NGƯỜI NHÀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối ngày thứ bảy hệ thống hôn nhân chính thức cập nhật, rất nhiều người đều muốn ở trong ngày đầu tiên thành thân, dù sao cũng xem như có ý nghĩa kỷ niệm. Trầm Dịch Thành chọn ngày này cùng Liên Phi Nhi kết hôn, tuy rằng cũng là hợp lý, nhưng vẫn có chút ngoài dự liệu, hơn nữa trước đó Trầm Dịch Thành cũng không có biểu hiện ra đối với hệ thống kết hôn có ý tứ hứng thú, cũng không khiến cho người khác cảm giác được cậu ta thật sự sẽ cưới Liên Phi Nhi.

Bất quá đây chính là trò chơi, kết hôn cũng là một loại chơi đùa, cùng sự thật cũng không quan hệ, cho nên tựa hồ cũng không có gì không được.

Trầm Dịch Thành mở miệng nói chuyện này lựa chọn thời gian rất tốt, tuy rằng trước kia là cậu ta cùng Liên Phi Nhi luôn cùng một chỗ, xem nhẹ Thẩm Khê, nhưng lần này Thẩm Khê cùng Tàn Mặc Vô Ngân chinh phục được nhiệm vụ tình lữ, cũng xem như làm sáng tỏ quan hệ của mình cùng Vô tình huyết.

Nói cách khác mặc kệ Vô tình huyết cưới Liên Phi Nhi, hay là Thẩm Khê cùng Tàn Mặc Vô Ngân trở thành tình duyên, chính là hai sự kiện tương đối độc lập, cũng không ai phải xin lỗi ai, cũng không có ai đúng ai sai, người khác cũng không thể nói gì.

Đối mặt với tuyên bố muốn kết hôn với Liên Phi Nhi của Trầm Dịch Thành, Hạ Tử Thần cảm giác thực bình tĩnh từ tận đáy lòng, không có cảm xúc rối rắm gì, thật sự giống như đối với một người bạn bình thường. Lúc ban đầu quả thật có một giây ngoài ý muốn, cũng chỉ cảm thấy đây là theo lý thường mà thôi.

Kỳ thật 'Buông tay' cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, khó là vì trái tim cảm thấy không thể vượt qua. Buông không được chỉ là xúc động nhất thời, hơn nữa kết quả này chính là quyết định sau một thời gian dài tích lũy. Đến lúc chấp nhận kết quả này, vốn không có cái gọi là quay đầu lại, buông tay cũng không khó khăn hay thống khổ như vậy. Có lẽ sau khi quyết định sẽ có một đoạn thời gian nội tâm sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng quá trình này cũng không kéo dài quá lâu. Như thể mọi chuyện đều thuận lý thành chương mà bình thường trở lại mà thôi.

Lúc phát hiện trong lòng mình không có gì giãy dụa và không cam lòng, Hạ Tử Thần hơi hơi nhếch khóe miệng, có một loại cảm giác trút được gánh nặng cùng thoải mái thản nhiên. Hiện tại cho dù Trầm Dịch Thành trong hiện thực muốn kết hôn, cậu cũng không chớp mắt thêm một cái. Có thể là cậu đối với Trầm Dịch Thành tình cảm đã không còn sâu đậm như vậy, dù sao bọn họ cũng không có chính thức bắt đầu, bất quá lấy tính cách của cậu, Hả Tử Thần thật đúng là không cảm thấy bản thân có thể đi yêu một người khác nữa.

Tính cách cậu đã đạm mạc như thế, cho nên cũng không có gì quá lưu luyến...

『Bang hội』[Thẩm Khê]: Chúc mừng.

Hạ Tử Thần đánh vỡ trầm mặc xấu hổ trong bang. Cậu đối với Trầm Dịch Thành và Liên Phi Nhi hiểu biết cũng không nhiều, nhưng mặc kệ thế nào, theo lễ phép vẫn phải chúc mừng một tiếng.

『Bang hội』[Hoa cúc cô nương]: Chúc mừng bang chủ.

『Bang hội』[Tiểu Đông Tây]: Chúc mừng, bang chủ cũng vô giúp vui a.

『Bang hội』[Hủ gia hồng nương]: Chúc mừng a, trăm năm hảo hợp.

...

Sau đó mọi người cũng lấy lại tinh thần, lục tục phát ra mấy lời chúc mừng.

『Bang hội』[Tiểu quai rất ngoan]: Chúc mừng bang chủ và bang chủ phu nhân a, bang chủ phu nhân rốt cuộc cũng danh chính ngôn thuận, như vậy rất tốt, miễn cho có người không tự mình hiểu lấy cứ ôm mơ ước.

『Bang hội』[Khuynh thành bảo bối]: Đúng vậy a, bang chủ đây là vì bang chủ phu nhân lập danh phận, đây mới chính là chân ái.

『Bang hội』[Hoa cúc cô nương]: ...

『Bang hội』[Tiểu Đông Tây]: ...

『Bang hội』[Quyến rũ thiển lam]: Chúc mừng bang chủ. Có ai muốn đánh phụ bản không, đến tổ.

『Bang hội』[Hoa cúc cô nương]: Tớ, tổ tớ!

Nhìn đến lời đề nghị làm chuyển đề tài của Quyến rũ thiển lam, An Cảnh có chút đăm chiêu gọi Hạ Tử Thần một tiếng.

Nhìn An Cảnh có chút biểu tình do dự, Hạ Tử Thần cười nói, "Cậu yên tâm đi, không có việc gì."

"Ừ." Thấy Hạ Tử Thần không có cảm xúc tiêu cực gì, An Cảnh cũng yên tâm. Tuy rằng Trầm Dịch Thành đối với Hạ Tử Thần rất tốt, trong cuộc sống cũng có chiếu cố, nhưng nói thật ra, cậu cũng không thấy lạc quan về bọn họ, vẫn cảm thấy có một loại không thích hợp nói không nên lời.

Điện thoại di động trên bàn chợt vang lên, Hạ Tử Thần cầm di động, nhìn thoáng qua màn hình, lập tức tiếp nhận cuộc gọi. Tiếu ý trên khóe miệng càng sâu sắc hơn một chút, "Alo, ba?"

"Ừ, đang bận sao?" Bên kia truyền đến âm thanh có chút an tâm của ba cậu.

"Không có, đang chơi game thôi." Chuyện mình chơi trò chơi, Hạ Tử Thần cũng không có giấu diếm ba mình, "Ba hôm nay không bận à?"

"Ừ, ngày mai bắt đầu có thể nghỉ ngơi một chút." Là luật sư nổi tiếng, công việc của Hạ Ngự Trạch vô cùng bận rộn, có đôi khi ăm cơm còn không có thời gian. Cũng may Hạ Tử Thần cũng không cần ông nhọc lòng, thậm chí có đôi khi trái lại còn nhọc lòng chuyện của ông, "Thứ bảy có rảnh không? Buổi tối vể nhà ăn cơm nhé?"

"Được." Cùng ba ăn cơm, Hạ Tử Thần chưa bao giờ cự tuyệt.

"Vậy buổi chiều ba đến trường đón con."

"Không cần, con tự mình ngồi tàu điện ngầm trở về. Cũng không xa, tiện hơn."

"Cũng được, muốn ăn cái gì? Ba làm cho con ăn." Thanh âm của Hạ Ngự Trạch mang theo một chút tiếu ý.

"Cái gì cũng được ạ." Mỗi lần Hạ Tử Thần trở về, chỉ cần có thời gian, Hạ Ngự Trạch đều tự mình nấu cơm cho con trai, không phải là đồ ăn phức tạp gì, nhưng lại có hương vị gia đình.

"Được, trời lạnh, ra ngoài nhớ mặc thêm áo." Hạ Ngực Trạch nhắc nhở Hạ Tử Thần.

"Con biết rồi." Ở trước mặt ba mình, cho dù cậu có độc lập hơn, cũng thủy chung chỉ là một đứa trẻ.

Cúp điện thoại, liền nhìn thấy mật tán gẫu do Tàn Mặc Vô Ngân gửi đến.

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Thứ bảy hôn lễ cho đến khi nào thì xong?

Hạ Tử Thần hơi giật mình một chút, đang nghĩ Tàn Mặc Vô Ngân làm thế nào biết chuyện Trầm Dịch Thành muốn kết hôn, liền nhìn thấy trên kênh thế giới bọn Tiểu quai rất ngoan liên tục spam công bố tin tức, để người quen có thể đến dự.

『Mật』[Thẩm Khê]: Không biết, như thế nào?

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Buổi tối thứ bảy người trong bang muốn đánh phụ bản 25 người, muốn dẫn cô đi cùng.

『Mật』[Thẩm Khê]: Tối thứ bảy tôi muốn về nhà ăn cơm, không nhất định có thể login, các anh đi đánh đi.

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Được rồi, lần sau lại dẫn cô đi.

『Mật』[Thẩm Khê]: Ừ.

Là bạn tốt, Đường Huy và An Cảnh tự nhiên phải giúp việc thu xếp chuyện hôn lễ, phát thiếp mời, chuẩn bị tiền lì xì, mua lễ hoa... Hệ thống cập nhật rất nhiều cảnh tượng cùng đồ dùng khác nhau trong hôn lễ, mấy thứ này trước khi hoạt động bắt đầu đã có, chỉ chờ hệ thống hôn nhân mở ra là mọi người có thể sử dụng.

Hạ Tử Thần đã nói với Trầm Dịch Thành chuyện mình thứ bảy sẽ về nhà, không nhất định có thể đúng giờ trở về tham gia hôn lễ. Trầm Dịch Thành trầm mặc nhìn cậu, tựa hồ muốn từ trên mặt cậu nhìn đến một chút cảm xúc, nhưng đổi lại vẫn là đạm mạc bình tĩnh. Trầm Dịch Thành gật gật đầu, cũng không nói gì. Hạ Tử Thần không cần cùng bọn họ thu xếp hôn lễ, nhưng lễ vật vẫn là không thể thiếu, trước tiên gởi chỗ An Cảnh, để An Cảnh vào ngày hôm đó thay mặt cậu đưa tặng.

Thứ bảy, Hạ Tử Thần ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, tùy tiện ăn chút gì đó, liền đi tàu điện ngầm về nhà.

Mở cửa nhà, ấm áp tràn đến, mang theo mùi hương món canh làm cho Hạ Tử Thần không khỏi cong lên khóe miệng, "Ba, còn về rồi đây."

Nghe được động tĩnh, Hạ Ngự Trạch mặc bộ quần áo ở nhà bằng bông từ trong bếp đi ra. Nhìn thấy mặt Hạ Tử Thần, nét cười trên môi càng đậm, "Có lạnh không? Buổi chiều hình như nổi gió."

Hạ Ngự Trạch tuổi thực trẻ, nhìn qua bất quá ba mươi tuổi, không giống Hạ Tử Thần thuộc loại ngũ quan tinh xảo dễ nhìn, Hạ Ngự Trạch thuộc loại thanh tú ôn nhã cảnh đẹp ý vui, nét thâm thúy trong ánh mắt tựa hồ cất giấu rất nhiều tâm sự, làm cho người ta nhìn không thấu, cũng không thể hiểu. Từ bề ngoài mà nói, Hạ Ngự Trạch và Hạ Tử Thần không có gì giống nhau, nhưng mà cái loại khí chất đạm mạc của hai cha con thì thật không sai biệt lắm.

"Cũng tốt." Hạ Tử Thần khóa kỹ cửa, thay dép lê vào phòng.

"Ba có nấu canh, rửa tay xong thì lại đây uống." Đem áo khoác Hạ Tử Thần cất đi, Hạ Ngự Trạch xoay người vào phòng bếp nấu canh.

Mùa đông có thể uống canh Hạ Ngự Trạch nấu, đối với Hạ Tử Thần tuyệt đối là một loại hưởng thụ. Hạ Ngự Trạch nấu canh sẽ không cho quá nhiều thứ, chủ yếu là ninh bằng lửa nhỏ, đem mùi thơm chậm rãi tỏa ra.

"Ba, nấu đơn giản là được rồi, đừng quá phiền toái." Lau khô nước trên tay, Hạ Tử Thần tiếp nhận chén canh ba đưa.

"Khó có được rảnh rỗi làm cho con bữa cơm, con cũng đừng quản." Hạ Ngự Trạch cười cười, kéo ghế dựa ra cho Hạ Tử Thần ngồi ăn. Trước kia Hạ Tử Thần còn nhỏ, công việc của ông cũng không phải quá ổn định, đi sớm về tối, tuy rằng mỗi ngày sẽ kiên trì tự mình nấu cơm cho Hạ Tử Thần, nhưng mà làm không ra cái dạng gì cả. Hạ Tử Thần trưởng thành, vào đại học lại càng không cần ông nhọc lòng, công việc của ông cũng dần ổn định, lại không có bao nhiêu thời gian để làm một bữa cơm tươm tất.

"Lát nữa con giúp ba làm." Bình thường Hạ Ngự Trạch cũng không đồng ý cho Hạ Tử Thần vào phòng bếp, chỉ sợ cậu không cẩn thận bị phỏng hay là bị dầu nóng văng trúng. Nhưng chỉ cần Hạ Ngự Trạch nấu cơm, Hạ Tử Thần đều tiến vào phòng bếp bắt tay phụ giúp, Hạ Ngự Trạch không cho cậu làm, cậu sẽ dựa vào cửa cùng Hạ Ngự Trạch nói chuyện phiếm, cũng không thấy nhàm chán.

Lần này Hạ Ngự Trạch không có cự tuyệt, ba con hai người cùng nhau ở trong phòng bếp bận rộn, làm ra một bàn lớn đồ ăn.

Công tác ổn định rồi, Hạ Ngự Trạch dẫn theo Hạ Tử Thần rời khỏi chỗ ở cũ, đi vay thêm một ít mua căn nhà hiện tại. Nhà cũng không lớn, hơn bảy mươi mét vuông, kết cấu hai phòng ngủ, một nhà bếp một phòng khách, cũng đủ cho hai cha con ở. Không gian quá lớn chỉ làm người ta cảm thấy trống trải và lạnh lẽo, nếu là nhà, tự nhiên ấm áp là quan trọng nhất.

Ở phòng ăn, hai cha con đối mặt nhau ngồi ăn cơm, câu có câu không trò chuyện.

"Có phải quen bạn trai rồi không?" Giống như đại đa số bậc phụ huynh khác, Hạ Ngự Trạch cũng sẽ quan tâm đến phương diện tình cảm của Hạ Tử Thần.

Thời điểm vào trung học, Hạ Tử Thần đã nói cho Hạ Ngự Trạch biết mình thích nam sinh, trừ bỏ lúc đầu kinh ngạc, Hạ Ngự Trạch cũng thản nhiên tiếp nhận. Loại tính hướng này nọ chính là sinh ra liền đã định, không có khả năng sửa đổi, cũng không nhất thiết bắt buộc phải sửa. Hơn nữa là một người cha độc thân, chiếu cố ông dành cho Hạ Tử Thần là hữu hạn, cũng không muốn vì chuyện này mà làm đứa nhỏ thương tâm.

"Không có..." Hạ Tử Thần cúi đầu ăn sườn kho ba gắp cho, "Đồng tính luyến ái dù sao vẫn là số ít. Lại nói, trong trường đại học mọi người đối với chuyện này vẫn rất kiêng dè."

"Ừ." Hạ Ngự Trạch gật đầu tỏ vẻ lý giải, "Thuận theo tự nhiên đi, bất quá con cứ một mình thế này, ba sẽ hoài nghi bản thân đem con nuôi thành quái gở."

"Không thể nào đâu." Hạ Tử Thần cười cười, tuy rằng cậu không quá giỏi về chủ động tiếp xúc người khác, nhưng cùng bạn học quan hệ cũng không tệ lắm.

"Vậy là tốt rồi." Hạ Ngự Trạch lại gắp đồ ăn cho cậu, để ăn cậu nhiều một chút, "Kỳ thật thích nam sinh cũng không có gì, nhưng tình cảm đồng tính thường so với cái khác khó duy trì. Thứ con phải đối mặt ngoại trừ người ta cùng người nhà của người ta, còn có dư luận xã hội nữa."

Hạ Tử Thần không nói chuyện, cậu hiểu được come out(1) cũng không phải là khó nhất, mà khó nhất là chuyện về sau phải đối mặt.

(1) Nguyên văn là xuất quỹ, nghĩa là công khai giới tính thật.

"Cái khác ba cũng không muốn nhiều lời, gặp được người tốt ba đương nhiên thay con cao hứng, nhưng nếu đối phương không đáng để quý trọng, ba hy vọng con biết khi nào thì nên buông tha. Đừng bởi vì chấp niệm nhất thời cùng không cam lòng, lại bỏ lỡ những thứ đáng giá hơn." Hạ Ngự Trạch rất ít khi đối với Hạ Tử Thần nói như vậy, nhưng hiện tại đứa con đã trưởng thành, ông cũng cần dạy cho cậu một ít đạo lý tình cảm thông thường, để tránh Hạ Tử Thần đi đường vòng, ngược lại càng không đáng.

Trầm mặc trong chốc lát, Hạ Tử Thần gật gật đầu, "Con biết rồi."

Hạ Ngự Trạch nói lời này làm cho Hạ Tử Thần càng khẳng định chính mình buông tha cho Trầm Dịch Thành chính là quyết định chính xác. Một người không đáng để quý trọng, cho dù cố gắng nắm chặt, kết quả cũng chỉ là phí công, không có ý nghĩa gì, cũng không mang đến kết quả mong muốn.

Hạ Ngự Trạch dù sao cũng là người lớn, rất nhiều việc nhìn nhận so với cậu thấu hiểu hơn, Hạ Tử Thần rất tôn trọng cách nhìn của ba, cũng nguyện ý tiếp thu kinh nghiệm, làm cho cuộc sống thuận lợi cùng kiên định hơn một chút.

Hai người nói chuyện, điện thoại Hạ Ngự Trạch đặt trên bàn trà đột nhiên vang lên. Bất đắc dĩ đối Hạ Tử Thần cười một chút, Hạ Ngự Trạch đứng dậy đi tiếp điện thoại. Hạ Tử Thần tiếp tục ăn cơm, trực giác báo rằng thanh nhàn cuối tuần của ba có lẽ phải ngâm nước nóng rồi!

Đúng như dự kiến, Hạ Ngự Trạch ngày mai phải đến sở luật sư tiếp nhận một vụ án tương đối khó giải quyết, phỏng chừng thời gian sắp tới chẳng được nhàn rỗi.

"Vốn dĩ còn muốn ngày mai dẫn con đi mua mấy bộ trang phục mùa đông." Buông di động, Hạ Ngự Trạch trở lại bàn ăn.

"Không sao, trang phục mùa đông năm trước cũng không mặc bao nhiêu lần, không cần mua." Hạ Tử Thần giúp ba mình múc canh, "Buổi tối con trực tiếp về phòng ngủ, ngày mai ba cũng ngủ nhiều một chút rồi hãy đi đến sở."

Nếu buổi tối hôm nay cậu ở lại, sáng mai ba khẳng định sẽ dậy sớm làm bữa sáng cho cậu, ngược lại nghỉ ngơi không tốt. Cùng với phiền toái như vậy, không bằng cậu trực tiếp về phòng ngủ, dù sao cũng không phải rất xa.

Hạ Ngự Trạch hơi hơi nhíu mày, hiển nhiên không muốn Hạ Tử Thần trở về.

"Cũng sắp cuối kỳ, con cũng có nhiều sách cần phải xem. Ba cứ yên tâm làm việc đi."

Hạ Ngự Trạch suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Có chuyện gì tùy thời gọi điện cho ba nhé."

"Dạ."

Ăn cơm xong, Hạ Tử Thần cùng ba uống hết tách cà phê, lúc này mới ngồi tàu điện ngầm trở về trường học, thuận tiện đi siêu thị mua ít đồ, không để Hạ Ngự Trạch lái xe đưa về.

Đẩy cửa phòng ngủ, ba người kia đều có mặt, không gian nho nhỏ so với trong nhà ấm áp hơn một chút, nhạc nền trong máy tính phát ra chính là âm nhạc bối cảnh hôn lễ, âm thanh đốt pháo hỗn loạn bên trong, vô cùng náo nhiệt.

"Trở lại rồi?" Thấy cậu trở về, Đường Huy tiếp đón một tiếng.

"Ừ." Đóng cửa, đem mấy thứ mua về ném lên bàn, chuẩn bị cởi áo khoác.

"Tiểu Thần Thần, Dịch Thành kết hôn, người nhà cậu lại tăng đại lễ a." An Cảnh có thâm ý khác nhìn về phía Hạ Tử Thần, trong tươi cười có một loại ái muội nói không nên lời.

"Người nhà cái gì?" Hạ Tử Thần không hiểu được ý tứ của An Cảnh.

"Tàn Mặc Vô Ngân a." An Cảnh cố ý nhấn mạnh.

Hạ Tử Thần tay cởi nút áo dừng lại một chút, cảm thấy có chút mờ mịt, "Có ý gì?"

An Cảnh cười ngoắc ngoắc tay, sau đó chỉ chỉ máy tính, cười to nói, "Lúc này cậu muốn chối cũng không được."

Đường Huy hơi hơi nâng khóe miệng, nhưng không nói gì. Chỉ có Trầm Dịch Thành vẫn trầm mặc như trước, trầm mặc đến tựa hồ có chút quá mức im lặng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro