Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: http://forum.trochoivui.com/showthread.php?t=6142

tuyết đang rơi ngoài đó…. chắc lạnh lắm nhỉ ! Mùa đông năm nay lạnh lắm ! Ai cũng nói vậy !

…Tuyết rơi trắng xoá ….tuyết như mưa rơi ngoài kia ! …từ đây nhìn ra tất cả chỉ mang 1 màu trắng …!

…con nhỏ bước xuống khỏi cái giường ấm áp …!! Đầu nó rỗng ko !…

bàn chân nhỏ …bước trên nền nhà …lạnh toát….nó đi chân trần…..trên người nó chỉ có độc 1 bộ váy ngủ mỏng manh…

…nó không lạnh…

…nó nhìn về nơi xa xăm…ngọn đồi phía xa …ngòn đồi đầy tuyết trắng…..

và nó cất bước đi…..khi cánh cửa phòng được mở ra…gió lạnh ùa vào….những bông tuyết dính cả vào nó…

….nhưng nó vẫn mặc kệ….nó khẽ khép lại cánh cửa và bước đi…

…ko 1 lần nhìn lại…nó bước đi…ánh mắt vẫn hướng về ngọn đồi phía xa…!!….

bàn chân nó bước đi trên tuyết trắng….nó như đang hoà mình vào tuyết….Nó đang ở giữa một khu rừng bạt ngàn thông bạc đầu. Tuyết rơi trắng xóa, che lấp con đường mòn nhỏ trải đầy lá khô mục, khép kín nó với thế giới ngoài kia . Nơi đây chỉ còn nó , tuyết trắng và kí ức bất hạnh ấy !….

….nó không muốn nhớ lại….

….nó đã được sinh ra trong tình yêu ….lớn lên trong sự yêu thương…nó đã từng cảm ơn cuộc sống đã tặng nó quá nhiều….nó đã sống với một cuộc sống màu hồng ….

….nhưng nó đã nhận ra rằng cuộc sống ko chỉ có màu hồng kể từ ngày nó bắt đầu nhận ra tất cả….

…nhưng cành cây khô….khẳng khiu….dường như trơ rụi và cô độc…một chiếc lá vàng chợt rơi xuống từ cành cây …

một chiếc lá đã từng mang màu xanh non của sự sống giờ rớt xuống nền tuyết trắng như sự kết thúc của 1 số phận….

…tuyết vẫn không ngừng rơi….

….nó bước chậm dần và dừng lại bên bờ vực ….

Dưới kia là vực thẳm sao ?….nó tối tăm….1 màu đen tuyệt vọng…

Không còn gì có thể làm nó e sợ nữa . Những lời giả dối cay độc, những nụ cười nửa miệng, những trò vui nhạt nhẽo… Tất cả đều đã nằm ở phía bên kia con đường mòn nhỏ. Tuyết đã lấp đầy…

Nó mỉm cười, thanh thản và nhẹ nhàng. …

….tuyết vẫn rơi mỗi lúc một dày ….màu trắng …!!!

…….Nó mở mắt mình ra….để nhìn tất cả…nó thấy gì ư ?!! trên thiên đường xa xôi kia, nó thấy nhưng thiên sứ đều tay rắc đều những hạt tuyết …lạnh băng…trắng toát …nhưng…tinh khiết đến lạ lùng…ko 1 chút vẩn đục

Rồi đôi mắt nó khép lại ….. Không còn lạnh nữa, không còn băng giá……. không còn tiếng gió thét gào, không còn cả tuyết rơi.

Nó dần chìm vào giấc ngủ, thanh thản và nhẹ nhàng.

Tuyết vẫn rơi, dày thêm, dày thêm…

Nhưng…..Đôi khi sự kết thúc lại là bắt đầu một khởi đầu khác, phía bên kia tiềm thức của con người.

…….

Khẽ chớp mí mắt , có cái gì vừa rơi xuống má nó ! 1 giọt nước ?….nhưng nó ấm áp ! Đủ ấm để xoá đi cái lạnh của tuyết của mùa đông ….nó choàng tỉnh thoát khỏi giấc mộng ….thoát khỏi cái màu trắng lạnh giá kia !

….Giọt nước ! Ấm áp…Giọt nước mắt của thiên sứ ….

….nó nhìn quanh….đây cũng không còn là ngọn đồi nơi nó đứng trước đó…

…đây là ngọn đồi nơi nó đã trải qua những mùa xuân hạnh phúc ….Hoa đồng nội mọc cả dưới chân nó ….

…ko còn tuyết trắng….ko còn những cành cây khẳng khiu đang chết dần trong cái giá lạnh cuả mùa đông nữa ….

…Dù nó biết đây không phải sự thật…nó biết rằng …tất cả sẽ biến mất….nhưng khi nó đã bước đi…….để thoát khỏi cái thế giới nó đang cố chạy trốn…nó không hề thấy hối tiếc khi bước tren con đường nó đã chọn…

…chạy trốn cái hiện thực nghiệt ngã …chạy trốn mùa đông giá lạnh….chạy khỏi bão tuyết….chỉ để mơ 1 giấc mộng thật đẹp liệu có phải cách ?!…..

…Nhưng giờ nó ko thể đứng lên….ko thể bước tiếp ….nó đã quá mệt mỏi rồi !

….

-Rainie Yang ! Mày làm được mà ! Cái nghiệt ngã của hiện thực không thể đánh ngã mày như thế đâu ! Mày có thể đứng lên để bước tiếp đúng ko ?

….Đúng mình làm được ! 1 chút nữa thôi…..

Lạnh quá ! Lạnh thật !…..

….đúng thế tuyết vẫn đang rơi ! Nơi nó đứng là bờ vực, giật mình thoát khỏi giấc mơ …

…bất giác nó lùi lại ! vì sợ hãi cái chết ư ? vì nó muốn sống tiếp ! muốn tự mình thoát khỏi cái mùa đông giá lạnh này bằng chính sức của mình !….Lạnh quá….giờ nó lạnh lắm….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro