Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không trải qua cực khổ sao có thể nhận được quả ngọt

Nhưng mạo hiểm càng cao, cũng có nghĩa phải chuẩn bị cho việc mất hết tất cả nếu thất bại

Tuyết Trùng Tử từ nhỏ có thiên phú võ học hơn người, là thiên tài được mọi người thừa nhận

Phần lớn mọi người chỉ nhìn thấy thành quả thiên phú của y bày ở trước mặt, lại cực ít người chân chính tìm hiểu, để tâm, kỳ thực y trải qua bao khó khăn để không ngừng khai quật ra năng lực vượt trội của mình

Cuối cùng, cũng mới rốt cuộc có thể tạo ra rất nhiều thành tựu người thường không thể theo kịp, nhất là trong thời gian ngắn như mấy chén trà, mấy nén hương, hoặc dài cũng là mấy năm ngắn ngủi có thể sáng tạo ra bí tịch võ công tối cao và tâm pháp độc đáo mà phần lớn người dùng thời gian cả đời cũng không thể tạo ra hoặc tìm hiểu được

Núi sau của Cung môn, vốn chen chúc nhân tài, thiên tài tụ tập về đây

Nhưng Tuyết Trùng Tử đặc biệt ở chỗ, y là một trường hợp đặc biệt có thể khiến một đám "thiên tài tư chất không tệ" ở núi sau cũng không theo kịp

So với những người có tư chất không tệ, có thể coi là thiên tài, Tuyết Trùng Tử được sắp xếp vào "tư chất siêu phàm, trăm năm khó gặp", đạt cảnh giới cao nhất mà người có lẽ cố gắng cả đời cũng không đạt được

Thiên phú ở phía trước, cố gắng không ngừng để trở nên tốt hơn ở phía sau

Những thứ này tạo ra : Cung chủ Tuyết cung của núi sau Cung môn, người trông giữ núi tuyết ---- Tuyết Trùng Tử

Muốn chữa trị bảo mệnh thì tương đối đơn giản

Nhưng nếu muốn khôi phục võ công, Tuyết Trùng Tử nhất định phải liều mạng vượt qua muôn vàn khó khăn, không tránh được đau khổ mà người thường không chịu được

Đau đớn như rút gân lột da, chính là lúc này

Lúc bóng tối không ngừng kéo tới, thống khổ khó có thể nói thành lời ăn mòn thần chí y, lúc Tuyết Trùng Tử cho dù cắn răng chịu đựng cũng sắp không kiên trì được, bên tai luôn truyền tới tiếng chuông quen thuộc

Sau đấy, bóng dáng của Cung Viễn Chủy dần dần hiện lên trước mặt y, trở thành mảnh đất duy nhất mà y có thể chạm tới giữa lúc chìm trong đại dương của thống khổ và giãy giụa

Lúc thống khổ cực hạn sắp phá vỡ niềm tin cuối cùng của y, luôn có một giọng nói xuất hiện nhắc nhở y

"Tuyết Trùng Tử, huynh phải đồng ý với ta, phải sống. Mặc kệ quá trình chữa trị thống khổ bao nhiêu, huynh cũng không được chết, ta muốn huynh sống. Huynh phải sống mới được."

Trong lúc hoảng hốt, tiếng của Cung Viễn Chủy quanh quẩn bên tai, giống như tiếng vọng trong sơn cốc, rất lâu không biến mất

Chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, hơi thở dồn dập, tứ chi vô lực, chỉ còn lại đau đớn kéo dài vô tận, tê tâm liệt phế

"Tuyết Trùng Tử !"

"Tuyết Trùng Tử ---- !!!"

Tiếng gọi quen thuộc không ngừng bên tai, có người thân, cũng có bằng hữu....

"Công tử, công tử ! Ngài vạn nghìn lần phải chịu đựng !" Là tiếng của Tuyết Lượng

Tuyết Trùng Tử cả người run rẩy, mở đôi mắt bị mồ hôi và nước mắt thấm ướt

Y lúc này thống khổ vạn phần, da khô khốc, môi nứt nẻ run rẩy kịch liệt, y cố gắng hồi lâu, lại ngay cả một chữ cũng không nói được

Y thậm chí không có khí lực kêu đau, sinh mệnh giống như sắp đi tới điểm cuối

Lúc trước mắt sắp bị bóng tối ăn mòn, tiếng gấp gáp của Tuyết trưởng lão gọi tên y

Từng lần một, muốn gọi về sức lực sinh mệnh của y

Cả người Tuyết Trùng Tử đau tới mất khí lực, lúc y mơ màng sắp không chống đỡ được ngã xuống, được người đánh một chưởng từ phía sau

Nội lực ấm áp mãnh liệt từ lòng bàn tay theo sau lưng y tiến vào trong người, Tuyết Trùng Tử mở hai mắt sắp mất tiêu cực, máu đỏ sẫm theo khéo môi y chảy tới dưới cằm

Lúc tinh thần sắp sụp đổ, là giọng nói vội vàng của Nguyệt trưởng lão hơi lộ ra mệt mỏi cũng rất lo lắng truyền tới, "Tuyết Trùng Tử, chúng ta chỉ có thể tận lực giúp huynh bảo vệ tâm mạch, ổn định khí tức của huynh, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân huynh, dùng nội lực phá tan huyệt đạo trong người, nghịch chuyển di chứng tự phế công pháp trước đây."

"Tuyết Trùng Tử ! Con phải sống ! Tuyết Trùng Tử ---- !!!"

"Công tử ! Coi như ta xin ngài.... Công tử, ngài không phải nói muốn sống sao ? Ngài không phải nói ngài muốn khôi phục võ công sao ?! Chẳng lẽ ngài không muốn đi núi trước tìm Chủy công tử nữa sao ?"

Trong lúc hốt hoảng, bên tai không ngừng truyền tới giọng nói quen thuộc của người thân, bằng hữu

Tuyết Trùng Tử muốn đáp lại, nhưng không có khí lực

Y cảm thấy mình sắp chết rồi

Cũng không biết đây là lần thứ mấy trong đời lại gần cái chết và bóng tối như vậy nữa

"Tuyết Trùng Tử ! Ta đồng ý với huynh, sau này ta sẽ mang huynh ra ngoài Cung môn, đi Cựu Trần sơn cốc, nhìn cảnh sắc giang sơn xa hơn, đẹp hơn nữa. Ta còn chưa thực hiện lời hứa với huynh, huynh từng nói, không được thất hứa nữa ! Ta không lừa huynh, huynh sống thật tốt cho ta, sau này ta mang huynh ra ngoài Cung môn ---- !" Giọng của Cung Tử Vũ đều mang theo nghẹn ngào. Hắn lúc này cũng sắp cạn kiệt sức lực

Nói tới cùng, mấy người bọn họ truyền nội lực không ngừng cho Tuyết Trùng Tử, không chỉ Tuyết Trùng Tử cảm thấy khó chịu, thời gian càng dài, bọn họ cũng có cảm giác sắp cạn kiệt

Tiếp tục như vậy, cũng không phải là cách

Thời gian trôi nhanh, Nguyệt trưởng lão bắt đầu chú ý tới Tuyết Lượng có nội lực yếu nhất trong bọn họ, thể lực chống đỡ không nổi, Nguyệt trưởng lão vội vàng lên tiếng nhắc nhở, "Tuyết Lượng, được rồi. Ngươi dừng lại nghỉ ngơi trước.... Còn lại giao cho chúng ta."

Tuyết Lượng lại chỉ lắc đầu, cố chấp tiếp tục kiên trì truyền nội lực cho Tuyết Trùng Tử

Lần chữa trị này hắn có cùng vị trí với Tuyết trưởng lão, dựa vào căn cơ quanh năm tu luyện công pháp hệ hàn đặc trưng của Tuyết gia bọn họ, truyền cho Tuyết Trùng Tử nội lực hệ hàn thích hợp cho Tuyết Trùng Tử nhất, để Tuyết Trùng Tử có thể mượn đây mà gia tăng sức mạnh, xem có thể dùng để đột phá huyệt đạo bị phong ấn không

Trước đây lúc Tuyết Trùng Tử tự phế công pháp, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, ngay cả mấy huyệt đạo cũng bị phong ấn, khiến y căn bản không có cách sử dụng võ công

Lúc này nhận được sự giúp đỡ từ người của Tuyết gia, có lẽ còn có thể liều mạng xem có cơ hội tạo ra kỳ tích không

Nhưng không nghĩ tới, lúc Tuyết Trùng Tử bắt đầu chữa trị, tình huống coi như có thể khống chế, y thậm chí còn có thể thử vận công phá vỡ mấy phong ấn huyệt đạo

Mà thời gian dài, còn lại mấy huyệt lớn chưa thông thuận trở thành điểm trở ngại khiến bọn họ đau đầu nhất

Sau khi vận công không thể tùy tiện dừng lại, lại bất cứ lúc nào chú ý tình trạng của nhau, càng lo lắng sẽ bị nội lực phản phệ

Tuyết Lượng rõ ràng cho dù bản thân sắp không chịu được, cũng không thể tùy tiện dừng lại

Nếu thiếu hắn, chỉ còn lại một mình Tuyết trưởng lão vận công, sợ rằng sẽ càng vất vả

Mà Nguyệt trưởng lão và Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ đều có nhiệm vụ phải làm

Còn nữa, Tuyết Trùng Tử bây giờ chống đỡ cũng đã khổ sở không nói nổi, căn bản không có cách duy trì tỉnh táo, tiếp tục đột phá huyệt đạo còn lại

Tới lúc đó, nếu hắn rút nội lực của mình về, nếu bọn họ không thể phối hợp, sợ rằng toàn bộ mọi người đều gặp nguy hiểm bị phản phệ làm tổn thương

"Tuyết Lượng, nghe lời. Được rồi, ngươi dừng lại.... Đừng miễn cưỡng nữa ----" Tiếng Nguyệt trưởng lão khuyên còn đang vang lên liên tục

Nhưng Tuyết Lượng lúc này cũng không có cách nghe rõ đối phương nói cái gì

Chỉ có một niềm tin duy nhất đang chống đỡ Tuyết Lượng, là sinh mạng Tuyết Trùng Tử đang ở bên bờ vực sinh tử

"....Công tử, ngài phải sống...." Phải sống mới được

Tuyết Lượng run rẩy tiếp tục truyền nội lực vào Tuyết Trùng Tử, cuối cùng dường như hạ quyết tâm gì đấy

Tuyết Lượng hơi nhấc khóe miệng, đột nhiên rưng rưng cười tới bi thương lại tràn đầy cảm kích với Tuyết Trùng Tử

Tuyết Lượng nghiêng đầu, nói xin lỗi với Tuyết trưởng lão, sợ rằng phải phụ sự kỳ vọng của ông

Tuyết trưởng lão có chút ngạc nhiên, nhất thời không phản ứng kịp

Cũng vào lúc này, Tuyết Lượng lại nói với Tuyết Trùng Tử

"Tuyết tùng.... Ta có thể không chăm sóc được giúp ngài. Nhưng ngài phải sống." Tuyết Lượng dùng khí âm như có như không nói hết, sau đấy trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đột nhiên dùng hết khí lực của mình cắn răng chống đỡ, lấy căn cơ nội lực của mình thay Tuyết Trùng Tử phá huyệt đạo y vẫn chưa thể có cách khơi thông

Tuyết Lượng rất rõ ràng, với năng lực của hắn, tuyệt đối không có cách giúp Tuyết Trùng Tử đột phá

Nhưng, miễn cưỡng dùng hết khả năng đánh cược một lần vẫn là có thể đi ?

Chỉ nghe thấy Tuyết Trùng Tử đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau khàn khàn sâu trong cổ họng, y mở to hai mắt phiếm tơ máu, trong chớp mắt gân xanh trên trán nổi đầy, thêm miệng phun máu tươi, sắc mặt nhiễm đầy máu, không ngừng tái nhợt, bộ dạng thoạt nhìn kỳ thực khó hiểu khiến người cảm thấy sợ hãi

Tuyết Lượng lúc này sớm kiệt lực

Sau đấy hoàn toàn mất hết khí lực, ngã xuống đất không dậy nổi, hoàn toàn rơi vào một mảng tối đen

Mọi người nhìn thấy Tuyết Lượng ngã xuống đất không nhúc nhích, trong lòng cho dù sốt ruột vạn phần, lại vẫn không có cách phân tâm giúp đỡ kiểm tra tình trạng của Tuyết Lượng

Cung Tử Vũ nghẹn ngào rũ mắt nhìn về phía Tuyết Lượng bất tỉnh bên cạnh mình, sợ hãi tới cả người run rẩy lại không có cách nào

Nguyệt trưởng lão không nhịn được khàn giọng nói, "Tuyết Trùng Tử.... Nếu huynh không cố gắng nữa, Lượng nhi sẽ mất...."

Tuyết Trùng Tử cũng không biết có phải bị biến cố đột nhiên trước mắt kích thích không, cũng có thể vì hành động liều mạng của Tuyết Lượng một lần nữa đánh thức thần chí Tuyết Trùng Tử

"....Lượng nhi...." Tuyết Trùng Tử run rẩy muốn vươn tay tới chỗ Tuyết Lượng, lại vì khoảng cách quá xa, bàn tay run rẩy dừng ở giữa không trung, vẫn không chạm được tới Tuyết Lượng đang bất tỉnh

Tuyết Trùng Tử đỏ bừng mắt, trong lòng tự trách lại khổ sở đan xen lẫn nhau

"Tuyết Trùng Tử. Chúng ta không thể chống đỡ được nữa.... Con phải dựa vào bản thân." Tuyết trưởng lão trầm giọng nói

Tuyết Trùng Tử nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi lướt qua gương mặt tái nhợt dính máu của y

"Tuyết Trùng Tử, cố lên.... Huynh làm được. Ta tin huynh. Huynh thử lại đi.... Tuyết Lượng đã giúp huynh khơi thông nhiều huyệt đạo. Mấy huyệt đạo còn lại, huynh thử xem.... Có lẽ.... sẽ được. Khụ khụ...." Cung Tử Vũ vừa nói được một đoạn, liền không thể khắc chế mà ho khan kịch liệt

Nhưng, tay y đặt sau lưng Tuyết Trùng Tử vẫn không ngừng truyền nội lực

"....Chấp Nhẫn đại nhân. Huynh còn chịu được không ?" Nguyệt trưởng lão cẩn thận quan sát Cung Tử Vũ, trong lòng kỳ thực cũng không nắm chắc

Cung Tử Vũ từ nhỏ tập Dung Tuyết Tâm Kinh, bất quá là thể chất âm hàn đặc thù bẩm sinh của hắn, cho nên đúng lúc cũng thích hợp vận công cho Tuyết Trùng Tử, giúp Tuyết Trùng Tử điều chỉnh nội tức

Nhưng khác với trách nhiệm của Tuyết trưởng lão và Tuyết Lượng, Cung Tử Vũ được sắp xếp cùng một nhiệm vụ với Nguyệt trưởng lão

Bọn họ chủ yếu đều vận khí bảo vệ đại huyệt và tâm mạch mệnh môn chính của Tuyết Trùng Tử

Cung Tử Vũ nghe Nguyệt trưởng lão nói tới tên mình, vội lắc đầu khẽ cười, "Ta không sao."

Hắn trả lời như vậy, cho dù đầu đầy mồ hôi, ánh mắt tan rã, không có một chút tính thuyết phục

Lúc Nguyệt trưởng lão và Tuyết trưởng lão nội lực thâm hậu, nhưng cũng sắp không chịu được giày vò nữa

"Tuyết Trùng Tử.... Nếu huynh không cố gắng nữa, toàn bộ chúng ta phải cùng chôn với huynh...." Nguyệt trưởng lão dùng giọng điệu trêu chọc, nhưng kỳ thực tiếng sớm nghẹn ngào

"....Tuyết Trùng Tử." Lần này là tiếng gọi của Tuyết trưởng lão

Tuyết Trùng Tử cố nén đau đớn và mệt mỏi trên người, hơi hòa hoãn lại hơi thở, gật đầu như có như không

Hình ảnh Tuyết Lượng không có một chút sức sống ngã trên mặt đất luôn chọc vào chỗ đau của Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử cắn răng chịu được, khàn giọng nói, "Không thì.... mọi người rút nội lực đi."

"Khó mà làm được." Nguyệt trưởng lão từ chối như đinh đóng cột, sắc mặt hắn tái mét, "Đừng thất bại trong gang tấc. Đều tới lúc này rồi, chúng ta liều mình với huynh, sao huynh dám bỏ cuộc dễ dàng như vậy !"

Tuyết Trùng Tử tuyệt không muốn nhìn thấy người vì y mà hy sinh nữa

Y lắc đầu, hữu khí vô lực nói, "....Cứu Lượng nhi, giúp ta."

"Thử một lần nữa đi ! Tuyết Trùng Tử ---- !" Cung Tử Vũ thế nào cũng không muốn buông tay

Tuyết Trùng Tử nhắm mắt lại, chuông trong tay theo tâm tình kích động của y mà run rẩy kịch liệt

Tiếng chuông không ngừng cũng dường như luôn nhắc nhở y

Núi trước còn có Cung Viễn Chủy đang chờ y

Y không thể chết, y còn có lời hứa với Cung Viễn Chủy phải thực hiện

Rõ ràng đã hạ quyết tâm phải sống, nhưng vì sao luôn khó khăn như vậy ?

Tuyết Trùng Tử thử xốc lại tinh thần, một lần nữa ngưng thần tụ khí, chuyên chí điều chỉnh nội lực và khí tức của mình

"Huynh làm được, Tuyết Trùng Tử." Là tiếng của Cung Tử Vũ

Cung Tử Vũ lúc này cảm giác Tuyết Trùng Tử có quyết tâm thử một lần nữa, theo bản năng nhấc khóe môi, ra hiệu với Nguyệt trưởng lão bên cạnh một cái

Kỳ thực trong lòng Nguyệt trưởng lão cũng nhận ra, hắn cũng có suy nghĩ không quá khác với Cung Tử Vũ

Hai bọn họ yên lặng nhìn đối phương, không một lời nói, nhưng cực kỳ ăn ý

Nguyệt trưởng lão lại nghiêng đầu nhìn Tuyết trưởng lão bên cạnh, miệng động đậy, dùng khẩu hình nói không thành tiếng, "Tuyết trưởng lão, ngài rút nội lực đi. Còn lại, ta và Chấp Nhẫn làm...."

Tuyết trưởng lão muốn khuyên can, Nguyệt trưởng lão lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn ông, tiếp tục dùng khẩu hình nói, "....Cứu Tuyết Lượng trước. Cung môn không thể vô chủ, có ngài ở đây, mọi người cũng có thể an tâm hơn...."

Tuyết trưởng lão thấy mọi người tiếp tục giằng co cũng không phải là cách

Hơn nữa cảm giác được Tuyết Trùng Tử lần này cũng quyết tâm muốn liều mạng thử một lần

Cung Tử Vũ và Nguyệt trưởng lão rõ ràng có cùng suy nghĩ, bọn họ đều quyết định như Tuyết Lượng, tận lực bảo vệ Tuyết Trùng Tử nốt phần cuối cùng

Bây giờ đã là thời điểm mấu chốt nhất

Không thắng tức bại, không sống tức chết

------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro