4.Để tôi dạy cho bạn, làm thế nào để bảo trì thiết lập bạch liên hoa ở mạt thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Viễn Tùng nhạy bén phát hiện tâm ý của Tống Ngạn, từ khi Đường Minh Nhiên vào nhóm, tâm trạng liền trở thất thường, ánh mắt nhìn hắn và cậu không hề giống nhau.

"Ngươi vừa mới nói, Mạc Chi Dương là ai?" So sánh như vậy, Tống Ngạn càng chắc chắn Mạc Chi Dương là người như thế nào.

Nói đến đây, Lục Viễn Tùng hừ lạnh một tiếng, lôi kéo hắn đến góc tường, ngồi xuống, "Khi trước em và hắn học cùng khóa, hắn là một kẻ ghê tởm, trước mặt người khác giả bộ đáng thương, vì hắn mà nguyện tiêu tiền, kết quả đến ngày tốt nghiệp, liền đá bọn họ, còn đặc biệt ham hư vinh, anh biết không."

Lục Viễn Tùng cả buổi hầu như chỉ chăm chăm vào khuyết điểm của Mạc Chi Dương: Chân trong chân ngoài, chỉ tham tiền, còn thích bám đùi nam nhân, coi nam nhân như một món đồ chơi của cậu, đối với người khác thì chanh chua, còn đặc biệt keo kiệt, ngoại trừ hiếu thảo, thì không có ưu điểm nào cả, ngay cả diện mạo tiểu bạch hoa, cũng biến thành vũ khí sắc bén câu dẫn người khác.

"Nguyên lai là cái dạng người này." Tống Ngạn nội tâm vừa lo lắng lại mừng thầm, lo lắng chính là Đường Minh Nhiên sẽ bị người này mê hoặc, vui mừng chính là hắn là loại người này, nếu mình vạch trần hắn, thì chắc hắn Minh Nhiên sẽ có hảo cảm với mình.

Quả thực là một công đôi việc.

"Tống ca, em biết anh thích Đường Minh Nhiên, không sao, em có thể giúp anh, dù sao anh cũng là người đã cứu em!" Lúc trước, chính Tống ca là người cứu cậu ra khỏi nguy hiểm, Lục Viễn Tùng đối hắn vừa sùng bái vừa cảm kích, nên cậu rất sẵn lòng phò tá hắn.

Tống Ngạn còn do dự, "Lời em nói là thật sao?"

"Đúng vậy, toàn ban đều biết, thậm chí là cả năm châu, cũng đều biết hắn là đồ bắt cá nhiều tay." Thấy Tống Ngạn còn do dự, Lục Viễn Tùng đứng lên vỗ ngực cam đoan, "Nếu lời nói của ta, có một câu oan uổng Mạc Chi Dương, thì ta sẽ bị tang thi cắn chết."

"Được rồi." Nghe được hắn nói như vậy, Tống Ngạn mới gật đầu.

Vậy thì nhân lúc cứu giúp Đường Minh Nhiên, khiến cho cậu thấy rõ Mạc Chi Dương gương mặt thật cũng tốt.

Hôm sau sáng sớm, Mạc Chi Dương bị đỉnh tỉnh, không sai, chính là như vậy.

"Anh, làm gì đó, mau đứng lên, tránh ra cho em." Mạc Chi Dương muốn từ trong lòng ngực hắn giãy giụa đứng dậy, rồi lại bị gắt gao ôm lấy, "Lên?."

Đường Minh Nhiên đã tỉnh dậy từ sớm, vẫn giả bộ không hiểu chuyện gì, tay đặt phía sau lưng bắt đầu sờ loạn, nắm một chỗ mềm thịt nào đó, khiến cho người đang trong vòng tay không thể giãy giụa, "Ưm." Tiến đến bên tai, "Tiểu ma~"

Quả nhiên, bắt gặp được một khuôn mặt đỏ thẫm.

"Anh lên." Mạc Chi Dương bị nụ cười của hắn làm cho tinh thần bị đong đưa, lão sắc phê này mới có 23 tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, lớn lên rất tuấn tú, nhưng cười rộ lên rất có cảm giác thiếu niên.

Dáng vẻ na ná Đường Già, tương đối ngạnh lãng, đặc biệt là cằm rất hoàn mỹ, ngũ quan giống mẫu thân, nhu hòa xinh đẹp, thế cho nên thời điểm hắn không cười, đôi mắt nheo lại thoạt nhìn rất lãnh khốc, có cảm giác áp bách, nhưng khi cười rộ lên, lại đặc biệt tựa như ánh mặt trời.

Đây là hào quang của nhân vật chính sao? Mạc Chi Dương thở dài, đời này muốn khuynh quốc khuynh thành, chắc chắn không có khả năng.

"Em thân mật với anh, anh sẽ đứng dậy." Ôm cậu không chịu buông tay, Đường Minh Nhiên chắc chắn cậu sẽ không cự tuyệt, đem mặt thò lại gần, tuy chỉ là bé sói nhỏ nhưng hôn lại rất mạnh.

Nếu em muốn làm trưởng bối của anh như vậy, thật sự năm ấy trở thành sự thật chắc chắn sẽ không tồi.

Mạc Chi Dương đỏ mặt, hôn gương mặt hắn một lúc, mới đem người đẩy ra, "Có thể rời giường chưa."

Có chút không nghĩ ra, rõ ràng hai người chỉ kém nhau hai tuổi, cậu lại toát ra vẻ bao dung, Đường Minh Nhiên đi theo đứng lên, đôi mắt dừng ở cái mông cậu, trong lòng suy tư: Xác thật rất bao dung, lớn như vậy cũng có thể dung vào.

"Đứng dậy chúng ta thu thập một chút, rồi chuẩn bị xuất phát." Mạc Chi Dương bắt đầu thu thập, giúp hắn dọn dẹp quần áo dưới sàn, chuẩn bị đồ đạc tươm tất, đi theo hắn, chiếu cố hắn, như là một tiểu ca ca.

Đường Minh Nhiên là một người có lý tưởng chinh phục thế giới, hơn nữa làm vai chính, hắn tất nhiên sẽ thành công, Mạc Chi Dương liền mang theo tình yêu cũng sự dung túng, đem Đường Minh Nhiên nhốt trong chính nhà lao mình đã thêu dệt ra.

Chinh phục thế giới giao cho nam chủ, còn mình làm một tiểu bạch liên hoa lương thiện thuần khiết, nhân tiện chinh phục vai chính.

"Minh Nhiên, cậu dậy chưa? Ra ăn cơm."

Tống Ngạn đã ở bên ngoài gõ cửa, Mạc Chi Dương chạy nhanh giúp hắn mặc quần áo, "Chúng ta đi ra ngoài đi."

Hai người sau khi ra ngoài, tìm được một vòi nước cũ kỹ, coi như có thể rửa mặt, cùng nhau ăn cơm nước xong, tính toán lên đường.

Mạc Chi Dương đi trước thu thập trong xe, Tống Ngạn nhân cơ hội này, đem Đường Minh Nhiên ngăn lại, "Minh Nhiên, tớ có việc muốn nói với cậu."

"Chuyện gì?" Đối hắn, Đường Minh Nhiên không có nụ cười, đôi tay ôm ngực, một bộ lạnh nhạt, xem hắn muốn nói gì.

Chuẩn bị tốt tâm lý, Tống Ngạn mới mở miệng, "Tớ biết ở sau lưng người khác khua môi múa mép, nói xấu người khác là không tốt, nhưng tớ phải nói cho cậu, cái tên Mạc Chi Dương kia, không phải loại người gì tốt!"

"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?" Đã đoán được đại khái, đôi mắt hơi nhíu lại.

"Lục Viễn Tùng lúc trước cùng Mạc Chi Dương là bạn học, hắn nói Mạc Chi Dương là đồ bắt cá nhiều tay, thích đùa bỡn tình cảm người khác, còn đặc biệt ái mộ hư vinh, thích tiền, vì tiền mà ám muội với mấy bạn học khác, cậu biết đó, chúng ta trước kia là bạn học, tớ không hy vọng cậu bị lừa." Lời này, nói đường hoàng, Tống Ngạn đến cuối cùng hơi hơi thở dài.

Những lời này, làm Đường Minh Nhiên hơi hơi nhướng mày, "Nguyên lai là cái dạng người này a?"

Hải vương? Tính cách Mạc Chi Dương là loại đơn thuần mềm mỏng, chỉ sợ là đám kia người quấy rầy cậu, ái mộ hư vinh thích tiền, mẹ nằm viện, đương nhiên cần đến tiền.

"Đúng vậy, Mẫn Nhiên, tớ hy vọng cậu có thể thấy rõ ràng bộ mặt thật của người bên cạnh, không bị hắn lừa gạt!" Nói tới đây, còn thở dài, Tống Ngạn biểu hiện ra thần sắc bất đắc dĩ.

Đường Minh Nhiên lộ ra biểu cảm bất cần đời tươi cười, đôi tay cắm túi quần, "Phải không? Kia xảo, tớ thích nhất người như vậy, còn có, tớ không thích cậu nói em ấy nói như vậy."

Hắn khổ sở, chỉ có Đường Minh Nhiên biết.

Nghe được Tống Ngạn nói như vậy, Đường Minh Nhiên vốn sinh khí lại có ẩn ẩn vui mừng, ở mọi người cảm nhận chung, Mạc Chi Dương là cái dạng người xấu, vậy chắc chắn sẽ không ai để ý tiểu thái dương, có thể độc chiếm cậu, có được cậu cả đời.

Trong lòng hắc ám ước số nhảy lên, cậu tốt đẹp bao nhiêu, tỏa sáng bao nhiêu, chỉ có bản thân mới thể nhìn thấy.

Ngồi trong xe jeep, Mạc Chi Dương thăm dò ngoài cửa sổ, nhìn thấy hai bọn họ đang nói chuyện, không cần đoán cũng biết họ nói cái gì.

Nhưng chuyện này hết thảy, Mạc Chi Dương đều đã đoán trước, thế cho nên cuối cùng, người mất hết mặt mũi là Tống Ngạn.

Ánh mắt hai người vô tình va vào nhau, Mạc Chi Dương sợ tới mức đỏ mặt, lùi về trong xe, nhìn bộ chỉnh sửa móng tay, cười khẽ, "Tống Ngạn a Tống Ngạn, nhìn xem chúng ta ai cờ cao hơn một nước."

Muốn cùng ta tranh đoạt nam nhân? Sợ là thọ tinh công thắt cổ, chán sống.

Hệ thống thở dài, "Ký chủ đúng là đỉnh của chóp, những lời này ta nói đi nói lại chán lắm rồi."

"Minh Nhiên!" Nhìn cậu vui sướng từ trong xe nhìn ra, Tống Ngạn trong lòng tràn đầy chua xót.

"Dương Dương ~" Đường Minh Nhiên chạy chậm đi lại, lên xe, Mạc Chi Dương mặt vẫn hồng hồng, thấy hắn ngồi trên hệ đai an toàn, xoay người thò người ra xem Tống Ngạn, nhìn hắn cười khiêu khích.

Nụ cười này, làm Tống Ngạn trong khoảnh khắc minh bạch: Này hết thảy, đều là cậu diễn diễn kịch, Tiểu Tùng nói chính là sự thật, hắn thật sự lừa Minh Nhiên, vậy phải làm sao bây giờ!

Không thể trơ mắt, nhìn hắn bị lừa a.

Đạt được mục đích, Mạc Chi Dương thu hồi ánh mắt, mới vừa khiêu khích một giây sau lại trở nên thẹn thùng, "Em vừa mới, xem anh cùng Tống Ngạn nói chuyện."

"Em nhớ tên của hắn, nhưng thật ra nhớ rõ rất nhanh." Đường Minh Nhiên toan một câu, nếu có thể, thật sự muốn biến cậu thành một công chưa tóc dài, đặt cậu ở gác xó, chỉ vì mình sáng lên.

Tiểu sói con cái gì cũng có thể ghen, là một đại dấm tinh.

Mạc Chi Dương oán trách một câu, "Hắn là bạn học của anh, anh sao có thể nói như vậy?" Nhưng ngữ khí chứa đầy dung túng cùng bất đắc dĩ.

Nghe được lời này, Đường Minh Nhiên chỉ nghĩ mắng cậu ngốc, nhân gia đều ở sau lưng nói xấu cậu, cậu còn ở đó nói đỡ cho người ta, thật là tức chết người.

Nhịn không được thò lại gần, trộm hôn một cái, Đường Minh Nhiên bất đắc dĩ, "Em sao lại đơn thuần như vậy, xa anh thì biết sống như thế nào?"

Ngữ khí có đắc ý, bắt đầu thử điểm mấu chốt.

Chọc đến Mạc Chi Dương nhẹ lay động đầu, lại cũng chỉ thế mà thôi.

Cách Hạnh Tồn Địa, còn bốn ngày đi đường nữa, trên đường cao tốc, chỉ có một ít tang thi lẻ tẻ, không tạo nên uy hiếp, nhưng càng đến gần càng xuất hiện nhiều tang thi.

Từ cao tốc đến quốc lộ, đi đến một thị trấn, dừng xe ở một siêu thị nho nhỏ, vơ vét xong vật tư, liền đến các ngôi nhà phụ cận xin nghỉ ngơi.

Người dân ở đây dường như đã quen với việc này, cửa nhà rộng mở, mấy dị năng giả liền dẫn đầu đi vào xem xét, Tống Ngạn và Lục Viễn Tùng hai người, xem xét một căn phòng một lúc rồi ra ngoài, hai người liếc nhau, theo chân bọn họ chào hỏi, "Bên trong không có tang thi, chúng ta vào đi thôi."

"Cậu đưa xe đi tu sửa, tớ đi vào bên trong cho người thu dọn phòng nghỉ." Vừa mới ở trên đường, đâm phải một tang thi nên xe cũng bị hỏng đầu xe kha khá, Mạc Chi Dương ôm quần áo đi vào, Đường Minh Nhiên đưa xe đi sửa.

"Mạc Chi Dương, đây là phòng của Minh Nhiên." Tống Ngạn chỉ vào một phòng trong cùng, khá kha đường chính.

Mạc Chi Dương gật đầu, "Được, cảm ơn." Hơi hơi rũ xuống con ngươi, che lại thần sắc nghiền ngẫm.

Được lắm, muốn chơi bẫy với tôi? Hơi non.

Dường như không có việc gì đi qua, Mạc Chi Dương tay cầm then cửa, Tống Ngạn quay đầu không dám nhìn.

Đang muốn chuyển động then cửa, Mạc Chi Dương đột nhiên hướng ra ngoài hô một tiếng, "A Nhiên, anh mang hộp phụ kiện vào cho em với."

"Được!" Đường Minh Nhiên không biết tình huống, lòng tràn đầy vui mừng ôm hộp vào trong.

Mạc Chi Dương mặt mang vẻ nhu hòa mỉm cười, chuyển động then cửa, đẩy ra cửa phòng trong nháy mắt, bên trong một tang thi đột nhiên nhào ra.

"A ~" Mạc Chi Dương làm bộ làm tịch hô một tiếng.

Đường Minh Nhiên nhanh tay, một tay túm Mạc Chi Dương lại đây, nhấc chân đá tang thi phi thật xa.

Mặt khác các dị năng giả không rõ chân tướng, chạy nhanh đi lên đem tang thi giải quyết.

"Em không sao chứ?" Đường Minh Nhiên đem đồ trên tay ném xuống đất, ôm cậu từ trên xuống dưới kiểm tra, "Có bị thương không?"

Mạc Chi Dương giả bộ kinh hồn chưa định, "Không có."

"Không nghĩ đến trong phòng, cư nhiên còn có giấu tang thi, là chúng ta kiểm tra không chu toàn." Tống Ngạn đi lên trước bồi tội, đem nồi đẩy sạch sẽ.

Lục Viễn Tùng theo sát sau đó, "Ngại quá, là ta không kiểm tra rõ ràng."

Kẻ xướng người hoạ, ngược lại khiến người khác không thể trách tội.

Tuy rằng Đường Minh Nhiên sinh khí, nhưng vẫn mạnh mẽ áp xuống, "Thu thập nghỉ ngơi đi." Vậy đừng trách ta cho các ngươi giáo huấn.

Đại gia cũng đã mỏi mệt, thu thập tốt sau, từng người đi ngủ.

Tới rồi sau nửa đêm, Mạc Chi Dương đột nhiên bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, mở choàng mắt, phát hiện vẫn ở trong lòng ngực hắn, "Bên ngoài làm sao vậy?"

"Cậu là nam nhân, nên làm đại sự!" Hệ thống đỡ trán.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Mạc Chi Dương muốn từ trên người hắn bò dậy, ra bên ngoài nhìn xem.

Kết quả, Đường Minh Nhiên đột nhiên giang hai tay, một phen mang người khảm vào trong lòng ngực, mặt cọ cọ vai cậu oa, "Em muốn đi đâu?"

Nơi nào cũng không được đi, chỉ có thể ngốc nghếch ở lai bên người tôi!

Mạc Chi Dương muốn thử đem người đẩy ra, lại nề hà bé sói con này sức lực quá lớn, hai tay giống như kìm sắt, không động đậy được, "Bên ngoài giống như có âm thanh, em muốn đi xem."

"Không được, xem bên ngoài còn không bằng xem anh." Đường Minh Nhiên vì tiếp tục ngăn cản cậu, một cái xoay người, đem người áp đến trên người, "Nháo liền nháo đi, bọn họ không phải thực thích tang thi sao, kia cho tang thi cùng bọn họ thân thiết một chút cũng tốt."

Đừng cho là hắn không biết, tang thi nọ, là bọn họ cố ý thả, nếu đã thích như vậy, thì cũng nên thân cận một lần.

"Anh, anh muốn làm gì?!" Biết rõ còn cố hỏi, gia hỏa này đã đưa tay luồn vào bên trong quần áo, Mạc Chi Dương muốn đem người đẩy ra, "Anh làm gì?!"

*Mỗi lần toàn "anh muốn làm cái gì"🙄🙄

Bắt lấy đôi tay đang làm loạn kia, Đường Minh Nhiên bắt tay ấn đến đỉnh đầu, "Nếu kêu ra tiếng, bên ngoài người nghe được, sẽ nghĩ như thế nào đây, nói em câu dẫn anh?"

"Anh không biết xấu hổ!" Tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên, nước mắt lã chã rơi.

Thấy cậu hốc mắt phiếm hồng, Đường Minh Nhiên đè lại dục vọng trong lòng, ôn nhu nhẹ nhàng hôn lên lông mi của cậu, "Đừng lên tiếng, chắc chắn sẽ không bị người ta biết."

Loại người này, bên ngoài sột sột soạt soạt, giống như đang đánh nhau, trong phòng, Mạc Chi Dương bị hắn ấn lên trên sô pha.

Từng bước ép sát, từ từ tiếp cận lẫn nhau, cuối cùng đi đến cự ly âm.

-3, -19, -2, 19

Chính phản chi gian, bên ngoài cũng đột nhiên nháo nhào lên, dẫn đầu đến gõ cửa chính là Tống Ngạn, "Minh Nhiên, bên ngoài có tang thi, cậu có thể ra hỗ trợ không?"

"Ư~" có tiếng của những người khác, dọa Mạc Chi Dương sợ tới mức đôi mắt càng hồng, hai chân câu lấy eo hắn, tay trái đáp ở trên sô pha.

Đường Minh Nhiên lúc này đang cố gắng cày cấy, chờ đợi thời cơ vừa đến, liền thu hoạch, nào có nguyện ý bị quấy rầy, căn bản không tính toán để ý đến người khác, ngược lại tiến đến bên tai cậu, "Có người tới, liền khẩn trương như vậy?"

"Tống ca, tang thi càng ngày càng nhiều."

Một giọng nói khác vang lên, là Lục Viễn Tùng.

Nhớ rõ người kia, ở cửa hàng tiện lợi đẩy Dương Dương một chút, Đường Minh Nhiên lộ ra một dáng vẻ tươi cười, lại ôn nhu liếm vành tai cậu, tốt nhất đối với tình nhân của hắn, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Bên ngoài dần dần loạn lên, trong phòng cũng dần dần loạn lên, loạn một phát không thể vãn hồi, túi bụi.

Cuối cùng, Đường Minh Nhiên đột nhiên đem người bế lên, để ở ván cửa mà thượng, ôn nhu cảnh cáo, "Nghe, tang thi và em chỉ cách có một cánh cửa, rời xa anh em liền chết, Dương Dương, cho nên ở cạnh bên người anh, được không?"

"Ưm~" mẹ nó, ngươi nói lời này vào thời điểm như thế này, có biết nặng nhẹ không vậy? Mạc Chi Dương cắn môi dưới, không dám phát ra một chút tiếng nào.

Tay đặt ở sau lưng sờ mó lung tung họa ra từng đạo tơ hồng, Mạc Chi Dương trợn trắng mắt, "Hức ~"

Cuối cùng một đợt mân mê qua đi, đầu cũng vô lực dựa vào đầu vai hắn, một giây cuối cùng trước khi ngất xỉu, Mạc Chi Dương còn tưởng: Vừa rồi hình như thấy được bún ốc, rất muốn ăn.

Đường Minh Nhiên không có tiếp tục làm kẻ ác, đem người tắm rửa sạch sẽ rồi đặt lên sô pha, đắp chăn lên, ôn nhu giải quyết tốt hậu quả, lúc sau mới đi ra ngoài xem bọn hắn thế nào.

Đám phế vật kia sao có thể giải quyết đám tang thi, tất cả mọi người chật vật tránh đi các đòn tấn công, nhìn thấy Đường Minh Nhiên ra ngoài, như là nhìn thấy cứu tinh.

"Mẫn Nhiên, ngươi đã đến rồi!" Tống Ngạn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tới.

Cũng không thèm nhìn tới đàn phế vật này, Đường Minh Nhiên giơ tay liền phun ra một ngọn lửa, ném tới gần tang thi hết thảy đều bị đốt thành than cốc, thành thạo, nhẹ nhàng thu thập hết mấy chục tên tang thi.

"Đường ca thật lợi hại!" Lục Viễn Tùng đứng lên, dị năng chữa trị, vừa mới giúp đồng đội tiếp viện, lúc này cũng có chút mệt, nhìn thấy Đường ca ra tay, vẫn cảm thấy rất đỉnh.

Người như vậy, nên cùng Tống ca ở bên nhau, Mạc Chi Dương hắn là cái thá gì.

Nhìn thoáng qua người này, Đường Minh Nhiên khẽ cau mày, ngay sau đó buông ra: Dương Dương đang ngủ, không cần quấy rầy cậu, nếu muốn giết chết hắn, có rất nhiều thời gian.

-------
Anh công ở vi diện lày hơi ảo tưởng nhở🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro