ĐỒNG LOẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Tử Thần vừa lui bang, liền nhận được được một mớ mật tán gẫu từ bọn An Cảnh, hiển nhiên đối với việc cậu lui bang cảm thấy thực kinh ngạc.

『Mật』[Đêm khuya tiềm hành ]: Tiểu Thần Thần, cậu đừng lui bang a! Tên khốn kiếp Dịch Thành này cậu đừng cùng cậu ta chấp nhặt, cậu mà lui thì tớ làm sao bây giờ?

『Mật』[Hủ gia hồng nương]: Trời ơi, cô đừng lui a!!!! Phải lui cũng là đám con gái kia cút đi a!!!!! Mau trở lại!!!!!!

『Mật』[Quyến rũ thiển lam ]: Thẩm Khê, tôi không phải cố ý cùng mấy bà cô đó cãi nhau, nhưng mà mấy người đó thực là khinh người quá đáng. Cô đừng tức giận, trong bang còn nhiều người ủng hộ cô mà, trở về đi.

『Mật』[ Hoàng hôn ám sát]: Im lặng đủ nhớ rõ trở về.

『Mật』[ Liên phi nhi ]: Ây da, cô đừng tức giận a, không phải chỉ là vũ khí thôi sao? Vô tình nhất định muốn cho tôi tôi cũng không có biện pháp, cô lui bạng lại biến thành giống như là chúng tôi khi dễ cô, ảnh hưởng không tốt thì sao?

『Mật』[Vô tình huyết]: Tử Thần, tớ đưa cho cậu nhiều tiền thêm một chút. Nếu cậu muốn lấy vũ khí kia, lần sau tớ lại dẫn cậu đi đánh, lần này để cho Liên Phi Nhi đi. Cậu cũng đừng tức giận, việc nhỏ bỏ qua. Vẫn là trở về bang đi.

...

Hạ Tử Thần hơi nâng khóe miệng, trong mắt lại không có chút tiếu ý.

Cậu đã không nhớ rõ người trong bang từ thời điểm nào thì bắt đầu phát sinh khắc khẩu, nhưng mỗi lần khắc khẩu tám chính phần mười đều có liên quan đến cậu. Tựa hồ cậu, Tàn Mặc Vô Ngân, Trầm Dịch Thành và Liên Phi Nhi luôn bị dính cùng một chỗ, từ ngữ công kích luôn thật nhiều, cùng những người liên quan cũng xuất hiện phản ứng bài xích mãnh liệt.

Kỳ thật cậu cũng không phải quá để ý đến việc vũ khí kia rốt cuộc là phân cho ai, dù sao cũng chỉ là một đống số liệu mà thôi, nếu Liên Phi Nhi thật sự muốn, cậu một thằng con trai cũng không có khả năng cùng một đứa con gái tranh đoạt. Nhưng mà loại phương thức hỗn loạn khắc khẩu này cậu lại căn bản không thể chấp nhận.

Có lẽ trước đó cậu và Trầm Dịch Thành trong trò chơi quan hệ quá đặc thù, mới đưa đến một loạt vấn đề thế này. Cậu cũng chưa từng nghĩ tới việc nếu Liên Phi Nhi không xuất hiện, sự tình có thể có thể sẽ khác đi hay không, dù sao sự thật vẫn là sự thật, nghĩ nhiều vô ích, hiện trạng cũng không nhất định phải thay đổi.

Nếu đoạn tình cảm này của cậu cùng với Trầm Dịch Thành là do cậu mà phát sinh, như vậy cũng chỉ có thể do cậu chấm dứt những chuyện vớ vẩn về sau này.

Chiến Minh Điện đối với Hạ Tử Thần mà nói giống như tự tay xây lên căn nhà, cậu chưa từng nghĩ tới nó phải cao bao nhiêu lớn bao nhiêu, chỉ hy vọng chỗ đó có thể trở thành một nơi đối với cậu mà nói có cảm giác dựa dẫm cùng bao dung. Mà căn nhà này cũng đã trong bất tri bất giác được bọn Trầm Dịch Thành xây dựng thành một tòa thành, có rất nhiều thành viên, cũng dần dần náo nhiệt hẳn lên. Nhưng cái giá phải trả cho loại náo nhiệt này là trong quá trình xây dựng tòa thành kia đã xuất hiện rạn nứt.

Cậu có thể bàng quan nghe người khác nói nơi này suy đồi thế nào, nhưng không có cách nào trơ mắt nhìn nó bị đẩy ngã, càng không thể tự tay phá hủy. Cho nên tại một thời điểm thích hợp, cậu lựa chọn rời đi, xem như là bảo hộ tốt nhất của cậu đối với tòa thành này, ít nhất ở trong lòng cậu, Chiến Minh Điện vẫn vĩnh viễn là bộ dạng náo nhiệt như trước, cho dù từng có vài lần tranh chấp...

Đang chuẩn bị rời khỏi trò chơi, chỉ thấy thắt lưng Thẩm Khê bị một cái trường tiên cuốn lấy, sau đó cảnh sắc thay đổi, cô liền bị đưa đến bên người Tàn Mặc Vô Ngân.

Nhìn bộ dạng phiên phiên công tử của Tàn Mặc Vô Ngân, Hạ Tử Thần trầm mặc, có lẽ Tàn Mặc Vô Ngân phát mật tán gẫu qua, nhưng cậu đã che chắn kênh mật tán gầu rồi. Hiện tại cậu xác thực muốn tìm một người để tán gẫu, nhưng lại có chút không biết nói thế nào về việc này, trong mắt người khác nhìn vào chính là Thẩm Khê bởi vì lấy không được vũ khí mới tức giận lui bang, nhưng rốt cuộc vì cái gì chỉ có chính cậu biết. Hạ Tử Thần không biết có thể cùng ai trò chuyện mà không cần giải thích nhiều, có lẽ Tàn Mặc Vô Ngân là một lựa chọn tốt, nhưng cậu lại không biết phải mở miệng như thế nào, dù sao chuyện này cùng Tàn Mặc Vô Ngân cũng không có quan hệ.

Đang nghĩ tới đây, cửa sổ run run của QQ nhảy ra, cái tên Tàn Mặc Vô Ngân khiến Hạ Tử Thần đột nhiên cảm giác thực an tâm.

"Cô đánh xong rồi?" Tàn Mặc Vô Ngân hỏi.

"Không có, chỉ qua được Boss số hai." Hạ Tử Thần rời khỏi trò chơi, trả lời lại.

"Cô đột nhiên biến mất khỏi bên cạnh tôi, thực sự có chút không thích ứng." Tàn Mặc Vô Ngân phát ra biểu tình mỉm cười, dừng lại một lúc lại nói tiếp, "Cô lui bang?"

Tên bang hội dưới tên gọi của mình đã không thấy nữa, biến hóa rõ ràng như vậy cũng không khó phát hiện, huống chi Tàn Mặc Vô Ngân còn là người cẩn thận như vậy.

"Ừm." Hạ Tử Thần thản nhiên đáp.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì."

Tàn Mặc Vô Ngân bên kia im lặng một lúc, mới nói, "Cô không muốn nói thì không cần phải nói, chờ đến thời điểm cô muốn nói tôi sẽ nghe."

Hạ Tử Thần khẽ giương khóe miệng, lãnh đạm trong mắt cũng chậm rãi nhu hòa xuống, trêu đùa đáp, "Hóa ra anh cũng thích nghe bát quái."

"Người khác không có hứng thú, của cô có thể nghe một chút." Tuy rằng cảm giác giống như là đang dụ dỗ người ta, nhưng không biết vì cái gì, từ miệng Tàn Mặc Vô Ngân nói ra khiến Hạ Tử Thần có cảm giác đặc biệt chân thật.

Ý cười của Hạ Tử Thần lan tràn đến đáy mắt, không có bất cứ kháng cự nào đem sự tình buổi tối hôm nay cùng Tàn Mặc Vô Ngân nói một lần, không khoa trương, cũng không tránh né, chỉ là trần thuật một sự thật mà thôi. Về lý do lui bang, cậu cũng chỉ nói là muốn được yên tĩnh một chút, bình tĩnh mà chơi trò chơi.

Nghe Hạ Tử Thần nói xong, Tàn Mặc Vô Ngân hỏi, "Cô có phải rất ghét cùng người khác cãi nhau hay không?"

Tuy rằng biết anh không thể nào thấy được, nhưng Hạ Tử Thần vẫn là gật đầu, "Ừm, có cảm giác một khi cãi nhau, rất nhiều chuyện liền thay đổi."

"Ừ. Tuy rằng nói mấy loại sự tình cãi nhau thế này có khi rất khó tránh, nhưng không cần để bản thân nháo loạn với người ta làm gì. Nói không chừng chỉ một câu nói cũng thật sự khiến người khác tổn thương, không đáng." Tàn Mặc Vô Ngân tán đồng suy nghĩ của Hạ Tử Thần, "Cô tuy rằng nhìn rất lãnh đạm, nhưng nếu có người khiến cô thật sự quan tâm, cô sẽ thực chân thành."

"Anh không cảm thấy tôi đây là lấy không được vũ khí nên cáu kỉnh sao?" Hạ Tử Thần cười hỏi.

"Sẽ không. Một người nhìn trò chơi một cách thấu triệt như vậy căn bản sẽ không để ý đến mấy thứ số liệu vô nghĩa kia." Tàn Mặc Vô Ngân nói đến thực khách quan.

"Anh cũng không để ý?" Hạ Tử Thần hỏi.

"Không cần." Tàn Mặc Vô Ngân đáp rất kiên quyết.

Ý cười nơi đáy mắt Hạ Tử Thần tăng thêm một chút, hóa ra cũng không phải ở chung càng lâu thì càng thấu hiểu, có vài người có lẽ chỉ cần một cái xoay người nháy mắt đã thấu hiểu bạn, bởi vì cả hai đều là người trong cùng một thế giới, việc thấu hiểu nhau liền trở nên vô cùng đơn giản, cũng có thể lý giải cùng bao dung.

"Cám ơn anh." Đối mặt với một Tàn Mặc Vô Ngân như vậy, Hạ Tử Thần thầm nghĩ.

"Chuyện này có cái gì mà cám ơn, vừa lúc gặp người giống mình là duyên phận. Trân trọng là tốt rồi, không cần cảm ơn."

"Ừm." Tàn Mặc Vô Ngân mỗi câu nói ra hình như đều có thể nói đúng suy nghĩ trong lòng cậu, loại cảm giác này Hạ Tử Thần cảm giác vô cùng kỳ diệu.

"Cô muốn vũ khí PK vì sao lại không tham gia trận doanh? Vũ khí đổi bằng danh vọng trận doanh tuy rằng đánh phụ bản không tốt lắm, nhưng thuộc tính PK cũng rất không tệ." Không nói đến việc bang hội nữa, Tàn Mặc Vô Ngân đổi đề tài hỏi.

"Tôi là đang chơi bằng notebook, tính năng cũng không phải đặc biệt tốt. Bình thường đánh phụ bản hai mươi lăm người vốn đã là cực hạn rồi. Trận doanh tấn công phòng ngự tổng cộng hơn trăm người, máy tính căn bản không nhúc nhích nổi, sẽ đứng máy." Đây cũng là nguyên nhân cậu vẫn duy trì chơi trung lập mà không tham gia trận doanh. Notebook tuy rằng thực tiện lợi, nhưng tính năng nói sao cũng kém hơn so với máy tính để bàn, notebook tính năng tốt giá lại tương đối cao. Dựa vào tình trạng kinh tế trong nhà mà nói, Hạ Tử Thần cũng không muốn yêu cầu ba mình đổi máy tính mới, vì chơi trò chơi mà đổi một cái máy tính để bàn thì không đáng, hơn nữa bình thường cũng chỉ tra tư liệu trên mạng, máy tính hiện tại cũng đã đủ, không nhất thiết phải lãng phí.

"Ừ." Tàn Mặc Vô Ngân lên tiếng. Tại thời điểm đánh nhau mà bị lag, chẳng khác nào tặng điểm cho đối phương, chính mình lãng phí thời gian còn không được tiện nghi gì, xác thực không đáng. "Kỳ thật trang bị hiện tại của cô đánh PK hai người như vậy đã muốn đủ rồi. Còn vũ khí tốt cũng phải được người có khả năng sử dụng, gặp mấy người chơi tệ cũng chỉ là lãng phí mà thôi. Cô hiện tại thực lực rất mạnh, đợi Viêm dương trục nguyệt đổi tốt rồi, so với kiện vũ khí kia mạnh hơn mấy lần. Thêm thủ pháp của cô, thật sự có vũ khí kia hay không cũng không quan trọng."

"Tôi biết." Tàn Mặc Vô Ngân nói không sai, đối với kiện vũ khí kia, Hạ Tử Thần cũng không phải nhất định phải có, cho nên bị Liên Phi Nhi lấy đi, cậu cũng không có gì tiếc nuối, chỉ là chán ghét cái loại khắc khẩu tựa hồ vĩnh viễn không dừng lại được này mà thôi.

Cùng Tàn Mặc Vô Ngân trò chuyện xong, tâm Hạ Tử Thần cũng triệt để an tĩnh lại, tâm tình được thấu hiểu chính là một loại cảm giác thản nhiên cùng thoải mái như trút được gánh nặng.

"Anh vẫn còn ở trên trò chơi chứ?" Hạ Tử Thần hỏi.

"Còn, sao vậy?"

"Không có việc gì, tôi muốn lên lại một chút." Hạ Tử Thần mở ra cửa sổ đăng nhập.

"Làm hằng ngày?"

"Không phải. Đi nói tiếng cảm ơn cùng mấy người Thiển Lam, tuy rằng cãi nhau, nhưng nguyên nhân vẫn là bởi vì tôi, các cô ấy giúp tôi, tôi cho dù lui bang cũng phải nói cám ơn các cô ấy một tiếng." Bình tĩnh trở lại Hạ Tử Thần chuẩn bị login xử lý mấy vấn đề rắc rối này một chút, dù sao cậu cứ vô thanh vô tức logout như vậy, khiến người ta có cảm giác rất vô ơn, huống chi thời điểm các cô ấy khắc khẩu cậu một lời cũng chưa nói. Tuy rằng cậu còn chưa chân chính tiếp xúc xã hội, nhưng một chút đạo lý đối nhân xử thế cậu vẫn phải biết.

"Tôi đã giúp cô cảm ơn rồi." Tàn Mặc Vô Ngân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Sao?" Hạ Tử Thần sửng sốt một chút.

"Tôi nói cô sợ login vào người tìm đến quá nhiều, cho nên bảo tôi thay cô cám ơn các cô ấy vẫn hướng về cô như vậy." Tàn Mặc Vô Ngân đơn giải thích nói.

"Cám ơn, rõ ràng là việc của tôi, lại khiến anh giúp tôi suy nghĩ chu toàn như vậy." Hạ Tử Thần cũng không cảm giác Tàn Mặc Vô Ngân là xen vào việc của người khác, ngược lại còn cảm thấy phương thức Tàn Mặc Vô Ngân yên lặng xử lý mọi việc như vậy khiến Hạ Tử Thần cảm giác thực ấm áp, cũng thực tri kỷ. Cậu chưa từng nghĩ tới có thể có một người vì mình suy xét chu toàn đến như vậy, chu toàn đến mức có vài thứ chính cậu cũng chưa chú ý tới, thậm chí là thấy rồi mới phát hiện.

"Không có gì, cũng không phiền toái." Tàn Mặc Vô Ngân gởi đến một biểu tình tươi cười,
"Tại thời điểm cô cần yên tĩnh, tôi có thể giúp cô ứng phó với tranh cãi ầm ĩ."

Hạ Tử Thần bật cười. Trong đầu chợt lóe lên một ý niệm ― Nếu bên người thật sự có một người như thế này, tựa hồ cũng rất tốt.

Ngày kế tiếp rời giường, Hạ Tử Thần liền nhận được điện thoại của An Cảnh. Lại đơn giản cùng cậu ta giải thích một chút, An Cảnh gật gật đầu, tỏ vẻ có cơ hội sẽ dẫn Hạ Tử Thần cùng nhau đánh. Cũng nói ngày hôm qua không biết Tàn Mặc Vô Ngân nói với mấy cô Quyến rũ thiển lam cái gì, mà mấy cô ấy ở trong bang tán dương Tàn Mặc Vô Ngân không ngớt, khen đến trên trời dưới đất không có người thứ hai. An Cảnh hỏi nhóm các cô ấy, các cô ấy lại nói cậu ta không hiểu đâu. Ngữ khí An Cảnh nói chuyện có chút bất đắc dĩ.

Hạ Tử Thần nở nụ cười, không muốn để An Cảnh rối rắm như vậy, liền kể lại chuyện Tàn Mặc Vô Ngân giúp cậu hướng nhóm các cô Quyến rũ thiển lam cảm ơn một chút.

An Cảnh đột nhiên hỏi, "Tiểu Thần Thần, cậu xác định anh ta không phải muốn theo đuổi cậu chứ?"

"Biến!" Hạ Tử Thần không khách khí ném cho cậu ta một chữ.

"Tớ là nói lời thật a." An Cảnh âm thanh thấp đi vài phần.

"Tớ trước đây có đề cập về việc người yêu của anh ta, bất quá bị anh ta đánh gãy, hình như anh ta căn bản không cần cái này." Hạ Tử Thần bình tĩnh nói, "Tớ có cảm giác anh ta trong trò chơi là cùng một loại người với tớ, chỉ là trò chơi mà thôi, không cần suy nghĩ nhiều."

"Không hiểu." An Cảnh lại bắt đầu rối rắm .

"Cậu không cần phải hiểu." Hạ Tử Thần cười nói, chỉ cần cậu và Tàn Mặc Vô Ngân biết là được rồi.

Vài ngày sau, Hạ Tử Thần tuy rằng không có bang hội, nhưng vẫn sẽ cùng người của Thiên Phong Nhã Các đi đánh phụ bản, cảm giác giống như cũng không có gì thay đổi. Nếu nhất định nói không giống như trước, đại khái chính là trước đây một tuần có thể cùng người của Thiên Phong Nhã Các đánh phụ bản hai lần, hiện tại đổi thành một tuần sáu lần, còn lại một ngày là 'Ngày xả hơi' của Thiên Phong Nhã Các.

Một tuần sau, Bách thảo chiết gởi đến mật tán gẫu.

『Mật』[Bách thảo chiết]: Thẩm Khê, có muốn gia nhập Thiên Phong Nhã Các hay không? Tặng kèm đại thần a.

Vừa làm xong hằng ngày, Hạ Tử Thần đứng ở cửa phụ bản đợi Tàn Mặc Vô Ngân làm xong mấy nhiệm vụ hằng ngày khác đến tập hợp.

『Mật』[Thẩm Khê ]: Thiên Phong Nhã Các và Chiến Minh Điện là trận doanh đối lập, tôi cho dù là trung lập hình như cũng không quá thích hợp.

Vạn nhất hai bang phái phát sinh tranh chấp bắt đầu đánh nhau, Hạ Tử Thần rốt cuộc phải đứng về phía ai?

『Mật』[Bách thảo chiết]: Không sao, tôi cam đoan chỉ cần Chiến Minh Điện không đụng đến, chúng tôi cũng không đi quần ẩu làm gì.

『Mật』[Thẩm Khê ]: ...

『Mật』[Bách thảo chiết]: Cô muốn tới là tới, Tàn Mặc cũng có thể ở trong bang lộ mặt nhiều hơn. Không thì cậu ta cả ngày cứ chạy theo cô.

『Mật』[Thẩm Khê ]: ...

『Mật』[Bách thảo chiết]: Cô tới Thiên Phong Nhã Các, thảo dược và các loại khoáng thạch, cô muốn tăng giá cũng được, bao nhiêu chúng tôi cũng thu.

『Mật』[Bách thảo chiết]: Cô xem cô mỗi ngày làm hằng này mà điểm phát triển bang hội cũng không có chỗ dùng, xem như là giúp bang chúng tôi cống hiến chút điểm phát triển đi, bằng không cũng lãng phí.

『Mật』[Thẩm Khê ]: Trọng điểm là điểm phát triển bang hội?

『Mật』[Bách thảo chiết]: Trọng điểm là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Tàn Mặc cũng hy vọng cô tới, chỉ là cậu ta vẫn không tiện mở miệng, sợ cô khó xử. Cho nên đành phải để tôi nói, cho chút mặt mũi, suy xét một chút đi.

Thẩm Khê trầm tư, tuy rằng Thiên Phong Nhã Các không khiến cậu có sự gắn bó như vậy, nhưng cậu phải thừa nhận bang hội này thực không tệ. Mỗi người đều sẽ lấy đại cục làm trọng, sẽ không chỉ đặt lợi ích của mình trước tiên. Cao thủ cũng nhiều, Thẩm Khê đi phỏng chừng cũng chỉ có thể xếp không tới mười hạng đầu.

『Mật』[ Thẩm Khê ]: Tôi suy nghĩ đã.

『Mật』[Bách thảo chiết]: Tốt.

Cùng Bách Thảo Chiết nói chuyện xong, Tàn Mặc Vô Ngân cũng đi tới của phụ bản. Hai người tổ đội, vào bản. Hạ Tử Thần không đề cập đến việc Bách Thảo Chiết mời cậu vào bang, trước khi chưa quyết định, cậu cũng không muốn nhiều lời, chờ cậu nghĩ tốt rồi lại nói...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro