12. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm?"

Thời điểm Bắc Túc Cảnh tỉnh lại, phát hiện chân đã bị trói lại, đôi mắt cũng bị bịt lại, miệng bị nhét một mảnh vải, muốn làm gì cũng không thể.

Không nghĩ đến, hắn hàng năm đi săn ưng, bây giờ lại bị ưng mổ mắt.

Bị bắt cóc, nhưng thật ra chuyện này cũng rất mới mẻ.

Bắc Túc Cảnh dần trấn tĩnh, bắt đầu dùng cảm giác cảm thụ sự vật xung quanh.

Hình như hắn đang ngồi trên một cái giường, mềm mại, chân bị trói chặt, cũng không phân rõ đây là chỗ quái nào.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên, là nam, giày da đạp lên trên sàn nhà, phát ra thanh âm đặng đặng, hơn nữa tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Bắc Túc Cảnh không hoảng loạn, trấn định: Hóa ra còn có người dám bắt cóc hắn? Thật là tên Tổ sư gia trước mặt này, chắc chắn không muốn sống nữa.

Tiếng bước chân ở trước mặt hắn dạo bước, tới tới lui lui, có thể nghe được bước chân hoảng loạn, cũng không biết muốn làm gì.

Có chút nghi hoặc, hắn rốt cuộc là ai?

"Hức"

Rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng mà âm thanh này nghe có chút quen tai.

Bắc Túc Cảnh có thể cảm nhận được hắn ở trước mặt ngồi xổm xuống, có một mùi hương thoang thoảng, chẳng lẽ là cậu?

"Ai" một tiếng thở dài.

Rốt cuộc, Bắc Túc Cảnh cảm nhận được cậu vươn tay ra sau lăng hắn, sau đó bịt mắt được tháo ra.

Khi nhìn thấy kẻ bắt cóc, cả người Bắc Túc Cảnh sửng sốt, vì sao là cậu? Nhóc con này, sao cậu lại động thủ trước hắn?

"Ai" sau khi cởi bỏ bịt mắt, Mạc Chi Dương thở dài thật mạnh, biểu tình tối nghĩa, có chuyện muốn nói cuối cùng lại đem lời nói nuốt trở lại.

"Ha" cậu không ngoan ngoãn, lúc trước nên bắt cóc cậu sớm hơn, Bắc Túc Cảnh giãy giụa muốn tránh thoát, nhưng mà chân bị trói chặt, trong lúc nhất thời không thể nhúc nhích.

"Bắc tiên sinh rất bất ngờ phải không?" Mạc Chi Dương trừng mắt, ngơ ngẩn nhìn hắn, cuối cùng cười khổ thở dài, trực tiếp ngồi quỳ trước mặt hắn, "Bắc tiên sinh anh có phải rất ghét em?"

Đến nơi đây, Mạc Chi Dương cắn môi dưới, đôi mắt lộc nhi dường như chứa đầy nước mắt, bụm mặt bắt đầu khóc nức nở, "Ngay cả em cũng chán ghét chính bản thân mình mà."

"Ưm" không phải, ai giải thích cho tôi đang có chuyện gì được không? Cậu chẳng lẽ bởi vì Hải Đồng, mới bắt cóc hắn? Em đừng khóc, có chuyện gì thì từ từ nói.

"Em!"

Mạc Chi Dương nghĩ được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ si mê, cuối cùng lại giống như bị ánh mắt hắn làm phỏng, gục đầu xuống, "Đều là em sai, em là tên hỗn đản."

Bị cậu chọc tức không chịu được, Bắc Túc Cảnh muốn há miệng hỏi, nhưng mà trong miệng vẫn còn miếng vải, căn bản không hỏi được, "Ưm" em đừng khóc, em ơi.

Vừa nói vừa khóc, làm cho trong lòng Bắc Túc Cảnh cũng không thoải mái theo.

"Rõ ràng từ đầu đến cuối em cưỡng bức anh, anh buồn bực tức giận, em đều có thể lý giải, nhưng mà sao anh lại yêu cầu tình một đêm, cố tình để em sa vào."

Mạc Chi Dương cắn môi dưới, nghẹn ngào song ôm lấy đầu gối, yếu ớt lại đáng thương.

Rõ ràng Bắc Túc Cảnh mới là người bị trói chặt, nhưng thoạt nhìn, hình như cậu mới như là người bị hại.

Những lời này, khiến Bắc Túc Cảnh cảm thấy sai sai, rốt cuộc sao lại thế này, "Ưm" lời vừa nãy có ý gì, em nói rõ ra cho anh!

Nghe được âm thanh a ưm của hắn, cuối cùng Mạc Chi Dương cũng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt lộc nhi dường như tràn đầy áy náy với chột dạ, "Em biết rõ, anh chỉ muốn trả thù em, cũng an tâm một ít, nhưng em còn say mê, còn chẳng biết xấu hổ muốn càng nhiều, em cảm thấy em rất hỗn đản."

"Ưm"

Không phải, em thả anh ra, em phải nghe anh nói! Bắc Túc Cảnh bắt đầu kịch liệt giãy giụa.

"Trên sóng trực tiếp, anh thổ lộ với Hải Đồng, em thật sự nghĩ người đó là em, nhưng mà em không xứng, em không xứng với anh , em là đồ hỗn đản, cưỡng bức anh, lại còn không biết thẹn thích thượng anh, người anh thích Hải Đồng, em cũng muốn chúc phúc hai người, nhưng mà mỗi lần mỗi lần nằm trên giường, suy nghĩ muốn chiếm hữu anh, em là đồ hỗn đản!"

Nghe cậu thổ lộ, Bắc Túc Cảnh cũng muốn nói cho cậu: Anh cũng thích em, phát sóng trực tiếp người anh muốn nhắc đến cũng là em, không phải Hải Đồng, nhưng mà mỗi khi muốn nói chuyện, thì không có cánh nào nói ra tiếng.

"Ưm!" Em thả anh ra!

"Em xin lỗi Bắc tiên sinh, em xin lỗi!" Sau đó, Mạc Chi Dương hơi chút hòa hoãn cảm xúc, dùng tay gạt nước mắt trên đôi mắt, "Đều là do em."

"Ưm!" Em thả anh ra, anh nói anh cũng rất thích em, Bắc Túc Cảnh muốn điên rồi!

Nhìn thấy hắn sốt ruột, Mạc Chi Dương nghẹn ngào, trong lòng cười lạnh: Không nghĩ tới chứ gì, anh lúc trước cũng nói với em như vậy còn gì.

Khóc xong, Mạc Chi Dương rốt cuộc lần nữa đứng lên, ngồi xổm trước mặt, quyến luyến xoa gương mặt hắn, "Ta muốn chúc phúc hai người, nhưng mà ta không thể có tấm lòng độ lượng đến mức đó."

"Em rõ ràng thích anh như vậy, nhớ rõ anh thích uống trà xanh hoa nhài, nhớ rõ anh thích ăn gì, nhớ rõ anh thích màu vàng nhạt, nhưng mà lại không thể làm anh thích thượng em."

Mạc Chi Dương thò lại gần, lưu luyến đôi mắt hắn đặt xuống một nụ hôn, "Em xin lỗi, không thể trở thành người anh thích."

"Ưm" không phải, anh thích em, em thả anh ra anh giải thích với em, Bắc Túc Cảnh lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là: Cảm giác vô lực.

"Chờ em tham xong lúc này đây, em sẽ rời đi, sẽ không gặp lại anh nữa, xin lỗi." Mạc Chi Dương, run run cởi bỏ quần áo hắn, "Một lần cuối cùng."

"Ưm"

Em thả anh ra, cho anh nói một câu được không? Em không cần đi, Bắc Túc Cảnh rất muốn đánh người, nhưng mà bây giờ tay bị trói chặt, miệng bị lấp kín.

Run rẩy cởi bỏ quần áo hắn, nhìn đến cơ bụng xinh đẹp gợi cảm, Mạc Chi Dương nuốt nuốt nước miếng, mẹ nó, vẫn luôn muốn sờ, nhưng mà không được, bây giờ cũng có thể sờ cho đã.

"Ưm!" Cơ bụng tinh tế bị sờ đến tức giận, Bắc Túc Cảnh quả nhiên có phản ứng.

Bắc Túc Cảnh bị chọc không nhịn được, hô hấp dồn dập, "Ưm"

Xem vẻ mặt hắn, Mạc Chi Dương lộ ra ý cười thẹn thùng, như hạ quyết tâm, sợ hãi thề, "Em sẽ nỗ lực, làm Bắc tiên sinh thoải mái."

Đã kéo quần lót hắn xuống, khi nhìn thấy nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ tự hỏi, vì cái gì hắn lại lớn như vậy.

"Bị" lấy lòng như vậy, không có tên nam nhân nào có thể cự tuyệt loại chuyện lấy lòng này.

"Ưm"

Sảng Bắc Túc Cảnh hô hấp dồn dập.

Mạc Chi Dương ghé vào nơi nào, tiếp tục động tác, một bên quan sát thần sắc hắn, nhìn thấy hắn biểu tình thoải mái, cũng yên tâm tăng nhanh động tác.

Miệng bị lấp kín, Bắc Túc Cảnh chỉ có thể dựa cái mũi phát ra khí âm, tỏ vẻ hắn lúc này có bao nhiêu sướng.

Không sai biệt lắm, Mạc Chi Dương đỡ bờ vai hắn, chậm rãi ngồi xuống.

Hai người đồng thời phun ra một hơi, đỡ hắn chậm rãi bắt đầu lay động, Mạc Chi Dương nức nở đến khóc thành tiếng, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

Thật sự không gặp qua một người nào, vừa làm vừa xin lỗi.

Cao dương động một chút, đã không sức lực, cái biên độ này căn bản không dễ chịu, Bắc Túc Cảnh muốn giành quyền chủ đạo, nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể nửa vời treo.

Hình ảnh vô tội lại mê người, thật sự làm người không có biện pháp cầm giữ.

Diêu trong chốc lát, Mạc Chi Dương cảm thấy mệt mỏi quá, liền lấy ra một điếu thuốc, một bên đỡ bờ vai hắn một bên chậm rãi động, thường thường mà hút thuốc.

Yên vị, ở hai người trên người mạn khai.

Bắn, nhưng mà không sướng, lúc này Bắc Túc Cảnh có một ý tưởng.

Nhưng Mạc Chi Dương sướng, hơn nữa không có thể lực, dọn dẹp sạch sẽ xong, đứng lên, "Anh yên tâm, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."

Ném xuống những lời này, Mạc Chi Dương biến mất khỏi phòng.

"Ưm Ưm Ưm Ưm!" Em quay lại, em trở về a!

Mạc Chi Dương, em trở về, anh cũng thích em a!

Nhưng Mạc Chi Dương đã rời đi, trong phòng trống trải, chỉ để lại Bắc Túc Cảnh một mình, như khuê nam bị tàn phá đại hoa cúc.

Mạc Chi Dương bị ăn sạch sẽ, liền khoái hoạt vui sướng đi ăn lẩu, dù sao đã gửi tin tức cho người đại diện Bắc Túc Cảnh, hắn sẽ đi tiếp người.

"Tao rốt cuộc làm chuyện mà bá tổng nên làm." Mạc Chi Dương mãnh rót một ngụm bia.

Hệ thống hừ lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng bổn hệ thống không biết, cậu ghi hận lần trước bị hắn quan hắc, điểm huyệt làm làm, bây giờ báo thù."

"Ai nha nha, tao không phải loại người này." Mạc Chi Dương cười đến mi mắt cong cong, chuyên tâm đối phó con vịt bị nấu chao trong nồi.

Người đại diện nhận được tin tức, bán tín bán nghi, nhưng gọi cho Cảnh ca điện thoại không bắt máy, có điểm sốt ruột, trực tiếp tìm đến đây, "Cảnh ca, anh thật sự ở chỗ này."

Hứa Phản chạy tới, ném mảnh vải trong miệng hắn, "Cảnh ca, ai dám trói anh đến nơi đây, chúng ta đi báo án!" Cư nhiên còn có người lá gan lớn như vậy!

"Mạc Chi Dương đâu, Mạc Chi Dương đâu?!" Bắc Túc Cảnh hiện tại có hơi sợ hãi, hắn hắn phải đi tìm, nhưng không biết cậu muốn đi đâu.

Mẹ nó, sớm biết rằng cậu thích hắn, thì đã bế cậu lên, sủng lên trời rồi.

Sao có thể để cậu thương tâm hiểu lầm.

"Là Mạc Chi Dương trói anh đến nơi đây?" Tháo dây thừng Hứa Phản bị dọa nhảy dựng, nhớ rõ Mạc tổng dáng vẻ gì, thân thể kia, còn chưa đủ nhận của Cảnh ca một quyền, còn có thể bắt cóc hắn?

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, tôi muốn cậu không tiếc hết thảy đại giới, vận dụng quan hệ tìm được Mạc Chi Dương, hiểu rõ không?" Bắc Túc Cảnh ném mấy sợi dây thừng kia đi, đứng lên sửa sang lại quần áo.

"Anh muốn đích thân giết hắn sao?" Muốn Hứa Phản cũng lý giải, rốt cuộc hắn làm Cảnh ca mất mặt như vậy.

Nghe được lời này, Bắc Túc Cảnh nhịn không được nhấc chân đem người đá văng, "Ngu ngốc, không cho phép thương tổn em ấy, nếu là tìm được, liền lập tức tới tìm tôi." Đến nghiến răng nghiến lợi.

Cao dương, em lại có lá gan lớn như vậy, ăn xong rồi chạy? Sao có thể cho em chạy trốn.

Nhất định phải đem người bắt trở về! Không chỉ có người, tính cả tâm cũng muốn cùng nhau trở về.

Mạc Chi Dương nghỉ ngơi mấy ngày, dù sao công ty có Tống bí thư sẽ không xảy ra vấn đề lớn, vẫn luôn đi về phía bắc, tìm được một thành thị tuyết còn rơi, giải sầu.

Chủ yếu vẫn là ở đây có nhiều tiện lẩu xiên thịt nổi danh.

Hôm nay tuyết rơi rất lớn, mấy ngày gần nhất đều có tuyết rơi, Mạc Chi Dương từ một nhà hàng đi ra ngoài, cầm dù chậm rãi đi tới, tuyết quá lớn, cũng chưa đến đầu gối.

Quanh mình một mảnh trắng xoá, giữa không trung đều bị cơn gió tuyết thổi cho mơ hồ.

"Này tuyết thật lớn, cực kỳ giống ngày tao chết đó." Mạc Chi Dương cầm dù, phá vỡ một mảnh tuyết trắng kia, trong miệng còn cùng hệ thống nói giỡn.

"Đúng vậy." hệ thống nhớ rõ, ngày ký chủ chết kia là tất niên, tuyết cũng lớn rất.

Hệ thống sở dĩ sẽ tới bệnh viện, nhưng vì ký chủ cầu sinh quá mãnh liệt, trực tiếp triệu hoán hệ thống về quá khứ.

Sự việc như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Gian nan đi trên nền tuyết, buổi tối Mạc Chi Dương còn cùng hệ thống ăn gà rán kể chuyện linh tinh.

"Mạc Chi Dương!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro