15. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thế, Mạc Chi Dương theo bản năng nghĩ ngay đến Hải Đồng: Má ơi, gia hỏa này, sẽ không giết chết nữ chủ chứ?

"Làm sao vậy?" Tâm cẩn thận hỏi, Mạc Chi Dương thật sợ gia hỏa này, đầu óc vừa kéo, giết chết nữ chủ.

"Không có gì." Bắc Túc Cảnh tắt đi, phản ôm lấy cậu, "Bồi anh ăn bữa sáng."

Tuy còn nghi ngờ, nhưng Mạc Chi Dương không có hỏi nhiều, "Vâng."

Quả nhiên, phim vừa ra, nháy mắt weibo đã nổ tung, đại gia không chỉ có thể liếm nhan, còn có thể có cùng nước hoa với thần tượng, chỉ là nước hoa này là bản giới hạn, phẩm chất lại cao.

Tuy rằng đã tung phim quảng cáo, nhưng yêu cầu tháng 7 mới có thể bắt đầu mở bán.

Lợi dụng danh khí Bắc Túc Cảnh, phiên bản nước hoa nháy mắt đã có mức độ nổi tiếng, còn chưa bắt đầu bán, trong ngoài nước đã nổi lên một trận nảy lửa.

Chủ yếu vẫn là Bắc Túc Cảnh, các cô cậu không có cách cự tuyệt một nam nhân như vậy.

Tuấn mỹ ưu nhã như thế, giống như quý tộc, hắn ngồi ở trên sô pha nhìn báo chí, những người khác đi ngang qua hắn, đều nhịn không được liếc xem một cái, ngửi một ngụm không khí.

Sau đó, một thân giày da xuất hiện khiến cho nam nhân ngẩng đầu lên, nhìn màn ảnh cười, toàn bộ phim tuyên truyền mới tháng 5, nhưng tô, quá tô.

"Thật sự rất tuyệt." khi Mạc Chi Dương nhìn thấy phim ra mắt, thật sự chân đều mềm.

Yên lặng lưu hình ảnh về, sau đó quay đầu, nhìn thấy nhân vật chính trong đoạn phim tuyên truyền ngủ ở bên người, đầu tóc hỗn độn, thiếu cái loại quý tộc ưu nhã, nhiều hơn vài phần tính trẻ con.

"Chậc." Nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, Mạc Chi Dương cúi người hôn một cái lên gương mặt hắn, cười khẽ, "Lão sắc phê."

Ngày hôm sau, Mạc Chi Dương đi làm, làm tốt bữa sáng cho hắn, mới đi làm.

"Mạc tổng." Tống Thư lại lần nữa nhìn đến cậu, vui mừng bộc lộ ra ngoài.

Lúc trước nghe cậu nói muốn nghỉ phép, kỳ thật Tống Thư có điểm không cao hứng, nhưng nhìn sắc mặt của cậu thật sự là không tốt, sợ thân thể có vấn đề, mới đồng ý.

Nhưng mà, nghỉ phép trở về nhìn người không có việc gì, hơn nữa mặt mày hồng hào, cũng yên tâm.

"Mạc tổng, nước hoa chúng ta tuyên truyền rất thành công." Tống Thư gấp không chờ nổi đem số liệu đưa đến trước mặt cậu.

"Rất tốt." Mạc Chi Dương ngồi ở ghế trên, duỗi tay tiếp nhận bảng biểu, vừa lòng gật đầu, "Thực không tồi, đúng rồi, anh truyền lời với Hải tỷ hộ tôi, giữa trưa tôi muốn cùng nàng ăn một bữa cơm, có công tác muốn bàn."

Chỉ là công tác sao? Tống Thư trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi ra, "Được."

Chờ đi ra ngoài, cùng Hải Đồng hẹn thời gian, cảm thấy nữ nhân kia thật phiền toái.

"Sao cậu muốn gặp nữ chủ?" Hệ thống có chút hiếu kỳ.

"Việc tao với nam chủ ở bên nhau, sao có thể không cho người khác biết được, hết thảy biết chuyện mới thú vị." Mạc Chi Dương nghĩ đến một chuyện thú vị.

Trong lòng vui mừng, mở máy tính ra đang muốn công tác, kết quả trợ lý ôm một cái thùng giấy tiến vào, "Mạc tổng, ngài có chuyển phát nhanh, hình như là hoa tươi."

"Ồ, đặt đó đi." Như thế nào lại có chuyển phát nhanh, Mạc Chi Dương chờ đám người ra ngoài, buông việc đứng lên, ôm chuyển phát nhanh đến trên bàn.

"Kỳ Minh Tri?" Lại là cái tên biến thái, Mạc Chi Dương hô hấp cứng lại, vốn dĩ muốn vứt bỏ hộp chuyển phát nhanh, run nhè nhẹ, nhưng mà cậu lại rất tò mò xem bên trong có gì, "Thôi ném đi, không mở ra cũng được."

Hệ thống không vui, "Nếu không, cậu mở đi thử mở ra đi, tôi muốn biết."

"Azz, hệ thống chính là phiền toái như vậy." bá tổng Mạc Chi Dương hừ một tiếng, bắt đầu hủy đi chuyển phát nhanh.

Mở ra một khắc, hệ thống: "Cái đờ mờ!"

Chính là một bó hoa hồng to, hoa hồng màu đỏ vây quanh mười phần đẹp, nhưng ai có thể nói cho cậu, vì sao trên mặt hoa hồng, điểm xuyết thêm một đôi mắt con người.

Là đôi mắt thật sự, bị chế thành tiêu bản, đặt ở trung tâm bó hoa hồng.

"Ký chủ, nhìn thấy rồi ký chủ muốn ăn cái gì." Hệ thống đột nhiên hỏi.

"A? Không muốn ăn gì." Nhanh chóng ném nó vào một cái rương, Mạc Chi Dương đem bó hoa hồng ném đi, đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, với lấy, từ trong ngăn kéo lấy ra một bao cánh gà ngâm ớt.

Bắc Túc Cảnh đang quay chụp phim tuyên truyền, từ khi quảng cáo nước hoa được phát hành, rất nhiều nhãn hàng muốn hợp tác phim tuyên truyền, bán một cái nhân tình, đương nhiên phải làm.

Chuông điện thoại vang lên, Bắc Túc Cảnh lấy điện thoại ra, là lão bà, duỗi ý bảo tạm dừng, đi đến góc nghe điện thoại, "Alo, Dương Dương."

"Hức"

Mạc Chi Dương run run, "Bắc Túc Cảnh, làm sao bây giờ? Em lại nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh của Kỳ Minh Tri, là, là một bó hoa hồng còn có một đôi mắt."

Xong, liền cắn một ngụm cánh gà.

"Cái gì?" Lại có chuyển phát nhanh, lúc trước Bắc Túc Cảnh cho hắn một đòn cảnh cáo, sợ hắn ở trước mặt bản thân, đi quấy rối Dương Dương.

Cho nên, tùy tiện giao phó cho cấp dưới, trong xe hắn đặt bom, bất quá thoạt nhìn, hắn không bị nổ chết, thật là đáng tiếc.

Quả nhiên, biến thái phải yêu cầu biến thái tới chế phục.

"Đừng lo lắng, em mau ném hộp chuyển phát nhanh, không có việc gì." Bắc Túc Cảnh đối mặt vách tường, khinh thanh tế ngữ an ủi.

"Xịt" có điểm cay, Mạc Chi Dương hít hà một hơi, lại sợ hắn nghe ra, "Xịt, em không dám nhìn thứ kia nữa, quá máu me."

Nghe âm thanh run run, Bắc Túc Cảnh cảm thấy, nhất định sẽ dọa tiểu cao dương sợ hãi, "Không sao, anh đã gọi người vứt nó đi, chúng ta không xem."

"Vậy, vậy đi" Mạc Chi Dương thỏa hiệp thở dài, đột nhiên lại a một tiếng.

Nghe thấy cậu đột nhiên a ra tiếng, Bắc Túc Cảnh có chút khẩn trương, "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chính là hơi sợ hãi, anh có việc vội thì làm đi." Xong, Mạc Chi Dương vội vàng cắt đứt điện thoại, từ trong miệng cắn được miếng phao ớt nhổ ra, "Au au au, cay quá!"

"Vì cậu xứng đáng." Gọi điện thoại còn ăn cánh gà ngâm ớt, hệ thống nhìn không được.

Nghe cậu hét một tiếng, lại vội vàng cắt điện thoại, khiến Bắc Túc Cảnh mười phần lo lắng, chỉ nghĩ nhanh chóng chụp xong trở về gặp cậu, không biết bị dọa thành cái dạng gì.

Gọi người ném thứ kia đi, Mạc Chi Dương bắt đầu công tác, một bên xử lý sự tình nhìn thời gian không sai biệt lắm, đi xuống lầu tiếp nữ chủ cùng nhau ăn cơm.

Chuyện tốt như vậy, nhất định muốn cho nữ chủ biết.

Hai người đặt một phòng ăn kiểu Trung Quốc vô cùng tình thú, phòng riêng đính một cái ghế lô.

Hải Đồng không biết cậu muốn cái gì, nhưng nhìn cậu trịnh trọng như vậy, tám chín mười phần là thổ lộ, bắt đầu buồn rầu: Nam một còn chưa được bên nhau, nếu như cậu thổ lộ, có phải nên cự tuyệt không?

Hại, hắn chỉ là nam ba, thế nào cũng so ra kém nam một.

"Hải cô nương, em muốn ăn cái gì?" Mạc Chi Dương đem thực đơn đưa qua, "Gọi món ăn đi."

Hải Đồng tiếp nhận thực đơn, tùy tiện chọn mấy thứ quý nhất, liền khép thực đơn lại đưa cho bồi bàn, "Mấy thứ này là được, Mạc tổng có chuyện gì mà hôm nay muốn mời em ăn cơm."

Nghe được nàng chọn đồ ăn, tâm Mạc Chi Dương đang nhỏ máu: Đều rất quý, huhuhu không được, buổi tối muốn tìm một vạn tệ lấy lại vốn, từ hắn trích mười lăm vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng.

"Tôi chưa bao giờ gặp qua bá tổng chi tiêu keo kiệt như thế." Hệ thống tấm tắc cảm thán, một vạn tệ, mỗi tháng cũng mới có mười lăm vạn tiền tiêu vặt, lại còn bị trừ tiền lương.

Không có lý hệ thống phun tào, Mạc Chi Dương bưng ly trà nhấp một ngụm, "Ừ, bởi vì có việc muốn nói cho em."

"Chuyện gì?" Hải Đồng có chút tò mò, muốn thổ lộ đi.

Mạc Chi Dương mặt mũi đỏ hồng, giống như có gì đặc biệt cao hứng, đang muốn mở miệng, lại cảm thấy ngượng ngùng, gục đầu xuống, "Ờm, không biết nên nói như thế nào."

"Cái gì như thế nào?" Hải Đồng ra vẻ nghi hoặc, khẳng định là muốn thổ lộ, vẫn là muốn tìm từ, có thể không tổn thương cậu, lại nói cậu không cần từ bỏ, tiếp tục truy cô.

Cự tuyệt người rất khó.

"Anh, anh có chút không biết mở miệng như thế nào." Mạc Chi Dương rũ đầu, thưởng thức chiếc đũa.

Hải Đồng cổ vũ cậu, "Chúng ta chi gian, còn có cái gì không thể, anh mau đi." Mình cũng chuẩn bị tốt từ cự tuyệt.

"Anh với Bắc tiên sinh ở bên nhau." Mạc Chi Dương có đủ dũng khí.

"Anh là người tốt, nhưng em..." cự tuyệt một nửa, Hải Đồng mới nghe thấy cậu đang nói cái gì "Anh anh nói cái gì?"

Quá mức khiếp sợ, không thể phục hồi tinh thần lại.

"Anh cùng Bắc tiên sinh ở bên nhau, anh ấy thích anh anh cũng thích anh ấy." Mạc Chi Dương thẹn thùng cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, "Em biết không? Thật ra Bắc tiên sinh vẫn luôn thích anh, anh lại cho rằng anh ấy thích em, chúng ta hai người náo loạn thật lớn xém chút cạch mặt, nhưng là cuối cùng anh ấy thổ lộ với anh."

Mỗi một câu cậu nói, mặt Hải Đồng càng ngày càng đen, mặt vô biểu tình truy vấn một câu, "Anh, anh với Bắc Túc Cảnh ở bên nhau?"

"Đúng vậy." Mạc Chi Dương giống như không phát hiện cảm xúc của nàng, vui vẻ gật đầu.

Nghe được xác định, Hải Đồng rốt cuộc nén không được lửa giận, "Ta mẹ nó!"

Cô cho rằng cậu là nam ba theo đuổi cô, mà cậu đm hóa ra là tình địch, rất nhiều chuyện Hải Đồng đột nhiên nghĩ thông suốt, trách không được ở khách sạn chỉ nhìn cậu hút thuốc liền đáp ứng đại ngôn.

Trách không được không khí hai người mờ ám như vậy, hiện tại nghĩ đến, nhưng thật ra rất rõ ràng, mẹ nó, nam ba cái gì, căn bản chính là tai họa.

Nên vừa thấy cậu, thì kế hoạch liền bị phá hư.

"Hải Đồng, em làm sao vậy?" Thấy nàng sắc mặt khó coi, Mạc Chi Dương ra vẻ nghi hoặc, "Anh cảm thấy anh và em là bạn bè tốt nhất, chuyện như vậy, hẳn là cùng em chia sẻ, nhưng mà thoạt nhìn em giống như không vui mừng, là anh sai sao?"

Đương nhiên là mày sai, mày đem đoạt nam nhân tao đi rồi, không phải mày sai còn có thể là ai sai.

"Em còn có việc đi trước." Hải Đồng không có trả lời, thậm chí cơm cũng không muốn ăn, đứng lên trực tiếp rời đi.

Mẹ nó, bộ dáng bạch hoa nhu nhược đáng thương này, cho ai xem? Thảo, chính là bởi vì này bộ dáng, mới thông đồng được với Bắc Túc Cảnh.

Người đi rồi, Mạc Chi Dương căn bản lười giả bộ, vốn dĩ không nghĩ cho nàng ăn bữa cơm này, cố ý khiến cô khinh thường cậu.

"Ai" Mạc Chi Dương nhìn một bàn đồ ăn tràn đầy, cười đến mỹ tư tư, "Đều là của tao."

Trong lòng nhớ thương cao dương, Bắc Túc Cảnh quay chụp xong, chạy nhanh lái xe đi tìm cậu.

Xe đến ngầm bãi đỗ xe, Bắc Túc Cảnh gọi điện thoại kêu cậu xuống dưới.

Xuống lầu thang máy, Mạc Chi Dương cau mày nghe hệ thống nói, "Cậu xác định sao?"

"Xác định nhất định đồng nghĩa với khẳng định, đối với thiết bị điện tử này, cậu không cần hoài nghi năng lực tôi." Hệ thống lời thề son sắt.

Mạc Chi Dương đột nhiên câu môi cười, "Vậy làm những người đó có thể biết được, một vạn tệ là ai!"

Bá tổng bạch liên, quyết không nhận thua.

Ra thang máy đến ngầm bãi đỗ xe, Mạc Chi Dương theo vị trí hắn cung cấp, nhìn thấy một chiếc xe đen bật đèn pha, chạy tới, làm bộ một không vững, vấp vào chân, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

"Dương Dương!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro