Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết cung

Tin tức Tuyết Trùng Tử quay về núi sau được truyền miệng khắp nơi, Tuyết trưởng lão cũng nhận được tin tức do thị vệ Nguyệt trưởng lão tự mình phái tới thông báo, sáng sớm liền đích thân tới thăm

Lúc này Nguyệt trưởng lão được Tuyết Trùng Tử nhờ cậy đi tới núi trước chăm sóc Cung Viễn Chủy vẫn chưa quay về, Tuyết Trùng Tử trong lòng bất an, vì ưu tư quá độ mà tâm tình hạ xuống

Nhiệt độ trong núi tuyết dù không ấm áp như núi trước, Tuyết Trùng Tử vốn còn mang bệnh trong người, bây giờ quay về núi sau lại ho khan kịch liệt không ngừng, vốn bệnh ho đã dịu đi lúc ở núi trước, bây giờ càng trở nên rõ ràng

Lúc Tuyết trưởng lão đi vào Tuyết cung, đùng lúc nhìn thấy thị phó Tuyết Lượng mới tới đang hầu hạ Tuyết Trùng Tử uống dược

Tuyết Lượng thấy Tuyết trưởng lão tới, lập tức cung kính xoay người lại hành lễ

Tuyết Trùng Tử trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, khí sắc rõ ràng còn kém hơn mấy ngày trước gặp

Tuyết Trùng Tử vốn cũng muốn vấn an Tuyết trưởng lão, nhưng không nghĩ tới lúc muốn mở miệng, lại đột nhiên ho khan tới hít thở không thông

Sắc mặt Tuyết trưởng lão ngưng trọng, chờ Tuyết Trùng Tử hơi hòa hoãn lại, ông mới ôn nhu nói, "Bất quá mấy ngày không gặp, sao lại thành bộ dạng này ?"

Trong lòng Tuyết trưởng lão đau lòng không nói thành lời, thị vệ hoàng ngọc một bên lại thuận tay kéo ghé tới bên giường để Tuyết trưởng lão ngồi xuống

Tuyết trưởng lão, "Tối qua Chủy cung xảy ra chuyện, Nguyệt trưởng lão sáng sớm phái người báo tin cho ta. Ta biết con bảo Nguyệt trưởng lão thay con đi Chủy cung chăm sóc Viễn Chủy, ta cũng đã phái người đi Chủy cung, con đừng lo lắng quá độ."

Tuyết Trùng Tử nhịn xuống mùi đắng chát, uống hết dược, nhẹ giọng nói với Tuyết Lượng, "Lượng nhi, ta có lời muốn nói riêng với trưởng lão, ngươi lui xuống trước đi."

Tuyết Trùng Tử đã mở miệng, Tuyết Lượng đương nhiên không dám làm trái, hắn nhanh chóng lui xuống

Đồng thời Tuyết trưởng lão cũng cho lui hai thị vệ hoàng ngọc đi theo mình, để bọn họ tạm thời lui ra ngoài canh chừng

Hàn khí trong phòng vì đốt lò sưởi mà hơi ấm lên một chút

Tuyết Trùng Tử lẳng lặng quan sát sắc mặt lo lắng của trưởng lão, qua một lúc lâu, mới nhấc lên ý cười nhàn nhạt

Tuyết Trùng Tử chà tay có chút lạnh, lấy ra một ngọc bội trong tay áo, trả lại cho Tuyết trưởng lão, "Tuyết trưởng lão, ngọc bội này trả lại cho ngài."

Tuyết trưởng lão hơi nhíu mày, vừa cầm lại ngọc bội thuộc về mình, "Mấy ngày trước đấy, Nguyệt trưởng lão cố gắng thuyết phục ta, muốn ta cho con đi dạo núi trước, nói là có thể có tác dụng cho bệnh tình của con. Ta vì tự tâm mà ngoại lệ đưa ngọc bội này cho con, chỉ là muốn con có thể danh chính ngôn thuận đi núi trước giải sầu. Nghe thấy con định ở lại núi trước dưỡng bệnh, tuy ta khiếp sợ và không quá đồng tình, nhưng cũng miễn cưỡng nhịn xuống tất cả nghi ngờ. Chỉ cần có thể khiến sức khỏe của con tốt hơn một chút, ta nghĩ, có đôi khi thay đổi một chút cũng không có gì là không tốt. Nhưng, Tuyết Trùng Tử...."

Tuyết trưởng lão muốn nói lại thôi, vốn muốn nói tiếp vài câu xả giận, cũng muốn hỏi chuyện của Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy, nhưng cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dài

Tuyết Trùng Tử biết hành động gần đây của mình ít nhiều có chút khác thường, khiến Tuyết trưởng lão lo lắng

Y từ nhỏ nhận được nhiều sự chăm sóc, yêu thương của Tuyết trưởng lão, lúc này thấy trưởng lão vì mình mà sầu lo như vậy, trong lòng không khỏi có cảm giác tội lỗi

"Tuyết trưởng lão, ở đây không có người ngoài. Ngài muốn nói gì với ta, cứ việc nói thẳng." Tuyết Trùng Tử nói

Tuyết trưởng lão cuối cùng chỉ lắc đầu, rất nhiều lời trong lòng vẫn đè nén không nói ra

Mặc kệ mấy ngày trước đấy xảy ra chuyện gì, nhưng Tuyết Trùng Tử bây giờ đã quay về Tuyết cung, có những chuyện có lẽ cũng đã không cần nói nhiều

Tuyết trưởng lão nhẹ nhàng nói, "Ta chỉ là chưa từng nghĩ tới, bất quá chỉ mấy ngày ngắn ngủi, rốt cuộc chờ được con quay về Tuyết cung, lại không nghĩ con mang theo thương thế hàn độc cũ quay về. Nhìn tình trạng bây giờ của con còn xấu hơn trước rất nhiều, con biết trong lòng ta khó chịu bao nhiêu không ?"

"Xin lỗi, khiến trưởng lão vì ta mà lo lắng như vậy.... Là ta không tốt." Tuyết Trùng Tử nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết nói cái gì mới được

Ngoại trừ xin lỗi, y dường như cũng không có gì để nói

Sắc mặt Tuyết trưởng lão nặng nề, ông nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội trong tay, trầm tư một lúc, mới lại chậm rãi mở miệng hỏi, "Con bây giờ đột nhiên quyết định quay về núi sau, còn muốn trả lại ngọc bội này cho ta. Ta có thể hỏi nguyên nhân không ? Tuyết Trùng Tử, vốn nghe nói con định ở núi trước dưỡng bệnh. Nhưng lần này con quay về đột nhiên, có phải ở núi trước đã xảy ra chuyện gì không ? Nguyệt trưởng lão chỉ phái người nói với ta rằng Viễn Chủy vì cứu con mà bị thương, con vì vậy mà quyết định quay về Tuyết cung. Nhưng ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, vì theo lý, cho dù con muốn quay về núi sau, cũng không nên đột nhiên quay về trong đêm như vậy, huống hồ Viễn Chủy còn đang bất tỉnh."

Tuyết Trùng Tử nghĩ thầm, chuyện mình bị Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ mở miệng đuổi về núi sau kia, Tuyết trưởng lão đoán chừng sớm muộn gì cũng biết, cũng không cần phải giấu diếm

Tuy y vẫn cảm thấy có chút khổ sở, nhưng vẫn thành thật nói từ đầu tới cuối sự việc cho Tuyết trưởng lão

Lúc chủ đề kéo tới Cung Viễn Chủy, Tuyết Trùng Tử lại cẩn thận lời nói, còn thỉnh thoảng quan sát sắc mặt và phản ứng của Tuyết trưởng lão

Tuy Tuyết trưởng lão sớm có chút suy đoán trong lòng, nhưng lúc này nghe Tuyết Trùng Tử chính mồm nói, tâm tình vẫn hơi kinh ngạc

Chờ Tuyết Trùng Tử nói rõ chuyện đã xảy ra ở núi trước, Tuyết trưởng lão đầu tiên là quan tâm tình hình của Cung Viễn Chủy vì hao tổn nội lực quá độ cứu Tuyết Trùng Tử, nhưng vẫn không quên an ủi Tuyết Trùng Tử không cần quá tự trách

"Lúc ta rời khỏi Chủy cung, Cung Viễn Chủy vẫn chưa tỉnh lại. Ta đã nhờ Nguyệt trưởng lão tới núi trước kiểm tra tình huống, có hắn giúp đỡ chăm sóc Cung Viễn Chủy, chắc không tới mức xảy ra sơ xuất gì mới đúng...." Tuy nói như vậy, Tuyết Trùng Tử lại vẫn lo lắng

Tuyết trưởng lão lại lắc đầu, "Không thể không nói, Viễn Chủy cũng thực sự quá làm càn rồi ! Sao hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện này vào lúc Thượng Giác không ở đây. Cung Tử Vũ làm Chấp Nhẫn sao cũng không sai người tới báo tin ?!"

Tuyết trưởng lão mơ hồ phát hiện ra điểm không thích hợp, không khỏi bắt đầu lo lắng mà phỏng đoán, "Chẳng lẽ là hắn cố tình đè xuống tin tức giấu ta ?! Vậy.... Ta nghĩ Chấp Nhẫn chắc chắn cũng không báo với Thượng Giác. Nhưng Chủy cung tối qua xảy ra tình huống như vậy, còn liên lụy tới hai cung chủ của núi trước và núi sau, chuyện quan trọng này sao có thể giấu diếm ? Chấp Nhẫn cũng thực sự không biết chừng mực."

Tuyết Trùng Tử lẳng lặng nghe, không khỏi nghĩ tới thái độ của Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ tối qua, nghĩ tới nghĩ lui, cũng quả thực có khả năng giấu diếm tin tức

Nhưng dù sao y cũng không biết tình hình cụ thể, cho nên cũng không dám nói bừa

Tuyết trưởng lão chần chờ rất lâu, mới rốt cuộc lấy dũng khí hỏi, "Tuyết Trùng Tử, con thực sự có.... tình cảm không thể nói ra ngoài với Viễn Chủy sao ?"

Chỉ thấy Tuyết Trùng Tử mím môi cười, nụ cười lại có chút chua xót lại mang theo ngọt ngào nhàn nhạt, "Tuyết trưởng lão, tình cảm của con đối với Cung Viễn Chủy, cũng không phải là "không thể nói ra ngoài". Trải qua mấy ngày nay chung đụng với hắn, ta rốt cuộc nhìn rõ tình cảm của bản thân đối với hắn là gì. Ta muốn tiến triển thêm một bước với hắn, ta thích hắn, cũng muốn yêu hắn, muốn bảo vệ hắn.... Đây là chuyện ta bất tri bất giác y thức được, mà không phải là bí mật gì không thể nói ra ngoài."

Tuyết Trùng Tử không sợ thừa nhận tình cảm của mình đối với Cung Viễn Chủy, nhưng điều duy nhất để ý là muốn bảo vệ Cung Viễn Chủy không bị bất cứ lời đồn hay tổn thương, chỉ trích gì

"Con.... nói thật sao ? Không phải nói đùa ?" Tuyết trưởng lão kinh ngạc, xác nhận lại lần nữa

Tuyết Trùng Tử vẫn sắc mặt chắc như đinh đóng cột, đơn giản nói lại một lần

"Vậy Viễn Chủy có thể xả thân cứu con, có phải cũng thể hiện hắn đối với cũng có suy nghĩ tương tự không ?" Tuyết trưởng lão hỏi

"Tuyết trưởng lão, tuy ta chưa thể chắc chắn Cung Viễn Chủy có phải giống ta không, cũng không biết hắn có thể tiếp nhận tình cảm của ta hay không. Nhưng, tình cảm của ta đối với hắn, cho dù sau này cũng không có cơ hội mở miệng, chỉ có thể vô thanh vô thức tiếp tục yêu thầm hắn, ta cũng bằng lòng. Cho dù cứ yên lặng nhìn hắn như vậy, cho dù có thể sau này cũng không thể gặp nhau, nhưng chỉ cần có thể làm gì cho hắn, cũng khiến ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc." Tuyết Trùng Tử nói, "Ta hy vọng hắn bình an, vậy là đủ rồi."

Tuyết trưởng lão càng nghe, sắc mặt càng nặng nề, ông dường như có chút thất vọng lại rất khó hiểu, "Vì sao con lại có suy nghĩ này ? Tuyết Trùng Tử, con biết những lời con vừa nói có ý nghĩa gì không ?"

"Nói thật, ta cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ này. Nhưng, trưởng lão.... Ta rất rõ ràng mình đang nói cái gì, rất rõ ràng mình muốn theo đuổi cái gì." Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng nắm tay, giọng nói hơi run lên, "Ta muốn sánh vai đi cùng hắn.... cho dù biết cơ hội này rất xa vời. Cho nên, ta không vọng cầu quá nhiều. Nhưng bây giờ con thực sự rất muốn vượt qua bệnh tật, tiếp tục cố gắng sống, cho dù không có cách nào quay về bộ dạng như trước đây, ta cũng hy vọng ít nhất có thể có năng lực bảo vệ hắn."

Tuyết trưởng lão bị lời của Tuyết Trùng Tử dọa cho sững người tại chỗ, nhất thời không thể nói gì

Tuyết Trùng Tử tự biết lời của mình thực sự có chút vượt qua phạm vi người bình thường có thể tiếp nhận, hơn nữa tuổi tác của Tuyết trưởng lão đã cao, vốn có suy nghĩ thập phần truyền thống

Nhưng bây giờ nói hết lời trong lòng, mặc dù có chút áy náy với Tuyết trưởng lão, nhưng lúc này coi như không có gì để che giấu, không có bí mật nào nữa

Tuyết Trùng Tử không hiểu sao cũng có chút kích động, thậm chí còn có cảm giác giải thoát như trút được gánh nặng

"Tuyết trưởng lão, ta nghiêm túc. Có lẽ ngài không thể hiểu được, cũng căn bản không thể tiếp nhận, nhưng đây là.... suy nghĩ và khát vọng chân chính của ta bây giờ. Nếu có thể, ta hy vọng được ngài thành toàn." Tuyết Trùng Tử nói

Tuyết trưởng lão nhắm mắt thở dài mấy hơi, không khỏi lắc đầu, miệng cũng lẩm bẩm vài tiếng "mà thôi"

Từ buổi tối Tuyết Trùng Tử mất dấu hiệu sinh mạng, ông kỳ thực luôn có dự cảm rằng quan hệ của Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy dường như không đơn giản, nếu không ai lại vào lúc mê man vãn luôn gọi tên đối phương

Chỉ là, bây giờ nghe thấy Tuyết Trùng Tử chính miệng thừa nhận, tâm tình vẫn bị tác động lớn

Tuyết trưởng lão không khỏi bất đắc dĩ cảm thán mình thực sự sống quá lâu rồi, không thì sao ngay cả tình cảm đặc biệt khác thường này của Tuyết Trùng Tử đối với Cung Viễn Chủy cũng có cơ hội nhìn thấy ?

Nhìn Tuyết Trùng Tử tự tay mình nuôi dưỡng, Tuyết trưởng lão thế nào cũng không trách cứ được

Chuyện đã trở thành như vậy, cho dù nhiều lời nữa cũng không cần thiết

Tuyết trưởng lão bây giờ chỉ có một lo lắng duy nhất, nói tới cùng cũng chỉ có chuyện này, "Tuyết Trùng Tử, cho dù con có suy nghĩ không an phận với Viễn Chủy, mà Viễn Chủy cũng tâm ý tương thông với con, nhưng trong lòng con cũng nên hiểu rõ, Chấp Nhẫn và Giác công tử.... Bọn họ tuyệt đối không cho phép quan hệ giữa con và Viễn Chủy tiếp tục phát triển."

"Vâng, ta hiểu rất rõ lời ngài. Tuyết trưởng lão, ta từng nói ta sẽ không hy vọng xa vời mà cưỡng cầu kết quả. Ta chỉ đơn thuần là muốn yêu hắn. Nhưng bất luận suy nghĩ của ta thế nào, chuyện ngài lo lắng có lẽ cũng không có cơ hội xảy ra. Tuyết trưởng lão, ta bây giờ người yếu nhiều bệnh, cũng không biết còn có thể sống được bao lâu...."

"Con ----" Tuyết trưởng lão vẫn không thể hiểu và tưởng tượng được

Tuyết Trùng Tử là ông nhìn lớn lên, mà ông cũng kỳ vọng cao vào Tuyết Trùng Tử

Nhưng không nghĩ tới Tuyết Trùng Tử sẽ đột nhiên trở thành như vậy

"Nhưng may mắn duy nhất là, vì đi một chuyến tới núi trước, ta tìm được lý do để sống tiếp, còn có mục tiêu mới để sống. Nếu ta có thể chữa khỏi thương thế, sống mạnh khỏe, nếu tương lai Cung Viễn Chủy cũng tâm duyệt ta, nếu hắn cũng muốn sánh bước với ta, vậy ta bất luận thế nào cũng sẽ gạt bỏ tất cả khó khăn mà giành lấy."

Tuyết Trùng Tử nói quá nhiều, chỉ càm thấy lồng ngực mơ hồ đau nhói, hơi thở cũng có chút gấp gáp

Y hơi khó chịu vuốt ngực ngừng lại, Tuyết trưởng lão đau lòng nhìn, lại cũng không thể làm gì cho y

"Hàn độc tái phát, nếu không nhanh chóng tìm được cách, con cũng biết hậu quả." Tuyết trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử đương nhiên hiểu rõ trong lòng

Nếu không khôi phục sức khỏe, vậy chờ y cũng chỉ có một kết cục

Cái chết không đáng sợ, nhưng phải chết mà không uổng

Tuyết trưởng lão nhìn Tuyết Trùng Tử đột nhiên xuất hiện thần sắc cô độc, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói

Cuối cùng, Tuyết trưởng lão bất đắc dĩ thở dài, "Mà thôi, Tuyết Trùng Tử, ta bây giờ cũng chỉ có một yêu cầu với con, phải cố gắng sống thật tốt cho ta."

"Tuyết trưởng lão...."

"Chuyện còn lại, về con và Viễn Chủy.... Ta nghĩ đi nghĩ lại, tuy không phải quá tán đồng, nhưng rất nhiều chuyện cũng không phải do người ngoài khống chế. Ta nghĩ hôm nay con có thể thành thật tất cả với ta, nói với ta những lời khó có thể mở miệng này, chắc chắn là con đã suy nghĩ cặn kẽ, cũng đã hạ quyết tâm. Một khi đã như vậy, cho dù ta phản đối, cũng chắc chắn không thay đổi được suy nghĩ của con. Nếu đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng nữa. Chỉ là, Tuyết Trùng Tử, ta hy vọng con có thể sống thật tốt, bình an, khỏe mạnh. Như vậy, với ta mà nói cũng đủ rồi."

"Vậy.... chuyện của ta và Cung Viễn Chủy, tình cảm của ta đối với hắn.... Tuyết trưởng lão, ngài tán thành rồi sao ?"

"Cho dù ta không tiếp nhận thì có thể làm thế nào ? Con đã nói kiên quyết, thái độ thập phần rõ ràng như vậy.... Ta còn có thể nói cái gì ? Cho dù ta phản đối, chẳng lẽ con sẽ nghe ta sao ?"

"Đương nhiên sẽ không nghe ngài. Dù sao chuyện ta đã hạ quyết tâm, sẽ không vì người ngoài mà thay đổi suy nghĩ. Trước đây là vậy, bây giờ, sau này cũng vậy, sẽ không thay đổi." Tuyết Trùng Tử nói

Tuyết trưởng lão cũng nghĩ như vậy, chỉ có thể mặc kệ

Ông phất tay áo đứng lên, thận trọng nhìn Tuyết Trùng Tử vài lần, mới nói, "Bất quá, ta vẫn muốn nhắc nhở con một câu. Tuyết Trùng Tử, có một số việc một khi quyết định, quả thực rất khó để quay đầu lại. Nhưng con từng nghĩ tới chưa, sau này cho dù con có thể bình an mà sống, nhưng chuyện giữa con và Viễn Chủy chắc chắn cũng không có cách quay về bộ dạng đơn thuần như trước đây. Quan hệ của các con khác với trước đây, Cung gia núi trước và Tuyết cung núi sau có lẽ cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn khó có thể giải quyết. Nếu sau này thực sự biến thành cục diện như vậy, con.... có hối hận không ?"

Tuyết Trùng Tử hơi ngừng lại, nhưng chậm rãi nhấc lên ý cười ấm áp, bi thương

"Đối với ta mà nói, bây giờ có thể hạ quyết tâm thừa nhận bản thân tâm duyệt hắn đã là một chuyện hạnh phúc. Nếu là chuyện hạnh phúc, sao có thể hối hận ?" Tuyết Trùng Tử nói

Tuyết trưởng lão, "Con càng muốn chọn con đường khác với bình thường, tương lai nhất định càng có nhiều trở ngại. Nếu như có thể, ta vẫn hy vọng con giữ tình cảm này dưới đáy lòng là được. Nhưng đây là chuyện của con, con tự làm là được ! Sau này bất luận xảy ra chuyện gì, con đường là con tự chọn, ta hy vọng con cả đời cũng không hối hận."

Lời nên nói, không nên nói đều nói hết, Tuyết trưởng lão ôn nhu nhắc nhở Tuyết Trùng Tử tĩnh dưỡng nghỉ ngơi

"Chủy cung cũng không biết bây giờ là tình huống gì. Ta thấy ta tự đi qua một chuyến thì thỏa đáng hơn ! Dù sao Thượng Giác bây giờ không ở Cung môn, Chấp Nhẫn tự tung tự tác che giấu tin tức cũng không phải là cách thích đáng. Nghĩ lại, ta vẫn không tránh được phải giáo huấn hắn một trận !"

Sau đấy, Tuyết trưởng lão lần nữa gọi thị vệ hoàng ngọc và Tuyết Lượng tới chăm sóc Tuyết Trùng Tử, sau đấy dẫn thị vệ hoàng ngọc rời khỏi Tuyết cung

Tuyết Trùng Tử nhìn theo bóng lưng Tuyết trưởng lão rời khỏi Tuyết cung, chỉ cảm thấy trái tim cũng theo Tuyết trưởng lão đi tới núi trước

Gia quy của núi sau, chỉ người có thân phận trưởng lão mới có thể qua lại núi trước mà không bị câu thúc

Tuyết Trùng Tử mặc dù hâm mộ, nhưng biết bệnh tình bây giờ của mình, sinh tử sau này chưa rõ, có lẽ nên coi việc tự cứu mình là chuyện chính

Bây giờ, trọng điểm cũng không phải là ở việc y có thể tự do qua lại núi trước hay không, mà là y rốt cuộc có khôi phục sức khỏe đủ để bảo vệ Cung Viễn Chủy hay không

"Tuyết công tử !" Một tiếng gọi to của Tuyết Lượng kéo lại Tuyết Trùng Tử đang trầm tư

Tuyết Trùng Tử nhìn qua, chỉ thấy Tuyết Lượng vốn đang chuẩn bị nấu cháo, đột nhiên rất nhanh đi tới cạnh cửa, sau đó cầm một ngọc bội đưa cho y

"Ngọc bội này...."

Tuyết Trùng Tử khẽ nhíu mày, ngọc bội này không phải y vừa rồi trả lại cho Tuyết trưởng lão sao ? Sao lại vẫn ở Tuyết cung ?

Tuyết Lượng đưa ngọc bội cho Tuyết Trùng Tử, nhẹ nhàng nói, "Lúc ta vừa rồi chuẩn bị nấu cháo, từ xa nhìn thấy ngọc bội này treo trên tường đá cạnh cửa. Công tử, ngọc bội này có phải là Tuyết trưởng lão không cẩn thận đánh rơi không ? Có cần ta chạy theo trả cho ngài ấy không ?"

Vừa dứt lời, Tuyết trưởng lão đột nhiên ngừng lại, cảm thấy lời mình khó hiểu có chút buồn cười

Ngọc bội này bị bắt gặp ở trên vách tường, thấy thế nào cũng không giống như không cẩn thận đánh rơi, trái lại giống như được người treo lên

Tuyết Trùng Tử trầm mặc không nói, cầm ngọc bội trên tay nhìn rất lâu

Sau đấy, y chậm rãi vuốt hoa văn khắc trên ngọc bội, cười nói, "Đây không phải là không cẩn thận đánh rơi, mà là Tuyết trưởng lão cố tình để lại cho ta."

"A ?" Tuyết Lượng có chút buồn bực, nghĩ thầm nếu muốn để lại ngọc bội cho Tuyết Trùng Tử, tại sao không đưa quang minh chính đại

Tuyết Trùng Tử liếc một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Tuyết Lượng, nhẹ nhàng cười nói, "Trên đời này có một số việc, biết rõ không thể làm sẽ khó tránh khỏi làm một số chuyện dư thừa, hy vọng có thể an ủi cảm giác bất an và áy náy trong lòng."

Tuyết Lượng vẫn có chút khó hiểu

Tuyết Trùng Tử nói tiếp, "Ngọc bội này.... coi như là Tuyết trưởng lão đánh rơi đi !"

"A." Tuyết Lượng vẫn nghe không hiểu

Tuyết Trùng Tử lại không nói nữa

Chỉ trở tay lần nữa cất đi ngọc bội, cũng là lời chúc phúc tới từ Tuyết trưởng lão

Cho dù không có thân phận trưởng lão, nhưng xem ra sau này y vẫn đi được núi trước, mà Cung Viễn Chủy, y cũng có thể gặp được

Chỉ cần y khôi phục sức khỏe, nhanh chóng có khả năng bảo vệ bản thân và người khác. Như vậy, y mới có thể xứng đi giành lấy người và tình cảm mình muốn

-------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro