Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết cung

Tuyết Trùng Tử từ sau khi phế bỏ võ công, biến thành thể nhược nhiều bệnh danh chính ngôn thuận

Di chứng của tự phế công pháp càng bất ổn hơn y tưởng tượng, nhưng nói tới cùng, mạng này coi như tạm thời giữ được

"Tất cả đều đáng."

Tuyết Trùng Tử luôn nói như vậy với mình, với tất cả người nghi ngờ quyết định của y

Mấy ngày đầu, Tuyết trưởng lão dường như mỗi ngày đều tới Tuyết cung, nhưng hơn nửa tháng sau, Tuyết trưởng lão cũng rất ít qua đây

Tuyết Trùng Tử kỳ thực càng hưởng thụ yên tĩnh hơn, cũng không chịu cho Tuyết trưởng lão hay người ngoài nào khác tới Tuyết cung

Vì mỗi lần bất luận là ai cũng vậy, từ trưởng lão, tới hạ nhân, thị phó, mọi người thấy Tuyết Trùng Tử luôn không kiềm chế được thở dài tiếc hận

Tuyết Trùng Tử có chút khó hiểu

Đời này y vì bằng hữu Tuyết công tử mà tự nguyện hủy bỏ võ công, hành động này điên cuồng, nhưng thực sự là y cam tâm tình nguyện

Cho dù luyện được võ công kinh thế thì sao ?

Nếu ngay cả dung mạo của bằng hữu cũng không có cách nhớ lại, ngay cả năm tháng từng sống đều quên không sót một chút....

Vậy sống còn có ý nghĩa gì ?

"Khụ khụ khụ...." Tuyết Trùng Tử nằm sấp trên giường ho khan tới thở không thông

Thị phó ngồi ngồi một bên sắc dược, thấy vậy lập tức chạy tới, "Tuyết công tử, ngài bây giờ cảm thấy thế nào ? Có phải rất khó chịu không ? Có cần ta đi gọi Nguyệt trưởng lão không ?"

"Đừng." Vừa hòa hoãn một lúc, Tuyết Trùng Tử chống thân thể yếu ớt, khàn giọng nói, "Đừng quấy rầy Nguyệt trưởng lão. Hắn trông ta lâu như vậy, lại hao phí lượng lớn nội lực cho ta như vậy. Hôm nay trời mới sáng, thấy tình hình của ta chuyển biến tốt đẹp, hắn mới miễn cưỡng chịu quay về Nguyệt cung nghỉ ngơi. Nếu ngươi gọi hắn, tiếp tục như vậy, ta cũng thực sự thân thể hắn cũng không chịu được...."

"Nhưng ngài vất vả như vậy ----"

"Bệnh bây giờ của ta, chỉ sợ phải bầu bạn với ta quãng đời còn lại. Chẳng lẽ, muốn ta mỗi ngày đều sống dưới sự chăm sóc của người khác ? Hừ. Chuyện làm phiền người khác như vậy, ta không làm được."

Tuyết Trùng Tử thở ra một hơi dài, mới có chút vô lực nằm lại giường

Khóe mắt y phiếm ánh nước, trên mặt lại lộ ra ý cười nhàn nhạt

"....Bị sai tới Tuyết cung chăm sóc ta. Mấy ngày nay, ngươi cũng chịu thiệt rồi." Tuyết Trùng Tử lẩm bẩm, "Kỳ thực.... ta cũng không phải nhất định cần người chăm sóc. Ta một mình cũng được. Quên cô độc rồi, cố gắng.... qua một thời gian, cũng thích ứng được."

Cho dù Tuyết Trùng Tử nói thản nhiên như vậy, nhưng trầm trọng bi thương quanh quẩn không đi này là không lừa được người khác

Thị phói cảm thán lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể an ủi, "Tuyết công tử, vẫn mong ngài có thể nghĩ thông."

Tuyết Trùng Tử trầm mặc không nói, lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi

Thị phó thấy vậy, lập tức dịch chăn cho Tuyết Trùng Tử, rất sợ thân thể yếu ớt của Tuyết Trùng Tử bây giờ không cẩn thận lại bị phong hàn

Dù sao Tuyết cung quanh năm âm lãnh, Tuyết Trùng Tử bị trọng thương chưa khỏi, bệnh tình lặp đi lặp lại, cũng không biết lúc nào mới có thể miễn cưỡng đỡ hơn một chút

Thị phó liên tục thở dài, gương mặt tiếc hận nhìn Tuyết Trùng Tử

Vốn là thiên tài võ thuật trăm năm hiếm có của Tuyết gia một đời vô song, tuổi trẻ đã luyện được một thân tuyệt kỹ, lại dùng đao pháp tự nghĩ ra thay thế đao pháp cũ của Tuyết gia

Thậm chí còn tu luyện bí thuật Táng tuyết tâm kinh, một tâm pháp có thể khiến y cải lão hoàn đồng, sau một tầng cuối cùng có thể khiến cả người khôi phục như ban đầu

Rõ ràng sắp đại cáo thành công, lại không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt này, xảy ra ngoài ý muốn không thể đoán trước, cuối cùng Tuyết Trùng Tử cam nguyện tự phế công pháp, cũng chỉ muốn giữ lại ký ức trước đây của mình và Tuyết công tử

Tuyết Trùng Tử giống như cảm nhận được ánh mắt đồng cảm của thị phó, không nhịn được xoay lưng lại, tình nguyện đối diện với vách tường lạnh như băng, cũng không chịu lại bị người đồng cảm đáng thương như vậy

Tuyết Trùng Tử cũng không cảm thấy mình đáng thương bao nhiêu, dù sao tất cả đều là y tình nguyện tiếp nhận

Đây là quyết định của y, nếu đã quyết định, vậy không cần hối hận

"Thân thể của ta bây giờ rất tốt, ngươi đừng lo lắng. Đi làm việc của ngươi đi." Tuyết Trùng Tử nói, "Ta chỉ là có chút mệt, muốn ngủ một chút."

Nghe như vậy, thị phó đương nhiên cũng sẽ không quấy rầy nhiều

"Vậy công tử nghỉ ngơi thật tốt. Ta ở một bên sắc dược, cũng không đi xa. Nếu có việc gì cần, bất cứ lúc nào gọi ta là được."

Dứt lời, thị phó cung kính hành lễ, lúc này mới chậm rãi lui sang một bên

Thị phó ngồi ở trước lò dược, nhưng thường quay đầu nhìn xung quanh, xác nhận tình huống của Tuyết Trùng Tử


Không biết ngủ bao lâu, mơ màng lại nhìn thấy rất nhiều cảnh trong mơ liên quan tới trước đây

Tuyết Trùng Tử mơ thấy tất cả ký ức của mình và Tuyết công tử, cũng lại một lần nữa mơ thấy Cung Viễn Chủy ở núi trước

Ở cảnh trong mơ, tiếng chuông của Cung Viễn Chủy vẫn giòn tai vang gội, khiến cảnh trong mơ vốn cô tịch trở nên vô cùng náo nhiệt

"Tuyết Trùng Tử." Tiếng của Cung Viễn Chủy luôn mang theo phấn chấn thuộc về thiếu niên

Tuyết Trùng Tử không biết thế nào, cũng mơ thấy trà ngũ vị mang theo mùi thơm ngát kia

Trong sương mù mơ hồ quẩn quanh, thậm chí còn có hoa tuyết bay lơ lửng

Nhưng đây đều là trong phòng của Cung Viễn Chủy ở Chủy cung

Tuyết công tử ngồi xếp bằng bên cạnh Tuyết Trùng Tử

Tuyết công tử nhấc chén trà, cẩn thận nếm vài ngụm, nói, "Tuyết Trùng Tử, trà này thực sự ngon. Tên là gì vậy ?"

"Cung Viễn Chủy nói trà này tên là "Tiêu sái tẩu nhất hồi"." Tuyết Trùng Tử trả lời như vậy

"Tiêu sái tẩu nhất hồi ? Ta rất thích tên này, hơn nữa trà này cũng cực kỳ ngon. Tuyết Trùng Tử, ngài nói xem, nếu chúng ta cầm một ít quay về Tuyết cung ngâm trà thì sao ?" Tuyết công tử nói

Tuyết Trùng Tử mím môi cười, nhấc mắt nhìn Cung Viễn Chủy ngồi trên cành cây đại thụ cách đó không xa, suy nghĩ một lúc mới cao giọng nói

"Cung Viễn Chủy, ngươi chuẩn bị một chút trà này cho ta và Tuyết công tử mang về Tuyết cung được không ?"

Tuyết công tử cũng không tự giác nhìn về phía Cung Viễn Chủy

Chỉ thấy Cung Viễn Chủy trả lời một tiếng phóng khoáng, nhiễm vui vẻ cho hai vị của Tuyết cung

"Tuyết Trùng Tử, sao ngài không uống ?" Tuyết công tử cầm chén trà trước mặt Tuyết Trùng Tử, đưa cho y

Tuyết Trùng Tử mỉm cười tiếp nhận chén trà, nói tiếng cảm ơn, lúc đang muốn cầm chén uống, lại thấy Cung Viễn Chủy nhảy xuống từ trên cây, ngăn lại

"Tuyết Trùng Tử." Cung Viễn Chủy đúng lúc giữ lại tay cầm chén trà của Tuyết Trùng Tử

"Sao vậy ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Cung Viễn Chủy lại không nói nữa, chỉ có gương mặt trở nên đặc biệt nghiêm túc

Tuyết công tử đột nhiên lại cười nói, "Mau uống đi ! Tuyết Trùng Tử, chờ uống xong, hai chúng ta phải đi rồi."

"Đi ?" Tuyết Trùng Tử khó hiểu có chút sửng sốt

"Chúng ta đi đâu ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

"Đương nhiên là cùng về nhà ! Ta đặc biệt tới đón ngài." Tuyết công tử cười như một tia nắng trong trời đông giá rét, khó hiểu ủ ấm trong lòng Tuyết Trùng Tử

Có Tuyết công tử bầu bạn, dường như bất luận đi đâu cũng không sao

Hơn nữa, bọn họ cùng về nhà, thoạt nghe thực sự khiến người không thể từ chối

Ở Tuyết cung cô độc, chỉ cần có người bầu bạn, cho dù cuộc sống nhàm chán, cảm giác cũng không khổ sở như vậy

Tuyết Trùng Tử theo bản năng muốn nhanh chóng uống xong trà, sau đó cùng Tuyết công tử rời đi, lại thấy Cung Viễn Chủy tiếp tục ngăn lại không buông

"Tuyết Trùng Tử, huynh thực sự nghĩ kỹ rồi ? Huynh muốn đi với hắn ?" Cung Viễn Chủy lấy tay cản lại chén trà, dường như mặc kệ thế nào cũng không chịu cho Tuyết Trùng Tử uống chén trà này

"Tuyết Trùng Tử, mau uống trà, cùng ta đi. Sắc trời sắp tối rồi, đừng lỡ canh giờ." Tuyết công tử lại giục

Mà lúc này, Cung Viễn Chủy cũng vẫn tiếp tục cản lại

Cậu nghiêm mặt nhắc nhở, "Tuyết Trùng Tử, trên đời này thực sự không có người hay chuyện nào đáng để huynh lưu luyến sao ? Huynh thực sự nghĩ kỹ, muốn rời đi với Tuyết công tử như vậy sao ?"

"....Ta chỉ về nhà. Không phải sao ?" Tuyết Trùng Tử lẩm bẩm

"Tuyết Trùng Tử, ngài từng nói. Hai chúng ta đời này bất luận thế nào cũng sẽ cùng nhau.... cùng nhau vượt qua mỗi một ngày nhàm chán. Sau này, còn muốn cùng xem hoang mạc mênh mông, cùng non sống trên đời này !" Tuyết công tử nói

Thực sự quá hấp dẫn

Nhưng ngay sau đó lời của Cung Viễn Chủy một lần nữa kéo lại thần chí của Tuyết Trùng Tử

"Tuyết Trùng Tử, huynh và Tuyết công tử sớm âm dương cách biệt rồi. Đã như vậy, cái gọi là nhà này, sao có thể là cùng một chỗ ?"

Cung Viễn Chủy nói như tiếng chuông chói tai, gõ ong ong đầu Tuyết Trùng Tử, rất lâu cũng không thể hoàn hồn

"....Âm dương cách biệt ?"

Đúng vậy, Tuyết công tử đã chết rồi

Vì bảo vệ mình, chết trong tay người Vô Phong

Tuyết công tử mỉm cười, giọng nói ôn nhu lại lần nữa vang lên, "Tuyết Trùng Tử. Tuyết Trùng Tử ? Ngài nghĩ gì vậy, Tuyết Trùng Tử. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải đi rồi. Đi theo ta đi ! Ta đặc biệt tới đón ngài ----"

"---- Huynh không thể đi, Tuyết Trùng Tử. Ta không cho phép huynh đi."

Cùng lúc đó, Cung Viễn Chủy vẫn nắm chặt tay Tuyết Trùng Tử không buông

"Tuyết Trùng Tử, huynh còn nợ ta một đáp án."


"Tuyết Trùng Tử ---- !!!!"

Một tiếng khóc đinh tai nhức óc đột nhiên chui vào trong tai Tuyết Trùng Tử

"Có chuyện gì vậy ?" Lúc Tuyết Trùng Tử từ từ tỉnh lại, còn có chút hoảng hốt

Y nằm trên giường, nhẹ nhàng nhấc mắt nhìn sang, phát hiện Tuyết cung cư nhiên đông nghịt người

Có Tuyết trưởng lão hai mắt đẫm nước, còn có Nguyệt trưởng lão cùng với đám thị vệ và hạ nhân hốc mắt đỏ bừng mang theo nước mắt

Ngoại trừ hai trưởng lão, dường như những người khác đều quỳ trên mặt đất, cũng không biết xảy ra chuyện gì

"Tuyết Trùng Tử !" Tuyết trưởng lão khàn giọng gọi, lão đầu bình thường bình tĩnh cư nhiên cũng trở nên tiều tụy như vậy\

Ông quỳ bên giường, dựa vào mép giường nghẹn ngào thấp giọng gọi, "Con rốt cuộc quay về rồi...."

Quay về ---- ?

Mình đi đâu sao ?

Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy đầu mình rất nặng, đầu óc hỗn loạn, nhưng hơi thở yếu ớt của y bây giờ coi như vững vàng

Y bất quả là ngủ một giấc, sao vừa tỉnh lại, mọi người đều thay đổi vậy ?

Tuyết trưởng lão giống như bị đả kích và hoảng sợ quá nặng, ông vươn tay run rẩy chạm vào tay Tuyết Trùng Tử, nhẹ nhàng nắm lấy, thở dài

"Đừng quên con từng đồng ý với ta cái gì. Phải sống thật tốt, Tuyết Trùng Tử.... Phải sống thật tốt."

"Tuyết trưởng lão...." Tuyết Trùng Tử hơi gật đầu, y chớp mắt mệt mỏi, trái lại nhìn về phía Nguyệt trưởng lão, nhẹ giọng hỏi, "Các huynh.... sao vậy ?"

Cuối cùng, dường như hòa hoãn một lúc, giọng của Nguyệt trưởng lão mới chậm rãi vang lên

"....Tuyết Trùng Tử, huynh vừa rồi mạch ngừng rồi. Thậm chí ngay cả hơi thở và nhịp tim cũng ngừng."

Tuyết Trùng Tử hơi sững người, "Nhưng ta.... dường như chỉ ngủ một giấc, mơ thấy, ta và Tuyết công tử.... còn có...." Cung Viễn Chủy

Tuyết Trùng Tử hơi mím môi, trái lại cũng không nói ra chuyện mơ thấy Cung Viễn Chủy

"Bất luận thế nào cũng được, chỉ cần con tỉnh lại là được rồi." Tuyết trưởng lão giơ tay lau nước mắt của mình

Sau đại chiến, ông đã mất đi quá nhiều chiến hữu, bằng hữu, người thân, vốn cũng đang khổ sở kiên trì

Nhưng sau khi Tuyết Trùng Tử vứt bỏ công pháp, Tuyết trưởng lão như thoáng cái già đi vài tuổi, tóc trắng xóa thường lộ ra mệt mỏi

Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng thở dài, giơ tay kiểm tra mạch tượng của Tuyết Trùng Tử

Cảm nhận được mạch tượng ổn định, Nguyệt trưởng lão rốt cuộc thở ra vài hơi

"Tuyết trưởng lão. Tuyết Trùng Tử bây giờ mạch tượng đã khôi phục ổn định, ngài yên tâm đi." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết trưởng lão lại chỉ phất tay áo

Cho dù không nói, lại hoàn toàn không có dấu hiệu yên tâm

Tuyết Trùng Tử khó hiểu có chút áy náy, cảm thấy mình dường như liên lụy tới mọi người

Nhưng y đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Tuyết trưởng lão ngăn lại

"Con không cần cảm thấy có lỗi. Tuyết Trùng Tử, con đường này là con chọn, cũng là ta đồng ý. Kết quả bây giờ, hai chúng ta đều có trách nhiệm gánh vác tới tận cùng."

Tuyết trưởng lão thở dài nặng nề, sau đó hòa hoãn, mới chậm rãi quay đầu lại, gọi thị vệ hoàng ngọc đi theo bên cạnh mình

"Tuyết Trùng Tử rốt cuộc vượt qua kiếp nạn này. Mau phái người đi núi trước thông bảo, để Chấp Nhẫn đại nhân bọn họ yên tâm." Tuyết trưởng lão nói

Thị vệ hoàng ngọc nhận mệnh, lập tức hành lễ rời khỏi Tuyết cung, một khắc cũng không dám chậm trễ truyền tin đi núi trước

Tuyết Trùng Tử dương như cũng có chút hoang mang, Nguyệt trưởng lão cũng đứng bên cạnh giường, cho Tuyết Trùng Tử một ánh mắt, lúc này mới chậm rãi nói

"---- Vừa rồi lúc huynh mất đi dấu hiệu sinh mạng một lúc quá lâu, ta trong lúc bối rối, sớm truyền tin đi núi trước rồi."

--------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro