Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung môn vốn là thế lực tồn tại rất nhiều bí mật

Cho dù Cung Viễn Chủy là huyết mạch thuần khiết của Cung gia, cậu cũng chưa thể hiểu rõ bí mật của nhà mình

Lúc nhìn thấy trưởng lão bảo Vân Vi Sam thể hiện Phong Thanh kiếm pháp ở đại đường, Cung Viễn Chủy còn không nhịn được nói thầm trong lòng, ánh mắt lộ ra chút khinh thường

Cung Viễn Chủy đã giao thủ với Vân Vi Sam, cảm thấy võ công của đối phương tuy không kém, nhưng không tới mức độ rất mạnh

Một khi đã vậy, thực sự không hiểu vì sao mọi người còn hiếu kỳ như vậy

"Cũng không có gì đặc biệt ! Bất quá là thích khách cấp Yêu do Vô Phong huấn luyện, thân thủ không quá cường đại."

Cung Viễn Chủy không có hứng thú, nhưng thấy mọi người ở đây coi trọng như vậy, cũng phối hợp nhìn chút

Cung Thượng Giác không chút động đậy, tập trung nhìn kiếm pháp của Vân Vi Sam, thỉnh thoảng nhíu mày trầm tư, dường như đang hồi tưởng cái gì đấy

Kim Phục tận chức trách đứng ở phía sau Cung Thượng Giác, cũng cẩn thận nghiêm túc quan sát

Theo kiếm pháp linh hoạt của Vân Vi Sam, Cung Viễn Chủy ngồi ở bên cạnh ca ca Cung Thượng Giác vốn đang suy nghĩ miên man, mà lúc nhìn thấy đao phong đâm tới chỗ mình kia, đột nhiên bị dọa sợ, còn theo bản năng lui ra phía sau tránh một cái

Sau đấy, cậu lại ý thức được trước mắt bao người trong đại đường này, Vân Vi Sam chắc chắn cũng sẽ không làm tổn thương mình !

Nghĩ như vậy, cảm thán mình có chút khiếp đảm và phản ứng quá mức, Cung Viễn Chủy không khỏi xấu hổ, chỉ có thể yên lặng ngồi thẳng người, hy vọng không ai thấy một mặt quẫn bách này của cậu

Dường như tất cả người ở đây đều chăm chú nhìn Vân Vi Sam múa kiếm, Tuyết Trùng Tử đương nhiên cũng không ngoại lệ

Bất quá, y vẫn nhanh mắt phát hiện Cung Viễn Chủy xấu hổ khác với người khác, không nhịn được mím môi lộ ra nụ cười nghiền ngẫm

"Nếu Tuyết công tử ở đây, chắc chắn sẽ không nhịn được cười nói với mình rằng hắn phát hiện ra một mặt mới lạ của Cung Viễn Chủy."

Đúng vậy, Tuyết công tử là người thích náo nhiệt, lại đặc biệt hồn nhiên

Hắn đặc biệt hiếu kỳ với tất cả chuyện ở núi trước và ngoài Cung môn

Mấy người bọn họ hàng năm ở núi sau, vẫn luôn nghe nói núi trước có thiên tài trăm năm có một là cung chủ Chủy cung

Cung Viễn Chủy, không chỉ trồng thành công Xuất Vân Trùng Liền, tuổi trẻ liền có được bản lĩnh y độc song tuyệt, thậm chí còn tinh thông ám khí

Cho dù là Nguyệt trưởng lão núi sau, cũng không thể không nhìn Cung Viễn Chủy với đôi mắt khác

Vì như vậy, Tuyết công tử và Tuyết Trùng Tử lúc nhàm chán, luôn thích suy đoán và bàn luận chuyện ở núi trước

Trước đây trong tưởng tượng của bọn họ, Cung Viễn Chủy này nhất định là một người tính tình cổ quái, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy Cung Viễn Chủy bất quá là một hài tử sinh động, thích dính lấy ca ca Cung Thượng Giác, lại thích khóc, cũng dễ bị dọa sợ

Thu nhất cử nhất động của Cung Viễn Chủy vào trong mắt, trên mặt Tuyết Trùng Tử hiện lên ý cười nhàn nhạt, như ẩn như hiện

Cung Viễn Chủy để lộ tính ấu trĩ này, không biết vì sao lại khiến Tuyết Trùng Tử nhớ tới Tuyết công tử bầu bạn với y quanh năm kia

Tuyết công tử là một hài tử trời sinh hồn nhiên lương thiện, lại thích náo nhiệt, hắn luôn thích đi theo bên cạnh đi theo bên cạnh Tuyết Trùng Tử một tấc không rời

Nhớ tới đây, trên mày lại nhuộm nét u sầu không xóa đi được

Vân Vi Sam thực hiện kiếm pháp linh hoạt như nước chảy đột nhiên dừng lại, trưởng lão nghiêm túc nói đây là chiêu thức kiếm pháp của Phong gia

Tuyết Trùng Tử nghe xong có chút sững người, kỳ thực tâm tư sớm lệch khỏi quỹ đạo

Y vừa rồi nhìn chằm chằm Cung Viễn Chủy, trong đầu hiện lên lại là bóng dáng Tuyết công tử cùng người trước mặt trùng khớp

"....Quả thực có chỗ giống nhau." Tuyết Trùng Tử thầm nghĩ

Lúc này Cung Viễn Chủy nhẹ giọng nói với Cung Thượng Giác, không ngừng thảo luận kiếm pháp vừa rồi của Vân Vi Sam

Cung Viễn Chủy vốn cho rằng Vân Vi Sam chỉ thường thôi, nhưng trải qua Cung Thượng Giác giải thích đơn giản chỗ kỳ diệu trong đó, Cung Viễn Chủy mới bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu tán đồng

"Xem ra Vân Vi Sam này quả thực thâm tàng bất lộ. Trước kia ta cũng không phát hiện ra, hóa ra nàng ta thực sự rất xứng với Cung Tử Vũ."

Cung Viễn Chủy nhỏ giọng nói với Cung Thượng Giác, kết quả lập tức nghênh đón ánh mắt sắc bén của Cung Thượng Giác

"Đệ nên gọi hắn là Chấp Nhẫn đại nhân mới đúng." Cung Thượng Giác luôn tuân thủ phép tắc như vậy

Cung Viễn Chủy bĩu môi, dường như có chút không phục, nhưng chung quy không cãi lại nữa

Thính lực của Tuyết Trùng Tử rất tốt, sớm cẩn thận thu vào tất cả động tĩnh của Cung Viễn Chủy

Nhìn hai huynh đệ Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy qua lại, không biết sau, y lại một lần nữa nghĩ tới cảnh tượng Tuyết công tử và mình quanh năm tranh cãi chơi đùa, bầu bạn với nhau

"Ca, bây giờ Vô Phong đã bị đánh lui, dù sao bọn họ cũng nguyên khí đại thương, nghĩ tới tạm thời Cung môn không có nguy cơ gì, đúng lúc là cơ hội tốt để chúng ta tĩnh dưỡng và khôi phục. Nhưng huynh.... vì sao vẫn u sầu như vậy ?"

Cung Viễn Chủy chần chờ một lúc, vẫn chậm rãi mở miệng, "Có phải có chuyện gì, ta vẫn bị các huynh giấu không...."

Cung Thượng Giác hơi ngừng lại, nhìn Cung Viễn Chủy, ôn nhu gọi, "Viễn Chủy."

"Ừm ?"

"Mặc dù Vô Phong đã bị đánh lui, nhưng.... nguy cơ của Cung môn cũng chưa giải trừ hoàn toàn."

"Có ý gì ?" Cung Viễn Chủy không hiểu

Mà lúc này, trong lòng Tuyết Trùng Tử lại sớm rõ như gương

Cung Thượng Giác nói không sai

Nguy cơ của Cung môn, căn bản vẫn chưa giải trừ hoàn toàn

Tuyết Trùng Tử nhấc mắt nhìn Chấp Nhẫn đại nhân Cung Tử Vũ cách đó không xa, đúng lúc phát hiện đối phương cũng trùng hợp nhìn về phía mình

"Tới lúc rồi." Cung Tử Vũ nhẹ nhàng nói, giọng nói nhỏ gần như không thể nghe thấy

Nhưng Tuyết Trùng Tử ngầm hiểu

Chỉ thấy Tuyết Trùng Tử ăn ý dẫn đầu đi tới trưởng lão, hơi hành lễ với đối phương

Tiếp theo, ở núi sau.... còn có một chuyện cực kỳ quan trọng cần bọn họ giải quyết hậu quả


Lúc đi lên từ đáy hồ hàn băng, người quen với đông lạnh giá rét như Tuyết Trùng Tử cũng có chút không chịu được

Chìm sâu xuống nước tiêu hao quá nhiều nội lực, đại chiến vừa qua, thương thế còn chưa kịp điều dưỡng thật tốt, hơn nữa mất cố nhấn bầu bạn nhiều năm, đau lòng khó chịu được....

Nhưng không nghĩ tới tình huống hỏng nhất còn ở phía sau

Y vất vả vớt hộp từ dưới đáy nước lên, cư nhiên là rỗng ?!

Bản vẽ ghi chép Vô Lượng Lưu Hỏa kia không thấy đâu

Cả người Tuyết Trùng Tử có chút hoảng hốt, khó có khi lộ ra yếu ớt

Vốn Tuyết công tử và y liều mạng bảo vệ, chỉ là vì muốn giữ vững bí mật quan trọng nhất của Cung môn tới tận cùng, lại không nghĩ tới cuối cùng chỉ đối lấy một thoáng hư không

Y và Tuyết công tử nương tựa lẫn nhau nhiều năm, chưa bao giờ tùy tiện rời khỏi Tuyết cung

Lần đầu tiên lựa chọn rời khỏi Tuyết cung, cũng vẫn là vì muốn dùng kế vườn không nhà trống tới bảo vệ bản vẽ Vô Lượng Lưu Hỏa giấu ở đáy hồ hàn băng nghìn năm

Nhưng bây giờ, tất cả giống như một giấc mộng

Đây là lần đầu tiên Cung Viễn Chủy cảm nhận được yếu ớt và bàng hoàng tới giống như không chịu được một kích trên mặt Tuyết Trùng Tử

Đả kích liên tiếp khiến Tuyết Trùng Tử suýt nữa không chịu nổi

Trải qua biến cố, Tuyết Trùng Tử sớm lao lực quá độ, cả người cũng bị nước lạnh lẽo trong hồ làm cho không ngừng run rẩy

Bỗng nhiên, Tuyết Trùng Tử cảm nhận được sức nặng ấm áp trên vai

Cả người y run lên, lập tức mừng rỡ như điên quay đầu lại, trong thoáng chốc kia vốn cho rằng quay đầu lại là có thể thấy được một kỳ tích, nghĩ thư đồng bầu bạn với mình nhiều năm kia có lẽ không đành lòng để mình khổ sở chịu lạnh, mới vẫn săn sóc quan tâm

Lại không nghĩ tới, quay đầu lại, nhìn thấy lại là gương mặt mang theo lo lắng và tự trách của Vân Vi Sam

Ánh sáng vui vẻ trong mắt Tuyết Trùng Tử dập tắt, chỉ còn lại âm u sâu thẳm, đồng tử đen không thấy đáy

Đúng vậy. Y còn đang mong chờ cái gì ?

Trên đời này vốn không có nhiều kỳ tích như vậy

Vốn cho rằng người cũ lo lắng cho y, nhưng rốt cuộc từ từ ý thức được, Tuyết cung sau này chỉ còn lại một mình y cô độc

"Mau thay y phục ướt đi ! Đừng để cái lạnh làm tổn thương căn cơ của mình." Vân Vi Sam nói với Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không động đậy

Bây giờ, quan trọng nhất là tìm ra bản vẽ Vô Lượng Lưu Hỏa mất tích

"Sao có thể như vậy.... Bản vẽ kia rốt cuộc ở đâu ?" Cung Viễn Chủy lẩm bẩm, theo bản năng nhìn Cung Thượng Giác

Cung Thượng Giác không khỏi lắc đầu thở dài

Trái lại quay đầu nhìn Cung Tử Vũ, nói, "Giống như chúng ta dự đoán trước đây sao ?"

Cung Tử Vũ cảm thấy trong lòng nguội lạnh tới cực điểm, không kìm được run lên

"Công tử ? Chàng ổn không ?" Vân Vi Sam quay đầu lại, ôn nhu quan tâm

Cung Tử Vũ vẫn đang sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn, nhất thời không nói gì

Nhưng lúc này, Cung Thượng Giác đã hiểu rõ tất cả

"Đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Giọng nói của y lạnh lẽo như hàn khí thấu xương trên người y, không có chút độ ấm

Tuyết Trùng Tử muốn một đáp án, mà y đại khái cũng là người có tư cách hỏi ra lời này nhất

Cung Tử Vũ không trầm mặc nữa, rốt cuộc cũng nói ra suy đoán của mình

"Nếu ta đoán không nhầm, bản vũ bị đánh cắp.... bây giờ chắc là ở Vũ cung."

Vũ cung ?!

Mọi người nhìn nhau, nhất thời không nói gì

Trái lại là Cung Viễn Chủy rốt cuộc hiểu ánh mắt ẩn ý không rõ giữa Cung Tử Vũ và Cung Thượng Giác

Như vậy xem ra, tất cả bất quá là sắp xếp một ván cờ cố tình đánh lừa !

Nghĩ tới đây, sợ là Cung Tử Vũ và Cung Thượng Giác đã biết người trộm bản vẽ là một người khác, cũng đã làm xong suy tính liên quan và bày ra bẫy rập từ trước

Nếu đã như vậy....

"Nếu đã biết trong hộp tám chín phần không có bản vẽ Vô Lượng Lưu Hỏa, vì sao các huynh không nói sớm từ đâu ? Còn liên lụy Tuyết Trùng Tử xuống hồ hàn băng chịu lạnh chịu khổ !" Cung Viễn Chủy nổi lên tính hài tử, không nhịn được thấp giọng tức giận nói

"Không phải là một bản vẽ rách sao ? Đã hại thảm nhiều người như vậy rồi, tại sao còn muốn liên lụy người sống tiếp tục chịu khổ ?"

Cung Viễn Chủy tuy nói thẳng thoạt nghe rất đại nghịch bất đạo, lại rất có đạo lý

Nhưng, ở trước mặt phần lớn người Cung môn đều coi sứ mệnh gia quy quan trọng hơn tính mạng bản thân này, lời này đặc biệt không nên nói

Cung Thượng Giác đương nhiên biết Cung Viễn Chủy đau lòng cho Tuyết Trùng Tử mà nói không biết chừng mực, mặc dù không muốn trách Cung Viễn Chủy quá nặng trước mặt mọi người, nhưng vẫn theo thói quen không tiếng động ném một mắt đao qua, lấy cái này cảnh cáo Cung Viễn Chủy đừng nói lung tung nữa

Cung Viễn Chủy từ trước tới nay chú ý Cung Thượng Giác từng chút một, sớm nhạy bén bắt được biểu tình nghiêm túc của ca ca khiến người sợ hãi, đột nhiên bị dọa sợ, lập tức ngậm miệng

Nhưng cúi đầu vẫn không nén được ủy khuất, thoạt nhìn bị ca ca bắt nạt

Tuyết Trùng Tử nhìn Cung Viễn Chủy như vậy, không biết vì sao đột nhiên ấm áp trong lòng, cảm thấy đối phương có vài phần đáng yêu

Trong thoáng chốc, bóng dáng bằng hữu đã khuất lại tiến vào trong đầu y

Người có thể nói cho mình ở trước mặt mọi người không nhiều, người có thể bảo vệ, ủng hộ mình vào bất cứ thời điểm mấu chốt nào cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay

Tuyết Trùng Tử nhiều năm ở núi sau, cả ngày bầu bạn với lãnh đạm cô độc, cuối cùng nuôi trái tim mình thành tĩnh lặng như nước

Nếu không phải có Tuyết công tử bầu bạn, chỉ sợ y sớm bị cuộc sống nhàm chán này ép điên

Nhưng chưa từng nghĩ, sau khi bằng hữu rời thế, cư nhiên còn có người bênh vực mình như vậy

Rõ ràng là một công tử ca chưa thành niên, trước kia luôn cảm thấy đối phương không biết đối nhân xử thế lại cuồng vọng kiêu ngạo, nhưng bây giờ nhìn, cảm thấy Cung Viễn Chủy cũng không khó ở chung

Tuyết Trùng Tử miễn cưỡng chống đỡ thân thể, chậm rãi đứng lên

Vì hàn khí quá nặng, không khỏi theo bản năng kéo chặt trường y Vân Vi Sam vừa khoác cho y giữ ấm

"....Tiếp theo, kế hoạch là gì ?" Tuyết Trùng Tử trầm giọng hỏi

Cung Tử Vũ mím môi nhìn Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác hiểu ý mà gật đầu

Nhận được ủng hộ, Cung Tử Vũ giống như được người vực lại tinh thần, cuối cùng hạ quyết tâm

"Đi. Chúng ta cùng đi Vũ cung, bắt kẻ cắp, lấy lại bản vẽ." Cung Tử Vũ nói

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng bắt đầu di chuyển, chuẩn bị thực hiện kế hoạch tiếp theo

Tuyết Trùng Tử đi theo mọi người, lại đột nhiên có người đưa cho y thứ gì âm ấp

Y theo bản năng dừng bước chân, cúi đầu nhìn, phát hiện là một túi sưởi nhỏ

Một thứ chút xíu như vậy, lại có thể khiến người nhiều năm bị vây trong băng tuyết cảm thấy ấm lòng tới cực điểm

Tuyết Trùng Tử dường như lại lần nữa nhớ tới bằng hữu đã khuất, không nhịn được chua xót

Y nhấc mắt nhìn, lại thấy Cung Viễn Chủy vừa nhét túi sưởi vào trong tay y, sớm đã theo mọi người đi xa

Tuyết Trùng Tử nắm chặt túi sưởi trong tay, cảm nhận ấm áp đáng quý mấy ngày này khó có thể nhận được

"Ta cùng huynh quay về thay y phục, sau đó hẵng theo bọn họ tới Vũ cung đi !" Là Nguyệt trưởng lão

Tuyết Trùng Tử hơi nhấc mắt, trên mặt hiện lên ý cười đã lâu không thấy, "Cung tam Chủy công tử trong truyền thuyết, dường như cũng không máu lạnh vô tình như trong tưởng tượng."

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng cười, "Bất quá vẫn là một hài tử kia. Dù sao cũng là hài tử mà Giác công tử tự tay nuôi dưỡng, đoán chừng cũng không xấu tới mức nào."

"Đúng vậy. Người núi sau chúng ta, luôn kính sợ có thừa với Giác công tử. Nghĩ lại, hài tử y tự tay nuôi dưỡng, chắc chắn sau này có thể thành tài. Các phương diện nhân phẩm, chắc cũng không tới mức quá kém." Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng cảm thán, mặt mày tuy lộ ra mệt mỏi, lại thêm chút mong chờ

"Tuyết công tử từng đánh cược với ta. Nói Chủy công tử này tuy trẻ tuổi, bản lĩnh lại không tầm thường. Tuyết công tử đánh cược Chủy công tử.... một ngày kia nhất định có thể làm ra chuyện lớn, nếu là đánh cược, ta lúc đó đương nhiên chọn một đáp án khác."

Ván cược này, bây giờ xem ra cũng phân rõ thắng bại

Nhưng ván cược này, một ngày nào đó trong tương lai sẽ lộ ra kết quả, đáng tiếc Tuyết công tử cũng không có cách tận mắt chứng kiến được nữa

"Tuyết công tử.... Nếu hắn ở đây, chắc chắn sẽ rất vui đi ! Dù sao biểu hiện của Cung Viễn Chủy cũng càng ngày càng phù hợp với mong chờ trong cảm nhận của hắn." Tuyết Trùng Tử mang theo đa sầu nồng đậm

Nguyệt trưởng lão lộ ra bất đắc dĩ, có chút tiếc hận, lại có chút mong chờ

"Tuyết công tử chắc chắn sẽ ở chỗ nào đấy yên lặng chờ, chờ cùng chúng ta chứng kiến kết quả."

"Đúng vậy. Ta cũng nghĩ vậy."

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử mỉm cười

-------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro