Chương 41: Tình nhân thế thân của ảnh đế (41)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi công tác?

"Sao phải là em đi?" Thẩm Trường Lưu có chút không vui, đi công tác không phải đồng nghĩa với việc Dương Dương phải rời khỏi mình sao? Lại hỏi: "Mấy ngày?"

Mạc Chi Dương ăn một ngụm cháo làm bộ không phát hiện hắn bất thường, chỉ cần tôi không phát hiện anh liền không thể làm tôi, cậu mang tâm thái sẽ không bị thao mà trả lơi: "Sau thứ sáu mới về, chắc là ba ngày."

"Ba ngày?!" Hiện tại Thẩm Trường Lưu cảm thấy ba ngày cứ như ba mươi năm, nhưng cảm thấy giọng điệu của mình không đúng lắm nên hòa hoãn lại một chút: "Tận ba ngày?"

Tôi mặc kệ, tôi muốn tiếp tục giả ngốc.

Mạc Chi Dương ngây ngốc gật gật đầu: "Đúng vậy, đó là bạn của hiệu trưởng, trường học của ông ấy cũng có một ban dương cầm, nhưng bên đó lại không có kinh nghiệm nên mới mang em đến hỗ trợ."

Thẩm Trường Lưu đột nhiên cảm thấy cháo trong tay không còn ngon nữa, buông chén muốn thương lượng với cậu: "Có thể không đi được không?"

"Không được." Mạc Chi Dương ăn một miếng cháo, thấy hắn còn dư lại nửa chén: "Sao anh không ăn?"

Đi công tác = không thấy nhau.

Thẩm Trường Lưu không thấy được cậu trong lòng liền ngứa ngáy, nghĩ đến liền đau lòng, kết quả chuyến này đi hết ba ngày, sao có thể nuốt trôi.

Vì thế rầu rĩ trả lời: "Anh ăn uống không được."

"Ăn uống không được? Làm sao vậy, có phải dạ dày anh lại đau không?" Mạc Chi Dương cũng ăn no, thuận thế buông chén muốn giúp hắn xoa bụng.

Hai người ngồi đối diện nhau, Mạc Chi Dương chỉ mặc áo sơ mi của hắn, còn có một chiếc quần lót, tùy tiện ngồi xếp bằng trên sô pha, Thẩm Trường Lưu liền ngồi ở bên cạnh.

Mạc Chi Dương cúi người muốn xoa bụng cho hắn, đột nhiên bị hắn túm lấy kéo vào lòng, gắt gao ôm lấy: "Trường Lưu, anh sao vậy?"

"Nghĩ đến chuyện em phải đi công tác ba ngày anh liền ăn không vô." Lời này chính là sự thật, hắn ôm chặt người trong ngực, chỉ hận không thể đem cậu khảm vào xương tủy của mình, lúc này mới tốt, vĩnh viễn không chia lìa.

Mạc Chi Dương chôn mặt trong ngực hắn, rầu rĩ nói: "Nhưng mà em cần phải đi, em đã đáp ứng hiệu trưởng rồi, nếu đổi ý không được tốt lắm."

"Em đi công tác anh liền không thấy được em, không thấy được em sẽ ăn không vô, ăn không vô sẽ đau dạ dày, em nhẫn tâm sao? Thật hâm mộ hiệu trưởng có thể cùng em đi công tác." Nếu không thể nói lý Thẩm Trường Lưu liền dùng tình, phát huy ưu thế trà xanh của mình.

Trà lí trà khí chính là thế này?

Thẩm Trường Lưu không lẽ phát bệnh? Mạc Chi Dương đột nhiên trầm mặc, không nói lời nào.

Âm thanh trong lòng đột nhiên mất đi, Thẩm Trường Lưu vội vàng buông người ra liền nhìn thấy hốc mắt của cậu hồng hồng, có chút bối rối: "Dương Dương em sao vậy?"

"Em không thể thất hứa, chỉ có thể đi." Mạc Chi Dương đáng thương vô cùng vươn tay túm áo sơ mi hắn, âm thanh nho nhỏ: "Chỉ đi ba ngày thôi có được không? Chỉ ba ngày."

Trà xanh bại trận, Thẩm Trường Lưu thật sự không có biện pháp nói không với Dương Dương, đành phải nhịn đau gật gật đầu: "Vậy ba ngày, ba ngày sau anh đón em."

"Ừm được!" Mạc Chi Dương nghiêng đầu cười với hắn, đáng yêu đến không tả được.

Thẩm Trường Lưu bất đắc dĩ, không bao giờ có thể kiên cường với cậu đợc, chỉ cần hốc mắt cậu đỏ lên chính mình liền hận không thể đem bầu trời ánh trăng đều hái xuống dỗ cậu vui vẻ.

Đành phải kéo người vào trong lòng, nhưng trước có chính sách sau có hạ sách, chính mình cũng có cách giải quyết của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ