Chương 41.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Cung Viễn Chủy giãy dụa tỉnh lại từ trong ác mộng, kỳ thực là bị đau tỉnh

Cũng không biết có phải là ảo giác không, dù sao cậu cảm thấy có người dùng kim đâm vào mình

Tay đứt ruột xót, cậu cảm thấy ngón tay mình giống như bị người kia đâm vào, đau đớn khó nhịn kích thích giác quan của cậu, đầu vốn hỗn loạn coi như cũng tỉnh táo một chút

Không tới một lúc, cậu cũng cảm giác mấy huyệt vị quanh người mình cũng mơ hồ đau đớn, cảm giác đau từng chút một này lại mang theo cảm giác trì độn khó có thể nói thành lời

Cảm giác này rất kỳ quái, nhưng đau đớn quả thực lan ra

Có một dòng nước ấm và cảm giác lạnh lẽo rất kỳ quái chảy dọc kinh mạch và tay chân cậu, khiến cậu trong lúc mê man cũng có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn khó chịu mãnh liệt

Cung Viễn Chủy khẽ thở dốc, cả người cố gắng giãy dụa mở mắt ra, lúc nhìn thấy ánh sáng, cậu rất vất vả để tỉnh lại, nhưng trạng thái vẫn mơ màng, có chút hoảng hốt

Cậu tốn một chút thời gian mới chân chính thích ứng được tất cả

"Đau quá...." Cung Viễn Chủy vô lực tức giận nói một tiếng, giọng cậu khàn khàn, hữu khí vô lực, như có như không

So với sắc mặt bất ngờ và vui mừng của Cung Tử Vũ, Kim Phồn, thậm chí là Nguyệt trưởng lão, Cung Viễn Chủy hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình giống như bọn họ

Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy cả người khó chịu tới cực điểm, đầu cậu nặng nề nhìn quanh bốn phía một cái, phát hiện mình cư nhiên nửa dựa vào trên người Cung Tử Vũ, mà chỗ cậu đang nằm vẫn là phòng ngủ của mình

"Các huynh sao đều ở đây....?" Lúc Cung Viễn Chủy hỏi câu này, vẫn đang cố gắng tìm kiếm lại ký ức

Cậu đứt quãng nhớ lại một chút, dường như trước khi cậu bất tỉnh, cậu đang ở cùng một chỗ với Tuyết Trùng Tử

"Viễn Chủy đệ đệ, đệ đừng hoảng hốt. Đệ vừa tỉnh, đừng vội suy xét những thứ có không này, hòa hoãn trước đi !" Cung Tử Vũ ôn nhu nói

Cung Viễn Chủy có chút tận lực muốn đẩy Cung Tử Vũ ra lại phát hiện khí lực của mình hoàn toàn biến mất, rõ ràng bây giờ chỉ có thể mặc người sắp xếp

Cậu bất tri bất giác phát hiện mình trần thân trên, chỉ có thể vô lực trừng Nguyệt trưởng lão đang giúp cậu nhổ kim đâm vào huyệt vị trên người, trong lòng đột nhiên có cảm giác đặc biệt khó chịu

"Là huynh dùng kim đâm ta...." Giọng Cung Viễn Chủy mang theo ủy khuất, mắt cũng phiếm nước

Cậu rốt cuộc biết vì sao mình cảm thấy cả người đau đớn từng đợt

Cung Viễn Chủy theo bản năng muốn khép lại tay mình, vẫn muốn cố gẵng giãy khỏi Cung Tử Vũ

Cung Viễn Chủy không thích cảm giác thân thiết quá mức với bọn họ, theo bản năng tránh né

Còn nữa, Cung Viễn Chủy bây giờ kỳ thực cảm thấy tức giận, đồng thời cũng cảm thấy ủy khuất

Cậu không hiểu, những người này sao chưa có sự cho phép của cậu đã lấy kim đâm cậu lung tung ?!

Dường như cảm nhận được Cung Viễn Chủy bất mãn và ủy khuất, Nguyệt trưởng lão dùng ánh mắt ra hiệu cho Cung Tử Vũ buông Cung Viễn Chủy ra trước

Cung Tử Vũ đương nhiên cũng hiểu Cung Viễn Chủy bài xích mình, lúc này thấy Cung Viễn Chủy rốt cuộc tỉnh táo lại, hắn coi như buông xuống tảng đá trong lòng

Cung Tử Vũ thong thả xuống giường, sau đó lại nhẹ nhàng cẩn thận đỡ Cung Viễn Chủy nằm xuống

Cung Viễn Chủy nửa nằm trên giường, lưng dựa vào đầu giường, ánh mắt suy yếu như không vui nhìn ba người cạnh giường

Kim Phồn trầm mặc không nói, Cung Tử Vũ muốn nói lại thôi

Lúc này cũng chỉ có Nguyệt trưởng lão dám làm dám nói, hoàn toàn không chút sợ hãi

Nguyệt trưởng lão khẽ thở dài, sau khi rút ra tất cả kim, mới bắt đầu chậm rãi nói chân tướng với Cung Viễn Chủy

Hắn không chắc chắn Cung Viễn Chủy vừa tỉnh lại rốt cuộc nhớ được bao nhiêu, lưu lại bao nhiêu ấn tượng với chuyện trước khi bất tỉnh

Cho nên, Nguyệt trưởng lão chỉ có thể tóm tắt chuyện xảy ra từ hôm qua tới bây giờ thuật lại một lần

Cung Viễn Chủy càng nghe, sắc mặt càng nặng nề

Qua một lúc lâu, cậu coi như rốt cuộc hòa hoãn

Cậu tiếp nhận chuyện như lời Nguyệt trưởng lão nói, bây giờ chỉ lo lắng hai điểm

"Tình huống của Tuyết Trùng Tử thực sự tốt rồi sao ?" Đây là vấn đề đầu tiên của Cung Viễn Chủy

Nguyệt trưởng lão vội đáp, "Đương nhiên là tốt rồi. Có thị vệ ta sắp xếp và thị phó của Tuyết cung chăm sóc y, chắc là tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tuyết Trùng Tử lo lắng cho ngươi, cho nên bảo ta tới chăm sóc ngươi trước."

Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghe Nguyệt trưởng lão nói, nhưng cũng không tỏ thái độ

Sau đấy, Cung Viễn Chủy lại nói ra một chuyện khác cậu quan tâm

"Cung Tử Vũ, chuyện ta bị thương bất tỉnh phải giữ bí mật vạn nghìn lần, tuyệt đối không thể để ca ta biết."

Đối mặt với yêu cầu như vậy, Cung Tử Vũ chỉ khó xử mà lắc đầu

"Sợ là khó rồi. Viễn Chủy đệ đệ, chuyện này ta thực sự không có cách nào đồng ý với đệ."

"Ta bây giờ bị thương, bất luận nguyên nhân thế nào, ca ta cũng rất khó bỏ qua cho huynh. Càng không nói tới những người liên quan khác. Nếu chuyện này bị huynh ấy biết, huynnh ấy muốn truy cứu tới cùng, cũng không có lợi gì với ta, với huynh, với tất cả mọi người. Cho nên, huynh phải giúp ta giữ bí mật !" Cung Viễn Chủy nói

Cung Tử Vũ và hai người khác nhìn nhau, vẫn không thể đồng ý, chỉ có thể lắc đầu, nói sự thật với Cung Viễn Chủy, "Những thứ đệ nói, ta đương nhiên cũng biết. Bất quá, tối qua ta cố gắng đè xuống tin tức, có thể chống đỡ tới sáng nay cũng đã là cực hạn. Chuyện của đệ, cho dù ta muốn giấu diếm, cũng căn bản không ngăn được ám vệ mà Thượng Giác ca ca sắp xếp. Trong lòng chúng ta hiểu rõ, những ám vệ này thuộc về Giác cung, cho dù bọn họ kính ta làm Chấp Nhẫn, nhưng người bọn họ chân chính nguyện trung thành cũng chỉ có Thượng Giác ca ca."

Cung Viễn Chủy đột nhiên yên tĩnh, sắc mặt đặc biệt khó chịu

Cậu chần chờ một lúc, mới nhẹ giọng hỏi, "Tin ta bị thương.... liệu đã tới chỗ ca ta chưa ?"

Cung Tử Vũ không thể chắc chắn, luôn lo lắng cho tình huống của Cung Viễn Chủy, hắn cũng không có thời gian kiểm chứng chuyện này

Nói thật, Cung Viễn Chủy xảy ra chuyện, hắn cũng khó có thể thoát tội, lo lắng cho tình huống của Cung Viễn Chủy, hắn đương nhiên cũng đuối lý

Bất luận Cung Thượng Giác có biết tin, quay về Cung môn hay không, kỳ thực Cung Tử Vũ cũng từng nghiêm túc nghĩ, cho dù ám vệ không truyền tin ra ngoài cung, Cung Tử Vũ sau khi chờ tình hình của Cung Viễn Chủy ổn định, về công về tư, cũng nhất định phải báo cáo toàn bộ sự việc cho Cung Thượng Giác

"Chuyện cho tới bây giờ, lo lắng những cái này cũng không có tác dụng. Hơn nữa, lấy lập trường của ta mặc dù có chút khó xử, nhưng nói thực, nếu Thượng Giác ca ca có thể đúng lúc quay về, ta vui vẻ ủng hộ. Ít nhất, có huynh ấy tự mình trông chừng đệ, ta cũng có thể bớt chút áp lực. Dù sao ta không quản được đệ...." Cung Tử Vũ nói

Cung Viễn Chủy cả người hỗn loạn, khí lực cũng chưa hoàn toàn khôi phục

Chỗ bị kim châm đau nhức, giống như tâm tình bối rối của cậu vẫn chưa có cách bình tĩnh lại

Rồng có nghịch lân, đụng vào là chết

Cung Viễn Chủy trước đây không hiểu mình ở trong lòng Cung Thượng Giác có địa vị và phân lượng thế nào, nhưng từ sau tết Nguyên tiêu, cậu mơ hồ hiểu được

Mà sau đại chiến với Vô Phong, lại trải qua chớp mắt mình thiếu chút nữa bị Cung Hoán Vũ giết chết, Cung Viễn Chủy hoàn toàn cảm nhận được

Nếu thực sự nói nhược điểm lớn nhất của Cung Thượng Giác là gì, đây chính là bản thân Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy là nhược điểm lớn nhất của Cung Thượng Giác, cũng là nghịch lân không thể đụng vào của Cung Thượng Giác

Cung Tử Vũ đương nhiên cũng nhìn ra Cung Viễn Chủy sợ hãi, ôn nhu nói tiếp, "Viễn Chủy đệ đệ. Có những lời, ta suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy phải nói với đệ. Ta biết đệ không thích nghe ta nói, cũng gần như không làm theo lời ta. Nhưng kỳ thực, trải qua hành động hy sinh cứu Tuyết Trùng Tử của đệ tối qua, ta thực sự cảm thấy đệ không nên kích động như vậy, hành sự hoàn toàn không có một chút chừng mực. Nếu đệ thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đệ bảo Thượng Giác ca ca phải làm sao ?"

Cung Viễn Chủy nghe vậy, hơi ngẩn người

Cậu không biết tại sao nhớ tới Lãng đệ đệ trước đây bị mình gián tiếp hại chết

Cậu từng thề, nói từ nay về sau làm đệ đệ của Cung Thượng Giác, không phải sao ?

Vậy hành động tối qua của cậu, quả thực hoàn toàn không có lý trí

Tâm tình của Cung Viễn Chủy lúc này đặc biệt mâu thuẫn, cảm giác hỗn loạn và áy náy như bụi gai bao quanh cậu, khiến cậu cảm thấy hít thở không thông

Hỗn loạn, vì ý thức được hóa ra trên thế gian này, ngoại trừ Cung Thượng Giác cũng còn có người có thể khiến cậu hy sinh bản thân

Mà áy náy lại là vì cậu phát hiện, tối qua lúc mình lựa chọn quên mình cứu Tuyết Trùng Tử, cư nhiên một chút cũng không nhớ tới ca ca Cung Thượng Giác, cũng hoàn toàn không suy xét tới sau khi Cung Thượng Giác biết chuyện này sẽ có phản ứng và tâm tình thế nào

---------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro