại nhiều khoảnhkhắc hạnh phúc cho em. Tôi đang lên kế hoạch cho một ngày lễ tình yêu đầu đời thật đặc biệt và lãng mạng, về món quà sẽ tặng em...

Tôi đập con heo đất và kiểm tra lại ngân sách của mình...

"Chỉ có chừng này tiền thôi ư? Làm sao bây giờ?"... Tôi lo lắng với khoảntiền ít ỏi, và phân vân với việc có nên xin tiền bố mẹ hay không. Cuối cùng, tôi quyết định: trái tim chứa đầy tình yêu thương chân thành của tôi mới là món quà ý nghĩa nhất!

Một ngày trước hôm Valentine, tôi chở em về nhà. Không hiểu sao em lại kể cho tôi nghe về chuyện các chàng trai tán tỉnh em rồi cười một cách khoái chí mà không để ý đến tâm trạng của tôi. Tôi chỉ im lặng, rồi không nán lại uống nước như mọi lần nữa mà về thẳng nhà mình. Tôi nhào xuống giường, toàn thân mệt mỏi và không muốn làm gì cả...

Cuối cùng, Valentine cũng đến. Lễ tình nhân mà tôi ao ước và đổ bao công sức lên kế hoạch đây ư?! Tôi thở phì ra rồi lẩm bẩm: "Chán phèo!". Khi bước ra ngoài ư hít thở không khí trong lành, tôi gặp dì.

- Hôm nay con không đi chơi à? - dì tôi hỏi.

- Con không có mảnh tình dắt vai nào mà đi đâu dì!

- Ủa??? Dì nghe nói là con có bạn gáirồi mà!

- Nhưng cô ấy không đồng ý dì à!

- Sao con lại nói vậy?!

- Suốt thời gian con đưa cô ấy về nhà hôm qua, cô ấy luôn miệng kể về những chàng trai theo đuổi mình.

Dì tôi cười và bảo:

- Con ngốc quá, bé đó chỉ nói vậy để xem tình yêu của con dành cho nó như thế nào thôi! Nếu không thích con thì sao nó bảo con đưa về???

- Thật hả dì? - tôi tròn xoe mắt hỏi.

- Thật chứ! Cái thằng nhóc ngố ngốđáng yêu nhất đời này! - dì tôi vừa khẳng định chắc nịch vừa vui vẻ lấytay cốc nhẹ lên đầu để trêu tôi.

Tôi thấy dì nói vậy nên thấy yên tâm hơn và lại "tác chiến" với kế hoạch chuẩn bị cho Valentine đầu tiên. Tôi chạy đi mua hộp sô-cô-la và bó hoa hồng theo phương thức cổ điển rồi tỉ mỉ ghi những dòng chữthật đẹp vào tấm thiệp tặng kèm.

Tôi đã nuôi dưỡng và vun đắp tình yêu của mình từ đóa hoa tình bạn (ảnh: nguồn internet)

Tối hôm đó, tôi không đi chơi như mọi khi mà ở nhà, đợi đến khoảng 10h tối (khi bố mẹ đã ngủ hết) mới bước ra đường. Ở ngoài, các cặp tình nhân vẫn nắm tay nhau dạo phố và cười nói vui vẻ. Tôi đem theo món quà đến nhà em nhưng không vào "ngay và luôn" mà kiên trì đợi cho đến lúc các "cây si" thôi không... "hiện hồn" nữa. Má ơi! Có chàng mua gấu bông, kẻ khác lại "vác" theo những món quà to đùng hoặc đóa hồng ghép bự con vật vã.Tất cả họ đều đi xe máy, xe ga mới toanh... Chẹp chẹp!...

Nhìn lại mình với chiếc xe đạp, tôi cảm thấy lo lắng, hồi hộp, thậm chí là bắt đầu... run và lo sợ hơn. Nhưngtôi cũng biết rằng, tình yêu tôi dànhcho em là vô tận, không ai có thể sánh bằng. Nếu hôm nay tôi không bày tỏ tình cảm với em thì sẽ không có cơ hội nào nữa, dù em có đồng ýhay từ chối thì tôi vẫn hài lòng...

Khi các "cây si" của em vừa khuất dạng, nhìn vào đồng hồ tôi giật mình: đã 23h45'! Đứng trước cửa, tôi thấy em vẫn còn thức.

- H. ơi!

Lại thêm một tiếng gọi nữa... Rồi em chạy ra mở cửa:

- Anh! Sao giờ này anh mới tới thế???

- Anh... anh... tặng em món quà. Làm... làm... bạn g...ái anh n...hé - giọng tôi run run.

Em im lặng một lát và nói:

- Cho em suy nghĩ nhé! Còn trong lúc mệt mỏi vì "lao động trí óc" theo kiểu này thì em... tịch thu món quà! -em nói rồi chạy biến vào nhà.

Tôi đứng trơ người ra và không tin vào chính mình. Tôi cố nén cảm xúc để không phải hét lên một tràng: "Em đã đồng ý rồi! Trời đất quỷ thần ơi!"...

Hôm sau, tôi đến đón em đi học và tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ đây...

Em à! Valentine này, anh muốn gửi tặng em một món quà thật bất ngờ và thú vị! Anh sẽ nhờ V6 gửi đến em tình cảm chân thành của anh, và V6 sẽ là minh chứng cho tình yêucủa chúng mình, em nhé!

...

Tôi luôn hạnh phúc vì đang nắm giữ trong tay một tình yêu đẹp đẽ, đáng quý để nuôi dưỡng và vun đắp cho nó tròn đầy hơn qua thời gian...!!!

BÀI THAM GIA CUỘC THI "VALENTINE ĐẦU TIÊN"

Trích ngang tác giả:

Họ và tên: Huỳnh Thanh Phong

Địa chỉ: Lớp 12A6, trường THPT Lê Hồng Phong, Phú Thứ, Hòa Bình 2, Tây Hòa, Phú Yên.

Huỳnh Thanh PhongMối tình đầu... bí mật!

20/02/2012 22:54 PM

V6 - Bà xã của anh, chắc em rất bất ngờ vì bấy lâu nay anh đã giấu em về mối tình đầu thơ mộng này, phải vậy không?!!!...

Ngày mới kết hôn, bà xã hay hỏi tôi về mối tình đầu. Thấy tôi im lặng, nàng nghĩ tôi yêu nhiều đến nỗi... không nhớ hết.

Một chút dỗi hờn rồi cũng qua, nàng hồn nhiên kể tôi nghe về mối tình đầu của mình. Nàng bảo khi ấy mình còn quá trẻ con, nông nổi, không biết gìn giữ và trân trọng tình yêu nên tình đã bay xa.

Thế rồi, nàng hỏi tôi đã từng yêu ai chưa? Người yêu đầu tiên của tôi như thế nào? Tôi nhất định không nói, chỉ trả lời lấp lửng: "Đó là bí mậtcủa riêng anh". Tôi nhận thấy khuôn mặt nàng thoáng buồn, songtừ đó nàng không hỏi tôi thêm nữa.

Mối tình đầu là bí mật của riêng tôi (ảnh: nguồn internet)

Hôm nay, ngồi bên song cửa nhìn trời mưa nặng hạt, không hiểu sao tôi lại có hứng thú "bật mí" về mối tình đầu.

Đó là một cô gái bình thường, nếu không muốn nói là nhan sắc có phần... khiêm tốn. Nàng là con duy nhất của thầy tôi. Tuy gia cảnh nghèo túng nhưng nhà nàng luôn đầy ắp tiếng cười. Nàng ngoan và học giỏi, luôn lễ phép với mọi người.Ba là võ sư nhưng nàng không biết chút gì về võ thuật. Ngược lại, nàngrất có khiếu về văn chương. Hàng năm, tôi thường nhận được những cánh thiệp xuân với bài thơ thật tuyệt do chính nàng sáng tác.

Sự hóm hỉnh, vui tươi của nàng dường như đã che lấp hoàn toàn vẻngoài giản dị. Tôi luôn nhìn thấy ở nàng nét duyên ngầm. Điều này có một sức hấp dẫn đặc biệt làm cho trái tim tôi lạc lối.

Chúng tôi bắt đầu hẹn hò nhau. Chiều nào tôi cũng chở nàng trên chiếc xe đạp cũ rong ruổi khắp các nẻo đường. Ngồi trong những quán lá xiêu vẹo, chúng tôi cùng ăn chung một ly chè. Thỉnh thoảng, haiđứa cũng xem phim cuối tuần. Dù đó không phải là các tác phẩm "bomtấn" được chiếu trong rạp xịn như bây giờ mà là phim nhựa chiếu ở sân vận động nhưng tâm hồn chúng tôi luôn ngập tràn hạnh phúc.

Thế rồi, tôi cưới được người trong mộng... (ảnh: nguồn internet)

Cứ thế, tôi và nàng quấn quýt bên nhau. Rồi tôi lập gia đình và đã cướiđúng người trong mộng. Nàng là mối tình đầu và cũng là tình cuối của tôi. Chúng tôi đã trải qua 2 nămvợ chồng. Cũng có lúc cãi vã to tiếng đến mức không nhìn mặt nhau, nhưng rồi lại nhanh chóng làm hòa. Dường như, sau cơn giôngtố, chúng tôi càng hiểu và yêu quý nhau hơn.

Bà xã của anh! Hôm nay lần đầu tiên anh kể lại mối tình đầu cho con chúng ta nghe, để con gái thấy anhviết lại thiên tình sử lãng mạn và hạnh phúc của vợ chồng mình. Và chắc em đã rất bất ngờ vì bấy lâu nay anh đã giấu em về mối tình đầuthơ mộng này, phải vậy không?!!!...Đi trong mùa yêu...

10/02/2012 14:13 PM

V6 - Cầu chúc những người đang yêu có một Valentine hạnh phúc bên một nửa yêu thương, cầu chúc những ai còn cô đơn sẽ tìm được mảnh ghép đích thực của mình với hạnh phúc lứa đôi ngọt ngào trong lễ tình nhân năm sau.

Tí... tách, tí ...tách...

Từng giọt cà phê chậm rãi buông mình như cố tình thử thách sự kiên nhẫn của cô gái. Chính sự chậm rãi đó lại là món quà vô giá cho cô trong ngày đặc biệt như hôm nay.

Valentine năm nay, em một mình lòng vòng trên phố (ảnh: nguồn internet)

Ngày em không mong chờ...

Ngày trôi chậm rãi...

Ngày buồn nhất...

Ngày không anh...

Valentine không anh... Tan sở, nhìn dòng người vội vã, ai cũng mang trên mình gương mặt hân hoan, háo hức... Em bỗng chùng lòng, bỗng dưng thấy mình thật thừa thãi, lạc lõng và cô đơn.

Em lòng vòng phố xá rồi giật mình khi thấy đường phố đã lên đèn tự bao giờ, thấy bước chân mình đang dừng trước Cà phê Dạ quán lạ hoắc. Cuộc đời có nhiều điều thật oái ăm và trớ trêu, anh nhỉ? Thế nào là khoảng cách xa nhất trên trái đất này (không phải khoảng cách địa lý mà là từ trái tim đến trái tim)?

Khi em ở Nghệ An còn anh ở Hà Nội, nhắm mắt lại đặt tay lên ngực trái của mình em vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập con tim anh, vẫn có thể cảm nhận được anh đang nghĩ gì, làm gì. Nhắm mắt lại trong em là hình ảnh anh cầm chặt tay em đi trên con đường nồng nàn hoa sữa. Cho dù chưa một lần em đặt chân đến nhưng trong tâm thức, em quá đỗi thân thuộc trong những câu chuyện của anh.

Vậy mà, lúc này đây, khi em và anhcùng chung một vòm trời, cùng hít thở một bầu không khí, cùng đi trêncon đường hoa sữa ấy, thì bước chân ta cứ mãi song hành chứ không bao giờ còn có thể đặt trùng khít lên nhau được nữa, phải không anh?

Đây là mùa Valentine đầu tiên từ khicon tim em biết rung động: không hoa hồng, không quà tặng, không lời nói ấm áp yêu thương từ một người "dưng" mà đã có lúc với em lại quan trọng hơn bất kì người thânnào khác.

Lễ tình nhân năm nay, em tự thưởng một món quà đặc biệt theo nghĩa riêng. Valentine một mình: ẩncư tại quán cà-phê mà chưa một lầntừng ghé chân, tắt di động (có nghĩa là cắt hết mọi liên lạc với thế giới).

Và có lẽ, em sợ thì đúng hơn: sợ lại được nghe giọng nói ấm áp yêu thương của anh rồi khóc, không giữđược lời tự hứa của mình. Em sẽ phạm phải sai lầm, để rồi lại tự trách móc mình nhiều hơn.

Nếu có anh ở đây, chắc chắn anh sẽ nắm chặt tay em (ảnh: nguồn internet)

Hồ Tây đêm tình yêu lung linh, huyền ảo như đưa ta vào thế giớ cổ tích, cổ tích cho những đôi tình nhân, phải không anh? Anh còn nhớlời anh nói trong mùa Valentine trước hay không? Tây Hồ năm nay cũng huyền ảo như vậy anh àh, nhưng với em giờ nó không còn lunglinh cổ tích nữa. Có lẽ, khi đôi tình nhân không còn bên nhau nữa thì cái rét của nàng xuân trong tháng giêng hai chỉ làm cho lòng người thêm lạnh giá, chỉ làm cho trái tim thêm đau nhói mà thôi!

Làn gió nhẹ sẽ sàng như muốn vỗ về an ủi em - một kẻ lãng du cô lẻ lạc vào thế giới tràn ngập yêu thương của ngày lễ 14/2. Thế nhưng, chính nó lại làm cho tâm thức em dậy sóng, để em thấy mìnhthật quá bé nhỏ, để em biết rằng mình thực sự cô đơn, để em thấy trái tim đang run rẩy.

Và em thực sự cần anh biết nhường nào!

Em nhớ anh!... Nếu có anh ở đây, chắc chắn anh sẽ gọi gió xuân đến nhiều hơn, anh nhỉ? Để em lại khẽ khẽ nhăn nhó kêu "lạnh quá", anh sẽ nhẹ nhàng ôm em chặt hơn, truyền hơi ấm từ trái tim anh cho em, phải vậy không anh?

Nếu có anh ở đây, chắc chắn anh sẽ nắm chặt tay em, truyền hơi ấm từ từng đầu ngón tay anh qua bàn tay đang run rấy của em, phải vậy không anh?

Nếu có anh ở đây, chắc chắn anh sẽ lại gọi cho em một ly trà gừng ấmnóng, chứ không bao giờ để em nhấm nháp (mặc dù em cố năn nỉ nếm thử một chút) vị đắng ngắt củaly cà phê như thế này đâu, phải vậy không anh?

Nếu có anh ở đây, chắc chắn bản nhạc du dương cất lên lúc này là "A time for us" mà em vô cùng yêu thích, phải vậy không anh?

Nếu có anh....

Em không thể sống thiếu anh ấy....!

Em sẽ không sao chứ?

Anh biết em mà.

Em đã tự chọn cô đơn cho mình, nên em không được phép hờn trách. Em đã tự chọn trao hạnh phúc của mình cho người khác nên em không được phép oán trách.

Nhưng, trong giây phút này đây trái tim em lại nhói lên, đau lắm anh àh. Nỗi đau mà em đã tự nhủ rằng mình không bao giờ phải nếm, nỗi đau mà em đã tự tin nói với mình rằng, nó chỉ đến với những kẻ yếu đuối mà thôi.

Cầu chúc cho tất cả những người đang yêu có một Valentine hạnh phúc (ảnh: nguồn internet)

Khẽ nhăn mặt khi nhấp ngụm cà phê đắng ngắt, em tự hứa với lòng mình rằng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng "tự thưởng" cho mình cái vị đắng ngắt ngắt này.

Em mỉm cười cho một mùa Valentine nữa đi qua cuộc đời mình. Và, cầu chúc cho tất cả những người đang yêu có một Valentine hạnh phúc bên một nửa yêu thương, chúc cho ai còn cô đơn sẽ tìm được mảnh ghép đích thực của mình với hạnh phúc lứa đôi ngọt ngào trong lễ tìnhnhân năm sau.

Rồi em mỉm cười tự chúc em tận hưởng Valentine một mình vui vẻ.

Nhưng...

Hà Nội nhỏ thế sao ta lại không thể gặp nhau một lần?

BÀI THAM GIA CUỘC THI "VALENTINE ĐẦU TIÊN"

Trích ngang tác giả:

Họ và tên: Hồ Thị Lương

Địa chỉ: Số 7, Đường Điện Biên I, Phương Lê Lợi, Thành Phố Hưng Yên

Tên gốc bài dự thi: Valentine một mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro