GIẢI THÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quán lẩu ở cuối ngõ nhỏ, tòa nhà hai tầng, trang trí phi thường lịch sự tao nhã. Một quán ăn lại mở cửa ở vị trí này xác thực không thể xem là tốt, nhưng dù vậy, khách trong quán cũng không ít, hơn nữa đã qua giờ cao điểm cơm trưa, bên ngoài lại còn đứng không ít người đang cầm dãy số đợi chỗ ngồi, có thể thấy xác thực rất được hoan nghênh.

Cố Hủ trước đó đã đặt chỗ, cho nên hai người cũng không phải ở bên ngoài chờ, sau khi nhân viên phục vụ xác định vị trí, trực tiếp dẫn hai người đi lên lầu hai. Trong quán không có phòng, chỉ dùng các bức bình phong để ngăn cách giữa các gian, nhân viên phục vụ đưa hai người đến một gian ở bên cạnh cửa sổ, đặt menu xuống liền mỉm cười rời đi.

Cố Hủ giúp Hạ Tử Thần kéo ghế dựa ra, cũng đem áo khoác mà cậu cởi ra đơn giản gấp lại, đặt lên trên ghế bên cạnh. Thế này mới cởi áo khoác của mình, ngồi vào đối diện Hạ Tử Thần.

Đưa menu cho Hạ Tử Thần, Cố Hủ nói, "Chọn món đi, nhìn xem muốn ăn cái gì."

Hạ Tử Thần đem menu đẩy về hướng đối diện một chút, "Anh chọn đi, tôi không biết ăn cái gì ngon." Trước đây cùng đi với Trầm Dịch Thành, đều là Trầm Dịch Thành tự chọn, cậu cũng thành thói quen, dù sao cậu cũng không kén ăn, lần này lại là Cố Hủ mời khách, phải để Cố Hủ làm chủ.

Cố Hủ không nhận, khẽ cười nói, "Đều có ảnh minh họa, muốn cái gì liền chọn cái đó. Anh mời em ăn cơm, tự nhiên phải để em cao hứng mà ăn uống, để em làm chủ. Không thể ăn cũng không sao, lần sau không chọn nữa là được."

Hạ Tử Thần cũng không từ chối nữa, dù sao Cố Hủ đều đã nói như vậy, cậy cũng không thể nói gì thêm. Gọi nhân viên phục vụ tới bắt đầu chọn món, dù sao nhìn ảnh cậu vẫn có thể chọn được.

Chọn xong thịt và đồ ăn, Hạ Tử Thần nhìn thêm những món khác, "Tôm cuộn và tôm viên mỗi thứ một phần."

"Tiên sinh, tôm cuộn và tôm viên kỳ thật đều là nguyên liệu giống nhau, hương vị giống nhau, chỉ là hình dạng khác nhau mà thôi." Nhân viên phục vụ tốt bụng nhắc nhở, "Ngài nên chọn một loại là được rồi."

Hạ Tử Thần có chút xấu hổ, vừa định mở miệng nói, đối diện Cố Hủ liền tiếp lời.

"Không sao, cứ lấy mỗi dạng một phần."

Hạ Tử Thần khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

Cố Hủ mỉm cười nói, "Mùi vị khác nhau, đều thử xem."

Hạ Tử Thần do dự một chút, nói, "Vậy mỗi loại cho nửa phần đi." Trong quá có phục vụ gọi nửa phần, đây đối với khách hàng mà nói thực là tri kỷ, tránh cho ăn không hết lại lãng phí.

"Ừ, tùy em." Cố Hủ cũng không phản đối, việc này đối với anh mà nói tựa hồ cũng không có gì khác biệt.

Sau khi Hạ Tử Thần chọn xong, Cố Hủ lại gọi thêm mấy món đồ ăn khác, đa số đều không phải món quá cay.

Nhân viên phụ vụ chờ sau khi chọn xong món, lễ phép nói hai người chờ một chút, rồi xoay người rời đi.

"Em buổi sáng khẳng định còn không có thật sự ăn điểm tâm, ăn quá cay sẽ chịu không nổi." Cố Hủ rót cho Hạ Tử Thần một ky trà nóng, "Lần sau buổi tối đến, sẽ cho em ăn cay."

Hạ Tử Thần gật đầu, buổi sáng cậu thật sự là ăn rất ít, cũng không muốn lần này ăn xong lại biến thành đau bao tử.

Nồi nước lẩu thịt bò rất nhanh được đưa lên, mùi thơm cay quanh quẩn trong khoang mũi, làm cho Hạ Tử Thần không khỏi đem lực chú ý tập trung vào nồi lẩu.

Đợi nước dùng sôi lên, cũng không để cho Hạ Tử Thần động thủ, Cố Hủ đem thịt và một ít thức ăn khác thả vào nồi.

"Ăn đi, cẩn thận nóng." Cố Hủ gắp thịt ra, để vào trong bát của Hạ Tử Thần, lại để thêm một ít rau.

"Cám ơn." Hạ Tử Thần thấp giọng nói, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.

Tuy rằng không quá cay, nhưng hương vị cũng rất đậm, phối hợp với món tương đặc chế của quán, làm cho Hạ Tử Thần đột nhiên hiểu vì sau mọi người lại thích như vậy, bởi vì xác thực ăn rất ngon.

"Anh cũng ăn đi, hương vị được lắm." Hạ Tử Thần nhìn Cố Hủ vẫn đang vội vàng thả thứ này thứ kia vào nồi, mở miệng nói.

"Ừ." Cố Hủ lên tiếng, hai người tranh thủ nồi lẩu đang nóng hầm hập bắt đầu giải quyết bữa trưa này.

Tuy rằng Cố Hủ nhìn qua là một thiếu gia nhà giàu hàng thật giá thật, nhưng động tác nấu lẩu một chút cũng không rối loạn, từ đầu tới cuối không để Hạ Tử Thần động thủ. Đều là anh phụ trách gắp thức ăn, Hạ Tử Thần phụ trách ăn.

Được hưởng thụ loại đãi ngộ này, Hạ Tử Thần cũng có chút ngoài ý muốn. Ở trong ấn tượng của cậu, thiếu gia hẳn là phải giống như Trầm Dịch Thành vậy, lúc đi ăn thì khi mình động thủ nấu nướng gì đó, đều ngồi ở một bên đảm đương chức nghiệp đứng xem, chỉ khi nào bắt đầu ăn mới làm người trong cuộc.

"Anh lần đầu tiên nhiên thấy em là lúc em đi báo danh sinh viên mới." Cố Hủ gắp thức ăn để vào trong bát Hạ Tử Thần, thấp giọng nói, "Bất quá anh chỉ là đi ngang qua, em không thấy được anh."

Hạ Tử Thần giương mắt nhìn anh, chính cậu cũng đã quên mất ngày báo danh sinh viên mới là tình huống gì, chỉ nhớ rõ việc gặp gỡ Trầm Dịch Thành mà thôi.

"Thanh âm của em thực đặc biệt, rất dễ dàng làm cho người ta nhớ kỹ." Cố Hủ nở nụ cười một chút, tiếp tục nói, "Nhưng lúc ấy cũng chỉ là có chút ấn tượng, anh cũng không quá để ý."

"Thẳng đến nghỉ hè một năm trước. Anh không biết đối với chuyện này của anh em có nghe qua hay không, tập đoàn Cố thị có một công ty tư vấn pháp luật, giám đốc công ty đến tuổi về hưu, cho nên công ty mới tìm một vị luật sư trong giới có danh tiếng tốt có năng luật tiếp nhận chức vị này. Là một luật sư trẻ tuổi lại tài năng, ba của em cũng nằm trong phạm vi tìm kiếm của công ty."

"Cụ thể anh cũng không tiện nói, nhưng tình huống nhà anh xác thực phi thường phức tạp. Cho nên khi dùng người ở các chức vị quan trọng, đều phải điều tra cẩn thận, cuối cùng xác định có thể tin hay không. Cho nên lần đó tư liệu cá nhân của ba em đều nằm trong phạm vi điều tra. Anh cũng trong lúc vô tình lật xem phần tư liệu kia, tên của em cùng trường học xuất hiện ở mục người nhà của ba em, làm cho anh lại chú ý tới em." Nói đến việc này, Cố Hủ trong mắt lộ ra vài phần xin lỗi, "Nếu loại điều tra này làm cho em cảm thấy không thoải mái, anh sẽ giải thích với em."

Hạ Tử Thần không nói chuyện, cậu cũng không rõ ràng Cố Hủ rốt cuộc là bối cảnh gì, bất quá tin tưởng hẳn là so với cậu có thể nghĩ còn phức tạp hơn. Tuy rằng bị điều tra chuyện riêng tư ít nhiều cũng làm cho cậu cảm thấy không được tự nhiên, nhưng có thể tra ra kỹ lưỡng như vậy phải là người có khả năng, nếu là người bình thường muốn điều tra, phỏng chừng chẳng tra ra được gì.

Nghĩ như vậy, trong lòng Hạ Tử Thần đột nhiên sinh ra một tia bất an. Lấy bối cảnh gia thế của Cố Hủ, như thế nào có khả năng đồng ý cùng một người con trai như cậu cùng một chỗ? Nói đến đây, đoạn tình cảm này kỳ thật vẫn là vô vọng...

Hạ Tử Thần cảm thấy yết hầu như bị cái gì ngăn lại, hoàn toàn mất khẩu vị.

Cố Hủ lại rót thêm ít trà nóng vào ly của cậu, nói tiếp, "Kỳ thật lần đầu tiên ở trong trò chơi gặp em, anh cũng không biết em chính là Thẩm Khê. Lúc ấy là Kiếm Lang tổ đội, Thẩm Khê cho anh ấn tượng chỉ là thao tác tốt mà thôi."

Nói đến lần đầu tiên cùng Tàn Mặc Vô Ngân tổ đội chính là đánh phụ bản hàng ngày, lúc ấy Kiếm Lang nói đợi một DPS, sau đó Tàn Mặc Vô Ngân xuất hiện. Xác thực chỉ là trùng hợp mà thôi.

"Sau đó lại gặp được em, là ở trong quán cà phê. Lúc ấy tâm tình em tựa hồ không tốt lắm, bất quá khi đó anh cũng không có lập trường gì để đến hỏi em, cho nên liền đổi cà phê của em thành cacao nóng." Cố Hủ ôn nhu cười nói, "Nhưng lần đó nhìn thấy em, em làm cho anh sinh ra một loại dục vọng phi thường muốn tiếp cận. Cái loại cảm giác đồng loại này phi thường mãnh liệt, trực giác của anh vẫn phi thường chuẩn, cho nên anh cơ hồ có thể xác định em là đồng tính, mà anh đối với em cũng rất hứng thú."

Hạ Tử Thần không nói, đối với việc Cố Hủ trực tiếp thuyết minh như vậy, cậu cũng không biết phải nói gì.

"Có phải thực thất vọng hay không? Hình như quá trình cũng không có gì đặc sắc." Cố Hủ nghiêm túc nhìn Hạ Tử Thần.

"Không nên có quá nhiều ảo tượng tốt đẹp này nọ, cảm thấy vốn chính là trực tiếp vẫn tốt hơn." Cậu cũng là con trai, cho nên cậu rất hiểu cảm giác và suy nghĩ của Cố Hủ.

"Cũng phải." Cố Hủ cười gật đầu.

Con gái hy vọng tình yêu là ấm áp lãng mạn, nhưng đối với con trai mà nói, cảm tình phần nhiều là dục vọng trực tiếp, có tốt đẹp này nọ cũng chỉ là che giấu dục vọng thể xác mà thôi, bản chất không có gì thay đổi.

"Sau khi ở trong tiệm cà phê gặp được em, anh bắt đầu chú ý chuyện của em, cũng tìm người hỏi thăm sở thích của em. Em cũng biết, mọi người đều ở ký túc xá, căn bản không có cái gì gọi là bí mật, nhất là phòng bên cạnh. Cho nên muốn biết chuyện của em cũng không phải quá khó khăn."

Lời này nói ra quả thật chính xác, Hạ tử Thần cũng thực đồng tình, ngay cả cậu là dạng không thích bát quái cũng biết được mọi người trong ký túc xá ai có bạn gái là hoa hậu giảng đường, ai bốn năm vẫn cứ luôn luôn cô đơn.

"Bất quá lúc ấy tin tức anh nhận được cũng không phải đặc biệt rõ ràng. Chỉ biết là mọi người trong phòng em đang chơi [Kiếm Hồn], nhân vật của em tên gọi Thẩm Khê." Cố Hủ tiếp tục đem thức ăn đã nấu chín gắp vào bát của Hạ Tử Thần, "Hơn nữa lúc ấy cái tên 'Thẩm Khê' chỉ là âm đọc, cụ thể hai chữ đó thế nào anh cũng không rõ ràng, cho nên cũng không dám xác định người trong trò chơi tên gọi Thẩm Khê kia chính là em. Sau đó Kiếm Lang tìm người tra xét IP(1) của em, cuối cùng mới xác định. Mà anh ngày hôm đó trong lúc vô ý ở câu lạc bộ âm nhạc nhìn thấy em đánh đàn, đối với em hứng thú cùng cảm giác mới đạt tới cực hạn."

(1) Là từ viết tắt của Internet Protocol. 

Nghe xong toàn bộ quá trình, tuy rằng cảm giác rất đơn giản, nhưng kỳ thật cũng rất phức tạp. Ít nhất chính cậu cũng sẽ không suy nghĩ đi tìm một người như vậy.

"Vậy anh vì cái gì lại không nói sớm?" Hạ Tử Thần cảm thấy bản thân cũng không phải người không phân rõ phải trái, Cố Hủ thận trọng giấu diếm như vậy, làm cho cậu có một loại cảm giác không thể hiểu rõ.

"Nếu anh sớm nói với em, em sẽ bỏ chạy đi." Cố Hủ cười nói, "Em vẫn là một người rất cẩn thận, cho nên trước khi chắc chắn, anh không thể mạo hiểm."

Hạ Tử Thần dùng đũa chọt chọt miếng đậu phụ đông trong bát, cũng không phủ nhận lời Cố Hủ.

"Nói nhiều như vậy, chỉ hy vọng em có thể hiểu được việc anh làm. Anh là nghiêm túc đối với chuyện này, nghiêm túc đối với em. Cũng hy vọng em có thể nghiêm túc suy nghĩ để cho anh câu trả lời thuyết phục. Tuy rằng em trên mạng đã đồng ý cùng anh thử tiếp tục, nhưng trong đời thật em còn chưa gật đầu. Đương nhiên, em cũng có thể chậm rãi suy nghĩ."

"Ừm." Hạ Tử Thần hơi hơi gật đầu. Cố Hủ tựa hồ thực hiểu cậu, nhưng cậu đối với Cố Hủ hiểu biết lại phi thường hạn chế. Hơn nữa còn có nhân tố người nhà Cố Hủ, lần này tựa hồ không có dễ dàng ra quyết định như trên mạng vậy.

"Anh biết em có băn khoăn. Về chuyện của anh về sau anh sẽ chậm rãi nói cho em nghe, cho em hiểu về cuộc sống của anh. Tuy rằng có thể có chút phức tạp, nhưng anh cũng không hy vọng phán đoán của em đối với anh lại bị những nhân tố bên ngoài này ảnh hưởng." Cố Hủ thu lại ý cười, còn nghiêm túc nói, "Thậm chí những thứ khác em cũng không cần lo lắng, những điều đó anh sẽ giải quyết, em chỉ cần nghĩ đến một mình anh là được rồi."

Hạ Tử Thần trầm mặc trong chốc lát, gật đầu, xem như đồng ý với lời của Cố Hủ.

Cố Hủ cũng không nói thêm nữa, cùng Hạ Tử Thần ăn xong bữa cơm này.

Cơm nước xong, Cố Hủ dẫn Hạ Tử Thần đi xem phim, sau khi hết buổi trà chiều, lại đi dạo một vòng nhà sách. Dù sao có xe, đi chỗ nào cũng thuận tiện.

Từ nhà sách đi ra, Cố Hủ cầm sách mà Hạ Tử Thần mua, hỏi cậu muốn đi đâu ăn cơm chiều.

Dùng xong buổi trà chiều Hạ Tử Thần hoàn toàn không đói bụng, cảm giác cơm chiều có thể không cần ăn nữa. Cố Hủ thấy cậu không có khẩu vị, cũng không miễn cưỡng. Mua cho cậu một ít điểm tâm bên ngoài, để cậu buổi tối có đói bụng có thể ăn.

Thời điểm trở lại trường cũng đã qua giờ cao điểm, Cố Hủ lái xe đưa Hạ Tử Thần đến dưới ký túc xá, dẫn tới không ít ánh mắt của bạn học đi ngang.

Hạ Tử Thần cầm sách đứng ở lối đi bộ, nhìn Cố Hủ vừa xuống xe nói, "Anh sớm một chút trở về đi."

"Có đồ đưa cho em." Cố Hủ vòng ra phía sau xe, đang chuẩn bị mở cốp, chợt nghe có người gọi tên Hạ Tử Thần.

Hạ Tử Thần nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy Trầm Dịch Thành cùng một cô gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro