Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi sau, Tuyết cung

Chỗ quanh năm băng thiên tuyết địa, sau khi chính thức nhập đông, độ ấm lại đột nhiên hạ xuống không ít

Tuyết Trùng Tử từ tối qua tình trạng sức khỏe lại đột nhiên thập phần bất ổn, cả đêm trằn trọc khó ngủ, chứng ho khan vốn đã chuyển biến tốt hơn không ít, lại lần nữa trở nên nghiêm trọng

Tuyết Lượng lo lắng cho tình huống của Tuyết Trùng Tử, năm lần bảy lượt muốn đi mời Nguyệt trưởng lão qua, nhưng Tuyết Trùng Tử đều từ chối từng lần một

Mãi tới sau nửa đêm, Nguyệt cung có hạ nhân đặc biệt tới báo tin rằng người Giác công tử phái đi vận chuyển dược liệu đã tới Cựu Trần sơn cốc, đặc biệt nhờ cậy Nguyệt trưởng lão khẩn cấp tới núi trước giúp đỡ xử lý, đoán chừng sẽ hơn phân nửa thời gian không ở núi sau

Nhưng, nếu Tuyết cung có việc gì gấp, cũng có thể sai người đi núi trước tìm người cứu viện

Thấy tình hình như vậy, Tuyết Lượng lại lo lắng, không tự giác đề phòng cho tình huống của công tử nhà mình

Dù sao đều nói "nước xa không cứu được lửa gần", nếu Tuyết Trùng Tử thực sự xảy ra tình huống đột phát gì, vậy lúc khẩn cấp nên làm thế nào ?

Tuyết Trùng Tử nhìn Tuyết Lượng ban ngày thoải mái, lúc này đột nhiên tâm sự trùng trùng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười

"Lượng nhi." Tuyết Trùng Tử ho khan hồi lâu, giọng thoạt nghe rất khàn

Lúc này xung quanh án đèn tối mờ, chỉ có mấy ngọn đèn dầu chiếu sáng bốn vách tường lạnh như băng của Tuyết cung

"Công tử !" Tuyết Lượng vốn đang bận rộn nấu dược nghe thấy tiếng gọi, lập tức buông xuống công việc trong tay chạy qua

Chỉ thấy Tuyết Trùng Tử dựa vào thành giường khó khăn ngồi dậy, trên mặt lộ ra ý cười yếu ớt, trêu chọc nói, "Ta rõ ràng còn sống, sao ngươi lại trông khổ sở như vậy ? Còn luôn khóc lóc, ngươi muốn khiến ai xui xẻo ?"

Tuyết Lượng rất khẩn trương, bây giờ thấy Tuyết Trùng Tử sắc mặt tái nhợt trêu mình, chỉ cảm thấy phiền lòng bực tức, "Ta đều sắp lo lắng muốn chết, sao ngài còn tâm tình nói đùa ? Công tử, sức khỏe của ngài chuyển biến tốt hơn không ít, sao đột nhiên lại trở nên yếu ớt như vậy ?"

Tuyết Lượng nghĩ tới đây liền khổ sở không thôi, rõ ràng lúc ban ngày, bọn họ còn cùng Nguyệt trưởng lão cười cười nói nói ở Tuyết cung !

Nhưng, vào đêm, Tuyết cung đột nhiên trở lạnh, tình trạng của Tuyết Trùng Tử cũng thay đổi đột ngột, bây giờ ngay cả bát dược của Nguyệt trưởng lão bình thường điều dưỡng thân thể cho Tuyết Trùng Tử cũng không có tác dụng

Trái lại Tuyết Trùng Tử rất nhẹ nhàng

Y chậm rãi nói, "Không phải đã sớm đoán được tình huống này sao ? Ta và Nguyệt trưởng lão đã sớm nói với ngươi rất nhiều lần, thân thể này của ta, vào đông sẽ không tốt. Vốn môi trường của Tuyết cung không có lợi cho tu dưỡng, bây giờ chính thức vào đông, độ ấm trong núi càng thấp, khó tránh khỏi bệnh tình tăng thêm."

"Nếu Tuyết cung không thích hợp cho ngài tĩnh dưỡng, không bằng chúng ta đi.... đi Nguyệt cung ? Hay là chỗ nào khác cũng được. Dù sao tìm một môi trường ấm áp hơn chút, thích hợp để ngài điều dưỡng thân thể. Thế nào ?" Tuyết Lượng nói

Tuyết Trùng Tử nghe xong chỉ cảm thấy càng buồn cười, "Hoang đường. Ta là người đứng đầu Tuyết cung, nào có đạo lý bỏ lại Tuyết cung mà cứu mình ? Hơn nữa, một khi vào đông, không chỉ ở Tuyết cung, ngay cả chỗ khác ở núi sau hay núi trước ũng là một mảng băng thiên tuyết địa, khắp nơi trời đông giá rét. Ngươi nói xem, bất luận núi trước hay núi sau, có khác gì với tình trạng bây giờ của Tuyết cung ? Không phải đều giống nhau sao."

Tuyết Lượng lúc này mới nghẹn lời khó hiểu, chỉ cảm thấy càng tâm phiền ý loạn

Giọng của Tuyết Trùng Tử lại vang lên, "Kỳ thực đi đâu cũng vậy. Tình huống này.... ta cũng không phải chưa từng dự đoán. Hơn nữa, ta tuyệt không muốn rời khỏi Tuyết cung. Lượng nhi, nếu ta thực sự muốn đi chỗ khác tu dưỡng, từ lúc Nguyệt trưởng lão đề nghị ta đi Nguyệt cung của hắn, nếu ta muốn đồng ý đã sớm đồng ý rồi, tội gì còn chờ tới bây giờ."

Tuyết Lượng nghe xong lời này của Tuyết Trùng Tử, chỉ cảm thấy trong lòng càng nặng nề không chịu được

Tuyết Trùng Tử nửa nằm trên giường, ánh mắt đột nhiên dừng ở tủ gỗ cách đó không xa

Đấy là ngăn tủ thuộc về riêng y, để những thứ ngay cả Tuyết Lượng bình thường cũng không dám tùy tiện đụng vào

Tuyết Lượng tinh mắt, lúc này lập tức hỏi, "Công tử muốn lấy cái gì ? Xin cứ việc phân phó ?"

Tuyết Trùng Tử mang theo ý cười, nhẹ nhàng nhờ cậy, "Có thể lấy đồ bên trong tới đây giúp ta không ?"

"Đương nhiên được ! Là cái gì vậy ?" Tuyết Lượng vừa hỏi vừa chạy qua

Tuyết Trùng Tử suy nghĩ một chút, sau khi Tuyết Lượng mở ra ngăn tủ, Tuyết Trùng Tử mới nói tiếp, "Nhìn thấy không ? Bên trong có một quyển sách có bìa hình con bướm. Trên bìa không có chữ gì, chỉ có một con dấu hình tuyết liên."

"A ! Tìm thấy rồi !" Tuyết Lượng tùy tìm thấy quyển sách này, nhưng thực sự rất tò mò. Đây là sách gì vậy ?

Thực tế, Tuyết Trùng Tử trước đây từ núi trước quay về núi sau cũng mang quyển sách này theo về

Bất quá, lúc đấy Tuyết Lượng và Tuyết Trùng Tử chưa thân thiết, đương nhiên không dám quá nhiều chuyện

Tuyết Trùng Tử lúc đấy cẩn thận cất quyển sách này vào trong ngăn tủ, sau đấy chưa từng lấy ra trước mặt người khác

Vốn Tuyết Lượng cũng không có ấn tượng gì, nhưng lúc này, cũng không biết đây là chuyện gì ?

Sao Tuyết Trùng Tử đột nhiên tâm huyết dâng trào nhớ tới quyển sách này ?

Tuyết Trùng Tử cầm lấy quyển sách từ trong tay Tuyết Lượng, ý cười trên mặt càng ấm áp

"Tò mò đây là cái gì sao ?" Tuyết Trùng Tử chủ động hỏi

Tuyết Lượng nói đúng sự thật, "Chắc chắn tò mò ! Dù sao cũng không biết nội dung bên trong quyển sách này là gì. Cư nhiên đáng để công tử trân quý như vậy."

Tuyết Trùng Tử mím môi cười, "Ta cũng là vào lúc bị ho khan giày vò muốn chết, trong lúc mơ màng mới ngẫu nhiên nhớ tới quyển sách này."

Tuyết Lượng hoang mang, nhưng không chen mồm, chỉ nhẫn nại tiếp tục chờ

Tuyết Trùng Tử tiếp tục giải thích, "Quyển sách này là chiến lợi phẩm lần trước ta và Cung Viễn Chủy đánh cược với nhau."

"Chiến lợi phẩm ?"

"Ừ, chiến lợi phẩm." Tuyết Trùng Tử trân quý khẽ vuốt hoa văn tuyến liên trên bìa quyển sách

Mở tấm bìa ra, chữ viết bên trong tinh xảo đẹp đẽ. Bên trong ghi chép lại tường tận nội dung liên quan tới Xuất Vân Trùng Liên, không khó cảm nhận được người viết ra những thứ này rất dụng tâm

Ở trong ánh mắt tò mò của Tuyết Lượng, Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng khép lại quyển sách

Lật ngược lại quyển sách, chỉ thấy phía dưới mặt sau quyển sách viết vài chữ nhỏ

---- Tuyết Thiên Lí

Tuyết Trùng Tử cười càng ôn nhu, tiếp tục nhẹ giọng nói, "Đây là Cung Viễn Chủy hao tổn tâm lực viết tặng cho ta. Bên trong cẩn thận ghi lại tất cả những thứ liên quan tới kỳ hoa "Xuất Vân Trùng Liên". Từ cách tìm, lại tới cách trồng và sử dụng, chân thật, tường tận, độc nhất vô nhị trên đời này. Ngay cả bản sao Cung Viễn Chủy đưa cho Trưởng lão viện và chuẩn bị cho Nguyệt trưởng lão, sợ cũng không tường tận bằng quyển trong tay ta. Trọng điểm là, quyển của ta, là bản đầu tiên trên đời này. Lợi hại không !"

Lúc nói ra lời này, trên mặt Tuyết Trùng Tử tràn đầy thỏa mãn, nhớ tới Cung Viễn Chủy dụng tâm với mình, đột nhiên khó hiểu có chút kích động, không nhịn được muốn khoe khoang với Tuyết Lượng

Tuyết Lượng đột nhiên kinh ngạc tới không ngậm được miệng

Chuyện khiến hắn tò mò kinh ngạc thực sự quá nhiều

Trước tiên không nói tới Cung tam Chủy công tử ở núi trước sao có hành động đánh cược kỳ quái như vậy với Tuyết công tử nhà mình, nhưng chỉ cần là bản ghi chép liên quan tới kỳ hoa "Xuất Vân Trùng Liên" cũng đủ để khiến Tuyết Lượng há hốc miệng rồi

"Thứ trân quý như vậy.... Công tử, ngài phải giữ thật tốt, vạn nghìn lần đừng làm mất !" Tuyết Lượng không nhịn được nhắc nhở

"Đương nhiên sẽ không mất. Thứ trân quý như vậy, ta rất quý trọng, không nỡ tặng cho người khác, càng không muốn làm hỏng." Tuyết Trùng Tử nói

"Nghĩ như vậy xem.... Công tử, như vậy có thể thấy, đây cũng có thể coi như là đồ bên người của Chủy công tử đi ?" Tuyết Lượng trêu đùa hỏi

Tuyết Trùng Tử có chút nghi hoặc, không quá có cảm giác tán đồng, "Đây có thê tính là đồ bên người sao ?"

Ít nhất, ở trong quan niệm của Tuyết Trùng Tử, đồ bên người nên là trang sức hay thứ Cung Viễn Chủy đeo hằng ngày

Ví dụ như chuông nhỏ treo trên tóc

"Cho dù không thể tính là đồ tùy thân, nhưng nói tới cùng cũng là tâm ý của Chủy công tử người ta đối với ngài. Đây là thứ ngài ấy tự tay tặng cho ngài, là thứ độc nhất vô nhị trên đời. Quyển sách đặc biệt như vậy, chẳng lẽ không ý nghĩa hơn đồ tùy thân sao ?" Tuyết Lượng nói

Tuyết Trùng Tử nghe xong, trong lòng rất hưởng thụ, ý cười trên mặt càng rõ ràng

Trầm mặc một lúc, Tuyết Trùng Tử đột nhiên nhẹ giọng phân phó, "Lượng nhi. Mài mực, chuẩn bị bút lông cho ta."

"Không thành vấn đề !" Tuyết Lượng thấy Tuyết Trùng Tử khó có khi có hứng thú viết chữ, tuy trong lòng kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều

Chẳng qua, vừa xoay người lại chợt nghe thấy tiếng ho khan khó chịu của Tuyết Trùng Tử, không khỏi lo lắng

Tuyết Lượng ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Tuyết Trùng Tử tay cầm sách, sắc mặt tái nhợt suy yếu, lại vẫn mang theo ý cười ôn nhu

Tuyết Lượng vốn định mở miệng khuyên Tuyết Trùng Tử để hôm khác hẵng viết, nếu hôm nay thân thể không khỏi thì tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì tốt hơn

Nhưng vào lúc này, phát hiện Tuyết Lượng bất động, Tuyết Trùng Tử lại mở miệng thúc giục, "Mau đi mài mực đi ! Ngẩn người cái gì ?"

Tuyết Lượng hơi thở dài, cũng không biết rốt cuộc công tử nhà mình đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn viết cái gì

Bất quá, lời khuyên vốn muốn nói, cuối cùng cũng nhịn xuống

Một lúc lâu sau, chờ cho Tuyết Lượng chuẩn bị xong giấy bút, lập tức đi tới bên giường, muốn đỡ Tuyết Trùng Tử tới một bên bàn

Lại không đoán được Tuyết Trùng Tử lắc đầu từ chối, cả người hữu khí vô lực chui vào trong chăn, chỉ vươn một cánh tay, nói với Tuyết Lượng, "Giúp ta chấm mực mang tới đây."

Thân thể Tuyết Trùng Tử suy yếu đi không ít, lúc này cũng không có nhiều khí lực, cũng thực sự lười ngủ

Y cũng chỉ muốn ở trong chăn bông rất dày này, cảm thấy ấm áp thoải mái hơn nhiều

Chờ Tuyết Lượng cầm bút lông tới, Tuyết Trùng Tử không nói nhiều lời liền cầm lấy

Cứ như vậy, Tuyết Lượng nhìn Tuyết Trùng Tử suy nghĩ một chút, dùng bút lông viết vài chữ bên phải bông tuyết liên trên bìa sách kia

---- Nằm mơ nghe

Cảm giác mực trên bút không quá đủ, tay cầm bút của Tuyết Trùng Tử dừng lại một chút, một ánh mắt bình thản lướt tới Tuyết Lượng đứng bên cạnh y

Tuyết Lượng lúc này đang chăm chú xem Tuyết Trùng Tử đang viết cái gì, lại không nghĩ tới tay đang viết chữ kia dừng lại, Tuyết Lượng có chút buồn bực tò mò, vừa ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện chủ tử Tuyết Trùng Tử nhà mình lúc này mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm mình

"Công tử ?" Tuyết Lượng chậm chạp không hiểu

Tuyết Trùng Tử nghĩ thầm mình bình thường dạy Tuyết Lượng không đủ, chỉ có thể nhịn xuống tính khí, dùng ánh mắt linh động ý bảo Tuyết Lượng nhìn về phía bàn

Tuyết Lượng làm theo, sau đó lại hoang mang nhìn về, ngốc nghếch hỏi, "Cái gì ?"

Tuyết Lượng hít sâu một hơi, không nói gì, chỉ dứt khoát giơ tay, ý bảo Tuyết Lượng nhìn bút trên tay mình

Tuyết Lượng vẫn không thể hiểu được ý của Tuyết Trùng Tử, hắn hoang mang hỏi lần nữa, "Công tử có ý gì ?"

Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ thở dài, nhận mệnh mở miệng, "Mực."

"Mực ?" Tuyết Lượng nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ, mới rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, "A ! Là hết mực."

Tuyết Lượng cười muốn cầm bút trên tay Tuyết Trùng Tử, tự tay cầm bút đi ra bàn chấm mực

Ý thức được suy nghĩ của Tuyết Lượng, Tuyết Trùng Tử không chịu buông tay đưa bút cho Tuyết Lượng, trái lại theo bản năng tránh đi một chút, "Cầm nghiêng mực lại đây cho ta." Tuyết Trùng Tử phân phó

"A, được được." Tuyết Lượng lập tức chạy tới bàn, sau đó mới cầm theo nghiêng mực bước nhanh quay về

Tuyết Trùng Tử không nhịn được trừng Tuyết Lượng một cái, sau đó mới cẩn thận cầm bút lông chấm mực

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử mới tiếp tục chuyên tâm viết chữ lên bìa sách

Tuyết Lượng nhìn tới ngẩn người

Hắn vừa cầm nghiên mực, vừa nghiêng đầu nhìn chữ Tuyết Trùng Tử viết, miệng không nhịn được lẩm bẩm, "....Nằm mơ nghe.... tiếng Chủy....?"

Tuyết Trùng Tử lại chấm mực, lại viết tiếp, chậm rãi từng chữ một, dòng chữ trở nên đầy đủ

Tuyết Lượng lúc này mới phát hiện công tử Tuyết Trùng Tử nhà mình hóa ra đang viết một bài thơ ngắn lên bìa sách

---- Nằm mơ nghe tiếng Chủy xa xăm

---- Tâm động ngàn dặm về núi trước

---- Bình minh lên, tuyết dần tan

---- Tình sâu, nhịp loạn như tơ

Tuyết Lượng ngừng lại, bất tri bất giác thấp giọng hỏi, "Đây là.... thơ tình ?"

Tuyết Trùng Tử lạnh lùng liếc Tuyết Lượng một cái

Tuyết Lượng mím môi, biểu tình rất vi diệu

Sau đó, hắn nhỏ giọng kết luận

"Công tử, xem ra ngài đối với Chủy công tử ở núi trước có thể nói là.... tình ý sâu đậm !" Tuyết Lượng khẽ thở dài, gãi đầu

"Bớt nói lời vô nghĩa đi." Tuyết Trùng Tử viết xong chữ muốn viết, người vừa hơi có chút tinh thần lại lần nữa quay về yếu ớt, lười biếng

Y đưa bút trong tay cho Tuyết Lượng, sau đó một mình cầm quyển sách, kiên nhẫn chờ mực nước khô

Tuyết Lượng để lại bút lông và nghiên mực lên bàn cách đó không xa, một lần nữa bước chậm quay lại bên cạnh Tuyết Trùng Tử

Tình trạng sức khỏe của Tuyết Trùng Tử lúc này lại không quá tốt, chỉ thấy y đột nhiên cả người run lên, thấp giọng gọi, "Lượng nhi."

"Công tử, có ta." Tuyết Lượng đang nghĩ cách có thể giữ ấm cho Tuyết Trùng Tử, thoạt nhìn có chút không yên lòng

Tuyết Trùng Tử lại đột nhiên đưa quyển sách trong tay thận trọng cho Tuyết Lượng

Tuyết Lượng có chút hoang mang, nhưng vẫn dùng hai tay cẩn thận cầm quyển sách

"Quyển sách này ngươi nhất định phải bảo quản tốt cho ta." Tuyết Trùng Tử lưu luyến nhìn chằm chằm quyển sách

Tuyết Lượng không nhịn được hỏi, "Công tử, nếu đây là Chủy công tử đưa cho ngài, sao lại giao cho ta bảo quản ?"

Tuyết Trùng Tử khẽ thở dài, nói ra băn khoăn của mình, "Coi như đây là phòng vạn nhất đi ! Thân thể ta sau này nếu vẫn không tốt lên, nếu thực sự tới mức dầu cạn đèn tắt, ngươi giúp ta trả lại quyển sách này cho Chủy công tử."

"Công tử ! Sao ngài lại nói lung tung rồi ?"

"Bây giờ không nói, nếu sau này không có cơ hội nói thì sao ?" Tuyết Trùng Tử trái lại nghĩ rất thoáng về chuyện này

Dù sao vượt qua khúc mắc trong lòng, chuyện cho tới bây giờ cũng không có cái gì phải kiêng kỵ

"Công tử ----"

"Được rồi. Ta còn sống ! Ngươi đừng luôn mặt mày ủ rũ rước xui xẻo cho ta." Tầm mắt Tuyết Trùng Tử một lần nữa quay về trên quyển sách kia, dùng giọng nhẹ nhàng nói, "Dù sao quyển sách này là tâm huyết của Chủy công tử. Nếu ta không có năng lực bảo quản, không bằng trả lại cho hắn."

"Công tử...."

"Đừng chau mày khổ sở nữa. Ngươi yên tâm, ta vẫn muốn lấy được cơ hội sống. Nhưng nếu không như mong muốn, ta cũng hy vọng có thể giao phó xong tất cả." Tuyết Trùng Tử dựa vào trên giường, cả người thoạt nhìn vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ

"Công tử, ngài yên tâm. Quyển sách này.... ta nhất định cất kỹ cho ngài, lời ngài phân phó, ta đều khắc ghi trong lòng." Tuy Tuyết Lượng khổ sở trong lòng, nhưng tận lực không lộ ra ngoài

Hắn thấy Tuyết Trùng Tử dường như rất mệt, tri kỷ nói, "Công tử, nếu mệt, không bằng ngài nằm xuống nghỉ một lúc ?"

"Ừ." Tuyết Trùng Tử được Tuyết Lượng đỡ, chậm rãi lần nữa nằm xuống nghỉ ngơi

Tuyết Lượng lúc này mới tiếp tục nấu dược, lại một lần nữa bị Tuyết Trùng Tử gọi lại

"Công tử có gì phân phó ?" Tuyết Lượng hỏi

Chỉ nghe thấy Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng dặn dò, "Chuyện thân thể ta không khỏe đừng nói ra ngoài."

"Nhưng, công tử ----"

"Không có nhưng nhị. Nguyệt trưởng lão bây giờ bận chuyện dược liệu, không phải cũng là vì ta mà bận rộn sao. Ta cũng không muốn thêm phiền não cho hắn. Chỉ một ngày mà thôi.... ta vẫn chịu được."

----------------------------------

Còn tiếp

(Tui cố gắng dịch thơ lắm rồi, nhưng có thể vẫn hơi thô, mọi người thông cảm nghen)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro