Chương 48: Tình nhân thế thân của ảnh đế (48)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóc đến mệt mỏi Mạc Chi Dương buông hắn ra, mắt mũi đầu ửng đỏ, nất một cái, rất đáng yêu.

"Khóc đến giống như một quả dâu tây, đỏ rực." Thẩm Trường Lưu đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của cậu, nước mắt chua xót cũng nhắc nhở hắn, vừa rồi thiếu chút nữa đã đán mất cậu.

"Hức." Mạc Chi Dương lại nất một cái, vội vàng dùng ta che miệng lại, sao lại không đừng được vậy, đôi mắt ướt dầm dề nhìn hắn không biết làm sao.

Sao có thể đáng yêu đáng như vậy, quả nhiên là thần tiên bảo bối dâu tây tinh!

Thẩm Trường Lưu kéo tay cậu, thấy cậu còn tiếp tục nấc: "Anh có một biện pháp có thể trị nấc, em muốn thử không?"

"Được, hức ~" Mạc Chi Dương lại vội vàng che miệng lại.

"Hu hu hu hức ~ anh gạt người ~" Mạc Chi Dương như một con bạch tuốc quấn lấy cổ hắn, lưng dựa vào vách tường, bởi vì kích thích mà lưng cọ xát với tường, sau lưng nóng rát, hỗn hợp rên rỉ cùng tiếng nấc từ trong miệng phát ra.

Thấy cậu còn bị nấc động tác của Thẩm Trường Lưu càng thêm tàn nhẫn, hôn môi cậu, đem rên rỉ cùng tiếng nất đều nuốt vào, nhưng chuyện này cũng rất sảng khoái, Dương Dương nấc một cái liền chặt thêm một chút làm hắn muốn ngừng mà không được.

Không biết thời gian qua bao lâu, cậu thật sự không chịu nổi nữa, thoát lực dựa vào người hắn: "Trường Lưu, ưm ha ~ từ bỏ, em mệt lắm."

"Dựa vào bả vai anh, không mệt." Thẩm Trường Lưu căn bản không bỏ qua cho cậu, từ huyền quan đi đến sô pha.

Bàn trà thật lạnh a!

Mạc Chi Dương quỳ trên mặt đất nức nở khóc loạn, mặt bàn lạnh buốt đều bị nhiệt độ của họ làm tan biến cũng không được buông tha, cậu liền biết, một kiếp như vầy nhất định sẽ xảy ra, chỉ hy vọng bản thân không cần tinh tẫn nhân vong.

Ý thức mơ hồ, Mạc Chi Dương dựa đầu vào vai hắn, bị hắn bế lên phòng ngủ, lúc bước lên cầu thang vẫn không cẩn thận phát ra âm thanh: Ưm ha ~~

"Hiện tại hết nấc rồi đúng không?" Thẩm Trường Lưu nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cậu.

"Ừm ~~" Tôi hiện tại không muốn nấc chỉ muốn đánh anh, Mạc Chi Dương há miệng cắn lên vai hắn lại không có dùng sức, hung hăng bị đỉnh một chút sảng đến trực tiếp ngất xỉu.

Thật khổ sở, Mạc Chi Dương mêm mang mở mắt, eo muốn hỏng luôn rồi, mệt mỏi quá mệt mỏi quá, cư nhiên không bị thao đến chết, thật là may mắn, cảm tạ trời cao cho con được sống.

"Dương Dương." Thẩm Trường Lưu không có rời giường mà nằm bên cạnh cậu, thấy cậu tỉnh lại trợn tròn mắt dại ra nhìn trần nhà, tiến gần lại hôn một chút lên khóe môi cậu: "Làm sao vậy?"

Nghĩ đến chuyện nhổ đầu anh xuống, anh cảm thấy làm sao?

Mạc Chi Dương quay đầu nhìn người nằm cạnh, đột nhiên một cổ tà hỏa dâng lên, cúi người há miệng cắn lấy vai hắn, lúc này là thật sự dùng sức.

Bị cắn đau, Thẩm Trường Lưu một tiếng cũng không phát ra, thậm chí còn chủ động ấn người vào lồng ngực mình để tư thế cắn của cậu không quá mệt mỏi.

Cắn một cái cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, Mạc Chi Dương buông hắn ra, nhìn thấy dấu răng chảy ra một ít máu, nhẹ nhàng thổi hai cái: "Phù phù ~ có đau hay không?"

"Không đau, em vui anh liền không đau." Thẩm Trường Lưu cũng biết chính mình đêm qua quá mức, nhưng hắn khắc chế không được muốn liều mạng đòi lấy, làm cậu không thể rời đi.

Hiện tại mới hiểu được, không phải cậu không rời khỏi hắn mà là hắn không thể rời khỏi cậu.

Mạc Chi Dương quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đột nhiên có chút khó khắn: "Em mệt quá, nhưng ngày mai còn phải đi tiễn Lục học trưởng."

Tôi đã đem gã ta đến trước mặt anh, anh phải quý trọng cơ hội này nha, nên động thủ đi a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ