10. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà Bắc Túc Cảnh, kỳ thật hắn đã đợi nửa giờ, nghe được chuông cửa lập tức muốn mở cửa, nhưng lại cảm thấy không thể quá kích động, vẫn nên rụt rè một chút.

Cho nên, đợi gần bốn năm phút, mỗi một phút đều như dày vò.

Nhưng mà, Bắc Túc Cảnh vẫn cố gắng chịu đựng, làm bộ mới vừa xuống tầng không nhanh không chậm mở cửa, "Em đã đến rồi?"

"Đúng vậy." Mạc Chi Dương rũ mắt, cúc một cung, "Cảm ơn."

*Cúc cung: Cúi mình làm lễ một cách cung kính, tỏ lòng thành.

"Có việc gì không." Cố nén tâm tình kích động, Bắc Túc Cảnh làm bộ dường như không có việc gì cả, tránh ra cửa, cho cậu tiến vào, "Vào đi."

Nếu không phải Mạc Chi Dương nhìn thấy hắn bắp tay run run , thì nhất định cho rằng hắn thật sự rất bình thường, "Tốt, cảm ơn."

"Không có việc gì."

Từ khi cậu vào cửa kia một khắc bắt đầu, toàn thân Bắc Túc Cảnh đều căng chặt lên, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, không thể cho cậu nhìn ra manh mối, đem người dọa chạy.

"Tôi ngủ sô pha là được." Mạc Chi Dương dựa vào góc, tựa hồ còn để ý chuyện hai người hôm qua.

"Tùy em." Ném xuống những lời này, Bắc Túc Cảnh xoay người ngạo kiều bước lên tầng hai nghỉ ngơi.

Mạc Chi Dương nói lời cảm tạ, đi vào phòng vệ sinh đổi áo ngủ, ra ngoài, nhìn thấy trên sopha đã được trải lên một tấm chăn, "Còn rất cẩn thận."

Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, chuẩn bị ngủ.

Mới vừa nằm xuống không bao lâu, hệ thống đột nhiên nhắc nhở: Nhận thấy có uy hiếp, ký chủ cẩn thận, kiến nghị nên bịt mũi lại.

Nghe thế, Mạc Chi Dương theo bản năng xoay người, che mũi miệng lại, làm bộ ngủ thiếp đi.

Đợi mười phút sau, Bắc Túc Cảnh từ tầng hai đi xuống, nhìn thấy người đã ngủ say.

"Ha, ngu xuẩn." Đi đến bên cạnh người cậu ngồi xuống, Bắc Túc Cảnh nhịn không được vươn tay, xoa bóp gương mặt, xúc cảm như nhéo khối thạch pudding, "Em cho rằng anh sẽ bảo vệ em?"

Bắc Túc Cảnh mặt mày âm sắc, chỉ dùng ngón tay miêu tả hình dáng cậu, nhưng không làm cái gì.

Lúc này đây, thật sự chỉ muốn nhìn cậu một chút, người này rõ ràng cũng không được xem như đẹp nhất, nhưng sao lại, như thế nào không quản được tâm tình mà thích cậu.

Lần đầu tiên, thành kính cúi người, hôn một cái vào bờ môi của cậu, sau đó thẳng lên, không có dục vọng, chỉ đơn thuần muốn chạm vào cậu.

"Anh quyết định thích em." Giống như đã thích.

Nghe thế, Mạc Chi Dương cánh tay giấu dưới thảm nắm chặt tay: Tên khốn này, lúc trước có cảm tình, ngài không mang theo tâm bạch phiêu sao? Mẹ nó, xem tôi ngược chết anh thế nào.

Buổi sáng ngày hôm sau, Mạc Chi Dương rời giường, hiền huệ sau khi làm bữa sáng cho hắn, lặng lẽ rời đi.

Chờ Bắc Túc Cảnh tỉnh dậy, nhìn thấy sopha đã được dọn dẹp, ngửi được trong phòng bếp có mùi hương bay tới, hơi hơi nhướng mày, trong lòng lại không thể diễn tả được nỗi xúc động.

Hôm nay nên cho cậu một sắc mặt tốt, suy tư, nhanh chóng chén cơm nước xong, còn phải đi quay chụp phim tuyên truyền.

Đến nơi đã chuẩn bị tốt để quay chụp nơi sân, cùng trợ lý mới vừa đi vào, liền nhìn thấy trong một góc, Mạc Chi Dương cùng nữ nhân kia đang chuyện trò vui vẻ, Mạc Chi Dương còn vươn tay, thân mật vì nàng sửa sang lại tóc.

Bắc Túc Cảnh cảm thấy, đỉnh đầu tự nhiên có thêm màu xanh.

"Mạc tổng, Hải tiểu thư." Trong lòng nghẹn một hơi đi qua, Bắc Túc Cảnh đứng yên ở giữa hai người bọn họ, "Hải tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp."

Nghe được lời này, Hải Đồng xảo tiếu xinh đẹp, học hắn trêu ghẹo nói, "Bắc tiên sinh hôm nay cũng rất tuấn tú nha."

Hai người cứ như vậy bắt chuyện, Mạc Chi Dương đứng ở một bên, cô đơn như người ngoài cuộc, hơi hơi gục đầu xuống.

Có nam một còn muốn nắm ba làm cái gì?

Hải Đồng toàn thân tâm đã đặt trên người hắn, hoàn toàn đã quên còn có một người ở đây.

"Anh..." Mạc Chi Dương nếm thử chen vào nói, hai người đều không để ý tới cậu, xấu hổ gục đầu xuống, "Anh đi mua đồ uống cho em nha."

Đám người sau khi đi, Bắc Túc Cảnh cảm thấy trong lòng bực bội thật sự, mất đi hứng thú vừa rồi đĩnh đạc mà nói.

"Hải tiên sinh cô làm sao vậy?" Như thế nào đột nhiên liền không nói lời nào, Hải Đồng còn không phát hiện nam ba đi khi nào, chỉ lo cùng hắn nói chuyện.

"Không có gì, em hơi khát, muốn đi mua nước uống." Nghe vậy, Bắc Túc Cảnh vứt Hải Đồng ở đây xoay người đi ra ngoài.

"Nhưng mà!" Hải Đồng không có thể gọi hắn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi ra ngoài.

Mạc Chi Dương đứng ở máy bán nước tự động, thuần thục lựa chọn một chai trà hoa nhài, sau đó bắt đầu rối rắm.

Tự hỏi, phải mua cho Hải Đồng cái gì, đột nhiên một bàn tay to từ phía sau vươn tới, lại ấn xuống một chai hoa nhài trà, "Bắc tiên sinh?"

"Ừ." Bắc Túc Cảnh lạnh mặt, giống như không quen biết cậu.

"Kia cái gì, trà hoa nhài này cho anh." Nhìn thấy hắn muốn đi lấy, Mạc Chi Dương chủ động đem nước trên tay đưa cho hắn, thanh âm nhược nhược.

Ngày hôm qua, thời điểm ở nhà bọn họ, Mạc Chi Dương bị người này sờ thành một cục, trong phòng bếp có một vại lá trà hoa nhài thấy đáy, quầy rượu đa số đều là rượu vang đỏ, khăn lau đều có màu vàng nhạt.

Một người yêu thích, có thể từ cuộc sống sinh hoạt hàng ngày nhìn ra được.

"Hả?" Nhìn trà hoa nhài trong tay cậu, Bắc Túc Cảnh có chút hiếu kỳ, cậu làm sao mà biết được.

"Hóa ra, Mạc tổng đã giúp chúng ta mua rồi." Hải Đồng đi ra, bước đến nơi đã nhìn thấy hai người bọn họ ở trước máy bán nước tự động.

Nhìn thấy trên tay hắn nước trà xanh hoa nhài, Hải Đồng rất kinh ngạc, "Bắc tiên sinh sao lại biết em thích trà xanh hoa nhài. "Lại nhìn thấy chai nước trên tay nam ba.

Hai người, hãy nên đến đây tranh giành tôi đi?

Vẫn nên đi đến trấn an hai người, Hải Đồng chủ động cầm lấy chai nước trên tay hắn, lại xoay người lại lấy một chai khác, "Được rồi, Bắc tiên sinh bên kia chúng ta đã an bài ổn thỏa, có thể quay chụp."

"Được rồi." Bắc Túc Cảnh nhìn chằm chằm chai nước trên tay nữ nhân kia, hóa ra chỉ là mua nước cho cô ta, hắn thật buồn cười.

Nhìn hai người bọn họ phải đi, Mạc Chi Dương đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lộc nhi dường như đang che giấu cảm xúc, đã có thể nhìn đến vệt nước, đôi môi hơi hơi mở ra, giống như có chuyện gì muốn nói.

Bắc Túc Cảnh đồng dạng nhìn cậu, đang đợi, chờ cậu nói.

Nhưng cuối cùng Mạc Chi Dương không nói gì cả, cắn môi dưới, phục mà gục đầu xuống.

Trong lòng lạc mãn thất vọng, Bắc Túc Cảnh liếc qua mặt cậu, không quay lại nhìn nữa.

Hai người, giống như có một bức tường ngăn cách vô hình, do chính hai người xây dựng.

"Đi thôi, Bắc tiên sinh." Hải Đồng cảm thấy không khí hai người giống như có chút vấn đề, muốn chạy nhanh khỏi đây, "Đi thôi." Túm người bước đi.

Mạc Chi Dương chỉ có thể đứng ở tại chỗ, nhìn bọn họ rời đi.

"Hả?" Bắc Túc Cảnh đi không quá hai bước, quay đầu lại nhìn thấy biểu tình cô đơn của cậu, trong lòng đau xót, nhưng vẫn không chịu dừng lại bước chân.

Vừa mới kia muốn nói lại thôi, diễn thật tốt quá, ha ha hả, hệ thống xem đến mức rơi lệ, "Nãy cậu định nói gì với nam một thế? Có phải là 'anh yêu em sao' không?"

Quá cảm động, hệ thống bạo khóc.

"Gì?" Mạc Chi Dương hơi thêm suy tư, rất là nghiêm túc, "Tao muốn hỏi hắn có thể trả tiền hay không, tao một ngụm cũng không được uống."

"A tui." Hệ thống đem khăn giấy nhét trở lại, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

Thu thập kỹ thuật diễn lại, Mạc Chi Dương bước nhẹ nhàng trở về văn phòng tiếp tục đi làm.

"Mạc tổng hôm nay tâm tình có vẻ rất tốt?" Tống Thư bưng cà phê tiến vào, thấy cậu đưa lưng về phía cửa kính ngồi, mặt đầy ý cười.

"Đúng vậy." Mạc Chi Dương ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi tin tưởng sức ảnh hưởng của Bắc tiên sinh, hắn chụp phim tuyên truyền, nhất định có thể đưa nhãn hiệu chúng ta đẩy đến đỉnh núi."

Tống Thư yêu cực kỳ bộ dáng vì sự nghiệp giao tranh này của cậu, "Chúc mừng ngài!"

Tống bí thư ý tưởng rất đơn thuần, trợ giúp sự nghiệp Mạc tổng tỏa sáng rực rỡ, giúp cậu thành công, đến nỗi cảm tình, chỉ biết trở ngại thành công.

Quay chụp rất thuận lợi, Mạc Chi Dương chủ động gửi tin tức cho Hải Đồng, mời nàng và Bắc tiên sinh đi đến một tiệm cơm Tây, chi phí cậu sẽ chi trả.

Hải Đồng đương nhiên vui vẻ, sau khi kết thúc quay chụp túm người đến cửa hàng, thấy thời gian không sai biệt lắm, Mạc Chi Dương cũng hẹn một người khách hàng, đi cùng gia đình đến nhà ăn.

Hai người cứ như vậy "Trùng hợp" gặp gỡ ở cửa.

"Mạc tổng, anh cũng tới sao?" Hải Đồng còn rất kinh ngạc.

"Đúng vậy, lâm thời có việc nên hẹn nơi này." Mạc Chi Dương không dám giương mắt đi xem hắn, chỉ có thể đem ánh mắt dừng ở Hải Đồng trên người, có thể nhận thấy được hắn ánh mắt, lại không dám đi đáp lại.

"Kia cái gì, không có việc gì nói, ta cùng Tưởng đổng đi vào trước." Nói, Mạc Chi Dương cơ hồ dường như muốn chạy trốn, mang theo khách hàng vào nhà ăn.

Bắc Túc Cảnh trong lòng hụt hẫng, nhưng không nói gì cả.

Kết thúc công tác về đến nhà, Bắc Túc Cảnh tắm rửa xong bắt đầu chờ cậu trở về, vẫn luôn ở trên sô pha chờ đến 12 giờ rưỡi, mới nghe được âm thanh khoá cửa, vội vàng đứng lên, làm bộ đi xuống tầng vào phòng bếp uống nước.

"Anh, anh còn chưa ngủ sao?" Mạc Chi Dương nhìn thấy hắn từ phòng bếp đi ra, đứng ở chỗ huyền quan*, tiến thoái lưỡng nan.

"Chỉ là khát nước, xuống dưới uống ly nước thôi." Nói xong, nhận thấy được trên mặt cậu đỏ ửng không bình thường, Bắc Túc Cảnh có chút kinh ngạc, "Em uống rượu?"

"Cùng khách hàng nói chuyện, nên uống một ít." Mạc Chi Dương ném công văn xuống trên mặt đất, có chút hổ thẹn, "Anh không thích mùi rượu, tôi đi tắm rửa."

Muốn nói cho cậu không cần, nhưng mà người đã chạy vào phòng vệ sinh.

Bắc Túc Cảnh hơi lo lắng, vừa rồi tư thế cậu đi vội vã, khi tới gần phòng vệ sinh tầng một, liền nghe được bên trong có tiếng nôn mửa.

Nghe được khiến Bắc Túc Cảnh đau lòng, trong lòng thầm mắng: Không thể uống thì không cần uống, ganh đua như vậy làm cái gì?

Nhưng hiện tại, chính mình lại có tư cách gì có thể quan tâm cậu, hai người xem ra, tựa hồ chỉ là hơi chút quen thuộc một chút người xa lạ, chẳng sợ thân quá, ôm quá.

Những việc xảy ra trong mấy ngày hôm nay, ở trong mắt hắn, chỉ là huề nhau.

Mạc Chi Dương ngồi trên bồn cầu hút thuốc, thường thường nhìn về phía cửa, bóng đen kia còn ở, lại nôn khan hai tiếng, "Mẹ nó, sao còn không đi? Lại không đi, yết hầu lão tử bị thương, trên giường ai kêu cho hắn nghe."

Sau khi bóng đen biến mất, Mạc Chi Dương vừa lúc hút thuốc xong đi tắm rửa, tắm rửa xong làm bộ dáng mỏi mệt, ngã vào sô pha trực tiếp ngủ như chết.

Đến nửa đêm, Bắc Túc Cảnh vẫn không bỏ xuống được cậu, xuống tầng thấy cậu đã ngủ như chết, thở dài, "Tình yêu thật khổ."

Mạc Chi Dương nghe thế câu nói, làm bộ xoay người, trong lòng trấn an: Không có việc gì, lão sắc phê, quá hai ngày tôi cho anh ăn ngọt, hehe.

Ngày hôm sau rời giường, theo thường lệ có sẵn bữa sáng nóng hầm hập, Bắc Túc Cảnh lại ăn mà không biết mùi vị gì, hôm nay còn muốn gặp cậu.

"Bắc tiên sinh, anh đã đến rồi." Biết hắn muốn tới, Hải Đồng sớm ở dưới tầng chờ, nhiệt tình nghênh đón.

Đối với nàng, Bắc Túc Cảnh không có hảo cảm gì, nếu không phải bởi vì tiểu cao dương thích nàng, muốn cho cậu ghen, mới không cho nàng sắc mặt tốt.

"Em đưa anh đến đó nha." Hải Đồng nhìn không ra hắn không vui, lôi kéo người đến công ty, kết quả đi quá nhanh, giày cao gót đạp lên thảm, không xong, cả người ngã nhào lên phía trước.

"Cẩn thận!" Bắc Túc Cảnh căn bản muốn ném nàng xuống sàn, nhưng cuối cùng vẫn ra tay, đem người đỡ lấy.

"Hai người?!"

----------------------

*Huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro