Chương 13. Tôi là lão trung y, chuyên trị lão sắc phê!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chịu đủ rồi, Sầm Ngộ Hành chịu đủ rồi.

"Muốn, A Hành, chàng muốn cho em nhìn sao." Mạc Chi Dương cọ ngực hắn làm nũng.

"Được."

Đem người đẩy ra, Sầm Ngộ Hành xoay người đi đến lập giá cắm nến, "Dương Dương à Dương Dương." Cầm lấy mồi lửa đặt bên giá cắm nến, khi thắp nến lên.

Hắn vẫn nhịn không được do dự, khi ngọn nến sáng lên, tất cả bí mật, sẽ bày ra trước mắt.

"A Hành?" Mặt nạ cũng không thèm thoát sao? Mạc Chi Dương trong bóng đêm trợn trắng mắt: Không thoát ta lột.

"Ha!" Một tiếng cười khẽ, Sầm Ngộ Hành nhận mệnh đi châm nến, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Vốn tưởng rằng thứ hắn từng có, hắn sẽ sẵn sàng bước sang một bên, nhưng không phải vậy, có rồi thì làm sao có thể tùy ý để cậu trốn đi.

Một cây nến bị bậc lửa, phòng trong từ tối thành sáng.

"A Hành, chàng..."

Mạc Chi Dương nói, khi hắn xoay người, lời nói nghẹn ở trong họng.

Sầm Ngộ Hành liền đứng ở bên ngọn nến, lúc này đây, đường đường chính chính quang minh chính đại đứng ở trước mặt cậu.

"Dương Dương."

Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cậu, Sầm Ngộ Hành thở dài, cho cậu đủ thời gian hoàn hồn.

"Vương gia? Ngài, ngài nhốt A Hành ở đâu rồi?" Đại khái là quá mức khiếp sợ, Mạc Chi Dương hai bước đi lên, nhéo vạt áo hắn, "Ngài nhốt A Hành lại rồi đúng không?"

Căn bản không thể nghĩ đến kết quả này.

Sầm Ngộ Hành không trả lời, cúi người đến bên tai cậu, "Dương Dương."

Chẳng qua nhẹ nhàng nhợt nhạt hai chữ, cũng đủ làm Mạc Chi Dương nhận rõ hiện thực, chỉ có A Hành gọi tên cậu như vậy, "Không... Không thể nào, không thể là cái dạng này." Buông tay ra, chậm rãi lui về phía sau.

Muốn thoát khỏi sự thật này.

Nhưng Sầm Ngộ Hành không cho, tiến thêm một bước ép buộc cậu, "Là cái dạng này, chính là như vậy, Sầm Ngộ Hành chính là A Hành, A Hành chính là Sầm Ngộ Hành, Dương Dương, em sớm nên nghĩ đến."

Hệ thống tỏ vẻ: Thật ra, ký chủ ta sớm biết rồi.

"Không thể như vậy, không phải như thế, Sầm Ngộ Hành không thể là A Hành của ta? Sầm Ngộ Hành là của sư huynh, A Hành mới là của ta."

Mạc Chi Dương vẫn luôn lui về phía sau, thẳng đến khi phía sau lưng dựa vào ván cửa, mới bị bách ngừng bước chân, đôi mắt đã nổi một tầng hơi nước.

"Dương Dương, A Hành là của em, Sầm Ngộ Hành cũng là của em, từ đầu đến cuối đều chỉ yêu một người là em, em có hiểu hay không!" Sư huynh chó má cái gì, Sầm Ngộ Hành hôm nay phải nói rõ ràng chuyện này.

Một bước lại một bước, đi tới gần cậu, "Ta đối với sư huynh em, luôn là sự cảm kích, cảm kích hắn cứu tánh mạng ta, nhưng nói là tình yêu, lại không có nửa phần."

Mạc Chi Dương lưng dựa ở ván cửa, nhìn hắn từng bước tới gần, đầy mặt hoảng sợ, nhẹ nhàng lắc đầu, muốn cho hắn đừng tới đây.

"Nếu thật sự luận khởi đến, ta cũng không biết khi nào vừa ý em, có lẽ là một lần em rơi xuống nước kia, có lẽ là lúc tắm thuốc, thời điểm em đau lòng vì ta, nghĩ không ra, chỉ biết trong mộng có em, trong lòng có em, trong mắt cũng đều là em."

Đứng yên ở trước mặt cậu, Sầm Ngộ Hành vươn hai tay, chống ở hai bên đầu cậu, "Ta không muốn lại che giấu, ta muốn quang minh chính đại nói, ta Sầm Ngộ Hành tâm duyệt em."

"Dương Dương, ta thực sự bối rối."

Từ khiếp sợ hồi tinh thần lại, Mạc Chi Dương đột nhiên phát lực, một tay đem người đẩy ra, chạy ra khỏi phòng.

Bị đẩy ra, Sầm Ngộ Hành không tức giận, cũng biết trong lúc nhất thời cậu khó có thể tiếp thu, nhưng lại là thế này?

"Dương Dương, em nên biết em trốn không thoát đâu."

Từ lúc quyết định lấy gương mặt thật, Sầm Ngộ Hành đã không cho cậu với bản thân hắn đường lui, hành quân đánh giặc ta chưa từng sợ hãi, với tình với ái, ta cũng sẽ không lui nửa phần.

"Hoàn hảo, mặt nạ đã bị cởi ra!"

Lao ra khỏi cửa, Mạc Chi Dương nhịn không được hoan hô nhảy nhót, "Ha ha ha, lão tử rốt cuộc lột được mặt nạ hắn ~" khắp chốn vui mừng.

"Tuyệt vời!" Hệ thống cũng vui mừng, rốt cuộc có thể quang minh chính đại, "Nhưng mà, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Không có mặt nạ, hắn còn sẽ đối với cậu lượng lượng tương tương sao?"

"Kế tiếp, ta phối hợp hắn một chút là được rồi." Mạc Chi Dương xoa bụng, muốn đi tìm quán ăn một chút gì đó, "Đều đã làm rõ, hắn cũng sẽ không làm gì quá phận nữa, kế tiếp, ta chỉ cần ỡm ờ, thuận thế mà làm, sau đó hai người khoái hoạt vui sướng ở bên nhau được rồi."

Lão tử vất vả mưu hoa lâu như vậy, mệt mỏi, kế tiếp phải truy thê hỏa táng tràng, a, không đúng, là truy thê bánh ngọt nhỏ thì hay rồi.

Khi Mạc Chi Dương trở về, đã vào buổi tối, biểu tình mệt mỏi mỏi mệt, giống như trải qua một cuộc hỗn chiến.

"Sư đệ, đệ làm sao vậy?" Ôn Kha Lăng ngồi trong sảnh, nghe Niên Thành nói Vương gia đi ra ngoài, đang đợi hắn trở về, hỏi rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì, không ngờ lại chờ được sư đệ trở về.

"Sư huynh ~"

Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Mạc Chi Dương không nhịn được nghẹn ngào nức nở, "Đệ xin lỗi sư huynh, đệ có lỗi với sư huynh, đệ cũng không biết vì sao như thế."

Tin tức tốt như vậy, nhất định phải chia sẻ cho sư huynh yêu dấu mới đúng!

"Làm sao vậy đây là?" Vừa vào cửa liền xin lỗi, làm cho Ôn Kha Lăng không hiểu ra sao.

"Đều là do đệ không tốt, sư huynh!" Mạc Chi Dương nắm chặt tay áo sư huynh, khi muốn nói hết toàn bộ sự việc, Sầm Ngộ Hành đột nhiên xông vào, "Dương Dương!"

Loại chuyện này, tuyệt đối không thể cho cậu nói ra, Ôn Kha Lăng sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện này như vậy, , đến lúc đó muốn đánh muốn chửi, đều nhắm vào cậu.

Dương Dương quả quyết không chịu bị chèn ép.

"Rốt cuộc có chuyện gì?" Chuyện này vừa nhìn đã biết có sự mờ ám, Ôn Kha Lăng lạnh mặt.

Sầm Ngộ Hành nhìn về phía Mạc Chi Dương đang khụt khịt, "Ngươi đi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói."

Còn chưa có cơ hội nói chuyện với nhau, Niên Thành đã dẫn theo tên thái giám thân cận của hoàng thượng đi vào.

"Vương gia, người trong cung tới!"

Niên Thành xông vào, mới phát hiện không khí có chút không thích hợp, hình như hắn vào không đúng lúc rồi thì phải.

Nhưng tiểu thái giám phía sau nào quản được nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng bẩm báo, "Nô tài tham kiến Vương gia." Vừa mở miệng, đã hòa tan không khí giằng co mới vừa rồi.

"Chuyện gì?" Sầm Ngộ Hành che giấu cảm xúc.

"Bệ hạ long thể bất an, muốn triệu kiến Mạc thần y tiến cung chẩn trị." Tiểu thái giám lại bồi thêm một câu, "Lập tức."

Sầm Ngộ Hành: "Bệ hạ làm sao vậy?"

"Ngài cũng đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh chóng tiến cung đi." Tiểu thái giám trong lòng lo lắng mồ hôi chảy đầm đìa.

"Ta tuân mệnh." Mạc Chi Dương đồng ý.

Vừa lúc có thể mượn cơ hội này, tránh mâu thuẫn giữa Sầm Ngộ Hành với Ôn Kha Lăng, ha ha ha, không liên quan đến cậu, là do Sầm Ngộ Hành nhất định phải thích ta cho bằng được.

Dù sao, bạch liên hoa chỉ có thể bị bắt, không phải chủ động trêu chọc.

"Ta đi cùng ngươi!" Chỉ sợ cậu tiến cung không an toàn, Sầm Ngộ Hành quyết định đi theo, cũng có thể thuận thế nói rõ ràng với cậu chuyện này.

Niên Thành nhanh chóng đi chuẩn bị xe ngựa, ba người cùng nhau tiến cung.

Trong xe ngựa, Mạc Chi Dương ngồi sát vách xe cách hắn một khoảng rất xa, cúi đầu ôm lấy hòm thuốc, cũng không dám nhìn hắn.

Đột nhiên một tiếng vang nhỏ, Mạc Chi Dương vừa quay đầu phát hiện hắn đã tiến đến bên người, đang muốn đứng lên đổi chỗ, tay đã bị nắm lấy, "Ngươi!"

Sầm Ngộ Hành không nói gì, nắm chặt tay cậu, ánh mắt lấp lánh.

Bị ánh mắt cực nóng của hắn hút hồn, Mạc Chi Dương đỏ tai, quay đầu không dám đối mặt với hắn.

Lúc này hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, Sầm Ngộ Hành nghiêng người nhìn cậu, Mạc Chi Dương quay đầu đi không muốn nhìn hắn, tay lại ở trong tay hắn.

Sầm Ngộ Hành thấy tai cậu ửng hồng, cười khẽ ra tiếng, chậm rãi di chuyển tay cậu, ấn vào ngực hắn, xác định cậu có thể cảm nhận được tiếng tim đập, đầu dựa vào trên xe ngựa nhìn chằm chằm cậu.

Em lắng nghe nhịp tim của ta đi, mỗi một nhịp đập, đều giống như đang gào thét tên em.

Xe ngựa dừng lại, Mạc Chi Dương nhanh chóng rút tay về, vén mành che nhanh chóng xuống xe ngựa, giống như trong xe ngựa có thứ gì đó khủng khiếp vậy.

"Cẩn thận." Thấy cậu bước chân nhanh như vậy, Sầm Ngộ Hành sợ cậu té ngã.

Quả nhiên, trong lúc xuống xe, Mạc Chi Dương cố ý trượt chân, thiếu chút nữa đập mặt xuống đất, Sầm Ngộ Hành nhanh chóng ôm lấy eo cậu, "Không sao chứ?"

"Không, không sao!" Vội vàng đẩy hắn ra, Mạc Chi Dương chân vừa chạm đất, nhanh chóng thúc giục tiểu thái giám, "Nhanh lên, nhanh lên dẫn ta đến gặp bệ hạ."

"Vâng!" Tiểu thái giám còn tưởng rằng phía sau Mạc thần y có quái thú, quay đầu nhìn lại, thế mà là Đại tướng quân, hể?

Sầm Ngộ Hành cũng không giận, cứ như vậy không nhanh không chậm đi theo phía sau cậu, nếu nói hắn chỉ có tức giận, chi bằng nói không có hy vọng gì, nhưng cậu rõ ràng đang thẹn thùng.

Thẹn thùng, có nghĩa cậu vẫn có ý với hắn, như vậy có thể nắm chắc.

Nghĩ như vậy, trong lòng Sầm Ngộ Hành sung sướng, nhưng hiện tại, vẫn là long thể bệ hạ quan trọng.

Tiểu thái giám dẫn hai người đến tẩm điện của hoàng thượng, mới vừa cất bước đi vào, liền nghe được từng đợt ho khan kịch liệt, Mạc Chi Dương nhíu mày: Âm thanh này, có điểm không thích hợp.

"Bệ hạ, Mạc thần y tới." Tiểu thái giám nhanh chóng dẫn người đi vào.

Trong phòng là một dàn thái y đang quỳ, mỗi người đều quỳ rạp trên đất, nơm nớp lo sợ.

"Thế nào?"

Mạc Chi Dương dẫn theo hòm thuốc đi vào, không hành lễ, thẳng đến long sàng, còn về vì sao, cậu nơi nào quản được nhiều như vậy, không hành lễ cũng không sao.

"Khụ khụ khụ ~"

Hoàng đế giọng khản đặc, đỡ trán lắc đầu, "Trẫm cảm giác khí quản rất đau." Nóng rát đau, ho quá nhiều, ngẫu nhiên còn có tơ máu.

"Sao lại thế này?" Mạc Chi Dương ngồi ở mép giường, duỗi tay bắt mạch.

"Đêm qua, khi bệ hạ dùng bữa ở Vĩnh Thọ Cung, sau đó ho khan, sau lại uống thuốc Mạc thần bốc nên hòa hoãn không ít, nhưng không biết vì sao, hôm nay dùng bữa cùng Trần Quý Phi, lại bắt đầu ho nhiều hơn, đến buổi tối, ho càng ngày càng lợi hại."

Thái giám quỳ gối bên mép giường, hỗ trợ nâng hòm thuốc.

"Bệ hạ hẳn là do ăn phải thứ gì, dẫn đến triệu chứng." Thái y ngẩng đầu giải thích, "Nhưng không biết khi trước dùng qua thuốc gì, sợ có sự tương khắc."

"Khụ khụ!" Hoàng đế khó chịu không được.

Sợ không phải túng dục quá độ?

Mạc Chi Dương bắt mạch, khuôn mặt nhỏ thanh tú nhăn lại, "Bệ hạ ăn qua thứ gì có tính hàn sao?" Thân thể hắn không thành vấn đề, sợ do tác động ngoại lực gây ra.

"Chưa từng, nô tài đều đã xem qua, cũng thử qua độc." Đại thái giám đáp.

Không phải ăn, mà là ngửi.

Mạc Chi Dương buông tay ra, đột nhiên thò lại gần, ngửi ngửi, "Hả?"

"Sao?" Cậu đột nhiên đến gần như vậy làm gì, hoàng đế nhíu mày.

Có hương thơm, nhưng rất nhẹ ngửi không ra, lại ngửi ngửi.

Lại thò lại gần, mặt Mạc Chi Dương, đều áp lên xương quai xanh hắn, mới ngửi ra một mùi hương.

"Ngươi?" Hoàng đế cúi đầu, cằm vừa lúc đụng tới tóc của cậu, một mùi dược vị rất dễ ngửi, khác xa với những nữ tử hậu cung hương son phấn.

Mạc Chi Dương ngửi một hồi lâu, mới đoán được thứ gì làm bệnh tình hoàng thượng phát tác, vừa nhấc đầu, vừa lúc phát hiện ánh mắt hoàng đế ngơ ngẩn nhìn cậu, trong lòng phun tào, "Nhìn cha ngươi mà nhìn!"

"Đờ mờ, ký chủ cậu sao nói ra lời trong lòng rồi!" Hệ thống khiếp sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro