Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Viễn Chủy dụi đầu vào lòng Tuyết Trùng Tử, khó hiểu nhẹ nhàng nức nở

Tuyết Trùng Tử trong lòng cảm động, cũng nghẹn ngào nói, "Khóc cái gì...."

Cung Viễn Chủy không đáp, chỉ cảm thấy Tuyết Trùng Tử đang nhẹ nhàng xoa đầu mình, ngón tay thon dài như có như không lướt qua tóc cậu

"Cung Viễn Chủy, ta hy vọng chúng ta có thể có tương lai. Cho nên, ngươi giúp ta, được không ?" Tuyết Trùng Tử ôn nhu nói

Một lúc lâu sau, mới rốt cuộc nghe thấy một tiếng trả lời của Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy nhấc mắt, rưng rưng nhìn Tuyết Trùng Tử, hai tay khẽ nắm tay Tuyết Trùng Tử, "Vậy huynh phải đồng ý với ta, phải sống. Mặc kệ quá trình chữa trị thống khổ bao nhiêu, huynh cũng không được chết, ta muốn huynh sống. Huynh phải sống mới được."

Tuyết Trùng Tử không dám đồng ý, chỉ là vì thực sự không nắm chắc

Nhưng lúc y thấy nước mắt nóng hổi của Cung Viễn Chủy nhỏ xuống mu bàn tay nắm chặt đang nắm chặt với nhau của hai người, lo lắng trong lòng hóa thành dũng khí vô hạn

Tuyết Trùng Tử siết chặt chuông trong tay, ngậm nước mắt gật đầu, rốt cuộc chấp thuận, "Được."

"Đây là huynh nói."

"Ừ. Ta nói." Tuyết Trùng Tử một tay nắm chặt tay Cung Viễn Chủy, tay kia nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên khóe mắt Cung Viễn Chủy, "Vậy ngươi cũng nghe lời, đừng vì ta mà phạm lỗi nữa. Gia quy của Cung môn vạn nghìn lần không thể phá."

"Nhưng...."

"Cung Viễn Chủy."

"Ừm ?"

"Ta đã hứa với Giác công tử. Ta không muốn làm người thất hứa...." Tuyết Trùng Tử nói

Cung Viễn Chủy lúc này mới gật đầu. Nhưng vẫn không nhịn được tức giận hỏi, "Ca ca bắt nạt huynh như vậy, sao huynh còn muốn giữ lời hứa với huynh ấy ?"

"Câu trả lời rất đơn giản. Chẳng lẽ ngươi không biết sao ?"

"Không, ta không hiểu." Cung Viễn Chủy đột nhiên ấu trĩ

Cậu bĩu môi, thoạt nhìn cảm thấy bất công cho Tuyết Trùng Tử

Cho dù Cung Thượng Giác là ca ca cậu thích nhất, Cung Viễn Chủy vẫn cảm thấy có chút không đáng cho Tuyết Trùng Tử

Nhưng chỉ thấy Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói, "Vì người Giác công tử muốn bảo vệ là ngươi, mà ta cũng vậy."

"Cái gì ?"

"Chính là đạo lý đơn giản như vậy." Tuyết Trùng Tử nói xong, đột nhiên không kìm lòng được cúi người lại gần Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy như có chút không phản ứng kịp, lúc có chút tò mò Tuyết Trùng Tử muốn làm cái gì, cảm thấy Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng quấn vài sợi tóc của cậu vào trên đầu ngón tay, sau đó để tới bên môi, mỉm cười hôn lên tóc cậu

Khoảng cách của bọn họ rất gần, gần tới Cung Viễn Chủy nghi ngờ nhịp tim quá nhanh và tiếng hít thở quá kịch liệt của mình sớm bị Tuyết Trùng Tử nghe thấy

Cung Viễn Chủy đỏ bừng mặt quay sang một bên, không dám nhìn gương mặt Tuyết Trùng Tử gần trong gang tấc

"Ta, ta...." Cung Viễn Chủy như có chút nói năng lộn xộn

Tuyết Trùng Tử lại khẽ cười buông tóc Cung Viễn Chủy ra

Cung Viễn Chủy như có chút mất tự nhiên, cậu theo bản năng vuốt chỗ tóc vừa rồi được Tuyết Trùng Tử hôn, chỉ cảm thấy nhịp tim nhanh tới lạ thường

"Huynh.... Huynh...." Cung Viễn Chủy ấp úng hồi lâu, sau đó ánh mắt mơ hồ bất định, giả bộ bình tĩnh hỏi, "Huynh.... Huynh vừa làm gì vậy ?"

"Ngươi cảm thấy thế nào ?" Tuyết Trùng Tử không đáp mà hỏi lại

Cung Viễn Chủy khó hiểu có chút phiền toái, "Huynh, huynh vừa hôn tóc ta."

Nói xong, Tuyết Trùng Tử chưa bị hỏi tới nghẹn lời, trái lại Cung Viễn Chủy tự cảm thấy xấu hổ không thôi

Tuyết Trùng Tử như cố tình trêu chọc, hỏi lại, "Ta hôn tóc ngươi, thì sao ?"

"Nhưng, nhưng.... không đúng.... như vậy không đúng."

"Vì sao không đúng ?"

"Huynh không cảm thấy rất kỳ quái sao ?"

"Vì sao kỳ quái ?"

"Vì.... Vì...." Cung Viễn Chủy nói không nên lời, nhưng dù sao chuyện này chắc chắn không thể bỏ qua như vậy

Cậu nghĩ cả buổi, cuối cùng nói ra khỏi miệng, cũng chỉ có "Vì không công bằng."

"A ? Vậy ngươi muốn làm thế nào ?"

Tuyết Trùng Tử nghi hoặc nhìn, lại kinh ngạc thấy Cung Viễn Chủy đột nhiên cúi đầu hôn lên mu bàn tay trái của y

Tuyết Trùng Tử bị kích động quá lớn, há hốc miệng

Mà lúc này, Cung Viễn Chủy mới mỉm cười đắc ý nói, "Có qua có lại, như vậy mới công bằng."

Có khi duyên phận chính là kỳ diệu như vậy

Tình đầu mơ mơ hồ hồ, có lẽ cũng không cần lời khẳng định gì

Quan hệ tiến thêm một bước, có lúc cần chỉ là một sự ăn ý khó có thể nói thành lời

Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử cũng không biết nói thế nào cảm nhận trong lòng mình lúc này

Nhưng trong chớp mắt này, tình cảm giấu trong lòng được đáp lại, bọn họ xác định tâm ý của nhau

Một khắc kia, trái tim bọn họ cùng chung nhịp đập

Cảm giác này không lừa được người

Giống như Vân Vi Sam nói với cậu. Cung Viễn Chủy nghĩ

Trong chớp mắt này, Cung Viễn Chủy cũng nhớ tới rất lâu trước kia, Cung Thượng Giác cũng từng nói với cậu

Cung Viễn Chủy mím môi, thầm nghĩ, "Nếu tình yêu nhất định mang tới khổ sở và mệt mỏi, nếu tình yêu và ràng buộc nhất định gánh vác mạo hiểm.... Vậy cậu cũng sẽ lựa chọn không chùn bước. Cho dù tình cảm này của cậu và Tuyết Trùng Tử bị phần lớn người nhận định là châm chọc và hoang đường. Cho dù là như vậy, cậu cũng không hối hận. Chỉ cần Tuyết Trùng Tử thừa nhận cậu, vậy cậu cũng thề sống chết không buông tay."

"Cung Viễn Chủy." Tuyết Trùng Tử khẽ gọi một tiếng, kéo lại Cung Viễn Chủy lần nữa rơi vào trầm tư

Cung Viễn Chủy đang muốn mở miệng đáp, lại đột nhiên cảm thấy Tuyết Trùng Tử lại gần bên cạnh cậu

Cung Viễn Chủy cho rằng Tuyết Trùng Tử lại muốn hôn tóc cậu, khẩn trương khó hiểu, nhưng căn bản không tránh

Nhưng cậu nhắm mắt chờ hồi lâu, lại không cảm nhận được cái gì

Cung Viễn Chủy có chút buồn bực mở mắt ra, có lẽ là ảo giác, cậu nhìn thấy trên gương mặt gần trong gang tấc của Tuyết Trùng Tử mang theo đùa giỡn

Trong lòng tức giận khó hiểu, Cung Viễn Chủy đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy Tuyết Trùng Tử ôn nhu nói, "Chủy công tử, ngươi đang suy nghĩ miên man cái gì vậy ?"

"Hừ. Đùa giỡn như vậy thú vị sao ?" Cung Viễn Chủy theo bản năng giơ tay nhẹ nhàng đẩy Tuyết Trùng Tử ra

Lại không nghĩ tới, Tuyết Trùng Tử đột nhiên che ngực kêu đau

Cung Viễn Chủy sợ tới chân tay luống cuống, vội vàng xin lỗi, cho rằng mình trong lúc vô tình làm bị thương đối phương

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cậu rõ ràng rất nhẹ nhàng, không phải sao ?

Cung Viễn Chủy gấp tới mức sắp điên lên, Tuyết Trùng Tử cũng sống chết không chịu cho cậu kiểm tra tình hình

Sau đấy, mãi tới khi tiếng cười đứt quãng của Tuyết Trùng Tử truyền tới, Cung Viễn Chủy mới biết mình bị đùa giỡn

"Tuyết Trùng Tử ! Huynh quá xấu rồi !" Cung Viễn Chủy oán giận

Tuyết Trùng Tử lúc này mới khôi phục bộ dạng nghiêm chỉnh, nhưng ý cười trên mặt chưa ngừng, lại lộ ra ủ rũ càng ngày càng sâu, "Được rồi, không đùa ngươi nữa. Ta có chút mệt.... Ngươi đi gọi Lượng nhi, bảo hắn tìm Nguyệt trưởng lão mang ngươi về núi trước."

Cung Viễn Chủy đột nhiên có chút luống cuống tay chân, cậu thầm tính toán thời gian, kiên định nói, "Ta có thể ở lại tới trước bình minh."

Tuyết Trùng Tử vốn định nằm xuống nghỉ ngơi, nghe như vậy lại ngẩn người

Nếu không phải thể lực y không chống đỡ nổi nữa, y thực sự muốn tiếp tục nói chuyện với Cung Viễn Chủy

Nhưng bây giờ cảm thấy thân thể mỏi mệt, y cũng không dàm tùy tiện làm càn, sợ lại khiến người bên cạnh lo lắng

Dù sao mình bất tỉnh nhiều ngày mới không dễ gì tỉnh táo lại

"Ta có thể ở lại không ? Huynh nghỉ đi, ta yên lặng, không quấy rầy huynh nữa." Cung Viễn Chủy nói

Tuyết Trùng Tử lại có chút lo lắng, "Sớm quay về đi, bọn họ sẽ không trách cứ quá nặng."

"Nhưng ta không muốn quay về bây giờ." Cung Viễn Chủy thoạt nhìn có chút ủy khuất

Tuyết Trùng Tử động tâm, "Vậy tùy ngươi, vui là được."

Cung Viễn Chủy được chấp thuận, trong lòng rất vui vẻ

Cậu cẩn thận đỡ Tuyết Trùng Tử nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi, Cung Viễn Chủy lại ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Tuyết Trùng Tử

"Tuyết Trùng Tử, nội lực trước đây huynh truyền cho ta, huynh có thể lấy lại không ?"

Nghe thấy tiếng của Cung Viễn Chủy, Tuyết Trùng Tử mắt thường có thể thấy trở nên khẩn trương

"Thứ đã đưa cho ngươi, đừng trả lại nữa."

"Nhưng so với huynh dùng cách mạo hiểm này, trực tiếp lấy lại nội lực thuộc về huynh, có phải tốt hơn chút không ? Ta không hiểu tâm pháp tương ứng, cũng không dùng tới nội lực của huynh, nó giống như một thứ sống tạm trong người ta, ta tạm thời giúp huynh bảo quản mà thôi. Bây giờ, huynh cần hơn ta, ta trả cho huynh, không phải là lẽ đương nhiên sao ?" Cung Viễn Chủy nói ra suy nghĩ đã lâu của mình

Tuyết Trùng Tử lại không đồng ý, "Cho dù ta lấy lại, nó cũng không giúp được ta nhiều. Ngươi bây giờ cầm nội lực của ta, coi như là giữ ấm khỏe người là được. Chờ lúc ngươi thành niên, ngươi sẽ biết dụng tâm của ta ở đâu."

"....Có ý gì ?" Cung Viễn Chủy hỏi. Tuyết Trùng Tử lại không trả lời nữa

Cung Viễn Chủy hơi thở dài, nói, "Ca ca trước kia cũng từng nói với ta lời tương tự. Có phải.... nội lực huynh cho ta, nếu chờ sau khi ta thành niên, có lẽ có thể tìm được cách khống chế và dùng không ?"

Tuyết Trùng Tử nghe xong, cười, "Ngươi rất thông minh. Ta không lừa được ngươi, cũng không muốn lừa ngươi."

"Nhưng cho dù là như vậy, nhưng bây giờ huynh cần nó hơn ta ----"

"Ta nói rồi, cho dù lấy lại nội lực, ta cũng không có tác dụng rõ rệt với tình huống của ta bây giờ. Cho nên, ngươi đừng lãng phí tâm tư ở chuyện này nữa." Tuyết Trùng Tử ngáp một cái, cả người quả thực cũng có chút mệt mỏi

Không biết có phải bị Tuyết Trùng Tử ảnh hưởng không, hay là bầu không khí bây giờ quá thoải mái, tĩnh lặng, Cung Viễn Chủy cũng bắt đầu cảm thấy mí mắt có chút nặng nề, buồn ngủ nổi lên

Nhưng cậu nhớ tới một khả năng khác, không nhịn được oán giận, "Nguyệt trưởng lão không phải đổi hướng đi nghiên cứu độc dược chứ, lãng phí tài năng như vậy."

"Sao vậy ?"

"Huynh không biết đâu, dược phương hắn cho không khác gì mê dược, uống vào sẽ ngủ tới không biết gì." Cung Viễn Chủy dựa vào đầu giường

Tuyết Trùng Tử chớp mắt, nhẹ nhàng cười với Cung Viễn Chủy, nhưng không nói thêm nữa

Bọn họ cứ cùng nhau nằm như vậy, mãi tới khi.... Cung Viễn Chủy còn thiếp đi nhanh hơn Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử khẽ nhíu mày, không nhịn được trở tay xoa đầu Cung Viễn Chủy gối bên cạnh y

Lúc này, bên tai đột nhiên truyền tới giọng nói như quỷ mị của Nguyệt trưởng lão

"Nhìn đủ chưa ? Ta có thể mang người về núi trước chưa ?"

Tuyết Trùng Tử không nhịn được trừng một cái hữu khí vô lực

"Người, quan trọng hơn sinh tử, kết giao nhầm bằng hữu sẽ chậm trễ cả đời." Tuyết Trùng Tử nói

Nguyệt trưởng lão không quan tâm, nhún vai, "Bây giờ bằng hữu xấu trước mặt huynh đây đang chờ để mang người quay về núi trước. Làm phiền Tuyết Trùng Tử huynh chấp thuận."

Tuyết Trùng Tử không để bụng, "Huynh rất gấp sao ?"

"Huynh không phải muốn giữ hắn ở lại chứ ?" Nguyệt trưởng lão cũng không dám tưởng tượng chuyện sẽ ầm ĩ thành thế nào nữa

May mà Tuyết Trùng Tử vẫn có chừng mực, chỉ không quá muốn lập tức rời xa Cung Viễn Chủy

"Để hắn ở thêm một lúc đi. Trước khi bình minh, huynh dẫn hắn đi."

Nguyệt trưởng lão thở phào một hơi, nhưng cũng không từ chối

Hắn chỉ cảm thán, "Không phải sao, kết giao nhầm bằng hữu, chậm trễ cả đời !"

Tuyết Trùng Tử thực sự lười để ý tới đối phương nữa, tự dời ánh mắt quay về trên người Cung Viễn Chủy

Sau một lúc lâu, Tuyết Trùng Tử mới nhẹ giọng nói, "Nguyệt trưởng lão, huynh giúp ta đi !"

"Ta muốn mạo hiểm một lần. Có thể khôi phục được võ công hay không, xem chuyển biến đi." Tuyết Trùng Tử chỉ nói như vậy, Nguyệt trưởng lão lập tức hiểu ý y

"Chủy công tử biết quyết định của huynh rồi ?" Nguyệt trưởng lão hỏi

"Đương nhiên."

Lời khuyên bảo cũng nói quá nhiều rồi, lúc này, thấy Tuyết Trùng Tử tâm ý đã quyết, Nguyệt trưởng lão trong lòng cũng tự hiểu

"Được. Ta có thể giúp huynh, nhưng huynh phải sống."

Tuyết Trùng Tử không đáp, nhẹ nhàng nhấc mắt nhướn mày nhìn Nguyệt trưởng lão, mơ hồ mang theo cảm giác áp bách

"....Huynh trở nên xấu rồi." Nguyệt trưởng lão oán giận như vậy

Nghe xong lời này, cư nhiên chọc cười Tuyết Trùng Tử

Đúng vậy, y chính là thích bắt nạt người như vậy, theo lý nên làm một người xấu

"Coi như huynh đang khen ta." Tuyết Trùng Tử nói

Sau, bất tri bất giác nghĩ tới cái gì đấy, Tuyết Trùng Tử lại mở miệng dặn dò, "Giúp ta gọi Lượng nhi quay về, đỡ tiểu tử ngốc kia ở ngoài hứng lạnh tới càng ngốc hơn."

"...." Nguyệt trưởng lão nhất thời nghẹn lời

Nếu nói nhẫn tâm, vẫn là Tuyết Trùng Tử nhẫn tâm

Xấu với người khác, lại càng xấu với bản thân

-------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro