4. Như thế nào điên phê ở trong thế giới diễn vai bá tổng bạch liên hoa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão công của ngươi." Thực xin lỗi, hệ thống chỉ nhớ hắn là một vạn tệ.

"Cái này à, đến lúc đó ngươi sẽ biết." Mạc Chi Dương không trả lời ngay lập tức, ngược lại cầm lấy hộp thuốc trên bàn vứt đi, trước khi vứt lấy ra hai viên, lại không uống, mà ném vào bồn cầu.

Đến buổi tối khi tăng ca xong, trước khi rời đi, Tống Thư vào văn phòng của Mạc Chi Dương, nhìn thấy hộp thuốc nằm trong sọt rác, còn thiếu mất hai viên, hắn rất vừa lòng.

Hôm nay là sinh nhật hắn, Bắc Túc Cảnh đẩy một cái thông cáo trên weibo, đợi đến 8 giờ rưỡi mới đến phòng khách sạn, check in xong xuôi rồi xong vào phòng tắm.

"Chỉ mặc áo ngủ, như vậy có ổn không?" Bắc Túc Cảnh suy tư, mặc áo ngủ, có thể nhìn thấy cơ ngực đi xuống là cơ bụng, rất gợi cảm.

"Thôi không mặc áo ngủ, nếu mặc cậu ta lại không thể nhìn thấy cơ bụng của mình." Cơ bụng này, bao nhiêu người đều muốn nhìn muốn sờ, Bắc Túc Cảnh đối với dáng người của hắn rất có tin tưởng.

Nhất định phải khiến cậu cảm thấy, hắn không đáng giá một vạn tệ.

Không đúng, vì sao hắn lại tức giận với một vạn tệ.

Đứng bên ngoài phòng, Hải Đồng có chút hiếu kỳ, "Ai lại bàn chuyện ở khách sạn?"

Chẳng lẽ người này, là cố ý tạo cơ hội cho cô? Kia cái tên npc này, nói vậy nhưng thật ra không tồi.

"Không biết." Mạc Chi Dương ấn chuông cửa, mang theo ý cười, không biết lão sắc phê mặc hay không mặc quần áo, nếu không có mặc, vậy là tốt, vu hô ~

Cửa bị mở ra.

Mạc Chi Dương có chút tiếc nuối: sao lão sắc phê, lại ăn mặc quần áo chỉnh tề, nhưng tóc bị ướt, có thể nhìn ra hắn đã tắm rồi.

"Mạc tổng." Bắc Túc Cảnh đang muốn túm người vào áp trên tường, lại phát hiện đứng phía sau cậu có một cô gái, biểu tình nháy mắt thay đổi, "Đây là?"

"Đây là nhân viên mới của công ty chúng tôi, cùng chúng ta bàn chuyện hiệp ước đại ngôn cho nước hoa Trong Sương Mù." Mạc Chi Dương giả dạng như cái gì cũng không hiểu, biểu tình một lòng vì sự nghiệp.

Bắc Túc Cảnh bị cậu chọc cho cười, tiếng nói trầm thấp, "Cậu cảm thấy, tôi nói bồi thường, là nói việc bàn chuyện đại ngôn?"

"Không phải sao?" Mạc Chi Dương nghi hoặc, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt lộc nhi dường như đang nhìn hắn.

Hải Đồng đứng một bên, lộ ra biểu tình nghi hoặc, "Làm sao vậy?" Nói chuyện chỉ muốn cho Bắc Túc Cảnh chú ý tới cô, trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông này, cô đã hưng phấn hơn nửa rồi.

Nghĩ đến về sau hai người trên giường sẽ chơi đủ trò, cô lại nóng lòng muốn thử, giọng nói dễ nghe như vậy, ở bên tai thầm thì, chắc chắn càng mang cảm.

"Không có việc gì, vào đi." Bắc Túc Cảnh tránh ra, mời hai người vào, đóng cửa lại, mang mắt kính vào tiếp đón hai người ngồi xuống, "Mạc tổng, tôi cảm thấy lúc này nói chuyện đại ngôn, là công ty các người muốn dựa vào tôi để trèo cao, đúng không?"

Cách sô pha, hai người giằng co, nhưng lúc này, Hải Đồng lại như có mắt không tròng ngồi vào ghế của Bắc Túc Cảnh, này giống như, hai người bắt nạt một người.

"A?" Có lẽ là không ý thức được tình huống này, Mạc Chi Dương đôi mắt lộc nhi dường như có chút buồn rầu, "Kỳ thật, tôi cũng không hiểu về tiến trình làm việc với đại ngôn lắm, anh có muốn xem qua hợp đồng không, tôi đưa anh xem qua?"

"Ha hả ~" tiếng nói từ tính cực phú, trêu chọc nhân tâm con người, Bắc Túc Cảnh dựa lưng vào sô pha, lông mày nhếch lên chân bắt chéo, "Mạc tổng, giá của tôi rất cao."

Mới không phải một vạn tệ!!!

"Giá trên trời?" Mạc Chi Dương mặt ngoài giả bộ ngây ngốc, cái gì cũng không biết, ta phi, ngươi chỉ có một vạn, nhiều cũng không có!

"Ý của Bắc tiên sinh muốn tính theo giá trị con người, không phải là người công ty có thể mời, nhưng nếu ngài nguyện ý nói chuyện, đó chính là có thể thương lượng." Hải Đồng ý đồ đoạt lại lực chú ý của hắn. Nhưng lại thất bại.

Đôi mắt Bắc Túc Cảnh, như cũ gắt gao dính ở trên người tiểu cao dương đầu kia, "Các ngươi biết như vậy là tốt."

"Thật ra tôi có một kiến nghị như thế này." Hải Đồng tiếp tục nói tiếp.

Nghe được lời này, Bắc Túc Cảnh ánh mắt cuối cùng cũng thoáng chuyển qua trên người cô gái ồn ào này, "Gì?"

"Kia Bắc tiên sinh cũng đưa ra một cái giá trên trời, chúng ta có thể huề nhau." Nói, Hải Đồng hơi chút ưỡn ngực, cười đến kiều mỹ.

Cái kiến nghị này hình như không tồi.

Đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, lộ ra vẻ tươi cười, đẩy mắt kính, Bắc Túc Cảnh nhìn về phía tiểu cao dương một bên trầm mặc, từ trong túi móc ra một thứ gì.

Đờ mờ? Lang nha bổng*?

* Lang Nha Bổng là vũ khí thiên về cương mãnh, có hình dáng dữ tợn khiến địch thủ trông thấy phải khiếp sợ.

Mạc Chi Dương căng thân thể thẳng, sợ hắn móc ra cây kiếm, cho nữ chủ băng luôn.

"Rít điếu thuốc cho tôi nhìn xem." Bắc Túc Cảnh từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá bạc hà, còn có bật lửa, ném vào trong lòng ngực cậu, "Rít điếu thuốc, tôi nhìn xem."

Điếu thuốc này, là loại cậu thường hút, là vị bạc hà mạnh.

Mạc Chi Dương cảm thấy kỳ lạ, hắn làm sao biết được, thuần thục mở gói ra, rút ra một cây, niết điếu thuốc, bật lửa hít sâu một ngụm.

Bắc Túc Cảnh ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm cậu hút thuốc, nhìn sương khói lượn lờ, sa vào mùi hương, giống như người hút thuốc không phải cậu, là hắn.

Có thể nhìn ra được động tác cậu rất thuần thục, Hải Đồng theo bản năng che mũi, không nhớ rõ nam ba còn biết hút thuốc, lại nhìn ánh mắt sáng quắc của Bắc tiên sinh, chẳng lẽ hắn lại thích người biết hút thuốc?

"Bắc tiên sinh, hút xong rồi." Đem ấn vào tàn thuốc, Mạc Chi Dương ngồi ngay ngắn.

"Rất tốt." Rất vừa lòng gật đầu, Bắc Túc Cảnh đứng lên, "Chuyện đại ngôn, giao cho người đại diện của tôi là được, cùng hắn bàn bạc là được."

Mạc Chi Dương cảm thấy, người này chắc chắn có vấn đề, đứng lên gật đầu, "Được."

Nhưng thật ra Hải Đồng có chút không thể hiểu được, rõ ràng đã tìm hiểu hết về nam chủ, vì sao bây giờ có vẻ hắn lại thích nhìn người khác hút thuốc, chẳng lẽ hắn là thích nhìn khói thuốc?

Chả lẽ là đam mê kỳ quái gì.

Kỳ thật, Mạc Chi Dương cũng không thể hiểu nổi hắn muốn làm cái gì, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định thăm thú nơi này trước, "Kia xin hỏi Bắc tiên sinh, tôi có thể mượn nhà vệ sinh không?"

"Đương nhiên có thể." Bắc Túc Cảnh sảng khoái đáp ứng.

Nhẹ giọng nói lời cảm tạ, Mạc Chi Dương đi vào nhà vệ sinh.

"Còn cô, mời cô ra ngoài cho." Bắc Túc Cảnh đứng lên nhặt áo khoác, "Tôi định trả phòng."

đi theo đứng lên, đi ra cửa, "Được thôi." Hải Đồng vừa đi ra ngoài, quay đầu thấy Bắc tiên sinh còn ở trong phòng cầm áo khoác, liền muốn ở chỗ này chờ một chút, có lẽ cùng nhau xuống lầu, có thể thu hút sự chú ý của hắn.

Bắc Túc Cảnh căn bản không tính toán đi ra ngoài, tay tay trái đắp chiếc áo gió màu xanh thẳm, đứng sau sô pha, đối mặt với phòng vệ sinh, chờ cậu mở cửa.

"Được rồi, cảm ơn Bắc tiên sinh." Mạc Chi Dương ra ngoài, nhìn trong phòng đã không còn tung tích của nữ chủ, đại khái là bị đuổi ra ngoài.

Hai người, hắn hẳn sẽ lộ răng nanh.

"Không có gì." Bắc Túc Cảnh một tay tháo xuống mắt kính, lộ ra ánh mắt có chứa tính xâm lược, "Mạc tổng, tôi còn chuyện muốn nói với cậu."

Mạc Chi Dương nghi hoặc, "Chuyện gì?"

Giây tiếp theo, tay đã bị túm chặt, Mạc Chi Dương cả người đều bị hắn túm qua bên kia, mặt đụng vào ngực hắn, "Bắc tiên sinh!"

Nghe được bên trong có âm thanh, Hải Đồng đứng ở cửa muốn đẩy cửa đi vào, "Mạc tổng? Bắc tiên sinh các anh không sao chứ?" Cửa đang khép hờ bị đẩy ra một chút, bên trong không có một bóng người, chỉ còn áo khoác của Bắc tổng, còn nằm chỏng chơ trên sopha.

"Không có việc gì, tôi đang chờ Mạc tổng ra ngoài, tôi cũng muốn giải quyết một chuyến, cô cứ ở cửa chờ cậu ta đi."

Là giọng nói của Bắc tiên sinh, hắn đã nói như vậy, đi vào cũng không tốt lắm, "Được rồi."

Vừa mới thời khắc nguy cấp, Bắc Túc Cảnh ôm lấy cậu, hai người loạng choạng, vừa lúc đụng vào so pha, ngã xuống trên sô pha, chặt chẽ đè người dưới thân, "Cậu cho rằng, rít điếu thuốc đã bồi thường xong rồi?"

Hai người bây giờ thật sự là quá thân cận, có thể ngửi được nước hoa hôm nay cậu dùng chính là thủy sinh điều, còn vương vị thuốc lá bạc hà.

"Bắc tiên sinh, anh!" Mạc Chi Dương muốn đẩy người ra, nhưng đôi tay bị bắt chế trụ, đè ở trên đầu, không thể động đậy, "Tôi biết là tôi sai, nếu anh thật sự không có cách nào nguôi giận mà nói, có thể báo án, tôi sẽ thẳng thắn từ khoan, nhận mọi hình phạt của pháp luật!"

Thật là ngốc rất ngốc.

Bắc Túc Cảnh cười khẽ ra tiếng, "Tôi cũng không phải là người chính nghĩa gì, tôi chỉ là muốn cậu bồi thường mà thôi." Nhịn không được tiến đến vai cậu, hít hà một hơi, thật sự thơm quá.

"Anh muốn bao nhiêu tiền?" Hạ quyết tâm, Mạc Chi Dương cắn răng hỏi ra những lời này.

"Tiền? Tôi nhưng không thiếu thứ này." Bắc Túc Cảnh cười nhạo, muốn nói tiền, chỉ sợ mười tên Mạc Chi Dương, cũng không bằng giá trị con người hắn.

"Tôi muốn Mạc tổng, cùng làm với tôi một lần nữa."

"Cái gì!?"

Mạc Chi Dương trừng lớn đôi mắt, không nghĩ tới hắn sẽ đề ra yêu cầu này, cả người đờ đẫn như bị sét đánh, dại ra nhìn hắn.

Nhìn thấy đôi mắt lộc nhi kia, tràn đầy khiếp sợ, Bắc Túc Cảnh cười nhạo, "Rất hợp lý không phải sao? Cậu ngủ cùng tôi, còn coi tôi như con vịt, tôi cảm thấy mình đã bị mạo phạm." Đặc biệt là, cậu cảm thấy, tôi chỉ có giá trị một vạn đúng không.

"Cho nên, bây giờ tôi ngủ cùng cậu, xem như hai người huề nhau, không tốt sao?" Cố ý đè nặng lời nói, ở bên tai cậu dụ dỗ, Bắc Túc Cảnh nói xong, còn thổi nhẹ khẩu khí, "Mạc tổng ~"

"Không được!" Mạc Chi Dương không cần suy nghĩ liền cự tuyệt.

Này vẫn là lần đầu tiên bị người khác cự tuyệt, Bắc Túc Cảnh nheo đôi mắt lại, đôi mắt lộ ra hơi thở nguy hiểm, "Chẳng lẽ, cậu cảm thấy tôi không xứng?"

Ngài xứng, ngài quá xứng ngài vô địch xứng, thiên tiên xứng, nhưng lão tử vẫn muốn cự tuyệt, ngươi thấy ta thế nào?

"Tôi, không phải!" Mạc Chi Dương biểu tình hoảng loạn, giống như không biết nên giải thích như thế nào, lại như là tin tức này đến quá bất ngờ, không biết nên đối mặt như thế nào, "Nhưng hai người chúng ta đều thích nữ, ngủ như thế nào?"

Đều bị ta ngủ qua, ngươi còn có tâm tư thích nữ nhân khác?

"Thời điểm cậu cưỡng bức tôi, cũng không phải làm như vậy." Bắc Túc Cảnh trào phúng cậu, nắm lấy cằm cậu, "Tôi nói cho cậu biết, đối với buổi tối kia đã tạo cho tôi một bóng ma không thể xóa nhòa, mỗi đêm tôi đều sẽ nhớ tới."

Nghĩ đến em, muốn hương vị trên người em, muốn nhìn thấy em khóc, em cười, em cao trào khóc nuốt, thật là không thể xóa nhòa đi ký ức.

"Cậu làm chuyện đó với tôi, cậu có biết tôi có bao nhiêu khó chịu? có bao nhiêu thống khổ?" Mỗi ngày nghĩ đến cậu tôi sẽ không thể nào ngủ được, Bắc Túc Cảnh cười nhạo bản thân, giống như cái thanh lăng đầu.

Từng câu lên án, đem tâm Mạc Chi Dương đánh vào đáy cốc, nói lắp, "Thật... thật xin lỗi."

Đờ mờ, kỹ thuật của tên điên này còn tốt hơn cậu!

"Cho nên, cậu còn cảm thấy, có thể bồi thường cho tôi sao?" Nhìn thấy sắc mặt của cậu trắng bệch, Bắc Túc Cảnh cười lạnh, "Cậu chính là tội nhân, là cậu hại tôi thành như vậy, cậu có tư cách cự tuyệt sao?"

Lại PUA ta?

"Giống như, hình như là không có." Mạc Chi Dương ngốc ngốc, giống như thật sự bị hắn hỏi dồn, trong mắt còn lại tràn đầy tự trách và áy náy, "Thật xin lỗi."

"Cậu bị hạ dược, lực bất tòng tâm, nhưng mà, tôi nhất định phải đòi lại, cậu không có tư cách cự tuyệt!" Rõ ràng là hắn làm cậu, hiện giờ lại giả dạng làm người bị hại đi lên án, Bắc Túc Cảnh hưng phấn toàn thân đều run rẩy.

Nội tâm bí ẩn kia nhất định có một góc biến thái, cảm nhận được vô thượng khoái cảm.

"Rất xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho anh." Mạc Chi Dương con ngươi thủy doanh, lại nhịn xuống không khóc ra nước mắt, "Tôi sẽ, rất xin lỗi."

Chính là hiện tại!

Nhưng lại giống như nhớ đến cái gì, bắt đầu giãy giụa, "Nhưng mà , anh nhất định phải đáp ứng tôi một điều kiện, không được nói cho Đồng Đồng, không cần nói cho nàng."

"Được." Xem tiểu cao dương cái dạng này, Bắc Túc Cảnh liên tưởng đến một câu kia: Thích nữ nhân, chẳng lẽ Mạc Chi Dương chính là thích cô gái kia?

Thật đáng chết, dám cùng hắn tranh đoạt?

Hải Đồng ở bên ngoài đợi mười phút, mới nhìn thấy Mạc Chi Dương ra ngoài, "Bắc tiên sinh đâu?"

"Hắn đi nhà vệ sinh." Mạc Chi Dương cười trả lời, "Chúng ta về trước đi." Nói, đóng cửa lại.

"Vậy được." Kia cũng không ở lại chờ. "Hải Đồng đi theo hắn đi về trước.

Bắc Túc Cảnh không rời đi khách sạn, nằm ở trên sô pha hai người mới vừa rồi dây dưa, tóc hỗn độn, mắt kính cũng bị ném đến một bên, "Ha ha ha ha!"

Cười đến điên cuồng.

"Ngốc, tiểu cao dương thật là quá ngốc, hahaha, quá ngốc." Tham lam hít sâu một hơi, nghĩ lại hương thơm trên người của Mạc Chi Dương, vị bạc hà nhàn nhạt, dẫn ra ba phần men say.

Như si như say ghé vào sô pha, Bắc Túc Cảnh nghĩ đến biểu tình áy náy lại tự trách của cậu, hưng phấn đến toàn thân phát run, "Mạc Chi Dương, em tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay anh."

Mạc Chi Dương tự mình lái xe đưa nàng trở về.

Ở trong xe, cô cảm thấy nam ba này, có điểm kỳ lạ, Hải Đồng nhịn không được hỏi, "Mạc tổng, ngài có chuyện gì sao? Thoạt nhìn ngài rất vui mừng."

"Đúng vậy, ít nhiều thì cô, mới có thể khuyên Bắc tiên sinh nhận lời đại ngôn này." Mạc Chi Dương lái xe, đem công lao quy kết đến trên người nàng.

Hải Đồng khiêm tốn, "Có thể giúp đỡ Mạc tổng là vinh dự của em."

"Giúp chiếu cố rất lớn đâu." Mạc Chi Dương tự mình đem người đưa đến cửa tiểu khu, nhìn nàng đi vào, ở trong xe lấy ra một điếu thuốc, "Mẹ nó, Bắc Túc Cảnh cũng là điên phê."

Bắc Túc Cảnh là biến thái, nhưng hắn còn xem như sở hữu điên phê tương đối bình thường, chỉ là thích sắm vai nhân vật, đây cũng là vì hắn không thiếu tiền, lại đi diễn kịch nhiều.

Cho nên, Mạc Chi Dương thời điểm vừa mới bắt đầu, chủ động đẩy sai lầm ôm hết trên người, cho hắn từ một người làm hại, biến thành người bị hại.

Cho hắn có cơ hội sắm vai nhân vật, giúp hắn khiến đoạn quan hệ có được lạc thú.

Chậm rãi hút điếu thuốc, Mạc Chi Dương từ lúc bắt đầu đã tính chuẩn phản ứng của Bắc Túc Cảnh, hắn đắn đo suy nghĩ, nếu hắn là nhân vật người bị hại, hắn không thể nhanh chán như vậy, nếu hắn chán, cậu cũng sẽ chuyển từ thủ thành công, chọc phá sự tình.

Như vậy, hắn lại từ người bị hại trở thành một kẻ hại vô liêm sỉ, lại là một nhân vật mới.

Kể từ đó, Bắc Túc Cảnh sẽ không có suy nghĩ chó má gì với nữ chủ nữa, sa vào trận diễn này, tự cho đúng là cảm thấy bản thân khống tràng.

Không nghĩ tới, đạo diễn, biên kịch khống chế toàn cục chính là Mạc Chi Dương, vỡ diễn này khi nào hạ màn, cũng là cậu quyết định.

"Cho tới bây giờ lão tử vẫn không làm con mồi." Mạc Chi Dương thản nhiên dụi thuốc lá vào tàn thuốc, "Lão sắc phê, anh cho rằng anh có thể thoát được ra khỏi lòng bàn tay em?"

Ký chủ ngưu phê, những lời này hệ thống đã nói đến mệt mỏi!

Ngày hôm sau thời điểm đi làm, Tống bí thư cùng với người đại diện Bắc Túc Cảnh đã định ra hợp đồng xong xuôi.

"Mạc tổng, hình như sắc mặt ngài có hơi kém, không ăn bữa sáng sao?" Tống Thư có điểm lo lắng.

"Ngày hôm qua, vẫn luôn suy nghĩ đến người phát ngôn, không ngủ được, hiện giờ hợp đồng đã bước đầu định ra, có thể yên tâm." Kỳ thật, Mạc Chi Dương ngày hôm qua đấu địa chủ đến rạng sáng, thắng nên sung sướng hơi quá mức.

Nghe cậu nói như vậy. Tống Thư hạ lòng nghi ngờ xuống, "Vậy là tốt rồi, Hải tiểu thư hôm nay xử lý thủ tục nhập chức, tiền lương các phương diện, đều đã nói xong, xin yên tâm."

"Giao cho anh, tôi rất yên tâm." Mạc Chi Dương mở hợp đồng ra, bắt đầu xem.

Được tín nhiệm, Tống Thư hơi hơi mỉm cười: Nếu ngài biết, bí thư tín nhiệm nhất, có ý xấu với ngài, liệu ngài có kinh ngạc không?

Đặt di động ở trên bàn, có tiếng tinh.

"Mạc tổng, ngài có tin nhắn." Tống Thư thuận tiện liếc mắt một cái, lại nhìn thấy một thứ không nên nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro