「1」Cơn mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả : jellybone

Truyện còn khá lủng củng mong các không chê 🥲🥲 tại tui văn dở lắm tui sẽ sửa lại sau nhe !!!
Tui thích ABO lắm mà không có fic mấy nên trans chơi chơi thôi🥲

---—--------
ABO
Nhưng họ không thể gửi được mùi của nhau


4h13 sáng, bác sĩ duy nhất trực của bệnh viện không ngờ lại gặp phải một bệnh nhân như vậy. Anh gần như hôn mê, nhưng dường như vẫn còn một chút ý thức, khi chàng trai trẻ đỡ anh vào muốn ôm anh sâu hơn vào lòng, anh lại im lặng từ chối và nhất quyết ngồi xuống đối diện bác sĩ.

Anh chỉ áp trán vào eo chàng trai, dùng một tay kéo vạt quần áo của anh ta để ngăn anh ta ngồi xuống với mình và thì thầm rằng không sao đâu.

Khi anh cúi đầu như thế , các tuyến sau gáy hoàn toàn lộ ra ngoài, một miếng dán ức chế trong suốt được dán lên để che đậy nó.

Chàng trai trẻ liếc nhìn bác sĩ rồi giơ tay ấn phẳng những góc không bằng phẳng của miếng dán ức chế. Đều là có thể chạm vào tuyến, nhưng anh thậm chí không thể để cho chàng trai trẻ chăm sóc. Nó có vẻ rất thân mật, nhưng thực sự tôi có một số dè dặt bác sĩ nghĩ.

Tuy nhiên, những người trẻ ở độ tuổi này đều lớn lên cùng làng giải trí nước mình, tình duyên cũng đa dạng và phức tạp như quan niệm và định vị của các nhóm nhạc thần tượng, không phải bác sĩ chưa từng gặp những bệnh nhân như vậy mà chính là

Cậu không biết anh ấy đang nóng à?

Bàn tay của Jung Jihoon vẫn đặt trên vai Han Wangho , hắn nhìn chằm chằm vào mái tóc bồng bềnh một lúc mới cảm thấy cổ họng mình có chút khàn khàn, không nghĩ ra nên trả lời thế nào. "Thật sao?" anh ấy nói. Nó có nghĩa là gì? Bác sĩ đơn giản là không thể tin được. Từ lúc họ bước vào, mùi nồng nặc lập tức bao trùm khắp phòng khám, 'chẳng lẽ họ đã đến đây như này sao?' Bác sĩ dường như nhận ra điều gì đó nên xin lỗi trước và hỏi.

Không phải hai người... à, là một cặp đôi có chung mùi pheromone sao?

Hay bạn là beta?

Bác sĩ hỏi Jung Jihoon giọng điệu thậm chí còn khó tin hơn trước.

"KHÔNG". Zheng Zhixun trả lời trong tiềm thức.

Không phải beta hay cặp đôi, cũng không phải hắn không ngửi thấy mùi pheromone của đối phương, cũng không phải hắn chưa từng quan hệ tình dục, làm sao hắn có thể giải thích chuyện này với một người xa lạ? Hắn chỉ có thể nói, trước tiên chúng ta nhìn hắn một chút, bác sĩ. Tình hình hiện tại của anh ấy thực sự rất tồi tệ.

Trước khi đi ngủ, Jung Jihoon nhận được cuộc gọi, trong âm thanh xèo xèo của dòng điện, Han Wangho hầu như không nói gì, Jung Jihoon chỉ có thể nghe thấy vài tiếng thở hổn hển mệt nhọc. Anh cúp điện thoại, đứng dậy đi về căn phòng cuối hành lang, nhìn thấy Han Wangho vốn đã sốt mê sảng, vẫn cầm điện thoại di động, quỳ bên giường, mặc nửa áo khoác. Ống tay áo buông thõng trên mặt đất, bên kia được anh cầm trong tay.

Jung Jihoon bước tới và cố gắng giúp anh ta đứng dậy, nhưng Han Wangho đã dùng khuỷu tay đẩy anh ta khiến anh ta gần như ngã xuống.

Lẽ ra cậu phải nhận ra điều đó sớm hơn. Jung Jihoon nghĩ.

Khi Han Wangho cảnh giác với cách tiếp cận của người khác và vô thức từ chối ý tốt của người ngoài ngay cả trong căn cứ, lẽ ra hắn phải nhận ra
"Ừ, đó là vì anh ấy đang trong cơn động dục". Anh ấy không thể đánh giá mùi pheromone như người thường, nên anh ấy phải nhạy cảm hơn họ, giống như trong trò chơi. Tài năng hơn, như trăng nhớ từng vì sao. Đây là điều anh ấy nên làm.

Để đối phó với cơn động dục thông thường, bạn chỉ cần tiêm một mũi thuốc ức chế là có thể đối phó, nhưng Hàn Vong Hổ lại bị cảm lạnh mấy ngày rồi.

Uống thuốc chống viêm, bác sĩ lo lắng về xung  đột thuốc hỏi Jung Jihoon anh ấy đã uống loại thuốc nào? Thuốc cảm...... Có thuốc trị đau đầu không?

Jung Jihoon xin lỗi nói rằng tôi cũng không chắc chắn. Bác sĩ lắc đầu bất lực. Han Wangho vốn im lặng chậm rãi đứng dậy, lấy từ trong túi áo khoác ra một hộp thuốc, đặt lên bàn rồi đẩy về phía bác sĩ.

Anh ta dường như muốn nói điều gì đó, nhưng sức lực thể chất không còn đủ để chống đỡ, anh ta khẽ thở dài, mím môi lần nữa, tựa lưng vào ghế mà không nhìn Jung Jihoon bên cạnh.

Đứng ngoài phòng bệnh, xuyên qua tấm kính, Jihoon lặng lẽ nhìn Han Wangho đang được truyền tĩnh mạch. Anh ngủ rất sâu, bác sĩ nói thuốc ức chế thường chứa diazepam, ngoài ra anh còn sốt nhẹ nên chắc phải ngủ rất lâu.

Khi anh từ căn cứ đến bệnh viện, Jung Jihoon đã tháo còng của Han Wanghu và đưa tay cho anh. Hàn Vong Hổ mất mấy giây mới nhìn rõ, sau đó nắm lấy một ngón tay của  Jung Jihoon . Vừa rồi hắn bế Han Wangho đến giường bệnh, sau khi bác sĩ tiêm thuốc xong, Jung Jihoon cởi áo khoác đắp cho hắn, cuộn một cuộn quần áo nhỏ nhét vào lòng bàn tay Han Wangho . Anh ấy luôn không chịu buông tay và nói gì đó như cần được quan tâm, khi ốm đau, sự mềm yếu của anh ấy chắc chắn sẽ bị bộc lộ. Điều anh ấy thích bây giờ là một người vụng về như vậy.

Jung Jihoon thấy Han Wangho rất nhẹ, nhưng hắn cầm quả bóng quần áo rất chính xác, phần lớn bộ quần áo rộng lớn che phủ thân thể gầy gò đến mức không có gợn sóng của hắn, chỉ có mảnh nhỏ này thôi, dường như rơi vào trong người Han Wangho giống như một chiếc lông vũ rơi xuống nước.

Hơi thở của anh rung lên theo nó. Dải băng giữ kim tiêm được dán ở mu bàn tay kéo dài ra khỏi quần áo, che đi những mạch máu hơi sưng tấy.

Han Wangho giải thích rõ ràng là anh đã ngất đi, nhưng khi bị cơn đau do kim đâm vào da đánh thức, anh vẫn yêu cầu bác sĩ tăng tần suất nhỏ giọt, ngày mai anh có việc quan trọng phải làm.

Anh đã hẹn một đội ở Trung Quốc để tập luyện. Jung Jihoon biết anh ấy đang nói về điều gì. Vị tiền bối hơn tôi ba tuổi này luôn rất cẩn thận, dù xử lý công việc hay cuộc sống thế nào, kể cả nói đùa cũng phải thận trọng ,cẩn thận và phù hợp.

Trong anh có quá nhiều thứ mà Jung Jihoon không thể hiểu nổi, nếu anh là một ngày mưa khó chịu, những thứ đó giống như cây nấm đều tươi tốt, Jung Jihoon chỉ có thể bất lực nhìn chúng  trồi ra khỏi bụi nấm.

Lòng tự trọng quá cứng đầu. Bị phản ứng sinh lý hành hạ và phải gọi điện cho anh ấy, lần đầu tiên tôi như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, cụp mày trước mặt anh mà cảm thấy tiếc nuối.

Và khi Zheng Zhixun chuẩn bị nghĩ rằng mình không tự chủ như anh nghĩ, anh sẽ lấy hộp thuốc bỏ trong túi ra trước khi gọi cho anh, nhắc nhở Jung Jihoon rằng đến một lúc nào đó Han Wangho có thể không thực sự hãy tự chủ như vậy. Nhưng đó là sự thật, không phải vậy cần bạn.

(Đoạn này không hiểu gì hết :)). Trans mà khum hiểu gì cả ) cả nhà ai biết thì cho em xin với đc khum (又会在郑志勋就要以为他其实没有自己想的那么独立时,掏出那盒给他打电话前就装进口 袋的药,提醒郑志勋,某个时刻里韩旺乎或许真的没有那么独立,但也是真的,没有那么 需要你。)

Từ lần đầu tiên quan hệ năm ngoái đến nay, Han Wangho đã dùng nhiều cách khác nhau để nhắc nhở anh về điều này.

Bác sĩ rót một tách cà phê đưa cho Jung Jihoon sau đó nhìn theo ánh mắt của anh ấy vào phòng bệnh. Ngược lại, Jung Jihoon thu ánh mắt lại, lắc ly nước uống ấm nóng trong cốc, bác sĩ cẩn thận lặng lẽ nhìn anh, nhưng cũng không thấy có biến động gì kỳ lạ.

Hầu như không có sự khác biệt giữa cách anh ấy nhìn ai đó và cách anh ấy nhìn cà phê.

Chờ một lúc bác sĩ nói nếu buồn ngủ thì có thể vào ngủ một lát, ngủ trên giường cạnh anh ấy, đợi anh ấy tỉnh dậy sẽ biết.

"Không sao "Jung Jihoon lắc đầu. Anh nói rằng thường xuyên đi ngủ muộn như vậy và đã quen rồi. Ồ, bác sĩ chợt nhận ra, nói hình như hai người họ trông rất quen, họ đang làm tuyển thủ thể thao điện tử hay gì đó à? Hình như ông ấy đã nhìn thấy trên trang tin tức.

Lúc này không có bệnh nhân nào khác, bác sĩ dường như cảm thấy kỳ lạ, vừa ngáp vừa nói chuyện với Jung Jihoon . Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, Jung Jihoon trả lời đơn giản và nhẹ nhàng, khi tỉnh táo lại anh vẫn suy nghĩ nếu có Han Wangho ở bên chắc chắn anh sẽ có khả năng xử lý tình huống tốt hơn mình.

Bác sĩ hỏi anh ta, hai người có ngửi thấy mùi pheromone của nhau không? Jung Jihoon giật mình. Nhìn phản ứng của hắn, không cần chờ đáp án, bác sĩ rõ ràng gật đầu, tự nhủ, không có gì lạ. Mặc dù tình trạng này không phổ biến nhưng mùi pheromone của anh ấy nồng nặc nên bạn không bị ảnh hưởng gì, đây là lời giải thích duy nhất.

Bác sĩ xòe tay ra"Bạn chưa thử dùng thuốc à?"Bác sĩ hỏi lại, không thể ngửi được mùi pheromone của bạn tình thì thật phiền phức, đây không phải là lần đầu tiên bạn vội vàng như hôm nay sao?

Đây là lần đầu tiên. Zheng Zhixun nói.

Tình huống của họ phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của bác sĩ, thời kỳ động dục của họ không cùng một lúc, nhưng cho đến nay họ vẫn chưa mắc phải sai lầm lớn nào. Nó không liên quan gì đến Jung Jihoon. Tương lai dù có bao nhiêu khả năng xảy ra, Han Wangho vẫn luôn có thể chuẩn bị trước mọi việc. Hắn nhớ tới lúc trước, buổi tối trong phòng huấn luyện chỉ còn lại hai người, Han Wangho trước tiên ngăn anh lại, sau đó quay lại tiếp tục xem xét kết quả của anh tối nay, được rồi. Cuối cùng anh ấy đã chấp nhận hoàn cảnh bi thảm, Anh vỗ tay đấy vốn là thói quen của anh ấy và nói rất hào phóng:

"Hãy làm đi."

Jung Jihoon phải mất một thời gian mới thuyết phục được bản thân chấp nhận thói quen và cách nói chuyện này, nhưng mỗi lần nghe thấy anh vẫn cảm thấy choáng váng, cho dù anh ấy có hiểu
Han Wangho đã cảm nhận được một luồng khí nóng đang cuộn quanh tuyến của mình. nhấp nháy kì động dục đến vào mùa mưa. Anh suy nghĩ rồi bảo hãy đi cùng anh ấy.

Nhưng

Jung Jihoon theo Han Wangho về phòng, Han Wangho bước đi mạnh mẽ phía trước, góc áo nhấc lên hạ xuống còn đang xem điện thoại, trả lời tin nhắn. Có vẻ như họ sẽ không cùng nhau trải qua giai đoạn động dục khó khăn mà sẽ chơi một mùa giải bình thường hoặc hợp tác quay các video quảng cáo.

Jung Jihoon không muốn xúc phạm bất kỳ vị trí nào trong trò chơi này, anh ta chỉ nghi ngờ rằng việc chơi rừng quá lâu sẽ gây ra vấn đề như vậy và đối xử với anh ta như thể anh ta sẵn sàng ăn thịt con xe đường giữa bất cứ lúc nào. Lần này là một tai nạn. Jung Jihoon cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giải thích cho anh. Bác sĩ vừa định nói Jung Jihoon quay đầu lại nhìn ông và hỏi, "dùng thuốc có thể chữa khỏi được sao?"

Bác sĩ không khỏi cảnh giác, đây là lần đầu tiên trong đem nay họ nhìn nhau, trước đó thanh niên có lúc nhìn xuống sàn nhà, có lúc nhìn bệnh nhân đi cùng, nhưng lại chưa từng nhìn thấy bác sĩ.

Cảm xúc trong mắt Jung Jihoon rất nhẹ, khóe mắt nheo lại, bóng tối dài do ánh sáng chiếu xuống, càng khó nhìn thấy biểu cảm của anh.

Tất nhiên rồi. Bác sĩ cho biết.

Bác sĩ giải thích cho Jung Jihoon cách điều trị bằng thuốc dùng ngôn ngữ đơn giản và chuyên sâu nhất có thể, Jung Jihoon im lặng lắng nghe anh ấy. Sau lưng anh, ánh sáng ban mai mỏng manh từ cửa sổ chiếu vào, trong khoảnh khắc giữa sáng và tối, một biểu cảm phức tạp nào đó hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt của Jung Jihoon nhưng bác sĩ không nhận ra đó là gì. Một lúc sau, bác sĩ nghe được câu trả lời của Jung Jihoon "Tôi sẽ hỏi anh ấy trước "

Số lượng bệnh nhân đến phòng khám điều trị dần dần tăng lên, trong phòng bệnh có thể nghe thấy tiếng động ồn ào, sau đó hai bình truyền tĩnh mạch nhỏ giọt được truyền cho Hàn Vương. Tôi gần như không ngủ chút nào và ngồi dựa vào tường chờ cho nước nhỏ giọt xong. Jung Jihoon ngồi cạnh anh và đặt khách sạn trên điện thoại di động.

Anh vẫn có mùi rất nồng.

Jung Jihoon giải thích với anh rằng anh đã xin phép trước với huấn luyện viên, họ sẽ đến khách sạn nghỉ ngơi một buổi sáng và trở về ktx vào buổi chiều để không bỏ lỡ trận đấu tập.

Han Wangho mệt mỏi gật đầu, trên người vẫn còn mặc đồng phục của Jung Jihoon nhưng tay đã buông lỏng. Sự khác biệt giới tính của Han Wangho là một bí mật lớn trong đội, anh ấy không muốn công khai nên các nhân viên đã nỗ lực giữ bí mật cho anh ấy.

Jung Jihoon thầm tự hỏi, anh luôn tránh nói về vấn đề này bởi vì bản thân anh cũng không nghĩ rằng anh thực sự sẽ phân hoá thành Omega.

Anh có thể thấy nó, mỗi đêm ở bên nhau, Han Wangho đều không dễ dàng chấp nhận mình bị mắc kẹt trong vòng xoáy dục vọng, mỗi cử động đều bị người khác điều khiển.

Khách sạn cách phòng khám không xa, họ đi đến đó để tránh đám đông, Han Wangho đi theo phía sau Jung Jihoon, cúi đầu. Khi đăng ký thông tin nhận dạng tại quầy lễ tân, cũng cố tình giữ khoảng cách với anh ấy. Giống như sợ bị phát hiện, tuy nhiên sau khi vào thang máy, Jung Jihoon lặng lẽ nhìn Han Wangho qua gương và bất lực. Anh ấy đã đặt phòng khác

Tôi yêu cầu khách sạn chuẩn bị bữa sáng trước, Han Wangho ăn ít một chút liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Dùng thuốc chấm dứt động dục sẽ gây tổn thương lớn cho cơ thể, luôn có nguy cơ tái phát, Jung Jihoon biết rằng ấy còn tệ hơn vẻ ngoài mặc dù anh ấy không nói gì.

Jung Jihoon thậm chí còn nghe nói về cơn sốt từ các nhân viên. Họ mua thuốc cho anh và nhờ anh giúp giao thuốc, Jung Jihoon đứng trước cửa phòng anh với thuốc và hướng dẫn sử dụng thuốc, mong đợi sự chủ động của anh. Một khuôn mặt xinh đẹp ló ra từ sau cánh cửa, anh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, anh nói lời cảm ơn rồi đóng cửa lại trước khi cậu nói anh nên nghỉ ngơi thật tốt.

Thừa nhận mình sốt, để anh sờ nhiệt độ trên trán, phàn nàn một chút có ảnh hưởng đến những trận đấu tiếp theo hay không, nhờ anh nhắc nhở uống nước và uống thuốc kịp thời? Làm như vậy liệu có thay đổi được quy luật của thế giới là không còn nắng nóng, các cửa hàng tiện lợi không còn mở cửa suốt ngày? Liệu người dân nước mình sẽ không còn phụ thuộc vào caffeine nữa? Đó là loại mối quan hệ
gì?

Khi Han Wangho tỉnh lại, Jung Jihoon đang ngủ bên cạnh hắn, dùng cánh tay yếu ớt ôm hắn, nghiêng người sang một bên. Những miếng dán chắc hẳn đã bị xé toạc, và hơi thở trộn lẫn pheromone đập vào các tuyến sau gáy anh ta. Anh vẫn không thể ngửi thấy cậu, nhưng anh có thể cảm nhận được các tuyến đang dần được xoa dịu, pheromone của chúng hòa hợp hoàn hảo với mùi hương. Không thể ngửi thấy nhau dường như là một trò đùa lớn. Han Wangho cẩn thận quay người lại, đối mặt với Jung Jihoon trước khi rời khỏi phòng khám, bác sĩ nói với anh rằng Jung Jihoon cả đêm không chợp mắt một chút nào.

"Không có đêm, chỉ có vài giờ".Nghĩ tới hắn thấp giọng ngắt lời bác sĩ, Han Wangho có một loại cảm giác khó tả, giống như ở nhà bị mèo quẹt. Anh vén mái tóc dài che mắt của Jung Jihoon sang một bên, dùng đầu ngón tay vuốt ve mí mắt, lông mi mờ ảo, hơi châm chích.

"Giả vờ ngủ. " Han Wangho che mắt nói. Jung Jihoon đợi vài giây mới có động tác, không mở mắt, cúi đầu vùi vào cổ Han Wangho , hít thở thật sâu mấy hơi.

"Mấy giờ rồi".Jung Jihoon hỏi. Han Wangho đang định lấy điện thoại ra xem giờ, nhưng Jung Jihoon lại ngăn anh lại, ôm anh chặt hơn và nói: "Em đã đặt báo thức nhưng nó vẫn chưa tắt. Nó có nghĩa là ngủ lâu hơn một chút." Han Wangho suýt chút nữa còn nghe thấy gì đó, trước khi đi ngủ nhớ đặt đồng hồ báo thức, dùng pheromone của chính mình để xoa dịu cậu, Jung Jihoon đã chăm sóc cậu rất tốt. Kỳ thực, cậu chưa bao giờ yêu cầu anh phải dịu dàng, ân cần, ngoan ngoãn và hiểu chuyện, họ cũng chưa bao giờ nói về ý chí và yêu cầu của nhau những chủ đề này.

Han Wangho nhạy cảm nhận ra sự thay đổi trong nhịp thở của Jung , mở tay ra nhìn hắn. Tay còn lại đưa tay xuống, ánh mắt hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm vào Jung Jihoon ra dấu hiệu rất thẳng thắn, thầm hỏi hắn có muốn hay không.

"Đừng bận tâm." Jung Jihoon ngoảnh mặt đi. Han Wangho lắc đầu, tựa trán vào cằm Jung Jihoon để cho hắn biết hắn đã hạ sốt. Alpha sử dụng pheromone để xoa dịu Omega cũng sẽ khiến cho pheromone của chính mình quá tải.

Han Wangho nhắc nhở hắn, nếu không làm bây giờ, về sau có thể sẽ đột nhiên động dục. Nó cọ vào đùi anh, đẩy vào rất lâu hai tay anh cố ý đưa ra trước mặt cậu. nóng nảy đến mức không nhịn được cong người không buông anh ra.

Tại sao lúc này lại phải dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy? Anh đi ngang qua khoang sinh sản nhiều lần, nó cực kỳ ẩm ướt, rộng mở háo hức muốn anh ta đi vào. Han Wangho cắn môi dưới, tai đỏ bừng, cơ thể được pheromone xoa dịu, như bị mắc kẹt trong dòng nước biển hiền hòa như mây, hai tay đưa ra sau lưng muốn chạm tới Jung Jihoon nhưng cổ tay lại bị giữ lại. và ôm chặt sau lưng anh.

..Jihoonie đang giận à?Anh ấy dường như hiểu ra điều gì đó. Âm thanh mơ hồ khó tránh khỏi không ngừng vang lên, Jung Jihoon cúi đầu cắn vai, năm ngoái anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng của hai chiếc răng hổ, nhưng năm nay chúng đã trở nên đều nhau.

"KHÔNG" Jung Jihoon đờ đẫn nói
Tôi cố ý nhéo eo anh rồi treo lên xoa bóp từ từ, trước đây tôi rất thích ấn vào khoang sinh sản, đã hứa với anh không cho vào nhưng khi ấn vào, tôi lại không ngừng cầu xin anh .

Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể làm được. Một đứa trẻ không chịu vào và không giấu được điều gì, nhưng tôi phải nói là không. Nếu muốn, anh ta có thể dễ dàng đoán được Jung Jihoon đang tức giận vì điều gì. Nhưng anh ấy không muốn. Anh ấy hiểu rằng đứa trẻ tối nay rất ngoan và sắp xếp mọi thứ một cách có trật tự, vì vậy anh ấy nên thưởng cho nó một số phần thưởng.

Không phải trên giường, anh ấy luôn biết Jung Jihoon muốn gì nhưng biết không có nghĩa là làm. Cơn sốt còn chưa hạ hẳn, Zheng Zhixun lại khiến anh choáng váng, Han Wangho choáng váng và xuất tinh trên áo khoác của Jung Jihoon. Sau khi xuất tinh, toàn thân mềm nhũn ra, Jung Jihoon chưa kịp ra ngoài nên đã vào bên trong một chút.

Anh ta nhìn Han Wangho với lương tâm cắn rứt, rất tức giận nhưng cũng sợ bị mắng và bị chê là không kiềm chế được con mình. Han Wangho tựa hồ không có phản ứng, vùi đầu vào gối, hừ một tiếng dài, lại hỏi, ngươi có sao không? chúng ta lại bắt đầu đây.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, xuyên qua cửa kính mờ, Han Wangho đang tắm bên trong, hơi nước nóng làm hắn mờ mịt Jung Jihoon đang ngồi bên ngoài, không mặc áo sơ mi và để tóc rối bù chờ quần áo khô. Anh ấy rất cao, khi bước vào phòng tắm phải cúi đầu xuống, bây giờ lại bị mắc kẹt ở đây với Han Wangho , anh ấy cong ngón tay gõ lên cửa kính rồi nói: "Bác sĩ nói rằng nếu anh không ngửi được mùi pheromone thì có thể điều trị bằng thuốc ." Han Wangho tiếp tục nghe hắn nói.

Chỉ cần ở bệnh viện làm một cuộc thử nghiệm toàn diện mùi pheromone, không đến một tháng, bọn họ có thể chế tạo ra thuốc nhắm mục tiêu, mỗi người dùng một trong hai loại, quá trình điều trị khoảng ba tháng, sau đó có thể ngửi được mùi của nhau. Chi phí hơi đắt một chút nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Giọng nói của Jung Jihoon rất thấp, tiếng nước vang vọng bên tai, Han Wangho gần như nghe thấy từng đợt, nhưng anh vẫn ghép lại ý nghĩa hoàn chỉnh từ những câu nói đứt đoạn.

Anh ta hiểu những gì Jung Jihoon nói, không có gì lạ khi anh ta do dự và thiếu tự tin. Thuốc điều trị này giống như một nút thắt cứng đầu, tuy cho phép họ ngửi thấy nhau nhưng cũng khiến họ cảm thấy khó chịu. Buộc chúng lại với nhau và thật khó để cởi trói. Loại phương pháp điều trị này nên được chuẩn bị cho những người đã đồng ý đi với nhau hết cuộc đời.

Jung Jihoon nói thêm, bác sĩ nói nếu ngửi được mùi pheromone thì có thể đối phó với thời kỳ động dục tốt hơn, ít nhất vấn đề tối qua sẽ không xảy ra nữa. Han Wangho gần như im lặng, hồi lâu mới giơ tay tắt nước.

Anh ta mở cửa và nói: "Là như vậy."

Chúng tôi không có đủ thời gian nên quần áo chỉ khô vừa đủ để mặc, còn hơi dính trên người, nhất là khi ngoài trời vẫn đang mưa. Một cơn mưa phùn rất nhỏ, chỉ một chút thôi.

Họ không hỏi khách sạn mượn ô, Han Wangho nói rất khó có thời gian để trả lại. Jung Jihoon đưa cho anh chiếc áo khoác có mũ trùm đầu, anh mặc áo ngắn tay, cầm áo khoác trên tay. Trên đường trở về căn cứ đi ngang qua một hiệu thuốc, Han Wangho bảo Jung Jihoon đợi.

Anh đi đến dãy kệ thứ hai bên phải và lấy hai hộp thuốc. Lúc định tính tiền, đi ngang qua dãy kệ cuối cùng, dừng lại, nhìn kỹ một lúc, cầm hộp thuốc lên, lật lại đọc hướng dẫn rồi lại đặt xuống, lặp lại quá trình này nhiều lần.

Jung Jihoon không thể nhìn rõ biểu cảm của anh chỉ có thể biết từ động tác của anh ta rằng anh ta có chút do dự. Cuối cùng, như nghĩ đến điều gì đó rất quan trọng, anh đặt thuốc trở lại, mím môi rồi quay người kiểm tra.

Có rất nhiều người xếp hàng và anh đứng một mình ở phía sau. Jung Jihoon đột nhiên muốn đi vào đợi anh cùng nhau trả, khi bước tới, anh vô tình liếc nhìn kệ hàng. Thuốc nằm đó, dưới cái nhìn của anh. Bầu trời bên ngoài xám xịt, dự báo thời tiết cho biết buổi tối sẽ có mưa lớn, những đám mây đen lớn bao phủ Seoul, che khuất những tia nắng còn sót lại.

Hiệu thuốc rất sáng sủa. Nó cũng rất yên tĩnh, tiếc là nơi có nhiều người lại yên tĩnh đến thế. Chỉ có nơi yên tĩnh mới có thể bình tĩnh đặt những suy nghĩ hỗn loạn đó. Có thuốc tránh thai ở hàng đó. Đủ loại cảm xúc khó tả đang bơi lội trong cơ thể, phồng lên như bong bóng, muốn nổ tung, muốn rơi xuống cùng mưa sấm sét.

Jung Jihoon nhìn sang. Han Wangho tình cờ quay đầu lại, kinh ngạc thấy hắn đi vào, hắn hơi mở miệng nói cái gì đó. Quần áo trên người vẫn còn khó chịu, nhăn nhúm và bám vào người.

Anh ghét những ngày mưa, nhưng anh không thể tránh khỏi việc đi dưới mưa.

------
4499 từ :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro