Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp xếp Tuyết Trùng Tử ở Chủy cung, kỳ thực là một trải nghiệm rất mới

Cung Viễn Chủy cũng không biết vui vẻ trong lòng cậu từ đầu mà có, lại càng không hiểu rầu rĩ và khẩn trương trong lòng lại là cái gì

Lúc nhìn thấy Tuyết Trùng Tử ngẫu nhiên lộ ra cô độc bi thương, Cung Viễn Chủy luôn không kiềm chế được mà lo lắng, thương cảm

Cung Viễn Chủy tuy không hiểu vì sao mà như vậy, nhưng nhất cử nhất động của Tuyết Trùng Tử đều đang làm trong lòng cậu run lên không thể nghi ngờ

Tuyết Trùng Tử muốn nói lại thôi, rốt cuộc muốn nói cái gì ?

Cung Viễn Chủy mơ hồ cảm nhận được lý do Tuyết Trùng Tử tới núi trước, có lẽ cũng không phải đơn thuần chỉ là chữa bệnh

Nhưng, nhất thời cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì

Nhưng Cung Viễn Chủy luôn cảm thấy Tuyết Trùng Tử tới núi trước tìm mình, nhất định còn có lý do khác, mà đây là một dự cảm không có cách kiểm tra

Còn nữa, đáp án Tuyết Trùng Tử tìm kiếm là cái gì, Cung Viễn Chủy cũng tò mò

"Chủy công tử, Chủy công tử ---- !"

Tuyết Trùng Tử vốn đang ở y quán chuẩn bị dược liệu cho Tuyết Trùng Tử, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi gấp gáp của hạ nhân trong y quán

Cậu mím môi, ánh mắt lộ ra chút không kiên nhẫn

Chỉ thấy hạ nhân kia bước chân vội vàng đi tới trước mặt Cung Viễn Chủy, thở còn chưa kịp ra hơi, lập tức chắp tay hành lễ, cao giọng nói, "Chủy công tử, Kim thị vệ của Giác cung phái người tới tuyền tin, nói là Giác công tử vì công vụ gấp mà định ra ngoài Cung môn trước hạn ! Đội ngũ của bọn họ đã đang chuẩn bị, định trong vòng nửa canh giờ sẽ xuất phát."

"Công vụ gấp ? Sao đột nhiên như vậy.... Không phải lên kế hoạch ngày mai mới ra ngoài Cung môn sao ?"

Cung Viễn Chủy buông dược liệu chuẩn bị được một nửa xuống, bắt đầu nhanh chóng chỉnh lại suy nghĩ, tiện nói, "Ngươi giúp ta trông lượng lửa, ta lập tức quay về !"

Cung Viễn Chủy khẩn trương chạy tới Giác công, mắt thấy sắc trời sau buổi trưa còn sáng, trong lòng lại càng gấp gáp

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao Cung Thượng Giác đột nhiên thay đổi hành trình ?


Lúc Cung Viễn Chủy bước vào Giác cung, nhìn thấy đầu tiên là Kim Phục đang dặn dò đám hạ nhân

Kim Phục đã chuẩn bị xuất phát nhìn thấy Cung Viễn Chủy gấp gáp chạy vào, lập tức tiến lên hành lễ, "Chủy công tử."

"Kim Phục ! Ca ta đâu ?" Cung Viễn Chủy thập phần lo lắng, "Rốt cuộc có chuyện gì vậy ? Sao ca ta đột nhiên quyết định ra ngoài Cung môn trước thời hạn vậy ?"

Kim Phục chần chờ một chút, đang do dự trả lời thế nào, thấy Cung Viễn Chủy đã mất kiên nhẫn, phất tay, "Thôi đi, ta tự đi hỏi ca ta nhanh hơn !"

Mắt thấy Cung Viễn Chủy chuẩn bị chạy tới phòng của Cung Thượng Giác, Kim Phục vội vàng gọi lại đối phương, "Chủy công tử ! Công tử cũng không ở Giác cung."

"Vậy huynh ấy đâu ?" Cung Viễn Chủy dừng bước, sững người đứng trên bậc thang

Kim Phục nhanh chóng tiến lên vài bước, nhẹ giọng nói, "Vừa rồi Giác công tử sau khi quay về từ Chủy công, một mình rời đi trước, nói là muốn đi Vũ cung tìm Chấp Nhẫn đại nhân, sau đó dặn dò ta, bảo ta sau đấy dẫn người tập hợp ở ngoài Cung môn chờ ngài ấy. Đồng thời, ngài ấy cũng bảo ta phái người đi y quán truyền tin cho ngài."

Lời của Kim Phục cũng không phức tạp, kỳ thực đơn giản dễ hiểu

Nhưng Cung Viễn Chủy hoàn toàn sững người, dường như có chút không hiểu. Cung Viễn Chủy cau mày, tâm tình cổ quái, nhẹ giọng hỏi lại, "Ngươi nói ca ta đi Chủy cung ?"

"Vâng. Giác công tử nói như vậy. Ngài ấy vừa rồi lúc quyết định đi trước hạn, đầu tiên là nói với ta muốn đi Chủy cung tìm ngài."

Nhận ra sắc mặt Cung Viễn Chủy khác thường, Kim Phục chần chờ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được nói, "Có lẽ Giác công tử không gặp được ngài ở Chủy cung, cho nên sau đấy lúc quay về Giác cung, lệnh cho ta đi y quán truyền tin cho ngài."

Cung Viễn Chủy càng nghĩ, tâm tình càng buồn bực hoang mang, "Cho dù chuyện gấp đi nữa.... Mỗi lần huynh ấy ra ngoài đều nói với ta ! Huống hồ, ngươi nói huynh ấy đi Chủy cung tìm ta, cho dù ta đi y quán, không ở Chủy cung, huynh ấy rõ ràng cũng có thể tiện đường đi y quán tìm ta ! Nhưng vì sao ta không thấy huynh ấy ?"

"Đây...." Kim Phục lộ khó xử, thực sự có chút không biết trả lời thế nào

"Cho nên, ngươi chuẩn bị trực tiếp ra ngoài Cung môn ?" Cung Viễn Chủy hỏi

Kim Phục đáp, "Vâng. Công tử dặn dò ta thông báo với trên dưới Giác cung xong, là có thể trực tiếp ra ngoài tập hợp với ngài ấy."

Cung Viễn Chủy sắc mặt ngưng trọng, lưu loát nhảy xuống bậc thang, vừa chạy vừa quay đầu hét lên với Kim Phục, "Vậy ta bây giờ đi Vũ cung tìm ca ta ! Nói không chừng huynh ấy đang nói chuyện với Cung Tử Vũ chưa đi !"

Kim Phục vốn muốn ngăn lại, nhưng hắn thử gọi vài tiếng, lại bị Cung Viễn Chủy hoàn toàn không quan tâm

Cuối cùng, Kim Phục chỉ có thể thở dài một hơi, nhìn theo bóng lưng Cung Viễn Chủy rời khỏi Giác cung

Kim Phục không khỏi nghĩ tới Cung Thượng Giác sau khi quay về từ Chủy cung, tâm tình của đối phương rất không thích hợp, sắc mặt nghiêm nghị, cả người tản ra khí áp rất thấp

"Cũng không biết quan hệ của Giác công tử và Chủy công tử sao đột nhiên trở nên vi diệu như vậy ?" Kim Phục thầm nghĩ

Dù sao mấy ngày nay Cung Viễn Chủy cố tình tránh mặt Cung Thượng Giác cũng rất rõ ràng, mà Cung Thượng Giác lại tính tình càng bất ổn, mở miệng nói mười câu thì chín câu không thoát khỏi Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử....


Vũ cung

Lúc Cung Viễn Chủy dùng tốc độ nhanh nhất từ Giác cung chạy tới Vũ cung tìm Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác sớm đã không thấy đâu

"Thượng Giác ca ca đã ra ngoài rồi. Đệ vừa rồi không gặp huynh ấy sao ?" Cung Tử Vũ quan tâm hỏi

Cung Tử Vũ lắc đầu, tâm tình ủy khuất tới không chịu được, không nhịn được lẩm bẩm oán giận, "Sao huynh ấy đi không nói một tiếng ? Mỗi lần trước khi ra ngoài, huynh ấy nhất định sẽ tới tìm ta, nhưng lần này sao lại...."

Cung Tử Vũ nghĩ tới biểu tình mất tự nhiên của Cung Thượng Giác vừa rồi nhắc tới Cung Viễn Chủy, không nhịn được trêu chọc, "Viễn Chủy đệ đệ, đệ.... không phải là cãi nhau với Thượng Giác ca ca rồi đấy chứ ? Cho nên, huynh ấy cố tình ra ngoài không nói với đệ ?"

Nhận ra biểu tình vui vẻ khi thấy người gặp họa của Cung Tử Vũ, tâm tình của Cung Viễn Chủy cực kỳ buồn bực

"Hóa ra ~ Hai người các đệ còn có thể cãi nhau sao ?! Thực sự ngạc nhiên !" Cung Tử Vũ cười tới vui vẻ

Kim Phồn một thấy sắc mặt của Cung Viễn Chủy càng khó coi, vội vàng cố tình ho khan hai tiếng, nhắc nhở Cung Tử Vũ chú ý chừng mực

Cung Tử Vũ tuy thích đùa, nhưng dù sao thân phận bây giờ cũng là Chấp Nhẫn, lại thêm vừa rồi Cung Thượng Giác dặn dò hắn vạn nghìn lần phải chăm sóc Cung Viễn Chủy, lúc này mới coi như thu liễm một chút

Cung Tử Vũ phất tay ra hiệu với thị vệ lục ngọc Kim Phồn bên cạnh đang ra hiệu với hắn, sau đấy cũng không quên nhẹ giọng an ủi Cung Viễn Chủy

"Viễn Chủy đệ đệ, kỳ thực trong lòng Thượng Giác ca ca vẫn quan tâm đệ. Huynh ấy vừa rồi còn dặn đi dặn lại ta, trong lòng huynh ấy ra ngoài phải thay huynh ấy chăm sóc đệ nhiều."

Nghe thấy lời này của Cung Tử Vũ, tâm tình vốn khổ sở của Cung Viễn Chủy lại hơi vui vẻ một chút

"Ca ca thực sự nói với huynh như vậy sao ? Huynh ấy muốn huynh chăm sóc ta thay huynh ấy ?"

"Đương nhiên là thật, lời này cũng không nói dối được." Cung Tử vũ lại trấn an Cung Viễn Chủy thêm vài câu, bảo cậu yên tâm, không cần nghĩ nhiều

Có thể là Cung Thượng Giác cũng thực sự bận, hơn nữa hành trình thay đổi quá đột nhiên, mới không kịp nói với Cung Viễn Chủy

Nói tới chuyện thay đổi hành trình, trong lòng Cung Viễn Chủy cũng khó tránh khỏi nghi hoặc, "Cung Tử Vũ, ca ta có nói với huynh rằng muốn đi đâu không ? Vì sao đột nhiên khởi hành trước hạn vậy ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gấp gì ?"

Cung Tử Vũ dừng lại, ánh mắt đột nhiên lộ ra chút do dự, ngay cả biểu tình Kim Phồn bên cạnh hắn cũng trở nên có chút cổ quái

Cung Viễn Chủy nhíu mày trầm tư, thầm quan sát Cung Tử Vũ và Kim Phồn một lúc, rốt cuộc không nhịn được hỏi, "Xảy ra chuyện gì rồi ? Có cái gì mà không thể cho ta biết sao ?"

Cung Tử Vũ không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng dứt khoát bày ra cái mác Chấp Nhẫn, dùng lý do tin tức cơ mật của Cung môn lừa gạt qua ải, bảo tiểu hài tử chưa thành niên như Cung Viễn Chủy đừng quan tâm quá nhiều, nói cái gì mà đây là chuyện của người lớn, bọn họ sẽ tự giải quyết, không cần Cung Viễn Chủy phiền lòng

Cung Viễn Chủy bị nói không phục, lúc thực sự muốn mở miệng mắng người, lại đột nhiên nghe thấy Cung Tử Vũ nhắc tới tên của "Tuyết Thiên Lí"

"Nghe nói Chủy cung của đệ vừa thu lưu "Tuyết Thiên Lí" từ núi sau tới chữa bệnh." Cung Tử Vũ nói

Cung Viễn Chủy cũng không phủ nhận, trực tiếp thoải mái thừa nhận, "Vậy thì sao ?"

"Không sao. Dù sao có Nguyệt trưởng lão và Tuyết trưởng lão dốc sức ủng hộ, ta làm Chấp Nhẫn đương nhiên cũng sẽ không dị nghị. Chỉ là...." Cung Tử Vũ cố tình kéo dài âm, còn nhíu mày

"Chỉ là cái gì ?" Cung Viễn Chủy không kiên nhẫn hỏi

Chỉ thấy Cung Tử Vũ nhún vai, nói, "Chỉ là có chút tò mò."

"Hừ. Tò mò cái đầu huynh !" Cung Viễn Chủy bĩu môi, thực sự có chút lười quản đối phương

Nhưng Cung Tử Vũ lại một lần nữa nhấc lên hứng thú

"Ta biết thân phận thực sự của Tuyết Thiên Lí." Cung Tử Vũ nói

Cung Viễn Chủy hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn Cung Tử Vũ mang theo mơ hồ và hoang mang

Cung Tử Vũ lại nói tiếp, "Nhưng mặc kệ thế nào, thân phận của y không phải là bí mật với chúng ta, nhưng vẫn phải tiếp tục giữ bí mật với hạ nhân hay thị vệ thì tốt hơn. Còn nữa, quan hệ của đệ với "Tuyết Thiên Lí".... nếu có thể thì chú ý chừng mực, tránh rước lời ra tiếng vào không cần thiết. Đệ nghe không !"

"Hừ. Ta không nghe, cũng không muốn nghe ! Núi trước hay núi sau vốn là một thể, qua lại bình thường thì làm sao ? Làm gì phải sợ lời ra tiếng vào ?" Cung Viễn Chủy hợp tình hợp lý, tỏ vẻ khinh thường

Tuyết Trùng Tử cũng đã ở lại Chủy cung của núi trước, dù sao cậu chắc chắn cũng không muốn để tâm những người khác nói gì

Cung Tử Vũ không nhịn được nhẹ nhàng thở dài, lại nói, "Đúng, Chủy công tử từ trước tới nay không sợ trời, không sợ đất, cứng đầu bướng bỉnh, dám làm dám chịu, đương nhiên không sợ lời ra tiếng vào. Bất quá, đệ có nghĩ tới cảm nhận của Thượng Giác ca ca không ?"

"A. Ta nói này, hôm nay sao huynh nói chuyện đáng ghét như vậy ! Huynh cần gì kéo tới trên người ca ta ? Chuyện của ta và Tuyết Trùng ---- Tuyết Thiên Lí, có liên quan gì với ca ta ? Hừ !" Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy buồn bực không chịu được, cảm thấy Cung Tử Vũ đang cố tình chọc cậu phiền toái

Hôm nay không gặp được Cung Thượng Giác, tâm tình của Cung Viễn Chủy cũng thập phần nóng nảy !

Hơn nữa lần này Cung Thượng Giác ra ngoài Cung môn, cũng không biết lúc nào mới quay về....

"Chủy công tử, nói chuyện chú ý giọng điệu, không được vô lễ với Chấp Nhẫn đại nhân như vậy." Kim Phồn nói

Cung Viễn Chủy thấy vậy lại càng xù lông, "Hừ ! Ai cần ngươi lo !"

"Xem xem sao lại nói như vậy. Ta tốt xấu gì cũng sắp trở thành tỷ phu của ngài ----"

"Hừ ! Tâm tình hôm nay của ta không tốt, các huynh tốt nhất đừng chọc ta ! Không thì ta mặc kệ các huynh là Chấp Nhẫn, hay là tỷ phu, xem chúng ta đánh một trận trước hẵng nói !" Cung Viễn Chủy tức giận nói

Kim Phồn nói không lại Cung Viễn Chủy, cũng bất đắc dĩ không muốn so đó với tiểu hài tử

Cung Tử Vũ nhìn Cung Viễn Chủy cáu kỉnh vào trong mắt, không nhịn được kéo khóe miệng, lắc đầu thở dài

"Đại khái vì đệ luôn như vậy, cho nên Thượng Giác ca ca mới không yên tâm về đệ. Đệ không biết, vừa rồi Thượng Giác ca ca ngoại trừ nói chuyện công sự với ta, nói nhiều nhất là chuyện của đệ và Tuyết Thiên Lí kia."

Cung Viễn Chủy nghe vậy, hơi nhíu mày nhìn

Chỉ thấy biểu tình của Kim Phồn cũng cổ quái, Cung Tử Vũ vẫn lắc đầu thở dài

"Thôi. Dù sao Thượng Giác ca ca đã ra ngoài, đệ cũng đừng nghĩ nhiều, sớm quay về nghỉ ngơi đi ! Về phần Tuyết Thiên Lí kia, đệ chăm sóc tốt cho y, sớm để y khôi phục sức khỏe, như vậy y mới có thể nhanh chóng quay về núi sau. Như vậy mới tốt cho mọi người." Cung Tử Vũ nói rất nhẹ nhàng, nhưng kỳ thực lời trong ý ngoài

Cung Viễn Chủy không hiểu, vì sao từng người một đều ép cậu đuổi Tuyết Trùng Tử về núi sau, không cho cậu tiếp xúc với Tuyết Trùng Tử ?

Trước đây, Cung Thượng Giác như vậy, Cung Viễn Chủy thậm chí cũng hoàn toàn không hiểu chuyện Cung Thượng Giác mấy hôm trước đánh ngất cậu

Nhưng bây giờ, Cung Tử Vũ lại nhắc nhở không ngừng

Nói thật, kiên nhẫn của Cung Viễn Chủy đều sắp mài hết rồi

"Trừ phi, Cung Tử Vũ, Chấp Nhẫn đại nhân, huynh có thể nói cho ta, nói xem gia quy của Cung môn rốt cuộc có cái nào nói người Cung gia ở núi trước như chúng ta không thể tiếp xúc với người của núi sau. Không thì, ta muốn kết giao bằng hữu với ai, đấy là tự do của ta ! Các huynh đừng hòng quản ---- !"

Dường như tức giận thốt ta, Cung Viễn Chủy nói như phát tiết cơn tức giận, Cung Tử Vũ và Kim Phồn đều bị dọa sợ

Trước kia bọn họ cũng không ít lần thấy Cung Viễn Chủy ầm ĩ hoặc tranh cãi, nhưng Cung Viễn Chủy hôm nay, thực sự không quá giống trước

Hoặc là, Cung Viễn Chủy tản ra mong muốn bảo vệ khó hiểu....?

"Xem ra đệ thực sự rất quan tâm Tuyết Trùng Tử." Cung Tử Vũ lẩm bẩm

Cung Viễn Chủy hơi nhướn mày. Lần này, Cung Tử Vũ không dùng tên giả của Tuyết Trùng Tử, mà thận trọng nói ra tên của Tuyết Trùng Tử

Kim Phồn lại không nhịn được lắc đầu cảm thán, thấp giọng nói, "Sợ là sau này thực sự không dứt được nữa."

Cung Viễn Chủy không hiểu, nhưng vẫn theo bản năng ném mắt đao cho Kim Phồn

Kim Phồn nhún vai, không coi là chuyện gì, tiếp tục đứng lặng tại chỗ, an phận làm thị vệ bên cạnh Chấp Nhẫn đại nhân

Cung Tử Vũ lại hơi nghiêng đầu nghĩ cái gì đấy, trên mặt lộ ra ý cười có chút phiền muộn

"Huynh cười cái gì ?" Cung Viễn Chủy hỏi

Cung Tử Vũ mím môi, trầm tư một lúc lâu, mới chậm rãi nói, "Ta chỉ là.... dường như rốt cuộc hiểu Thượng Giác ca ca lo lắng cái gì."

"Có ý gì ? Huynh đang nói cái gì vậy ?"

Cung Viễn Chủy vốn rất hoang mang, nhưng Cung Tử Vũ vẫn nói thứ khó hiểu

"Viễn Chủy, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì cũng vậy, không sao hết. Dù sao bất luận thế nào, ta và Thượng Giác ca ca, còn có Tử Thương tỷ tỷ của đệ, mấy người chúng ta nhất định đứng ở bên đệ." Cung Tử Vũ nói

Kim Phồn hơi thở ra một tiếng, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười

"Còn có ta. Ta cũng sẽ ủng hộ ngài." Y nói

Cung Viễn Chủy càng không hiểu

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tức giận nhanh chóng rời khỏi Vũ cung, chỉ để lại hai chữ cho Cung Tử Vũ và Kim Phồn phía sau

"---- Điên rồi !"

------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro