Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn độc phát tác rất thống khổ, người thường chưa chắc có khả năng chịu được

Tuyết Trùng Tử vào lúc phát bệnh cũng nghĩ, đây có lẽ không chỉ là y lúc tuổi trẻ không hiểu chuyện, chọc phải tai họa, mà cũng là trời cho y một gợi ý

Cho dù y có thiên phú tinh thông võ học trời cho, cũng có chuyện không làm được

Làm người phàm mà vọng tưởng nghịch thiên, nhất định phải chịu cái giá thảm khốc

Tuyết Trùng Tử sau này dần lớn hơn, tu luyện tạo ra võ học nội công độc đáo : Táng Tuyết Tâm Kinh

Nội công tâm pháp hệ hàn này được tận lực nghiên cứu và tìm hiểu, lúc đấy không phải cũng nghĩ rằng "tự diệt vong, tái sinh trong chỗ chết" sao. "Táng tuyết" này chính là chuẩn bị táng chính bản thân y

Nếu muốn đạt được cảnh giới người thường không thể với tới, vậy chỉ có cách rời bỏ thân xác cũ, để mình siêu thoát khỏi phàm thể ban đầu

Y muốn lột xác, phá vỡ giới hạn của tư tưởng, làm chuyện người khác cho rằng là không thể

Sinh lão bệnh từ là điều mỗi người đều phải trải qua, nhưng Tuyết Trùng Tử tâm cao khí ngạo, tuổi trẻ khí thịnh, muốn vượt qua không chỉ là bản thân, mà còn là thiên đạo

Táng Tuyết Tâm Kinh tu luyện từng tầng, mỗi bốn năm sẽ cải lão hoàn đồng, mãi tới một tầng cuối cùng đại cáo thành công, y sẽ táng cũ đón mới, giống như có được cuộc sống mới

Bây giờ bệnh tật quấn thân, nằm trên giường bệnh nghĩ tới trước đây, Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy trong lòng bồi hồi vô hạn

Cuộc đời, không phải cũng nhàm chán như vậy sao

Cố gắng luôn không ngừng bị vận mệnh quấy nhiễu, sau lại không thể không tiếp tục lần nữa tiến về phía trước

Có một số việc, kết quả cuối cùng cũng bất quá là vô công, khiến người cảm thấy không khỏi thổn thức

"Công tử. Ngài đang ngẩn người sao ? Là đang nghĩ gì vậy ? Sao sắc mặt nghiêm túc như thế ?" Giọng của Tuyết Lượng nhẹ nhàng vang bên tai

Tuyết Trùng Tử vừa tỉnh lại không lâu, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ theo bản năng nhấc lên nụ cười như có như không với Tuyết Lượng, "....Canh giờ nào rồi ?"

Người nằm ở đây, nhưng trái tim lại bay lượn ở thế giới bên ngoài

Cũng không biết lúc này, Cung Viễn Chủy đang làm cái gì

Bên trong Tuyết cung lạnh lẽo luôn lộ ra hàn khí thuộc về riêng sơn động, nhìn vách núi quen thuộc, thực sự không nhìn ra canh giờ

Cứ nằm lại mê man, tỉnh lại uống dược như vậy, kỳ thực cũng rất khó chịu

Trong lòng thực sự đang bị dày vò, khó hiểu có chút sắp mất kiên nhẫn

"Bây giờ vừa qua giờ Sửu." Tuyết Lượng thở nhẹ ra một hơi, cả người dựa vào bên giường trông Tuyết Trùng Tử, lẩm bẩm, "Vừa rồi núi trước đột nhiên có thị vệ báo lại, đoán chừng là ngoài cung hay là núi trước có tin tức đột phát gì truyền tới, Chấp Nhẫn đã đi xử lý. Nguyệt trưởng lão bây giờ đang nghỉ ngơi ở phòng khách, cũng chỉ có ta cùng ngài ở đây. Công tử, nếu ngài có tâm sự, nếu bằng lòng cũng có thể nói với ta. Yên tâm, ta rất kín miệng."

Tuyết Trùng Tử nghe xong không nhịn được mỉm cười. Một lúc sau y mới chậm rãi nói, "Lượng nhi, ta hỏi ngươi. Tự diệt vong, tái sinh trong chỗ chết, ngươi cảm thấy đáng tin không ?"

"A ?" Đây là cái gì vậy

Tuyết Lượng không hiểu, vẫn quyết định khiêm tốn thỉnh giáo, hỏi lại Tuyết Trùng Tử đây rốt cuộc là cái gì, sao cảm giác giống như trong lời có ẩn ý

Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng thở dài nói, "Ta chỉ là nghĩ.... Nguyệt trưởng lão dùng cách "lấy độc trị độc" với ta, có phải vẫn không đành lòng, không dám ra tay mạnh không ----"

"Chờ chút !" Tuyết Lượng không biết sao có chút hoảng hốt, giống như hắn rốt cuộc hiểu Tuyết Trùng Tử muốn nói cái gì, "Công tử, cách chữa trị của ngài chẳng lẽ còn tính là nhẹ sao ?! Ngài không biết, mấy ngày trước ngài hoàn toàn bất tỉnh, chúng ta thực sự bị dọa sợ không nhẹ. Trạng thái của ngài thực sự rất kém, giác quan, ý thức hoàn toàn không có, thậm chí có vài lần chúng ta đều cho rằng sắp mất ngài rồi, chỉ sợ ngài không chống đỡ nổi, không tỉnh lại nữa.... Ngài biết không ? Nguyệt trưởng lão lúc đấy tự trách bao nhiêu, nghi ngờ có phải ngài ấy ra tay quá nặng, mới khiến thân thể ngài không chịu được không ----"

"Ngừng lại trước đã." Tuyết Trùng Tử giơ tay cắt ngang lời Tuyết Lượng, "Đây kỳ thực chính là điều ta muốn nói. Không tính tới cách chữa trị này có tác dụng hay không, nhưng bất đắc dĩ Nguyệt trưởng lão luôn nghi ngờ, chần chờ, chung quy không có cách hoàn toàn thực hiện theo suy nghĩ ban đầu. Ngươi xem, tuy ta bất tỉnh nhiều ngày, nhưng bây giờ sau khi tỉnh lại, ngoại trừ cảm thấy thân thể mệt mỏi, tình huống đại khái đều coi như chuyển biến tốt đẹp. Ta đang nghĩ, nếu Nguyệt trưởng lão có thể hoàn toàn nhẫn tâm, không để ý tới hậu quả mà thực hiện theo phương án ban đầu.... Có phải, bệnh của ta cũng khỏi rồi không ?"

"Không đươc, không được. Tuyệt đối không được !" Tuyết Lượng luôn cảm thấy suy nghĩ này của Tuyết Trùng Tử quá lớn mật, cũng hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả, "Công tử, chuyện chữa bệnh này, chúng ta không gấp được, vẫn phải từ từ thì tốt hơn. Ngài đừng gấp, nóng vội chưa chắc là chuyện tốt. Biết không ?"

Tuyết Trùng Tử hừ lạnh hai tiếng, chỉ cảm thấy Tuyết Lượng thực sự nói không thông

Tuyết Trùng Tử thưởng thức chuông trong tay, nghe tiếng chuông, trong lòng bình tĩnh hơn vài phần, "Nhưng ta cảm thấy.... có một số việc không thể kéo dài, cũng không nên nương tay. Lượng nhi, nếu ta chưa từng có gan khiêu chiến với giới hạn, vậy sao có thể nghiên cứu ra đao pháp mới cho Tuyết gia ? Ta chỉ là vì đủ nhẫn tâm với bản thân, mới có thể làm được việc người thường không thể làm. Không phải sao ?"

"Nhưng ta vẫn cảm thấy.... Ai nha, dù sao, công tử, ngài nghe lời chút, đừng luôn nghĩ những chuyện này nữa. Nguyệt trưởng lão cũng nói rồi, lần này ngài phát bệnh đột nhiên, ngài ấy cũng không có cách, mới dám thử một số cách chữa trị cực đoan với ngài. Nhưng, ai cũng không nắm chắc, trời mới biết thân thể của ngài rốt cuộc có tiếp nhận được kích thích này không. Tóm lại, cũng may mà ngài tỉnh lại rồi. Không thì, nếu ngài không tỉnh lại, ta luôn cảm thấy Nguyệt trưởng lão thực sự định thỉnh tội với Tuyết trưởng lão, trực tiếp dùng cái chết tạ tội xuống cùng ngài."

Tuyết Trùng Tử nghe xong không khỏi bĩu môi, hừ lạnh trêu chọc, "Hắn đừng hòng. Cho dù chết, ai muốn chết cùng với tên mặt dày như hắn ? Chỉ nghĩ cũng cảm thấy phiền rồi."

"Công tử nói cái gì vậy." Tuyết Lượng khẽ thở dài một hơi, vẫn là nói lời này, "Tóm lại, có những chuyện tuyệt đối không thể nóng vội, miễn cho tác dụng phụ."

Đạo lý thì là đạo lý này, nhưng Tuyết Trùng Tử lại không quá tán đồng

"Ta mấy tháng này luôn ngoan ngoãn dưỡng bệnh theo lời của Nguyệt trưởng lão. Ngươi có mắt thì nhìn xem, vẫn không phải là bộ dạng ốm yếu như sắp chết sao ?" Tuyết Trùng Tử chậm rãi trở mình nằm nghiêng, ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm Tuyết Lượng, "Lượng nhi, ngươi thực sự định nhìn ta dùng bộ dạng yếu ớt này sống quãng đời còn lại sao ?"

"Đương nhiên là không muốn. Công tử, ngài vẫn khỏe một chút thì tốt hơn." Tuyết Lượng thành thật nói

"Cho nên, ta cũng nghĩ như vậy. Mấy ngày nay luôn mê man, sau khi tỉnh lại, tinh thần ta cũng tốt hơn nhiều. Ta vừa cẩn thận nghĩ, có phải vẫn nên nhẫn tâm với bản thân hơn chút, mới có thể nhìn ra cơ hội xoay chuyển không...." Tuyết Trùng Tử nói

Tuyết Lượng không biết trả lời thế nào, chỉ trầm mặc lo lắng

Đúng lúc này, thông đạo bí mật nối liền với hồ hàn băng của Tuyết cung truyền tới một số động tĩnh khác thường

Nếu không nhầm, đây thực sự là tiếng động nhầm vào cơ quan ngầm

Tuyết Lượng và Tuyết Trùng Tử ngẩn người, hai người ăn ý nhìn nhau một cái

Bất luận là Chấp Nhẫn, hay là Nguyệt trưởng lão đều biết cách mở thông đạo bí mật, đương nhiên sẽ không lỗ mãng đi nhầm như vậy mới đúng

"Mau đi xem xem, cẩn thận chút." Tuyết Trùng Tử nhíu mày nhắc nhở, "Mang theo vũ khí, vòng qua một lối khác mà đi."

Tuyết Lượng đã đứng lên lập tức quay lại gật đầu với Tuyết Trùng Tử

Chỉ thấy gương mặt Tuyết Lượng không ôn hòa như bình thường, ánh mắt sắc bén mơ hồ mang theo sát khí, hắn nhanh nhẹn bước qua, thuận tay mang theo trường đao treo trên tường đá

Đây là phối đao tùy thân của hắn, từ lúc tới Tuyết cung phụng dưỡng Tuyết Trùng Tử tới nay, cũng dường như không dùng tới, không nghĩ hôm nay cư nhiên còn đụng phải động tĩnh kỳ quái này

Cũng không biết lúc này ở trong thông đạo là tình huống gì

Tuyết Lượng nhớ lời Tuyết Trùng Tử dặn dò, nhưng vì lo lắng bản thân đi, Tuyết Trùng Tử một mình ở đây nếu thực sự gặp tình huống gì không có lực đánh trả, Tuyết Lượng còn cố tình mở mấy cơ quan bên trong Tuyết cung, coi như chuẩn bị vạn nhất

Sau đấy, hắn khẽ gật đầu với Tuyết Trùng Tử trên giường, vô thanh vô tức theo một lối vào thông đạo khác, chuẩn bị tìm hiểu bên trong thông đạo

Sau khi Tuyết Lượng rời đi, Tuyết Trùng Tử lộ vẻ sầu lo, không khỏi nhíu mày thầm nghĩ

Tuyết cung này của y theo lý không nên có người tạp nham nào dám xâm phạm mới đúng

Đặc biệt mấy ngày nay, chỉ cần là trạm canh gác xung quanh Tuyết cung cũng tăng lên mấy lần lượng thị vệ

Hơn nữa, khiến người càng kỳ quái là.... sơn động này không chỉ lắp đầy cơ quan, mà đường đi trong đấy cũng ngoằn nghèo phức tạp

Cho nên, người có thể có bản lĩnh đi vào thông đạo tới cấm địa Tuyết cung của hắn, chắc không phải là người có võ công cao cường, thì cũng là người quen

Nhưng nếu người có võ công cao cường lại quen thuộc thông đạo tới đây, sao lại đụng phải cơ quan ở đấy ?

Tuyết Trùng Tử không thể hiểu nổi, nhưng trong lòng y thực sự cũng dâng lên cảm giác phức tạp rất kỳ quái

Cùng lúc đó, lúc này Cung Viễn Chủy và Kim Phục đang ở trong sơn động, kỳ thực tình cảnh của hai người có chút buồn cười lại đáng thương

Vừa rồi bọn họ đi trong bóng tối, vì đụng nhầm vào cơ quan, cho nên mở ra cánh cửa ngầm dưới chân, trực tiếp ngã xuống, một đường lăn tới chỗ này

Chỉ thấy tối mù một mảng, dường như giơ tay cũng không nhìn thấy ngón

Ngọn nến được đốt lên cũng vì hai người rơi vào trong bẫy mà rơi tại chỗ

Lúc này, Cung Viễn Chủy và Kim Phồn đều bị vây trong một tấm lưới treo giữa không trung, mà dưới chân bọn họ lại phủ kín lưỡi dao sắc bén phát ra hàn quang

Trên trần đá thường có nước lạnh nhỏ xuống trên mặt bọn họ

Cảm giác ẩm ướt lạnh như băng này càng khiến trong lòng Cung Viễn Chủy không xuôi, cậu phí công giãy dụa, lại vẫn chỉ có thể bị nhốt trong lưới không thoát ra được

"Chủy công tử, vạn nghìn lần đừng tùy tiện giãy dụa. Thứ phía dưới kia có quá nhiều, chúng ta không chắc sẽ tránh được." Kim Phồn nhẹ giọng nhắc nhở

Giọng nói có chút gấp gáp, nhưng y cũng coi như là bình tĩnh

Cung Viễn Chủy tức giận nói, "Ta cần ngươi nói chắc ! Hừ. Ngươi không phải nói dẫn đường sao ? Ngươi dẫn đường như vậy sao ?"

"Không phải.... Lần trước tới cũng chưa từng nghe nói có cơ quan này." Kim Phồn nhíu chặt mày, lúc nói chuyện cũng có chút không chắc chắn, "Theo lý mà nói, quả thực cơ quan của các cung có thể vào từng thời điểm có chút thay đổi, toàn bộ xem sắp xếp của cung chủ. Đây là vì phòng bị nghiêm ngặt người ngoài xâm nhập. Nhưng.... Tóm lại là ta thất trách. Dù sao ta quá lâu không tới núi sau, trong đầu nhớ vẫn là vị trí có cơ quan cũ. Còn nữa, hôm nay mang theo ngài, nếu là một mình, ta gặp phải tình huống này chắc chắn cũng tránh được. Chỉ tiếc, lần này vì mang theo ngài.... cũng chỉ bị nhốt đã là không tệ rồi."

Kim Phồn kỳ thực là ăn ngay nói thật

Dù sao vừa rồi y vì bảo vệ Cung Viễn Chủy, chỉ có thể liều mạng cùng cậu ngã vào trong lưới

Nhưng vào trong tai Cung Viễn Chủy, lời này của Kim Phồn đặc biệt chói tai

Cho dù cậu biết Kim Phồn chỉ là nói thật, cho dù trong lòng cảm kích, nhưng lúc này bị nhốt, tâm tình phiền muộn cũng thực sự không có chỗ nào phát tiết, chỉ có thể xả giận với Kim Phồn

"Hừ. Cho nên ngươi đang oán giận ta kéo chân ngươi sao ?!" Cung Viễn Chủy bộ dạng khó có thể tin được

Vì sức nặng của hai người kéo xuống, không gian trong lưới cũng thập phần có hạn, hai bọn họ dường như chen vào một chỗ, tạm thời thoạt nhìn không có kẽ hở

Kim Phồn, "Ta cũng không có ý này.... Nhưng, dù sao cũng như vậy rồi. Chủy công tử, ngài phối hợp chút, đừng giãy dụa lung tung nữa được không ? Một lúc nữa ngã xuống, hai chúng ta phải chết cùng nhau ----"

"Ai muốn chết chung với phế vật ngươi ?! Hừ ! Nếu không phải ngươi, ta sao có thể rơi vào kết cục như này. Còn nữa, ngươi đừng dính vào người ta, thật khó chịu ---- !"

"Chủy công tử, đừng động tới động lui nữa, coi như ta xin ngài được không ?"

"Kim Phồn, ngươi mới đừng lại gần ta. Ngươi dịch sang bên cạnh chút không được sao ? Cút xa ta một chút ----" Cung Viễn Chủy tức giận thực sự coi như có chút thẹn quá hóa giận

Cả đời này cậu ngoại trừ lúc đánh nhau, thực sự chưa từng lại gần Kim Phồn như vậy

Kim Phồn lúc này khó có thể đáp lại, y thử nghiên cứu bẫy rập này, thoạt nhìn tình hình thực sự không lạc quan

Tuy Cung Viễn Chủy tức giận, nhưng không mất lý trí

Cậu lúc này bớt oán giận, cũng bắt đầu cẩn thận quan sát tình cảnh lúc này

Một lúc sau, Cung Viễn Chủy nhẹ giọng nói, "Nếu muốn cắt tấm lưới này từ phía trên hay phía dưới cũng tuyệt đối không có khả năng, nếu lưới rơi xuống, hai chúng ta chết càng nhanh hơn. Nhưng nếu từ bên sườn, còn có thể tạm thời đánh cược."

"Từ bên sườn cũng không được ! Tự ngài nhìn xem, xung quanh ngay cả một chỗ mượn lực hay đứng cũng không có, hơn nữa phía dưới đặt đầy lưỡi dao sắc bén. Nếu không cẩn thận ngã xuống, chúng ta đoán chừng huyết nhục khó phân." Kim Phồn chỉ nghĩ tới thân thể bị lưỡi dao sắc bén xuyên qua, chết kiểu huyết nhục mơ hồ này, không nhịn được rùng mình một cái

"Hay là thôi đi, Chủy công tử. Ta thấy tấm lưới này cũng coi như kiên cố. Chúng ta nhận mệnh, thành thật chờ chút, dù sao người của Tuyết cung chắc chắn rất nhanh sẽ tới điều tra động tĩnh. Tới lúc đó chúng ta mặt dày đánh tiếng, bọn họ cùng lắm là cười nhạo, chúng ta đương nhiên vẫn có thể được cứu." Kim Phồn nói

"Hừ, đây là kế hoạch của ngươi sao ?" Cung Viễn Chủy ý tứ châm chọc nồng đậm

"Không thì sao ? Ngài còn có cách nào tốt hơn sao ?" Kim Phồn hỏi

Cung Viễn Chủy hít sâu một hơi, trực tiếp nghẹn lời

Cậu không nhịn được thầm mắng Kim Phồn ở trong lòng, nói thầm, "Sớm biết vậy, không bằng mang theo Kim Phục tới. Hừ !"

Ngay lúc Cung Viễn Chủy suy nghĩ miên man, bên tai lại đột nhiên truyền tới tiếng quen thuộc

"....Chủy, Chủy công tử ? Là ngài sao ?" Là tiếng của Tuyết Lượng quanh quẩn trong sơn động

Tuyết Lượng loáng thoáng nhận ra tiếng một người giống như Cung Viễn Chủy, lại nghe thấy Kim Phồn gọi đối phương là "Chủy công tử"

Chỉ thấy phía trên sơn động, Tuyết Lượng cầm theo một cây nến, một tay cầm trường đao đứng tại đấy

Cung Viễn Chủy lúc này thực sự quẫn bách, đột nhiên theo bản năng ngậm miệng lại, không biết sao có chút ngượng ngùng, cũng không muốn lên tiếng

Trái lại Kim Phồn vui vẻ như nhìn thấy chúa cứu thế, không ngừng hô to cầu cứu

"Đúng vậy, đúng vậy ! Là Chủy công tử ! Xin hỏi huynh là Tuyết công tử sao ? Ta là thị vệ lục ngọc của Chấp Nhẫn, Kim Phồn ! Có thể xin huynh giúp đỡ, nhanh chóng gỡ cơ quan này không ?" Kim Phồn cao giọng nói

Ý thức được tình huống phía dưới là gì, Tuyết Lượng nghe xong vội vàng đáp, "Xin hai vị an tâm đừng gấp, ta lập tức xuống cứu mọi người !"

Dứt lời, Tuyết Lượng nhanh nhẹn trực tiếp không chút do dự từ chỗ cao phi thân xuống, lại nhẹ nhàng đứng trên mặt đất, đợi đứng vững, Tuyết Lượng tiện tay nhặt lên hòn đá nhỏ, lưu loát ném mấy cục đá tới chỗ khác nhau

Cung Viễn Chủy bị nhốt trong lưới, cảm thấy không chân thực

Nhưng, chỉ nghe thấy bên tai truyền tới động tĩnh của mấy cơ quan, xung quanh một lần nữa khôi phục như cũ

Theo bản năng cúi đầu nhìn, phát hiện vực sâu vốn phủ kín lưỡi dao cư nhiên thần kỳ thoáng cái biến thành đường đá kiên cố

Cung Viễn Chủy hơi nhướn mày, trong lòng chỉ cảm thấy đặc biệt tò mò, không biết trong sơn động của núi tuyết này rốt cuộc còn sắp xếp bao nhiêu bẫy rập thần kỳ nữa, thực sự cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú

"Các ngài chờ chút !" Đợi giải trừ nguy hiểm, Tuyết Lượng rút ra trường đao bên người, không chút do dự giơ tay chém xuống, lưới bị hắn lưu loát chém đứt một lỗ hổng lớn

Cung Viễn Chủy và Kim Phồn nhìn nhau, ăn ý nhanh chóng chạy ra

Dù sao cũng đều là hai người võ công không tệ, khinh công không kém, sau khi chạy ra khỏi lưới, cảm thấy trên mặt nóng bừng, trong lòng cũng ngượng ngùng

"Chủy công tử ---- !"

Khác với Cung Viễn Chủy và Kim Phồn có tật giật mình, Tuyết Lượng cũng không có ý cười nhạo, trái lại cao giọng vui vẻ nói, "Xin hỏi hai ngài sao đột nhiên xuất hiện ở đây ?"

"Đây.... Đây...." Cung Viễn Chủy gãi đầu, đột nhiên không nói tiếp được

Cậu theo bản năng trừng Kim Phồn một cái, muốn để Kim Phồn giải thích cho bọn họ, cũng không biết Kim Phồn ngậm chặt miệng không nói, đào hố to cho cậu

Kim Phồn mặt không đổi sắc, biểu hiện ngay thẳng tuyệt không có chút thay đổi, "Kỳ thực là như vậy. Vì nghe nói Tuyết Trùng Tử sức khỏe không tốt, Chủy công tử cố tình tới đây thăm Tuyết Trùng Tử, ta phụng mệnh Chấp Nhẫn phu nhân đi cùng Chủy công tử tới."

Tuy là sự thật, nhưng Cung Viễn Chủy nghe xong chỉ càng cảm thấy xấu hổ

Cậu giấu đầu hở đuổi, đang chuẩn bị nói thêm cái gì để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng, lại chỉ thấy Tuyết Lượng không biết mất dây thần kinh nào, nghe Kim Phồn nói xong, thần sắc bất ngờ, còn nói cảm tạ với Cung Viễn Chủy

"Chủy công tử thực sự có tâm rồi. Nếu công tử nhà ta gặp ngài, chắc chắn sẽ vui vẻ !" Tuyết Lượng vui vẻ ra hiệu "mời", muốn dẫn bọn họ đi Tuyết cung tìm Tuyết Trùng Tử

Cung Viễn Chủy hắng giọng, muốn hóa giải xấu hổ chỉ một mình cậu có

Cậu thở dài không thành tiếng, thực sự khó có thể thích ứng được tình huống và thay đổi đột phát trước mắt

Xem ra, cũng chỉ có thể đến đâu hay tới đó

------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro