NHẬN THỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lễ mừng năm mới rất náo nhiệt, nhưng nếu muốn nói vui, hình như cũng không có gì đặc biệt quá vui. Ít nhất đối với Hạ Tử Thần mà nói thì là như thế. Từ đầu cho đến tận mùng năm, vẫn là Tàn Mặc Vô Ngân cùng với cậu. Nói chuyện phiếm, chơi trò chơi... Chỉ cần cậu vào QQ, liền có thể nhìn thấy Tàn Mặc Vô Ngân. Có đôi khi cho dù hai người không nói lời nào, chỉ cần nhìn đến biểu tượng hình cái đầu của anh phát sáng, Hạ Tử Thần cũng không cảm thấy nhàm chán.

Buổi tối mùng năm, Tàn Mặc Vô Ngân nói cho Hạ Tử Thần biết anh đang chuẩn bị về nước, mấy ngày nữa có thể sẽ không online, có việc gì thì nhắn lại cho anh. Hạ Tử Thần có chút ngoài ý muốn việc anh trở về sớm như vậy. Tàn Mặc Vô Ngân giải thích người trong nhà còn phải đi làm, không thể so sánh với kỳ nghỉ đông thời gian dư dả.

Nghĩ đến cũng phải, thời gian nghỉ luôn qua đặc biệt nhanh, thêm hai ngày nữa Hạ Ngự Trạch cũng phải bắt đầu đi làm.

Tàn Mặc Vô Ngân không online, tuy rằng vẫn làm cho Hạ Tử Thần cảm thấy trống rỗng, nhưng dường như cũng không có cảm giác quá mức rõ ràng. Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết còn chưa trở về, nhưng người của Thiên Phong Nhã Các hạ phụ bản, chỉ cần Thẩm Khê có onl, đều gọi cậu đi cùng, thời gian lâu dài, ngay cả bản thân Hạ Tử Thần cũng cảm thấy cậu ngày càng giống thành viên của Thiên Phong Nhã Các.

Đảo mắt đã đến mùng tám, thời gian bốn người tụ hội quyết định là sau buổi trưa, cho nên cũng không nhất thiết phải đi quá sớm.

Đơn giản ăn chút gì đó, Hạ Tử Thần mặc xong quần áo liền đi đến địa điểm hẹn. Bốn người tụ hội, cơ bản đều là Trầm Dịch Thành ra tiền, địa điểm cũng là cậu ta quyết định. Có đôi khi Hạ Tử Thần tìm không thấy chỗ đó, chỉ có thể gọi taxi đi qua.

Lần này Trầm Dịch Thành chọn địa điểm là hội quán Lâm Diệu, chỗ này ở N thị mọi người đều biết, tuyệt đối là biểu tượng của người có tiền, cũng rất phù hợp nhất quán tác phong cùng thân phận thiếu gia của Trầm Dịch Thành.

Thời điểm Hạ Tử Thần đến nơi, ba người kia cũng vừa đến được một lúc.

Nhìn thấy cậu, An Cảnh vẫy tay, "Tiểu Thần Thần, bên này."

Hạ Tử Thần hơi hơi lộ ra ý cười, cùng ba người chào hỏi.

"Lễ mừng năm mới không đi ra ngoài chơi sao?" Trầm Dịch Thành đánh giá Hạ Tử Thần.

"Không có, cậu đi đâu chơi?" Hạ Tử Thần nhìn sắc mặt hồng nhuận của Trầm Dịch Thành, hiển nhiên mấy ngày này cậu ta nghỉ rất tốt.

"Đi Hồng Kông, cũng không có gì có thể chơi được." Trầm Dịch Thành cười nói, từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ hội viên đưa cho nữ nhân viên quầy lễ tân, "Cho một phòng VIP, loại lớn."

Nơi này khách thuê phòng VIP chỉ có hai loại cỡ trung và cỡ lớn, không có phòng nhỏ.

"Xin lỗi, phòng VIP lớn đã được đặt trước hết rồi, chỉ còn phòng trung, có thể chứ?" Nữ nhân viên lễ tân lộ vẻ tươi cười ôn nhu, lễ phép hỏi.

Trầm Dịch Thành hơi nhơi nhíu mày, quay đầu nhìn ba người.

"Không sao, chúng ta chỉ có 4 người, không cần dùng chỗ lớn như vậy." An Cảnh cười nói, cậu cũng biết Trầm Dịch Thành thích phô trương, nhưng có đôi khi thật sự không cần thiết.

"Không nghĩ tới đã mùng tám rồi còn có nhiều người như vậy." Trầm Dịch Thành nở nụ cười một chút, quay đầu nói, "Vậy phòng trung đi."

Đặt phòng xong, nhân viên phục vụ dẫn bốn người đi về phía thang máy lên lầu. Nói nơi này là chỗ dành cho kẻ có tiền một chút cũng không quá đáng, từ trang hoàng đã có thể nhìn ra cấp bậc. Sàn nhà lót đá cẩm thạch trơn bóng, thảm mềm mại, rồng đá chim trắng ngà voi, trên tường treo đầy các bức danh họa... Nhân viên phục vụ cũng là vô cùng chuyên nghiệp, vừa tôn trọng lại vừa làm cho người ta cảm thấy thực thân thiết.

Mở cửa phòng, nhân viên phục vụ mở đèn, mời bốn người vào cửa, "Tivi và hệ thống máy hát tự động đã mở sẵn, menu và danh sách rượu vang ở trên bàn, có cần gì vui lòng ấn chuông gọi phục vụ. Chúc bốn vị vui vẻ thoải mái."

"Dịch Thành, tớ phát hiện phong cách thiếu gia của cậu càng ngày càng mạnh nha." An Cảnh vừa cởi áo khoác vừa trêu đùa.

Trầm Dịch Thành cười giúp Hạ Tử Thần treo áo khoác lên, "Trước đó đã tới vài lần, nơi này chỉ dành cho hội viên, không có thẻ không cho vào. Vừa lúc năm trước ba tớ đem thẻ hội viên cho tớ, đã nghĩ sẽ dẫn mọi người đến chơi."

"Thật là một nơi dành cho kẻ có tiền." Đường Huy ngồi ở trên sôpha, đánh giá căn phòng.

Trong phòng có thể nói là đầy đủ mọi thứ, có bàn rượu bàn trà, bàn ăn cơm rất lớn, bên cạnh sôpha còn có một cái bàn mạt chược, mặt trên ngoại trừ mạt chược, còn có mấy bộ bài. Một bên trên bàn còn có cờ vua và cờ vây. Bên cạnh cửa sổ còn có giường tatami(1) và một bộ trà cụ. Màu sắc trang hoàng được lựa chọn là hệ màu ấm, có buồng vệ sinh riêng, trong tinh tế lộ ra một chút cảm giác gia đình, đem nhà cùng khách sạn dung hòa với nhau vô cùng tốt, nơi này lấy xã giao làm chủ lại thêm một ít hương vị thanh lịch.

(1) Một loại giường sát đất được lót bằng chiếu Tatami của Nhật.

"Phòng trung so với phòng lớn thiếu cái giường, bất quá cũng tốt. Nếu mệt mỏi, sôpha và giường tatami đều có thể nghỉ ngơi." Trầm Dịch Thành ngồi vào vị trí đối diện Đường Huy, chỉ chỉ bị trí bên cạnh mình, nói với Hạ Tử Thần, "Lại đây ngồi."

Hạ Tử Thần đi qua ngồi xuống, dù sao sôpha lớn như vậy, ngồi thế nào cũng giống nhau. Cậu cũng không đạo đức giả mà không ngồi cạnh Trầm Dịch Thành.

"Gọi chút gì ăn đi, buổi sáng chỉ ăn có một ít." Trầm Dịch Thành lật menu, thuận tay nhấn chuông gọi phục vụ.

"Ăn thôi, tớ còn chưa ăn cơm đâu." An Cảnh sờ sờ bụng, lấy qua một cái menu khác lật xem, tiếp nhận một tách trà Hạ Tử Thần đưa qua làm ấm dạ dày.

Gọi xong thức ăn, bốn người chuyển dời đến trên bàn cơm. Đường Huy mở tivi, tùy tiện chọn kênh, hiện tại các tiết mục vẫn lấy tết âm lịch làm chủ đề, kênh nào cũng tương tự nhau.

Đồ ăn được mang lên rất nhanh, bốn người câu có câu không trò chuyện về mấy chuyện vui trong lễ mừng năm mới, một bữa cơm ăn đến no căng.

Cơm nước xong, nhân viên phục vụ bằng tốc độ nhanh nhất đem bàn ăn thu dọn sạch sẽ, bốn người lại chuyển trận địa sang bàn mạt chược. Nói đến chơi mạt chược, bốn người đều từng chơi qua, nhưng cho tới bây giờ cũng không giống như hôm nay ngồi thành một bàn đánh thế này. Lễ mừng năm mới chơi mạt chược, cũng là thử tài vận, bốn người không thực sự dùng tiền, mà là dùng thẻ tiền(2) do hội quán cung cấp thay thế.

(2) Còn gọi là chips, loại tiền được dùng trong casino.

Đánh xong hai vòng, thắng được nhiều nhất là An Cảnh, Hạ Tử Thần không lời không lỗ.

"Tớ nói a, loại cơ hội tốt như lễ mừng năm mới thế này, không có ai an bài cho các cậu đi xem mặt hay sao?" An Cảnh bới móc thiếu sót nhìn ba người.

Hạ Tử Thần nhìn cậu một cái, bốc một con bài, "Không có..."

"Cậu còn nhỏ, không gấp." An Cảnh sờ soạn bài tẩy, suy nghĩ nên đánh như thế nào, "Hai người thì sao?"

Trầm Dịch Thành từ chối cho ý kiến, huých An Cảnh một cái ý bảo đánh bài ra, không đáp lại vấn đề của cậu. Kỳ thật lấy điều kiện của Trầm Dịch Thành, việc xem mặt này khẳng định không phải ít. Kẻ có tiền tựa hồ càng thích kết thành thân thích.

"Cậu có sao?" Đường Huy không đáp, lại hỏi ngược lại.

An Cảnh bất đắc dĩ gật đầu, "Tớ còn đang nghĩ nên từ chối như thế nào."

"Gặp một lần cũng không có gì không tốt, vạn nhất thích hợp thì sao." Trầm Dịch Thành nói.

"Còn muốn ăn chơi vài năm, có bạn gái luôn luôn có một loại cảm giác trói buộc." An Cảnh nhún nhún vai, "Tớ cũng không muốn bị con gái quản chặt."

"Đó là cậu không gặp được người mình thích." Đường Huy nói, "Thực sự gặp được người mình thích rồi, chính là cậu mới quấn quít lấy người ta."

"Khiếp, nói cứ như rất có kinh nghiệm ấy." An Cảnh bĩu môi.

"Sự thật là thế."

Nghe bọn họ nói xong chuyện xem mặt, Hạ Tử Thần cảm thấy việc này với cậu mà nói thật quá xa vời. Nhà cậu không có thân thích gì, ngày lễ ngày tết tự nhiên cũng không có người bát quái đến vấn đề này của cậu. Về phần ba của cậu, càng không thể tìm một nam nhân đến cho cậu xem mặt. Tình yêu đồng tính chính là khả ngộ bất khả cầu.

Đang trò chuyện, di động Hạ Tử Thần đột nhiên vang lên, nhìn màn hình hiển thị, là ba mình.

"Tớ đi nghe điện thoại đã." Hạ Tử Thần buông bài, xoay người ra khỏi cửa.

So với bên trong âm thanh tivi cùng tiếng mạt chược, hành lang liền có vẻ im lặng hơn rất nhiều.

"Alo? Ba." Đi đến chỗ rẽ gần thang máy, Hạ Tử Thần ấn nhận điện thoại.

"Ừ, buổi tối con có về nhà ăn cơm nữa không?" Bên kia điện thoại Hạ Ngự Trạch hỏi.

"Không nhất định, vừa mới ăn cơm, buổi tối phỏng chừng cũng không đói." Nhìn thời gian một chút, vừa hơn ba giờ chiều.

"Ừ, đêm nay ba phải tăng ca, đại khái khoảng tám giờ mới có thể về nhà. Con nếu đói bụng thì tự mình ăn chút gì đi nhé."

"Con biết rồi, con sẽ chiếu cố chính mình." Hạ Tử Thần mỉm cười nói, "Ba cũng nhớ phải ăn cơm tối, không được bận quá rồi quên mất đấy."

"Được. Ba làm việc, chơi vui nhé."

"Dạ." Hạ Tử Thần cúp điện thoại, trong lòng tính toán buổi tối trở về có cần làm thức ăn khuya cho ba hay không.

Đang suy nghĩ, cửa thang máy ở phía đối diện mở ra, Hạ Tử Thần theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, thế nhưng ngoài ý muốn thấy được Cố Hủ đứng trong thang máy.

Những người khách khác ở tầng này đều đã đi ra khỏi thang máy, Cố Hủ vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là còn muốn đi tiếp lên lầu trên. Nhưng nhìn thấy Hạ Tử Thần, Cố Hủ khẽ cười một chút, từ trong thang máy đang chuẩn bị đóng cửa bước đi ra.

"Thật trùng hợp." Hạ Tử Thần chủ động mở miệng, đúng thật là trùng hợp, nếu cậu không đến đây, chỉ đứng ở cửa nghe điện thoại, có lẽ sẽ không chạm mặt.

"Ở chỗ này ăn cơm?" Cố Hủ thấp giọng hỏi.

"Ừm, cùng bạn bè đến đây chơi một chút." Hạ Tử Thần nói, thanh âm Cố Hủ rất êm tai, làm cho cậu cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghĩ không ra.

"Nơi này bữa trà chiều cũng được lắm, cậu có thể thử xem."

Nói đến bữa trà chiều, Hạ Tử Thần đột nhiên nhớ tới lần trước còn chưa nói làm cảm ơn anh, "Đúng rồi, cám ơn sách của anh, còn có bánh ngọt lần trước nữa."

"Cậu thích không?"

Hạ Tử Thần hơi hơi gật đầu. Mặc kệ là sách hay là bánh ngọt, cầu đều thực thích, cũng không có gì phải từ chối.

"Vậy là tốt rồi." Trong thanh âm của Cố Hủ mang theo một chút tiếu ý, "Sách cậu cứ chậm rãi xem, không cần phải gấp gáp trả lại tôi."

"Ừm." Hạ Tử Thần giương mắt nhìn Cố Hủ, không thể nói rõ vì cái gì, vô luận là thái độ hay cảm giác lúc người này nói chuyện, đều làm cho Hạ Tử Thần cảm thấy rất quen thuộc ― Một loại quen thuộc đã bị lãng quên.

"Làm sao vậy?" Cùng Hạ Tử Thần bốn mắt nhìn nhau, Cố Hủ cũng không có tránh đi, chính là thật sâu nhìn cậu, đáy mắt thâm trầm như mực.

"Chúng ta trước đó có quen biết sao?" Hạ Tử Thần không kiêng dè nói ra nghi vấn của bản thân, "Anh làm cho tôi cảm thấy rất quen thuộc, nhưng tôi lại thật sự không nhớ rõ có quen biết anh không."

Cố Hủ nở nụ cười, đáy mắt cao ngạo cũng hiện lên một tầng ôn nhu. Nhìn chăm chú Hạ Tử Thần trong chốc lát, mới nói, "Cậu thật sự không biết tôi."

Hạ Tử Thần thế này mới thả tâm, miễn cho thật sự quên đi người khác thì thật xấu hổ.

"Bất quá, chúng ta có thể bắt đầu nhận thức một chút." Nói xong, Cố Hủ vươn tay phải, "Tôi là Cố Hủ."

"Hạ Tử Thần." Hạ Tử Thần giơ tay năm lấy tay Cố Hủ, Cố Hủ hơi hơi siết chặt, thẳng đến khi nhiệt độ trên tay hai người hòa vào nhau mới buông ra.

Đối với động tác này của anh, Hạ Tử Thần cũng không phản cảm.

Nhìn đồng hồ trên tay một chút, Cố Hủ nói, "Tôi phải đi lên rồi. Cậu đừng chơi quá muộn, chỗ này đón xe không tiện. Còn có, không cần uống rượu. Cậu còn quá nhỏ."

"Tôi đã trưởng thành rồi." Hạ Tử Thần theo bản năng phản bác, đợi đến khi nói ra, cậu mới cảm thấy chính mình tựa hồ có chút tùy ý. Nếu nói lời này là người khác, cậu căn bản sẽ không lên tiếng trả lời.

"Tôi biết." Cổ Hủ cười đẩy tóc mai rơi trước trán cậu, "Trở vào đi, chỗ này có chút lạnh."

Tuy rằng điều hòa trong hội quán mở thật sự lớn, nhưng hành lang so với trong phòng không ấm áp bằng.

"Ừm, tạm biệt." Hạ Tử Thần lên tiếng. Tuy rằng động tác vừa rồi của Cố Hủ có chút ái muội, nhưng cũng không có tính toán cùng ác ý gì, chỉ là một động tác đơn thuần, cho nên cậu cũng không né tránh.

Cố Hủ đi vào thang máy, Hạ Tử Thành xoay người trở về phòng. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách ánh mắt ôn nhu cùng tiếu ý của Cố Hủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro