CHUYỆN NHÀ RUỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Gần tết mà không khí nhà vợ chồng ruồi buồn như có người chết. Buồn là phải, vì đứa con trai độc nhất của vợ chồng ruồi đi làm ăn xa trên thành phố vẫn bặt tin, cả tháng nay không liên lạc được với nó.
Buổi sáng hôm ấy, ruồi bố ngồi vật vờ trước hiên, sầu não, nhăn nhó. Thế rồi ruồi mẹ từ đâu bay về. Thấy chồng đang ngồi ủ rũ, bên cạnh là bãi cứt chó vẫn còn nguyên xi, thì ruồi mẹ mới ngao ngán lắc đầu, nói bằng giọng đầy xót xa:

– Ông ăn cứt đi! Cố ăn lấy vài miếng cho có sức, chứ cứ bỏ ăn thế, chả mấy mà gục!
– Con mình chưa biết sống chết thế nào thì làm sao tôi ăn được hả bà? Là cứt chó, chứ đến cứt người thì giờ tôi cũng chả thiết.
Ruồi mẹ nghe vậy thì thở dài, rồi chầm chậm cất lời:
– Tôi cũng sốt ruột quá ông à! Đêm qua, tôi mơ thấy con hiện về báo mộng rằng nó bị chết đuối trong chai nước ngọt, chết thảm lắm ông ơi! Giờ tôi tính thế này nhé: thay vì ngồi nhà chờ đợi, chúng ta sẽ bay vào thành phố, đến tận chỗ làm việc của con để xem thực hư ra sao. Ý ông thế nào?
– Gần tết rồi, vé máy bay khó đặt lắm bà ơi!
– Không phải bay bằng máy bay, mà chúng ta sẽ tự bay. Mình là ruồi mà, ông quên à?
– Ừ nhỉ! Đúng rồi! Vậy ta bay luôn thôi! Bà gói ít cứt vào để đi đường còn có cái mà ăn!
Bay liên tục nửa ngày đường, cánh đã mỏi, bụng đã đói, nên vợ chồng ruồi quyết định ghé vào quán cơm bụi ven đường la liếm chút thức ăn – chứ đang mệt mà ăn cứt thì ai nuốt nổi. Quán cơm bụi này có tên là Giao Hợp Phát, rất đông khách. Vợ chồng ruồi sà luôn vào bát thịt chó giả cầy đang tỏa hương thơm ngát của một ông khách ngồi ngay gần cửa. Ông khách này gọi một chai nước ngọt. Thế nhưng vừa bật nắp chai, chưa kịp rót ra cốc, ông ta đã gào lên bực tức:
– Chủ quán đâu! Trong chai nước có ruồi chết! Đổi chai khác mau lên!
Vợ chồng ruồi giật thót mình, không ai bảo ai, cả hai cùng bỏ ăn, nhao tới chỗ cái chai nước ngọt rồi đậu vào miệng chai, bò dần xuống chỗ cái xác ruồi xem xét. Nhìn cái xác đen sì, trương phềnh, nổi lềnh bềnh trong làn nước vàng thơm sóng sánh, ruồi mẹ thở phào:
– May quá! Không phải xác con mình ông ạ!
– Sao bà biết?
– Vì cái xác này không có đầu, còn con trai mình nó có đầu mà!
Ruồi bố gật gù, cho là phải. Lúc này, chủ quán đã mang chai nước khác ra đổi cho ông khách. Nhưng cũng như chai trước, vừa bật nắp chai ra, ông ta lại gắt lên:
– ĐKM! Chai này cũng có ruồi!
Vợ chồng ruồi lại lập tức bay sang chai nước ngọt đó. Lần này thì đúng là con trai họ rồi, vì không thiếu bộ phận nào cả. Hai vợ chồng ruồi vừa khóc lóc vừa hì hục một hồi chán chê mà mãi vẫn không thể kéo được xác con trai ra khỏi miệng chai. Trong khi đó, ông khách có vẻ đã hết kiên nhẫn. Ông ta gọi bà chủ quán lại và mắng xối xả:
– Quán mày làm ăn kiểu gì vậy hả? Chẳng lẽ mày không tìm được chai nước nào không có ruồi?
– Dạ! Có nhiều chai không có ruồi chứ anh!
– Sao không mang ra?
– Nhưng chai không có ruồi thì sẽ lại có cặn, hoặc có vật thể lạ, mang ra, sợ anh lại cáu! Tất nhiên, nếu cố tình lục tìm trong mấy chục két nước ngọt kia thì thế nào cũng sẽ kiếm được cái chai vừa không có ruồi, vừa không có cặn, vừa không có vật thể lạ. Nhưng tìm thế thì mất thời gian lắm, mà quán thì lại đang đông. Mong anh thông cảm!
– Đưa 500 triệu đây! Nếu không tao sẽ cho sự việc này lên báo, sẽ phát tờ rơi cho mọi người biết để tẩy chay quán của mày, cho mày sạt nghiệp!
– Anh tống tiền chúng tôi đấy à? Tôi sẽ báo công an cho anh đi tù!
Vậy là chủ quán và khách nhảy bổ vào nhau, quát tháo, chửi nhau, cãi nhau ầm ĩ. Họ mải mê tống tiền nhau, hăm dọa bỏ tù nhau, bao biện cho nhau, ai cũng vì cái lợi ích của bản thân mình. Thế còn vợ chồng nhà ruồi, còn cái xác của con trai họ trong chai nước ngọt, và rất nhiều những cái xác của những con ruồi khác, đã có và sẽ có trong những chai nước ngọt khác, thì ai sẽ lo đây?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro