Phần dẫn 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Mùa này gió ấm làm say lòng người mồ hôi ngầy ngậy hương ướt , tà áo mỏng , ve sầu còn chưa im tiếng , các thuyền hái sen đã giục nhau xuất phát . Năm nay mưa thuận gió hoà nên được mùa sen , tất cả các thuyền trongg làng , từ thuyền chạm khắc tinh xảo của nhà Liễu viên ngoại cho đến chiếc thuyền nhúng miệng leo miệng của nhà Diêu Nhị trọc đầu đều túa ra cái hồi trải dài hai dặm ấy .
        Ngọc Liên cảm thấy bất công cũng phải. Các thiếu nữ cùng tuổi hay khác tuổi Liên đều bơi thuyền đi hái sen chỉ có cô - nhất là tên cô lại có chữ " sen " - phải đứng nhìn hàng trăm con thuyền đua nhau lên đường , và ngẩn ngơ nghe tiến cười đùa , tiến hát của chúng bạn
         Liên không thể đi , chỉ vì một điều cấm kị - một lời nguyền .
         Tiếng hát ngọt liệm  của Xảo Vân con gái ông tú tài họ Ngô , vẫn bài quen thuộc ấy :"....Mùa thu hái sen hồ Nam , Sen cao quá đầu người , cúi xuống đùa với sen , Sen trong sáng xanh mượt , Em ôm sen vào lòng , Sen hồng sao hồng thắm , Nhớ chàng chàng không đến , Em ngẩng nhìn chim hồng bay ..."Xảo Vân đã đến tuổi yêu
P/s "Liên" nghĩa là hoa sen
đương thuyền chưa ra khỏi tầm mắt người cha , cô đã bắt đầu đùa bỡn với cánh trai làng
Ngọc Liên cũng đã đến tuổi ấy , thậm chí đã có ý trung nhân , người ấy cũng nặng tình với cô , chàng là Ngô Duy Lạc - anh trai của Xảo Vân . Ông tú Ngô sát cao kèm cặp quý tử dùi mài kinh sử để lều chõng đi thi mùa thu này . Nhưng ngay Duy Lạc cũng phá lệ , anh đang cùng hai thanh niên đồng tuổi bơi thuyền ra hồ . Duy Lạc đang hát một bài mới đặt lời , rấ hồn nhiên , thiết tha , tình ý .
       " Lau lách đung đưa , Thuyền lan bồng bềnh , Nắng soi sen biếc dập dền sóng xô . Bãi tây , Tố nữ , Cò trắng tranh khoe sắc , Mặt hồ vô tận nét kiêu sa .
         Mắt nhìn theo xốn xang , Mắt liếc lại đắm đuối , Ngày dài mà sao thuyền về muộn . Hồn sen vươn vấn khắp hồ nước trong . Buộc nối duyên tơ nồng nàn ba kiếp ."
           Chỉ có ai quá ngố mới không nhận ra " hồn sen vương vấn " nfhiax là gì . Rành rành là hát cho Ngọc Liên nghe . Ngọc Liên hồi hộp , tim đập rộn ràng , không sao nén nổi cõi lòng khát khao cháy bỏng . Phía xa xa có tiếng một cô gái ranh mãnh cố ý nói :" Ngô tiểu túbtaif tặng muội bài hát này phải không đấy ?"
         Xảo Vân cười , chữa thẹn cho anh trai :" Anh ấy nói là ' mặt hồ vô tận nét kiêu sa ' kia mà ! Dịp này hái sen , mỗi ngày anh ấy sáng tác một bài tặng cho một người ."
          Tiếng cười càng lúc càng rộn ràng .
           Ngọc Liên càng buồn thêm . Lẽ ra cô cũng được  hưởng niềm vui !
        Nhưng điều cấm kỵ kia, lời nguyền kia...
        Không chịu nổi nữa, Ngọc Liên bỏ chạy về nhà.
         Bà mẹ đang đứng nơi cửa, hình như đã lường trước là con gái sẽ về với bộ dạng này, bà buồn rầu nhìn Ngọc Liên miệng đang mấp máy mà không nói nên lời.
         "Con vẫn muốn đi à?" Bà nhẹ nhàng hỏi.
         Ngọc Liên gật đầu.
       "Sao cứ ương ngạnh thế..." Nỗi bất lực xen lẫn trách móc.
        "Mẹ ạ, con thạo sông nước chẳng kém bất cứ anh nào trong làng này. Hồ Chiêu Dương xưa nay vẫn êm ả, đâu có thể có bất trắc gì? Vả lại, đi hái sen, mấy chị em bạn cùng ngồi một thuyền, dẫu gặp chuyện gì thì vẫn có người cứu." Liên cảm thấy lý do của mình có thể thuyết phục được cả trâu đá.
        Đúng thế, mẹ cô đã nao núng, chỉ nói thêm câu nữa, chắc bà sẽ gật đầu. "Chưa năm nào con được đi hái sen, không được đi hát đối, có lẽ đời con sẽ ế chồng mất thôi!"
           "Con bé này thật là..." Bà mẹ đã chịu thua. Nhưng Ngọc Liên không ngờ bà vẫn còn một chiêu cuối cùng: "Nhưng, con được ra hồ hái sen hay không, mẹ đâu quyết định được?"
          Ngọc Liên tiu nghỉu, nín lặng.
        Hai mẹ con bước đến trước ngôi nhà nhỏ đen xỉn, do dự nhìn nhau không ai dám gõ cửa. Ngôi nhà nhỏ xây cất bằng gạch và gỗ này vốn dĩ không hề sơn đen, nghe nói là hậu quả của khói lửa hun suốt mấy trăm năm qua. Bốn mặt không cửa sổ, cửa chính hướng tây, trước cửa dựng một tấm bia đá không chữ, khiến các thầy phong thủy vừa nhìn thấy đã lắc đầu. Cả ngôi nhà đã nghiêng thấy rõ, tưởng có thể sập đổ bất cứ lúc nào, và nó toát ra một vẻ rùng rợn nanh ác. Hai bên trồng hai cây hòe đã héo khô ngả bóng xuống sân trông như hồn ma nhảy nhót, khiến ai định đến gần cũng phải dừng bước. Đương nhiên, dân chúng xung quanh vùng nói rằng lý do ngôi nhà bị đen xỉn là tại chủ nhân của nó.
        Thân hình còm cõi của bà mẹ hơi run run. Ngọc Liên hiểu rằng người gánh lấy trách nhiệm gõ cửa phải là mình rồi. Cô hít một hơi thật sâu, bước đến trước cửa, tim đập mạnh.
         Nhắm mắt lại, đưa tay lên, đưa tay gần hơn nữa, và ngập ngừng, gõ hay không gõ, người khởi xướng lại là người rút lui. Thôi vậy, đi về!
       Nhưng cửa bỗng mở ra.
        Nếu không có tiếng "két..." rền rĩ kéo dài tưởng như bất tận, thì có lẽ Ngọc Liên không nghĩ là cửa đã mở. Vì cửa màu đen, bên trong cửa cũng sâu hút một màu đen kịt.
        Cô lúng túng ngoảnh lại nhìn mẹ.
         "Đã đến rồi, sao không vào đi?" Giọng một bà già. Vẫn là giọng nói lần trước Ngọc Liên đã nghe, cô có cảm giác giống như chiếc cối xay kê không vững, khi chạy phát ra tiếng kêu ư ử rền rĩ đầy khổ đau.
        Mậu A Bà là chủ nhân ngôi nhà đen này.
       Có người nói Mậu A Bà là một nữ đạo sĩ, cũng có người bảo đó là một lão yêu; nhưng nói bà là phù thủy thì dễ chấp nhận hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro