Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khế Tuyết Hiên, Ngô Dương Quán.

"Muội muội, muội vẫn chưa từ bỏ ý định với Mộc chưởng giáo sao?" Tử Nghiên biết nỗi lòng của tiểu muội, có chờ cơ hội để khuyên nhủ.

"Muội bày tỏ tâm ý của mình với đại ca thì có gì không được?" Tử Yên bướng bỉnh đáp.

Tử Nghiên muốn nói lại thôi: "Hai người sớm tối bên nhau, nếu Mộc chưởng giáo có ý gì với muội, sớm đã hoàn tục rồi." Nàng hiểu rằng Mộc Thánh Dương là một người dịu dàng nhã nhặn, lòng dạ liêm khiết, tuyệt đối không có chút ý niệm gì với Tử Yên, Tử Yên trái lại càng lúc càng bị cuốn hút mãnh liệt, nhưng nàng không tiện nói ra, sợ tổn thương lòng tự tôn của Tử Yên. Tử Nghiêm khó xử, không biết nên nói thế nào mới phải.

"Thủy Các Hương Tọa có xinh đẹp không?" Tử Yên đột nhiên hỏi.

Tử Nghiên trong lòng phiền muộn, tùy tiện trả lời: "Đẹp!"

"Có đẹp bằng muội không?"

"Hương Tọa trước nay không cho rằng mình xinh đẹp." Là đệ tử Phi Hà phái, lại có dung mạo xinh đẹp trời sinh,Tử Yên tất nhiên kiêu ngạo Thực tế, Hương Tọa thích sạch sẽ, còn đối với dung mạo của mình thì không quan tâm.

Tử Yên nghe thấy thế liền yên tâm cười, đột nhiên nói: "Tỷ tỷ sau này không cần tới thăm muội nữa, nếu để người xung quanh biết được Tử Yên của Phi Hà phải có một tỷ tỷ ở Thủy Các thì muội sẽ rất khó xử."

Nói xong liền vội vã rời đi, cũng không thèm quay đầu, để lại Tử Yên kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn theo.

"Mộc Thánh Dương, ra đây đi!" Hoa Thiên Hương đứng trước Ngô Dương Quán, bạch y tung bay theo gió, cùng với cây mai trắng đang đung đưa được trồng trước công phòng tôn lên vẻ ưu tú của nhau.

Đạo sĩ canh gách trước công phòng quát lên: "Nữ tử vô lễ từ đâu tới, lại dám nói những lời lẽ bất kính!"

Hoa Thiên Hương liếc nhiền đạo sĩ có khuôn mặt vuông vức kia, giễu cợt: "Chẳng lẽ chưởng giáo Ngô Dương Quán không phải là Mộc Thánh Dương sao?"

"Cái này..." Vị đạo sĩ này tất nhiên rất thành thật, nhất thời khong nghĩ ra lời để phản bác.

"Hương Tọa đại giá quang lâm, Mộc mỗ chờ đã lâu." Một giọng nam ôn hòa truyền từ trong công phòng ra. "Cạch" một tiếng, cửa công phòng bật mở, một nam nhân bước ra.

Một nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào màu xanh trắng, mắt sáng mày kiếm, khuôn mặt anh tuấn, thần thái hòa nhã, khí chất thoát tục xuất trần, thanh nhã giống người ở cõi tiên, đôi mắt trong suốt hiền hòa đang nhìn nàng, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hoa Thiên Hướng đối diện với hắn cũng không khỏi ngẩn ra.

Trong lòng hai người đều nghĩ: "Hắn/nàng sao lại trẻ như vậy!"

Từ trước tới nay Hoa Thiên Hương chưa nhìn thấy đôi mắt nào trong veo như của nam tử này, thuần khiết không chứa chút tạp niệm, tục khí nào, ấm áp tựa như có thể bao dung hết thảy, giống nước hồ trong vắt dưới ánh mặt trời mùa xuân, khiên người ta không kìm được muốn đắm mình trong đó.

Mộc Thánh Dương nhìn thấy Hoa Thiên Hương, trong lòng nghĩ: "Nhìn nàng so với ta còn nhỏ hơn mấy tuổi, lại có thể có công phu cao như vậy, chẳng trách Thủy Các Hương Tọa lại khiến người ra nghe danh đã mất hồn mất vía."

Nhưng nhìn nàng thướt tha, y phục trắng như tuyết, mái tóc đen như gấm, mày liễu tóc mai, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, lạnh như băng, khuôn mặt xinh đẹp ẩn giấu một tầng sát khí. Mộc Thánh Dương không khỏi thầm than: "Người cũng như tên, quả nhiên là Tuyệt đại Thiên Hương, chỉ là không biết vì sao nàng lại có ánh mắt lạnh lẽo tuyệt tình như vậy."

Hoa Thiên Hương mở miệng, giọng nói cứng nhắc, vô chút cảm xúc: "Lúc bổn tọa vận công chữa trị cho lệnh sư, vô cùng nguy hiểm, cần người võ công ngang sức với ta bảo vệ."

Mộc Thánh Dương nói: "Tại hạ nguyện ý bảo vệ."

Hoa Thiên Hương nghe Mộc Thánh Dương trả lời, lại trầm ngâm một lúc.

Đạo sĩ Thánh Chí đứng ở một bên, trong lòng nghĩ: "Chẳng lẽ võ công của chưởng giáo bọn ta không bì được với nàng sao?"

Hoa Thiên Hương nói: "Người trong Tàng Bảo Các ngày hôm qua là chưởng giáo?" Mặc dù Dược Tọa đã nói rõ, nhưng nàng vẫn muốn chính mình xác nhận.

"Chính là tại hạ." Mộc Thánh Dương cười nói.

Thánh Chí nghe thấy vậy liền kinh ngạc, trong ngoài Ngô Dương Quán giăng đầy bẫy, tầng tầng lớp lớp canh phòng nghiêm mật, nữ tử này đến lúc nào, rời đi lúc nào, hắn lại hoàn toàn không hề biết. May mà lúc ấy chưởng giáo ở trong Các, nêu không Thánh Hương đã bị nàng cướp đi, làm sao đền nổi. Mặc dù Mộc Thánh Dương nhân hậu, không những không gọi chúng đạo đến răn dạy một trận, mà còn chẳng hề nhắc đến chuyện đó, nhưng Thánh Chí đã không làm tròn chức trách, xấu hổ vô cùng.

"Mắt thấy mới tin." Hoa Thiên Hương lạnh lùng nói, lời còn chưa hết, tay trái đã xuất ra, chụp lên đầu vai Mộc Thánh Dương, chính là chiêu thức ngày hôm đó sử dụng.

Mộc Thánh Dương mỉm cười, xuất thủ một cách vừa phải, tay áo mang theo gió, ưu nhã đỡ công kích của Hoa Thiên Hương, hậu phát tiên chí (ra chiêu sau mà lại tới trước), lấy chậm đánh nhanh, chính là thân thủ mà người luyện võ đều mong muốn có được.

Hai người ngươi tới ta đi, giao đấu quyết liệt, đã chín công chín thủ. Một là nữ tử trẻ tuổi, y phục trắng toát, thân hình mềm mại, xinh đẹp. Một là đạo sĩ trẻ tuổi, đạo bào tung bay, phong tư xuất trần, khiến cho người ta nhìn đến thất thần.

"Quả nhiên là ngươi." Hoa Thiên Hương giao đầu gần Mộc Thánh Dương, ngửi thấy mùi hương nam tính pha lẫn mũi đàn hương, người có khứu giác nhạy bén như nàng lập tức nhận ra hơi thở trầm tĩnh vững vàng này là của nam tử ngày hôm đó ở Tàng Bảo Các, cộng thêm chiêu thức võ công không hề kém cạnh lúc đó, trong lòng không còn nghi ngờ nữa, liền dừng tay.

"Hương Tọa võ công cao cường khiến tại hạ bội phục." Mộc Thánh Dương cười nói.

Hoa Thiên Hương liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Bớt nói nhảm. Bổn tọa vận công có nhiều điều bất tiện, mọi người trong Ngô Dương Quán hãy lùi ra ngoài trăm thước, nội trong hai canh giờ không được lại gần, chỉ cần chưởng giáo và Dược Tỏa ở lại bảo vệ."

Giọng điệu cao ngạo vô lễ, giống như hoàn toàn không coi Mộc Thánh Dương ra gì.

Thánh Chí đứng một bên thấy Mộc Thánh Dương không để ý, đành nghe theo, lệnh cho toàn bộ đệ tử trong Quán lui ra ngoài trăm thước. Chỉ có Tử Yên không nghe theo lệnh, kiên trì đứng lại bên cạnh Mộc Thánh Dương.

Sau khi đuổi hết người đi, Thiên Dược bà bà liền đỡ Thuần Dương lão nhân đã hôn mê lâu từ trong phòng ra, chỉnh thành tư thế ngồi xếp bằng, sau đó nói với Hoa Thiên Hương: "Ta đã cho ông ấy uống thuốc, Hương Tọa có thể thi triển công lực cho ông ấy rồi."

Hoa Thiên Hương gật đầu, ánh mắt có thần, trong suốt. Tử Yên đứng ở đó không khỏi rùng mình, "Dung mạo như vậy, cộng thêm kì hương, nam tử nào trên đời lại không bị mê hoặc?"

Trong lòng đố kị mạnh liệt cùng bất an nhìn trộm Mộc Thánh Dương, thấy hắn sau khi nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của Hoa Thiên Hương, thần sắc vẫn như bình thường, không lộ ra vẻ si mê giống như những nam nhân bình thường, nhưng ánh mắt chuyên chú của Mộc Thánh Dương khiên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Nghiên hiện lên vẻ trầm mặc, trong lòng có tính toán.

Ước chừng qua một tuần hương, trên đỉnh đầu Hoa Thiên Hương bốc lên khí nóng, một hương thơm dịu tràn ngập khắp công phòng, đến Thánh Chí ở bên ngoài cách trăm thước cũng mơ hồ ngửi thấy mùi thơm nữ tính thoáng trong gió, trong lòng nghĩ: "Chẳng trách Hương Tọa bắt mọi người đi ra ngoài, hương thơm này khiến cho người ta động lòng, lại thêm dung mạo tuyệt thế, nam tử trẻ tuổi làm sao có thể kiềm chế nổi? Tu vi của chưởng giáo thì không cần phải bàn luận."

Trong công phòng, Mộc Thánh Dương nhìn Hoa Thiên Hương một cách chuyên chú, nhìn nàng tập trung vận công, khuôn mặt xinh đẹp, thần sắc nghiêm túc, giống như một vị Bồ Tát. Trong lòng nghĩ: "Cái gọi là thần tiên, đại khái chính là dung mạo như vậy đi. Chỉ là nàng nhìn cũng chưa quá hai tư tuổi, khoảng tầm như Tử Yên, nhưng lại có nội công thâm hậu như vậy, hẳn là phải vô cùng khổ công." Trong lòng âm thầm tán thưởng.

Lại qua một tuần hương, Hoa Thiên Hương thu chưởng, mở mắt ra, nói: "Đã giải trừ hết độc trong cơ thể ông ấy, không sao rồi."

"Ta đỡ Thuần Dương lão tử vào phòng nghỉ ngơi." Thiên Dược bà bà đỡ ông cụ vào trong phòng.

Tử Nghiên đột nhiên nói: "Đại ca, Hương Tọa hình như đã mất nhiều nước, để muội đi rót chén trà cho nàng!"

Mộc Thánh Dương lộ ra vẻ tán thưởng: "Được, vậy làm phiền muội." Tử Yên trước nay luôn bài xích những nữ nhân muốn lại gần hắn, hôm nay lại chủ động chăm sóc Hương Tọa, xem ra đã hiểu chuyện rồi.

Tử Yên bưng nước tới, Hoa Thiên Hương nhận lấy, một hơi uống cạn, liền nhắm mắt điều tức.

Tử Yên nhân lúc, kéo ống tay áo Mộc Thánh Dương nói: "Đại ca, chúng ta mau đi thăm Thuần Dương sư phụ đi!"

Mộc Thánh Dương nói: "Sư phụ đã có Dược tọa chăm sóc, an toàn không cần lo lắng, Hương Toạ đang điều tức, cần có người bảo vệ." nhìn nữ tử xinh đẹp đang nhắm mắt ngưng thần, vẻ mặt hơi mệt mỏi, chữa trị cho ân sư hẳn là tốn không ít nguyên khí.

"Võ công của nàng cao như vậy, huống chi bên ngoài còn có các sư huynh bảo vệ, tuyệt đối sẽ không xảy ra việc gì đâu! Đại ca, huynh vẫn nên mau đi thăm sư phụ đi."

Mộc Thánh Dương nhìn Tử Yên, trong đôi mắt ôn hòa hiện lên tia khó hiểu: tại sao nàng lại vội vàng muốn đuổi ta tránh xa Hương Tọa?

Hoa Thiên Hương đang ngồi yên bỗng rên rỉ một tiếng, Mộc Thánh Dương vừa nhìn liền thấy sắc mặt nàng trắng nhợt như tờ giấy, môi hơi tím, biết ngay có chuyện không ổn, phóng tơi bên cạnh nàng, bắt mạch.

"Không được, Hương Tọa trúng độc rồi!" Mộc Thánh Dương kinh hãi, trúng độc trong lúc điều tức là cực kì nguy hiểm, nếu như là kịch độc thì sẽ mất mạng ngay. Mộc Thánh Dương một khắc cũng không chậm trễ, vén đạo bào xanh trắng lên, ngồi xuống sau lưng Hoa Thiên Hương, tay đặt lên lưng nàng, dùng nội lực hùng hậu của mình để khóa độc tính cho Hoa Thiên Hương.

"Đại ca, đừng để ý tới nàng nữa! Thủy Các bọn họ có Dược Tọa chữa trị, huynh đừng làm cho mình cũng trúng độc." Tử Yên vội vàng nói.

Mộc Thánh Dương không để ý đến lời của Tử Yên, chuyên tâm dùng chân khí của mình để trừ độc cho Hoa Thiên Hương. Chốc lát, trên đầu liền bốc đầy khói, hiển nhiên đã đền thời khắc quan trọng.

"Ha ha ha! Lâu rồi không gặp, Mộc Thánh Dương!"

Đột nhiên, một tiếng cười chói tai truyền tới, theo tiêng cười, một bóng người to lớn nhảy xuống, dung mạo anh tuấn, kim miện kim y (miện: cái chụp tóc của con trai thời xưa, ở đây là quần áo và chụp tóc màu vàng), vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.

Hoa Thiên Hương vừa nhìn thấy người này hoàng bào kim miện, cùng với khí thế không ai bằng, cũng đã đoán được thân phận của người này. Trong lòng thầm than khổ, nàng và Mộc Thánh Dương tuy là cao thủ tuyệt thế, bây giờ lại trong khoảnh khắc trọng yếu vận công giải độc, không thể động đậy.

Nàng sốt ruột, thân thể mềm mại không khỏi run rẩy.

"Yên tâm đi! Có ta ở đây, người đó không dám làm bừa." Mộc Thánh Dương sợ nội tức của nàng loạn hướng, nói khẽ bên tai nàng. Giọng nói dịu dàng của hắn khiến tâm trạng Hoa Thiên Hương bình tĩnh trở lại.

"Ngươi là ai, lại tùy tiện đi vào công phòng của Ngô Dương Quán?" Tử Yên rút trường kiếm ở bên hông ra, quát lên.

Nam tử mặc y phục màu vàng nói: "Đệ tử Phi Hà phải vẫn chưa đủ tư cách để nói chuyện với trẫm."

Tử Yên nghe những lời lẽ nhục mạ bổn môn, cực kì tức giận, cũng chẳng thèm nghĩ kĩ đến việc người này xưng là "trẫm", "soạt soạt soạt" ba đường kiếm liền đâm về phía kim y nam tử mặc y phục vàng.

"Bốp" một tiếng, Tử Yên căn bản vẫn chưa nhìn rõ đối phương xuất thủ như thế nào, trường kiếm đã rơi khỏi tay, người đập vào tường.

"Mộc Thánh Dương, Bình Dương kiếm pháp của ngươi khiến trẫm ấn tượng sâu sắc, nhưng mà để cho nha đầu này sử dụng đúng là phá hoại rồi." Nam tử mặc y phục vàng cười lớn.

"Cuộc hẹn năm năm vẫn còn cách nửa tháng, đến lúc đó Thánh Dương sẽ đích thân tới cửa gặp Địa Hoàng đấu một trận tử tế." Mộc Thánh Dương mở miệng, giọng nói bình tĩnh.

Tử Yên nghe thấy nam tử mặc y phục vàng kia thì ra là Địa Hoàng, vua của Địa Triều, võ công cao cường, hành sự độc ác, không khỏi sợ tới mức cả người mồ hôi lạnh.

Địa Hoàng lại cười lớn một tràng, tiếng cười vô cùng suồng sã: "Hẹn gặp người khác, từ trước tới giờ đều là ta quyết định thời gian. Mộc Thánh Dương, ngươi dùng chân khí của mình để duy trì mạng sống cho Thủy Các Thiên Hương, mà vẫn mở miệng nói chuyện được. Nội công thâm hậu đến mức này, trẫm bái phục. Năm năm trước ta bại dưới tay ngươi, hôm nay đặc biệt tới để rửa nhục."

Hoa Thiên Hương nghe vậy, trong lòng hiểu rõ Địa Hoàng là muốn thừa nước đục thả câu, trận này khó mà tránh được. Nàng cũng hiểu bây giờ nếu Mộc Thánh Dương buông tay, bản thân sẽ chết không cần nghi ngờ. Nàng cao ngạo, lạnh lùng nói với Mộc Thánh Dương đang ở sau lưng: "Mau buông tay, bổn tọa trước nay không cần nam nhân giúp đỡ."

Mộc Thánh Dương cười nói: "Cứu người không phân nam nữ." Khuôn mặt anh tuấn vẫn trước sau dịu dàng, bình tĩnh như thế.

"Mộc Thánh Dương, nếu ngươi buông Hương Tọa ra, nàng tuy sẽ chết vì độc tố chảy ngược toàn thân, nhưng người lại có thể dốc toàn lực để đầu với trẫm. Mặc dù hai người các ngươi đều là cao thủ, nhưng mạng sống lại ngàn cân treo sợi tóc, không cần đến ta ra tay, chỉ cần một người nào đó không biết võ công cầm một chiếc gậy cũng có thể dồn hai người vào chỗ chết. Mộc Thánh Dương, trẫm trước giờ công bằng rộng lượng, cho ngươi thời gian một khắc để suy nghĩ cho kĩ."

"Công bằng rộng lượng" của Địa Hoàng trước giờ chính là lấy lới ích của hắn làm tiêu chuẩn.

Tử Yên phẫn nộ nói: "Ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ thừa dịp người khác gặp nạn!"

Địa Hoàng lại một lần nữa cười lớn: "Kẻ thắng chính là chân lí, chính là quân tử. Huống chi trẫm đã phá lệ cho Mộc Thánh Dương lựa chọn cơ hội sống, cũng xem như coi trọng hắn rồi. Chỉ là có chút tiếc nuối, nghe nói Thủy Các Hương Tọa là một cao thủ, xem ra trẫm không có cơ hội được thấy rồi."

Hoa Thiên Hương đang yên lặng liền mở miệng: "Địa Hoàng đúng là thần thông quảng đại, đến cả Thủy Các cũng có tai mắt, nếu không làm sao có thể biết được bổn tọa đến Ngô Dương Quán giúp người trị bệnh, nhân cơ hội xuất thủ."

"Không tồi, thế lực của trẫm từ trước tới nay không nơi nào không có, ngay cả Thủy Các không ai quản được cũng nằm trong tay trẫm."

"Người nghe lệnh của ngươi hẳn là địa vị cũng không hề thua kém ta." Hoa Thiên Hương lãnh đạm nói

"Không tồi. Thủy Các Thiên Hương quả là một nữ tử không tầm thường, không những đoán ra được tai mắt của trẫm, mà còn muốn cùng trẫm nói chuyện để kéo dài thời gian cho Mộc Thánh Dương vận công xong. Đáng tiếc, cơ trí như vậy, xinh đẹp như vậy, võ công như vậy nếu lưu lại ngươi ắt sẽ là mầm họa." Trên mặt Địa Hoàng nổi lên sát ý.

Hoa Thiên Hương thấy việc đã đến nước này, lạnh lùng nói: "Mộc Thánh Dương, nếu ngươi còn không buông tay, ngọc nát đá tan, bổn tọa ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không cảm kích ngươi."

Mộc Thánh Dương vẫn không vì thế mà cử động, tập trung tinh thần, chuyên tâm chữa thương cho Hoa Thiên Hương.

"Mộc Thánh Dương, ngươi tuy là một đạo sĩ nhưng lại không thể vô tình, đáng tiếc một thân Thuần Dương nội công thâm hậu từ nay không còn trên đời nữa."

Một chưởng của Địa Hoàng đánh tới lưng Mộc Thánh Dương.

"Đại ca, mau buông tay! Mau buông tay!" Tử Yên thấy vậy lo lắng đến phát khóc, hét to.

Hoa Thiên Hương nghe được một chưởng phong ác liệt này của Địa Hoàng có sức nứt đá phá bia, lập tức nhắm mắt chờ chết.

Mộc Thánh Dương không động đậy, hít sâu một hơi, đưa lưng đỡ một chưởng này của Địa Hoàng.

"Ầm" một tiếng, một chưởng này lực đạo kinh người, mạnh mẽ đánh trúng lưng hắn.

Bốn bê tĩnh lặng.

Ngoài dự liệu, Hoa Thiên Hương không hề ngã xuống đất, Mộc Thánh Dương cũng không phun ra máu, hai người vẫn duy trì tư thế cũ.

Khuôn mặt anh tuấn của Địa Hoàng thoáng vẻ ngạc nhiên, sau đó là vẻ khâm phục, cười lớn nói: "Mộc Thánh Dương, Thuần Dương nội công của người chỉ có tiến mà không lùi, tinh thông hơn cả năm đó, trẫm bái phục, sau này gặp lại."

Nói xong, người đã rời đi.

Nhìn thấy đại sát tinh rời đi, Mộc Thánh Dương rột cuộc thở phảo, nói với Tử Yên: "Mau mời Dược Tọa tới." Đồng thời thu tay lại.

Tử Yên tận mắt chứng kiến một màn kinh tâm động phách vừa rồi, rất lâu mới lấy lại tinh thần, chạy nhanh vào mật thất.

"Ngươi...ngươi không bị thương sao?" Hoa Thiên Hương cảm thấy ngạc nhiên, bất cứ ai kể cả nàng, nếu trúng phải một chưởng thạch phá thiên kinh kia của Địa Hoàng, cho dù không mất mạng thì cũng trọng thương nôn ra máu, Nhưng mà Mộc Thánh Dương lại giống như không có việc gì.

Mộc Thánh Dương mỉm cười với nàng, tỏ ý không việc việc gì.

Hoa Thiên Hương nhìn hắn, nói: "Xem ra Mộc Thánh Dương ngươi còn đáng sợ hơn cả Địa Hoàng."

Nàng thử vận khím nhưng cảm thấy đầu óc choáng váng vô lực, cơ thể mềm nhũn giống như một quả bóng bị xì hơi. Mộc Thánh Dương vội vàng duỗi tay, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể không chút sức lực nào của nàng.

"Ngươi...Vô lễ!" Hoa Thiên Hương bị hắn ôm trong lòng, vừa xấu hổ vừa tức giận. "Bốp" một tiếng, tát lên mặt Mộc Thánh Dương, lưu lại dấu tay đỏ nhạt trên khuôn mắt anh tuấn của hắn.

Nàng vừa động thủ, khí tức càng thêm hỗn loạn, trong ngực cảm thấy buồn nôn.

Nàng xuất thủ cực nhanh, Mộc Thánh Dương không chút phòng bị, đột nhiên bị nàng tát một cái, sững người một lúc, tay vẫn không buông ra.

"Ngươi...Ngươi lại dám đánh chưởng giáo!" Thánh Chí vừa đi vào liền nhìn thấy một màn này, không khỏi trợn mắt há mồm, ngay cả lời cũng lắp bắp. Đối với hắn mà nói, Mộc Thánh Dương là một nam tử giống như thần linh vậy, hôm nay lại giống như một phàm phu tục tử bị một nữ tử tát, khiến hắn không kịp phản ứng."

"Nếu cô còn cố chịu đựng, sẽ càng có hại cho thương thể."

Mộc Thánh Dương giống như không hề để ý đến việc bị nàng tát, chỉ đưa mắt nhìn khí đen ở mi tâm của nàng, trên mặt tràn đầy lo lắng. Cánh tay vững vàng ấm áp vừa lo lắng vừa chần trừ buông thân thể run run không vững của nàng.

Lúc này hắn thực sự rất lo lắng cho thương thể của Hoa Thiên Hương, cơ thể nàng lạnh lẽo không chút sức lực, khí tức hỗn loạn, khác hẳn với cảm giác nóng lạnh rõ ràng hôm trước ở Tàng Bảo Các

"Thương thể của ta như thế nào cũng không liên quan đến ngươi."

Hoa Thiên Hương nhìn hắn, cố nhịn một hơi, ổn định thân hình. Nàng là Thủy Các Hương Tọa, không thể dễ dàng ngã xuống trước mặt người khác như vậy. Chỉ là dù có cố gắng như ra sao, toàn thân cũng không có chút sức lực nào, cho thấy độc mà nàng trúng không phải loại tầm thường.

"Hương Tọa trúng phải Tuyệt Mệnh Tán, may được Mộc chưởng giáo cứu giúp kịp thời, nếu không đã mất mạng, đây đã là may mắn rồi, chỉ có điều...chỉ có điều..." Thiên Dược bà bà tới đại điện bắt mạch cho Hoa Thiên Hương, thần sắc ảm đạm, không nói được tiếp.

"Bà bà nói rõ ra đi." Sắc mặt Hoa Thiên Hương tái nhợt, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo như trước.

"Chỉ có điều tạm thời mất đi nội công, không khác gì người bình thường. Hơn nữa nếu không lấy được linh dược trong vòng bảy mươi hai canh giờ thì e rằng sẽ trở thành tàn phế."

Hoa Thiên Hương nghe thấy vậy, trong đầu "oanh" một tiếng, trước mặt tối sầm, suýt ngất xỉu, bàn tay tùy ý nắm lên đầu vai Mộc Thánh Dương, không chút ý thức dựa vào vai hắn, trong lòng một mảng mờ mịt.

"Mười mấy năm chăm chỉ khổ luyện của ta lại bị hủy đi trong chốc lát..." Hoa Thiên Hương cắn chặt môi, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng quật cường.

"Chẳng lẽ không có cách nào giúp Hương Tọa khôi phục nội công sao?" Mộc Thánh Dương thấy nàng có nén đau khổ, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Thiên Dược bà bà nói: "Có thì có, nhưng việc này liên quan đến cả đời Hương Tọa, bổn tọa không dám tùy tiện hành sự, nếu có thể được Thánh Y của Thiên Phủ khám cho, chắc chắn có thể chữa khỏi. Chỉ là đường đến Thiên Phủ xa xôi, hơn nữa Thánh Y nổi tiếng cổ quái, muốn xin được linh dược, khó lại càng khó."

Mộc Thánh Dương nói: "Địa Hoàng tâm tính cao ngạo, một đòn không trúng, với thân phận của hắn, sẽ không lại tự mình xuất thủ. Nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế này mà phái cao thủ võ lẫm truy sát."

Thiên Dược bà bà thở dài: "Mộc chưởng giáo nói phải, xem ra khắp thiên hạ chỉ có ngươi mới bảo vệ được Hương Tọa."

"Hương Tọatrong tay ta mà bị thương, ta nhất định sẽ khiến nàng hồi phục trở lại."

Trong đôi mắt ôn hòa của Mộc Thánh Dương ánh lên vẻ kiên nghị, quay đầu thuật lại một cách ngắn gọn chuyện vừa rồi cho Thánh Chí.

Mộc Thánh Dương thần thái rõ ràng, ngữ khí hờ hững như không có chuyện gì, Thánh Chí nghe mà run sợ kinh hãi, toát đầy mồ hôi.

"Là như vậy. Hương Tọa và ta sẽ đi tới Thiên Phủ, Ngô Dương Quán kể từ hôm nay do ngươi thay mặt chưởng giao trông coi."

Tử Yên nói xen vào: "Đại ca, Ngô Dương Quán không thể một ngày không có chủ, hơn nữa huynh không hiểu gì về y thuật, không bằng để Dược Tọa đi xin thuốc cùng với Hương Tọa."

"Hương Tọa vì cứu chữa cho ân sư mà bị thương, ta thân là chưởng giáo, về tình về lí đều nên giúp một tay, như vậy mới không uổng danh Ngô Dương Quán." Mộc Thánh Dương ôn tồn nói.

"Vậy muội cũng phải đi cùng, nếu không đại ca và Hương Tọa cô nam quả nữ đồng hành, chẳng ra thể thống gì!" Tử Yên không cam lòng nói.

"Không cần chư vị phí tâm, bổn tọa tuy bị thương nhưng vẫn đủ khả năng tự mình đến Thiên Phủ." Hoa Thiên Hương nghe thấy ngữ khí của Tử Yên không chút thiện chí, lòng kiêu ngạo trỗi dậy, vẻ mặt lãnh ngạo nói.

Mộc Thánh Dương thất nàng trong người trúng kịch độc mà vẫn cao ngạo, gắng gượng như vậy, chăm chú nhìn nàng, trên khuôn mặt nhã nhặn thoáng qua một tia phức tạp.

Hoa Thiên Hương đối diện với ánh mắt trong suốt của hắn, không biết có phải vì mất hết nội lực, định lực trở nên yếu ớt không mà trong lòng lại rung động. không tự nhiên quay mặt đi.

"Chuyến đi này nguy hiểm di thường, ngu huynh cũng không dám chắc có thể gặp được Thánh Y hay không..." Mộc Thánh Dương nhẹ nhàng nói với Tử Yên, lời còn chưa dứt, nhanh như chớp xuất thủ điểm đại huyệt quanh người Hoa Thiên Hương, dịu dàng nói: "Hương Tọa, đắc tội rồi!"

Một thoáng này khiến Dược Tọa kinh ngạc, Tử Yên đố kị, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Thần Chí, Mộc Thánh Dương không chút e dè nam nữ, ôm lấy Hoa Thiên Hương vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần, chạy về phía chuồng ngựa. Mọi người ngơ ngác nhìn mái tóc đen dài rủ xuống từ trong ngực Mộc Thánh Dương, tung bay theo đạo bào trắng xanh, xa dần.

Trong lúc mọi người vẫn còn đang ngây ra, Thiên Dược bà bà liền phá vỡ sự im lặng, nói với Thánh Chí: "Mộc chưởng giáo quả là cơ trí, nhìn ra được Hương Tọa kiêu ngạo, không muốn người khác giúp đỡ, dứt khoát đưa Hương Tọa đi, đỡ tốn thời gian thuyết phục. Bệnh tình của Hương Tọa càng để chậm chễ càng nguy hiểm.

Thiên Dược bà bà cười rồi lại nói tiếp: "Chỉ là bổn tọa cảm thấy hơi ngoài ý muốn, Mộc chưởng giáo từ trước tới nay luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, không nói chuyện với nữ khách, giữ khoảng cách từ ba thước trở lên, hành động ngày hôm nay quả là khiến người ta không thể không kinh ngạc."

Khuôn mặt Thánh Chí đầy sùng kính trả lời: "Chưởng giáo có thể không phân nam nữ mà dứt khoát như vậy không phải dễ dàng..." Trong lòng lại nghĩ: "Haiz, Dấu tay trên mặt chưởng giáo để người khác nhìn thấy thì thật là xấu hổ..."

Trong lòng Tử Yên lại nghĩ: "Chuyến này đại ca đi nhất định là phải sớm tối ở bên Hương Tọa thì mới có thể bảo về nàng khỏi độc thủ của Địa Triều, Hương Tọa xinh đẹp như vậy, đạo ca tuy trong lòng quang minh nhưng ngày rộng tháng dài, nam tử trẻ tuổi, mặc dù sẽ không phá giới nhưng khó tránh khỏi động lòng..."

Thiên Dược bà bà nhìn thấy vẻ mặt không ngừng thay đổi của Tử Yên, trong lòng buồn cười, nhưng cũng lo lắng: "Hương Tọa trước giờ căm ghét nam nhân, không quen gần gũi với người khác, bây giờ lại phải cùng một nam tử sớm tối bên nhau, cùng ăn cùng ngủ. Lần trước chỉ một dấu tay đã khiến nàng tức giận lâu như vậy, lần này sợ rằng sẽ nổi trận lôi đình."

fr":1-ڲH

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro