PHIÊN NGOẠI 1 - TÂM ĐỘNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên khi Cố Diễm quen biết Hạ Ngự Trạch, là tại một lễ hội của hội sinh viên trường, hai người tuy rằng cùng tham gia hội sinh viên, nhưng chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau. Hạ Ngự Trạch tham gia hội sinh viên là bởi vì muốn làm cho hồ sơ tốt nghiệp của mình tốt hơn một chút, như vậy sau này tìm việc làm cũng nhiều hơn một phần sức cạnh tranh. Mà Cố Diễm chính là cảm thấy bản thân hẳn là nên tìm một hội nhóm nào đó tham gia, mà mấy câu lạc bộ âm nhạc, mỹ thật tạo hình linh tinh với Cố Diễm mà nói là quá sức tưởng tượng, chỉ có hội sinh viên thoạt nhìn có việc liền tụ, không có việc liền tán tương đối thích hợp hơn.

Hai người trở nên thân thiết nhau cũng là thời điểm đi làm thêm, Cố Diễm cũng không để ý đến việc ở chỗ làm thêm sẽ gặp được ai, mà Hạ Ngự Trạch ngược lại có chút kinh ngạc, bởi vì Cố Diễm nhìn thế nào cũng không phải là người phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, Hạ Ngự Trạch từng nhìn thấy một chiếc xe vô cùng đắt tiền đưa rước Cố Diễm đến trường.

Nếu nhìn từ bên ngoài, theo lý mà nói hẳn Hạ Ngự Trạch sẽ là người chủ động tiếp cận Cố Diễm trước. Nhưng sự thật là Cố Diễm tiếp cận Hạ Ngự Trạch, bởi vì trong mắt Cố Diễm, nhân tài là người có thể tự lực cánh sinh từ trong khó khăn đi đến cuối cùng, anh không thích loại người dựa vào gia thế, lười biếng ỷ lại. Sau đó hai người chậm rãi thân thiết, Cố Diễm muốn cùng Hạ Ngự Trạch kết bạn, mà Hạ Ngự Trạch cũng không phải loại người khó kết giao, hơn nữa đề tài chung của hai người cũng không ít, liền cứ thế thuận lý thành chương mà thành bạn bè.

Năm đó, Cố Diễm là sinh viên năm nhất, Hạ Ngự Trạch là sinh viên năm hai, còn chưa kết giao cùng Lôi Tín.

Kiều Sở Khâm là một trong số những bạn thân nhất của Cố Diễm, nói là thân nhất, bởi vì kỳ thật chân chính được Cố Diễm xem là bạn cũng không được bao nhiêu người, huốn chi là bạn thân.

Hai người xem như cùng nhau lớn lên, phụ thân hai nhà lại là bạn thân. Cố Diễm học xong lớp bốn tiểu học đã bị đưa về nước, trực tiếp học lớp sáu. Trong mắt Cố ba, giai đoạn sơ trung đến trung học ở trong nước học tập là vô cùng cần thiết, tuy rằng vất vả, nhưng xác thực học được rất nhiều.

So với Cố gia nuôi con theo kiểu thoải mái tự do, Kiều gia lại quy củ hơn rất nhiều, sáu năm tiểu học, Kiều Sở Khâm không được đến trường, trong nhà mời giáo viên về dạy riêng cho một mình anh. Thời điểm cuối tuần không có việc gì, Cố Diễm sẽ đến Kiều gia học cùng. Đúng vậy, Kiều Sở Khâm ngoại trừ ngày lễ ngày tết có thể nghỉ ngơi, cuối tuần cũng phải học.

Kiều Sở Khâm rất thông minh, học cái gì cũng nhanh. Nhưng anh và Kiều ba lại không hợp nhau. Khi đó anh còn nhỏ, không có năng lực phản kháng gì, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng. Trong nhà có mẹ trấn an, những ngày đó với Kiều Sở Khâm mà nói cũng không tính là khổ sở.

Nhưng nhẫn nhịn và trấn an cũng không phải biện pháp giải quyết triệt để vấn đề, dưới tình huống không thể thấu hiểu nhau, mâu thuẫn giữa cha con Kiều gia rốt cục sau khi Kiều mẹ qua đời ngoài ý muốn đã trực tiếp bạo phát. Mất đi mẹ, Kiều Sở Khâm tựa như một con sư tử nhỏ hoàn toàn bùng nổ, vô luận nhìn thấy ai cũng phải cắn một ngụm, bốc đồng mà không có phương hướng.

Thật sự quản không được anh, Kiều ba cũng lười cùng anh náo loạn, lên sơ trung liền không để anh ở nhà học nữa, mà để anh đến trường học. Sau đó Kiều Sở Khâm vẫn tránh gặp mặt ba mình, nếu không anh sẽ cảm thấy bản thân vẫn bị quy củ trong nhà trói buộc như trước. Qua một đoạn thời gian như vậy, tuy rằng với anh mà nói tương đối tự do, nhưng vẫn thoát không được cảm giác áp lực mà gia đình mang đến. Bởi vì học phí của anh là trong nhà lo, ăn mặc là trong nhà an bài, anh cho dù muốn tự mình ra ngoài làm thêm, ở nước ngoài cũng không có chỗ đồng ý thuê người chưa trưởng thành. Mà điều khiến anh bất đắc dĩ là, mỗi lần họp phụ huynh, Kiều ba đều đúng giờ tham dự, như là đang tuyên bố Kiều Sở Khâm là con trai của ông.

Mà hàng năm chỉ có thời điểm Cố Diễm trở về, Kiều Sở Khâm mới có thể cảm thấy cuộc sống có chút thú vị. Tiền tiêu vặt của anh tuy rằng bị hạn chế, nhưng tiền tiêu vặt của Cố Diễm lại rất nhiều, lại cùng anh tuy hai mà một, hai người có thể thống khoái mà vui chơi trọn ngày nghỉ.

Thời điểm hai mươi tuổi đúng là thời kì phản nghịch, bởi vì trong nhà căn bản là mặc kệ, cho nên thời kì phản nghịch của Cố Diễm trôi qua rất thuận lợi, vốn dĩ cũng không có việc gì để cho anh phản nghịch, mà Kiều Sở Khâm vẫn như trước cùng người nhà không hòa hợp, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Nhưng Kiều Sở Khâm là con trai duy nhất của Kiều gia, cho nên cho dù Kiều ba có tức giận thế nào, cũng không thể làm gì anh.

Sau khi Cố Diễm vào đại học, Kiều Sở Khâm đưa ra đề nghị đến N thị du lịch, anh còn chưa từng đến N thị. Cố Diễm không chút suy nghĩ liền đáp ứng, chỉ cần Kiều Sở Khâm có thời gian là được. Kiều Sở Khâm so với Cố Diễm lớn hơn hai tuổi, bởi vì không đến trường sớm như Cố Diễm, cho nên hiện tại vẫn đang học trung học, nhưng dù sao anh cũng là người chủ trương thường xuyên trốn học, cho nên nói tới liền cứ thế mà tới thôi.

Sau khi Kiều Sở Khâm đến N thị, Cố Diễm liền giúp anh an bài thật tốt. Sau đó tìm gặp Hạ Ngự Trạch, hy vọng anh có thời gian rảnh rỗi có thể hỗ trợ hướng dẫn du lịch một chút, dẫn Kiều Sở Khâm đi chơi. Thời gian Cố Diễm trở về N thị tuy rằng không ngắn, nhưng hễ đến ngày nghỉ sẽ không ở trong nước, cho nên N thị có cái gì có thể chơi đùa bản thân anh cũng không rõ ràng, chỉ có thể nhờ người khác hỗ trợ. Người ngoài Cố Diễm lại không quá yên tâm, nghĩ đến nghĩ đi cũng chỉ có Hạ Ngự Trạch là thích hợp nhất.

Hạ Ngự Trạch suy nghĩ thế này còn có thể kiếm được chút tiền, hơn nữa thời gian làm thêm chỉ vào buổi chiều ― buổi sáng chủ cửa hàng không dậy sớm như vậy được, mà buổi tối có Cố Diễm thay ca. Vừa lúc học kỳ này chỉ có các khóa buổi chiều, cho nên liền đồng ý.

Lần đầu tiên hai người gặp mặt là giữa trưa ngày thứ ba Kiều Sở Khâm đến N thị. Cố Diễm có khóa cả ngày nên không đi cùng, chỉ cho hai người số di động của nhau, để bọn họ tự mình liên hệ.

Nhìn thấy Kiều Sở Khâm, Hạ Ngự Trạch có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy con lai, hai người tuy rằng cùng tuổi, nhưng đối phương so với anh cao hơn nửa cái đầu.

Kiều Sở Khâm nhìn thấy Hạ Ngự Trạch cũng thấy rất vừa lòng, người trẻ tuổi phần lớn sẽ bị ảnh hưởng bởi thị giác, bộ dạng Hạ Ngự Trạch thực thanh tú, không thuộc loại chỉ cần liếc mắt một cái sẽ khiến người ta kinh diễm, nhưng thực nhu hòa, cũng rất dễ nhìn. Nhất là ánh mắt, mang đến cho Kiều Sở Khâm một loại ấp áp và động lực chưa từng có, tựa hồ ánh mắt này có thể xua tan sương mù trước mắt, làm cho người ta nhìn rõ phương hướng phía trước.

"Hôm nay thời tiết rất tốt, trước tiên dẫn cậu ra bờ biển đi dạo, bên kia có một viện bảo tàng hải dương rất lớn có thể tham quan." Ăn cơm xong, Hạ Ngự Trạch nói ra kế hoạch buổi chiều.

"Được." Kiều Sở Khâm gật gật đầu, bởi vì ấn tượng đầu tiên đối với Hạ Ngự Trạch rất tốt, cho nên tự nhiên cảm thấy đề nghị của anh cũng rất tốt.

Hai người đều không có bằng lái xe, Kiều Sở Khâm lại không muốn để Cố gia cho người tới đưa đón, dù sao anh cũng là đi ra ngoài giải sầu, bên người có một người làm hướng dẫn viên du lịch là đủ rồi, không cần có thêm người khác, chỉ sợ cứ xuất hiện hết đưa rồi đón, anh cũng cảm thấy phiền.

Hạ Ngự Trạch lại không nghĩ nhiều như vậy, nếu đã quyết định địa điểm, liền dẫn Kiều Sở Khâm đi xe buýt. Thời gian giữa trưa, người trên xe không nhiều lắm, hai người ngồi vào dãy ghế cuối cùng, lắc lắc lư lư. Kiều Sở Khâm tâm tình rất tốt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, anh từng xem trong một quyển sách, nói tóm lược một chút về văn hóa thành thị, tựa như những người dân bình thường, thể nghiệm cuộc sống của họ, ngồi xe buýt công cộng cũng là một trong số đó.

Ngã tư đường rộng lớn, trung tuần tháng mười có những bụi hoa đang nở rộ, mặt cỏ xanh biếc... Phong cảnh lùi dần về phía sau làm cho Kiều Sở Khâm cảm thấy đặc biệt thả lỏng, hai chữ 'tự do' này đột nhiên nảy lên trong đầu anh, để cho anh cảm thấy đây quả thực là điều mà anh vẫn muốn cảm thụ.

Sau khi tới viện hải dương học, Hạ Ngự Trạch đi mua vé, hai người đi vào bên trong. Hạ Ngự Trạch cầm tờ rơi, dựa theo bản đồ bên trong dẫn Kiều Sở Khâm chậm rãi đi tham quan.

Bên trong viện hải dương, chủng loại sinh vật biển rất nhiều, nhìn xem mà Kiều Sở Khâm có chút hoa cả mắt, Hạ Ngự Trạch ngược lại có vẻ rất quen thuộc, gặp một ít loại sinh vật mình chưa thấy qua, sẽ chạy đi đọc hướng dẫn.

"Cậu trước kia đã tới sao?" Thấy Hạ Ngự Trạch thông thạo đi thăm thú khắp nơi, Kiều Sở Khâm hỏi.

"Rất nhiều năm trước đã tới một lần, lúc ấy viện này vừa xây dựng, trường học tổ chức chơi xuân, bất quá cũng chẳng còn bao nhiêu ấn tượng." Khi đó anh cũng không lớn lắm, chỉ nhớ rõ lúc ấy giáo viên bảo trở về viết bài cảm nghĩ, "Vài năm nay viện hải dương này đã xây dựng thêm, trước kia chỉ có một tòa nhà, hiện tại đã lên đến năm cái."

"Ừ." Kiều Sở Khâm dựa vào bản đồ trên tờ rơi, đi về hướng đường hầm ngắm cảnh đáy biển.

Hai người đứng ở trên băng chuyền không nhanh không chậm xem phong cảnh đáy biển, một đàn cá bơi qua rất nhanh, cá mập thản nhiên tự đắc, rùa biển nằm dưới đáy biển, có đủ loại sinh vật đa kiểu dáng mà bọn họ không biết tên, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thợ lặn đang cho cá ăn. Ngọn đèn màu xanh nhạt trong đường hầm chiếu rọi lên gương mặt của hai người, đột nhiên phụ trợ tạo ra một mảnh yên tĩnh an nhàn...

Kiều Sở Khâm không thích người nói nhiều, so với những hướng dẫn viên du lịch không ngừng tự thuật tri thức cùng chuyên nghiệp của mình, Hạ Ngự Trạch im lặng càng hợp ý anh hơn. Đối phương sẽ chỉ trả lời mỗi khi anh hỏi, hơn nữa thời điểm cả hai trầm mặc lại có cảm giác đặc biệt tự nhiên, sẽ không bởi vì không trao đổi mà cảm thấy xấu hổ, việc này đối với hai người mà nói là một khởi đầu rất tốt.

Sau khi tham quan viện hải dương xong, hai người đi dạo lòng vòng ngoài bãi biển, ăn một chút thức ăn vặt ven đường. Buổi tối Cố Diễm đến đón Kiều Sở Khâm, thuận tiện đưa Hạ Ngự Trạch đến chỗ làm thêm.

Kiều Sở Khâm cũng không phải người dễ dàng thân cận, nhưng cả buổi chiều ngày hôm đó ở cùng Hạ Ngự Trạch, lại khiến cho anh cảm thấy thực thoải mái, cũng nguyện ý tiếp tục để đối phương dẫn mình đi du lịch khắp N thị. Trên đường trở về, Kiều Sở Khâm hỏi rất nhiều về chuyện của Hạ Ngự Trạch, Cố Diễm đem toàn bộ những gì mình biết nói cho anh, nhìn Kiều Sở Khâm ánh mắt cùng thần thái rạng rỡ, Cố Diễm giật mình tựa hồ nhìn ra điều gì, lại không quá rõ ràng, dù sao khi đó anh cũng không nghĩ nhiều lắm.

Sau một tuần, Kiều Sở Khâm vẫn cùng Hạ Ngự Trạch đi khắp nơi, buổi tối mỗi ngày Hạ Ngự Trạch sẽ tra cứu một địa điểm du lịch nào đó, sắp xếp đường đi cùng chỉ dẫn, sau đó sẽ dẫn Kiều Sở Khâm đi. Bởi vì thời gian dư giả, cho nên mỗi ngày Hạ Ngự Trạch chỉ cần chọn một địa điểm, như vậy hai người cũng sẽ không cảm thấy vất vả.

Sau khi đi hết những địa điểm nổi danh ở N thị, Hạ Ngự Trạch đem mục tiêu chuyển đến khu vui chơi. Lớn từng ấy tuổi, anh còn chưa từng đi đến khu vui chơi bao giờ, nhiều nhất cũng là đi công viên mà thôi. Lần này dẫn Kiều Sở Khâm đi du lịch, toàn bộ chi phí đối phương chịu, cho nên Hạ Ngự Trạch cũng có tư tâm mà chọn nơi này.

Vô luận có phải là cuối tuần hay không, người đến khu vui chơi vĩnh viễn chỉ có thể dùng từ 'vô cùng đông' để hình dung, từng trò chơi đều có một đội thật dài xếp hàng chờ, nhưng mọi người đều là đến chơi, nên cũng sẽ không oán giận gì.

Đối với khu vui chơi, Kiều Sở Khâm cũng không có ý kiến gì, vài ngày ở chung khiến cho anh dần dần bắt đầu mong chờ mỗi ngày cùng Hạ Ngự Trạch gặp mặt, không sợ không nói tiếng nào, chỉ cần cùng nhau đi dạo một chút đã tốt lắm rồi. Thế cho nên có đôi khi buổi tối Cố Diễm và Hạ Ngự Trạch cùng nhau làm thêm, anh cũng đến chỗ bọn họ làm mà đợi hai người tan ca, tuy rằng loại hành vi này có chút nhàm chán, nhưng bản thân Kiều Sở Khâm vẫn thấy thích thú.

Hạ Ngự Trạch tuy rằng thoạt nhìn thanh thanh tú tú, nhưng đối với mấy trò chơi cảm giác mạnh gì đó vẫn không sợ hãi, điều này cũng làm cho Kiều Sở Khâm chơi thật sự thống khoái, dù sao mấy loại trò chơi này nọ phải cùng nhau chơi mới thú vị.

Chơi xong ba lượt tàu lượn siêu tốc, Kiều Sở Khâm mua hai ly nước uống, hai người ngồi vòng đu quay, bởi vì đang là ban ngày, người xếp hàng chơi vòng đu quay tương đối ít hơn rất nhiều, đại đa số mọi người sẽ lựa chọn đến ngồi vào buổi tối, thuận tiện có thể ngắm nhìn cảnh đêm. Nhưng hai người chính là muốn tìm một nơi nghỉ ngơi đồng thời có thể ngắm cảnh, mấu chốt là chỉ có hai người, một chút khoảng lặng trong không gian ồn ào cũng có thể kéo gần khoảng cách với nhau.

"Tôi cảm thấy hai ngày nay hình như tâm tình cậu không tốt lắm." Vòng đu quay chậm rãi đi lên cao, Hạ Ngự Trạch mở miệng nói. Anh và Kiều Sở Khâm quen biết cũng không lâu, nhưng đối phương cho anh cảm giác rất tốt, là một người đồng hành cùng nhau nhiều ngày như vậy, Hạ Ngự Trạch cảm thấy bản thân theo lý nên quan tâm một chút.

"Nhìn ra được sao?" Kiều Sở Khâm có chút kinh ngạc, anh vẫn cảm thấy bản thân đã che dấu rất khá.

"Một chút."

Kiều Sở Khâm kéo kéo khóe miệng, hai ngày trước ba anh có gọi điện thoại đến, bảo anh lập tức trở về đi học lại. Trốn học nhiều ngày như vậy, trường học tìm đến nhà cũng là bình thường, trước đó Kiều ba luôn đi nước ngoài công tác, cho dù giáo viên có điện đến nhà, quản gia cũng không thể nói gì. Lần này giáo viên điện tới, lại vừa vặn gặp lúc Kiều ba đi công tác trở về. Kiều Sở Khâm vốn đã thấy phiền vì bị ba của mình quản thúc, vốn dĩ hai người luôn không gặp mặt, cũng không liên hệ gì. Lần này Kiều ba gọi điện thoại đến, khiến cho tâm tình vỗn dĩ đã trầm tĩnh lại của Kiều Sở Khâm bắt đầu trở nên phiền táo, một câu cũng chưa nói liền cúp điện thoại, căn bản chính là lười đáp.

Trầm mặc trong chốc lát, Kiều Sở Khâm mở miệng nói, "Tôi cảm thấy cuộc sống có chút áp lực, cái gì cũng không thể tự mình khống chế, không có tự do. Mỗi ngày phải đến trường học tập, về nhà còn bị quản đông quản tây, tôi cảm thấy mệt chết đi."

Hạ Ngự Trạch nhìn anh trong chốc lát, thấp giọng nói, "Tôi từ nhỏ đến lớn không có ai quản, cũng mệt chết đi."

Kiều Sở Khâm giương mắt nhìn về phía Hạ Ngự Trạch.

Hạ Ngự Trạch cười cười, "Vốn không có cái gì là tự do tuyệt đối, tự do đôi khi chỉ là một loại thái độ. Cậu còn trẻ, người trong nhà quản thúc cậu cũng là bình thường, chờ đến khi cậu có thể độc lập, cũng sẽ không có ai quản nữa, điều kiện tiên quyết là cậu phải sống độc lập thật tốt đã."

Kiều Sở Khâm cân nhắc lời của Hạ Ngự Trạch, một lúc sau mới nói, "Tuy rằng không có người quản thúc cậu, nhưng cậu cũng rất tốt. Cậu có mục tiêu của chính mình, có lý tưởng, thông minh lại khiến người ta yêu thích. Tôi sống lớn đến từng tuổi này, dường như cho tới bây giờ cũng chưa biết mục tiêu của mình là gì, cứ như vậy vừa chơi vừa sống. Trong trường học giáo viên, bạn bè cho dù không thích tôi, cũng không dám nói gì, tôi và người trong nhà quan hệ cũng rất xấu, đến mức không có gì có thể vãn hồi, xấu đến mức tôi cũng chẳng muốn nhớ đến."

Anh thích Hạ Ngự Trạch, cho nên không muốn ở trước mặt Hạ Ngự Trạch giả vờ vĩ đại gì, như vậy sẽ chỉ làm cho Hạ Ngự Trạch cảm thấy dối trá, mà bản thân anh tin tưởng Hạ Ngự Trạch cũng không thích thế. Anh cùng tuổi với Hạ Ngự Trạch, nhưng chênh lệch giữa hai người lại đặc biệt lớn. Hạ Ngự Trạch đã vào đại học, thành tích thật tốt, mà anh, chỉ là một vị thiếu gia nhà giàu bất cần đời...

"Cậu cái gì cũng có, chỉ là không tìm được cho mình một phương pháp chính xác để sắp xếp vị trí cho những điều đó, cho nên mới cảm thấy bị trói buộc. Tôi cố gắng như vậy là vì tôi cái gì cũng đều không có, nhưng tôi muốn có một gia đình, muốn có một cuộc sống đầy đủ, và đây là mục tiêu của tôi. Con người như thế nào cũng có thể sống sót, chỉ cần cậu nghĩ đến những điều tốt đẹp, mỗi ngày trôi qua cũng sẽ không có gì quá khó khăn, chỉ cần cậu có mục tiêu, vì mục tiêu đó mà phấn đấu trả giá là được rồi." Lúc này Hạ Ngự Trạch xác thực không có lý tưởng và khát vọng to lớn gì, thầm nghĩ có một gia đình thuộc về mình, an an ổn ổn trôi qua, vất vả một chút cũng không sao, chỉ cần không phải đói là được rồi.

Kiều Sở Khâm nhìn ra ngoài cửa sổ, lại không có phong cảnh nào rơi vào trong mắt. Yêu cầu của Hạ Ngự Trạch rất đơn giản, nhưng cũng không đơn giản, lại rất thực tế. Anh có một gia đình, vẫn luôn hy vọng là một gia đình ấm áp, bình tĩnh. Hiện tại anh không thể thoát khỏi quản thúc của ba mình, nhưng chỉ cần anh nguyện ý, một ngày nào đó thoát ly khỏi sự quản thúc này, tìm kiếm mục tiêu của riêng mình.

Trước đó ý tưởng của Kiều Sở Khâm rất đơn giản, chính là đối nghịch với ba mình, để cho ông đừng bao giờ nhúng tay vào việc của mình. Nhưng hôm nay Hạ Ngự Trạch nói những lời này, anh đột nhiên cảm thấy bản thân tựa hồ đã có mục tiêu, cuộc sống vốn dĩ mờ mịt sương mù cũng dường như được thổi bay đi, làm cho anh thấy được con đường tương lai phía trước. Lúc này, ý tưởng của anh rất nhiều, cũng rất phức tạp, anh cần hảo hảo sắp xếp lại một chút, nếu có thể, anh cũng không muốn sống tiếp những ngày suy đồi như thế, đặc biệt là sau khi gặp được Hạ Ngự Trạch...

Anh phải suy nghĩ thật cẩn thận, sau đó có thể cho người này một cuộc sống thật tốt...

Từ trong khu vui chơi đi ra, trời đã muốn tối đen. Hai người ngồi xe buýt do khu vui chơi cung cấp trở về nội ô thành phố. Chơi một ngày, Hạ Ngự Trạch thật sự cảm thấy mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ mất. Kiều Sở Khâm cẩn thận để cho anh dựa vào bả vai của mình để ngủ thoải mái hơn một chút. Bên trong xe không bật đèn, chỉ có đèn đường bên ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến Kiều Sở Khâm có thể nhìn rõ gương mặt ngủ say của Hạ Ngự Trạch.

Thật lâu sau đó, Kiều Sở Khâm cúi đầu, ở trên mi mắt của Hạ Ngự Trạch hôn một chút, lại ở trên bờ môi của cậu hôn một chút, nhẹ nhàng lướt qua, không dám đánh thức cậu.

Kiều Sở Khâm thực thích ánh mắt của Hạ Ngự Trạch, ánh mắt kia tựa hồ có thể mang đến cho anh ấm áp và động lực, để cho anh cảm thấy an tâm, thoải mái. Nếu anh có một gia đình, trong nhà có Hạ Ngự Trạch, vậy đối với anh mà nói chính là chuyện vô cùng hoàn mỹ...

Giờ khắc này, Kiều Sở Khâm biết, anh đã thật sự động tâm.

Sau khi đến trạm xe, Kiều Sở Khâm đánh thức Hạ Ngự Trạch, Hạ Ngự Trạch tựa hồ cũng không cảm giác được Kiều Sở Khâm từng hôn môi mình, chỉ là còn chút buồn ngủ mơ màng bước xuống xe.

Nhiệt độ không khí buổi tối có chút thấp, Hạ Ngự Trạch lại mặc không nhiều lắm, Kiều Sở Khâm liền cởi áo khoác khoác lên người Hạ Ngự Trạch, Hạ Ngự Trạch cũng không cự tuyệt. Đi đến một quán cà phê ven đường, Hạ Ngự Trạch đi vào mua hai ly cacao nóng, đem một ly đưa cho Kiều Sở Khâm.

"Thời điểm tâm tình không tốt uống một ly cacao nóng, sẽ cảm giác tốt hơn rất nhiều." Bản thân Hạ Ngự Trạch hiện tại không có tâm tình gì không tốt cả, ngược lại có một ngày chơi thực vui vẻ, chỉ là cùng uống với Kiều Sở Khâm mà thôi.

Kiều Sở Khâm uống một ngụm thức uống ngọt ngào ấm áp, anh cũng không thích đồ ngọt, nhưng Hạ Ngự Trạch mua cho mình, anh sẽ không cự tuyệt.

Ly cacao nóng thấy đáy, không biết là do tác dụng tâm lý, hay là nói nó thật sự hữu hiệu, Kiều Sở Khâm xác thực cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, sau đó nghĩ đến ba của mình, cảm xúc cũng không trở nên xấu như bình thường.

Thời điểm chào tạm biệt ở nhà ga, Hạ Ngự Trạch nói với anh, "Đừng cứ để tâm vào chuyện vụn vặt, cậu để cho người trong nhà yên tâm, bọn họ tự nhiên sẽ không quá quản thúc cậu. Hy vọng thời điểm ngày mai nhìn thấy cậu, cậu đã nghĩ thông suốt."

"Được." Kiều Sở Khâm gật gật đầu, ánh mắt màu xanh lam thâm thúy mà sáng ngời. Chính là lúc này Kiều Sở Khâm còn chưa biết, ngày mai, anh đã không còn ở N thị.

Đi vào đại môn Cố gia, anh liền cảm giác không khí có chút lạnh, tiến vào phòng khách, liền nhìn thấy ba mình ngồi trên sôpha, Cố Diễm ngồi một bên, dù sao cũng là vãn bối, anh cũng không thể nói gì.

Nhìn thấy Kiều Sở Khâm, Kiều ba liền nói thẳng, "Theo ta trở về." Ngữ khí không cho cự tuyệt, tựa hồ chỉ cần anh nói ra một chữ 'không', Kiều ba có thể sẽ trói anh lại mang về.

Kiều Sở Khâm không cự tuyệt, cũng không phản kháng, chỉ nói, "Được. Cho con chút thời gian, con nói mấy câu với Cố Diễm, nói thế nào cũng là cậu ấy chiếu cố con nhiều ngày như vậy."

Không nghĩ tới con trai lại đáp ứng dứt khoát như vậy, vốn dĩ còn nghĩ rằng tiểu tử này khẳng định sẽ đá bàn đập ghế, cùng vệ sĩ đánh nhau một trận mới có thể yên tĩnh. Nếu Kiều Sở Khâm đồng ý trở về, Kiều ba cũng không nhiều lời, dẫn theo vệ sĩ đi ra ngoài xe chờ anh.

Trong phòng, Cố Diễm nhìn Kiều Sở Khâm, cũng thấy có chút ngoài ý muốn khi anh không gây náo loạn.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Cố Diễm, Kiều Sở Khâm nở nụ cười nói, "Anh em chúng ta nhiều năm quen biết nhau như vậy, tôi cũng không khách sáo với cậu, liền nhờ cậu một việc."

"Anh nói đi." Cố Diễm không chút do dự đáp ứng.

"Giúp tôi chiếu cố Hạ Ngự Trạch." Kiều Sở Khâm gằn từng tiếng nói, vô cùng khí phách, "Cậu hẳn là rõ ràng, lấy hiện trạng của tôi hiện giờ không có biện pháp chiếu cố cậu ấy, chỉ có thể phó thác cho cậu, tôi cũng chỉ tin mình cậu."

Không có gì quá bất ngờ, trước đó Cố Diễm cũng đã mơ hồ đoán ra được một chút, anh gật gật đầu, cười khổ nói, "Thật không biết lần này tôi giới thiệu học trưởng cho anh làm hướng dẫn du lịch rốt cuộc là đúng hay sai nữa."

"Dĩ nhiên là đúng." Kiều Sở Khâm khẳng định nói, "Bằng không cậu cảm thấy hôm nay tôi sẽ cùng lão già kia đi sao?"

"Cũng phải..." Suy nghĩ một chút, Cố Diễm nói tiếp, "Nghe nói trong trường học có người luôn theo đuổi học trưởng." Chuyện này anh cũng chỉ là nghe người ta nhỏ giọng thảo luận qua một lần, lúc ấy cũng không quá để bụng.

Kiều Sở Khâm trầm mặc trong chốc lát rồi nói, "Bất luận là ai, cậu đều phải giúp tôi lưu tâm một chút đi, nếu người kia đối với cậu ấy tốt thì không sao, nếu không tốt... Một ngày nào đó tôi sẽ xử lý hắn." Anh không nghĩ đặt ra tình huống khó khăn gì, chỉ là cho thấy thái độ của bản thân mà thôi.

"Tôi hiện tại không thể nói gì thêm với cậu ấy, nếu không lấy tính cách của ba tôi, những ngày sau của Ngự Trạch khẳng định không dễ dàng. Chuyện của tôi tôi đều đã có tính toán, trước khi không thể cho cậu ấy hứa hẹn gì, tôi cũng không có tư cách trói buộc cậu ấy." Kiều Sở Khâm tiếp tục nói, "Tôi phải tìm cách bắt kịp cậu ấy, mới có tư cách theo đuổi cậu ấy. Hiện tại, chỉ có thể tạm thời để cho cậu ấy tự do."

Cố Diễm trầm mặc lắng nghe, Kiều Sở Khâm vẫn luôn là người thuộc phái hành động, nhận định xong chuyện gì sẽ làm tới cùng, phàm là việc anh đã nói ra, vậy việc đó trong lòng anh khẳng định đã có quyết định.

"Cậu cũng biết ba mẹ tôi kết hôn vốn không có tình cảm gì, chỉ có thể cố gắng tiếp tục chung sống mà thôi. Tôi không muốn như vậy, cho nên tôi muốn tự tìm người bản thân mình yêu thích."

Cố Diễm gật gật đầu, về điểm ấy suy nghĩ của anh và Kiều Sở Khâm giống nhau. Tuy rằng bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng một số gia đình có thực lực đã sớm xác định việc liên hôn với nhau, tranh thủ chờ sau khi bọn họ lớn lên, trong thời gian nhanh nhất sẽ đạt tới lợi ích lớn nhất.

"Được rồi, tôi đi đây. Liên hệ trên mạng đi." Kiều Sở Khâm cũng không nói gì thêm, dặn dò Cố Diễm một câu phải chiếu cố Hạ Ngự Trạch, liền đi xuống lầu, cùng ba mình rời đi.

Sau khi về nhà, Kiều Sở Khâm bắt đầu tận lực khắc chế cảm xúc phản nghịch của bản thân, còn nghiêm túc đến trường, cũng bắt đầu đọc toàn bộ sách ngoại khóa. Trường học ở nước ngoài so sánh với trong nước luôn thoải mái hơn rất nhiều, cho nên sau khi anh học xong thời gian rảnh rỗi cũng không ít. Nếu thật sự buồn, liền cùng bạn học ở trường cùng nhau đánh bóng rổ. Sau khi anh trở lại trường học, con người cũng không còn táo bạo giống như trước kia, làm cho người khác ngay cả nói cũng không dám nói gì anh. Chậm rãi bạn bè của anh cũng nhiều hơn, bạn học cũng nguyện ý cùng anh vui chơi, thỏa luận việc học.

Sau đó Kiều Sở Khâm đậu vào một trường đại học rất tốt, một bên bắt đầu giúp đỡ ba mình quản lý chuyện trong nhà, một bên tự mình chơi cổ phiếu, đầu tư đều là ngắn hạn, bình thường đều là cùng Cố Diễm cùng nhau phân tích rồi mới mua, thời gian đó cũng không ít lần Cố Diễm tham khảo ý kiến của Cố Chính Khanh. Bốn năm trôi qua, Kiều Sở Không cũng tích lĩu được số vốn không nhỏ, sau khi tốt nghiệp liền tự mình thành lập công ty game online, dựa vào năng lực bản thân và trí tưởng tượng độc đáo chỉ có ở người trẻ tuổi cùng nhau hợp tác, rất nhanh đã bước chân vào ngành công nghiệp game online, cũng phát triển rất nhanh chóng.

Cố Diễm vừa vào năm tư đại học, đã được Cố ba gọi đến công ty chi nhánh của Cố thị thực tập. Hàng năm Kiều Sở Khanh đều từ chỗ Cố Diễm biết được một ít tin tức và ảnh chụp của Hạ Ngự Trạch. Anh cũng biết chuyện Hạ Ngự Trạch và vị học trưởng kia, sau đó hai người lại chia tay, nhưng nguyên nhân cụ thể anh cũng không rõ ràng, Hạ Ngự Trạch cũng không nói cho Cố Diễm, Cố Diễm khi đó cũng không dám ra tay điều tra, dù sao muốn dùng cũng là dùng nhân lực của Cố Chính Khanh, nếu thật sự đi điều tra, khi đó việc của Kiều Sở Khâm muốn giấu cũng giấu không được.

Sau đó Hạ Ngự Trạch càng ngày càng bận, thời gian gặp Cố Diễm cùng càng ngày càng ít, Cố Diễm muốn hẹn anh một lần cũng khó. Sau khi Hạ Ngự Trạch tốt nghiệp liền đổi số di động, Cố Diễm mới vào công ty làm cũng đặc biệt bận rộn, hai người cứ thế mất liên lạc. Kiều Sở Khâm cũng mất đi tin tức của Hạ Ngự Trạch, cứ như thế thoáng một cái đã trôi qua vài năm...

Kỳ thật sau khi trở về nhà được ba tháng, Kiều Sở Khâm có đến N thị tìm Hạ Ngự Trạch một lần. Bởi vì thái độ của anh có chuyển biến, nên ba anh cũng không còn quản thúc anh như trước kia, Kiều Sở Khâm lại càng cảm thấy lời nói trước đó của Hạ Ngự Trạch có đạo lý.

Khi anh cầm di động mua riêng cho Hạ Ngự Trạch đi về hướng quán cà phê mà Hạ Ngự Trạch làm thêm, từ xa xa đã nhìn thấy Hạ Ngự Trạch bị một người đàn ông ôm, hai người tránh ở phía sau cửa hôn môi. Khi đó là mùa đông, thời tiết rất lạnh, lại là buổi tối, trên đường không có người, nhưng hết thảy chuyện này, Kiều Sở Khâm lại nhìn thấy nhất thanh nhị sở.

Anh không tức giận, cũng không thất vọng. Ở trong lòng anh, Hạ Ngự Trạch vẫn là Hạ Ngự Trạch, chẳng qua là hiện tại anh chưa có năng lực chiếu cố Hạ Ngự Trạch, chỉ có thể buông tay, đứng nhìn từ xa. Về sau, đây cũng trở thành động lực khiến anh càng thêm hăng hái cố gắng, sau đó khi mỗi lần nhớ đến một màn kia, anh đều cảm thấy trong lòng chua xót, đồng thời cũng nhắc nhở bản thân, phải càng thêm cố gắng.

Anh cố gắng nhiều một chút, liền cách Hạ Ngự Trạch gần thêm một chút.

Điện thoại di động kia sau này thông qua Cố Diễm mà giao cho Hạ Ngự Trạch, nói là tạ lễ của Kiều Sở Khâm cho anh, Hạ Ngự Trạch do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhận. Việc này làm cho trong lòng Kiều Sở Khâm dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ là anh không biết, di động này cũng đã thành mồi lửa cho lần đầu tiên cãi nhau của Hạ Ngự Trạch và Lôi Tín.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro