Chương 53: Tình nhân thế thân của ảnh đế (53)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện này Thẩm Trường Lưu nói không cần để cho cha mẹ biết, Mạc Chi Dương liền giữ kín như bưng, nhưng kỳ quái chính là, thời điểm gặp lại cha Thẩm mẹ Thẩm lần nữa, hai vị này càng nhiệt tình hơn trước.

Một tiếng là gọi Dương Dương.

Chuyện này ít nhiều cũng do Thẩm Trường Lưu, hắn đem toàn bộ sự tình bị bắt cóc nói với cha mẹ, kết quả trong mắt hai vị phụ huynh, Mạc Chi Dương liền thanh cừu con bih sói xám lừa gạt.

Không ai để ý đến Lục Lương Lân, có lẽ nhà gã cũng không tìm thấy gã. Thời tiết ngày càng lạnh, mười hai tháng mười một đổ một trận tuyết đầu mùa, mặt đất được phủ lên một lớp tuyết mỏng trắng tinh.

Trận tuyết đầu mùa này hơn một tiếng liền ngừng, Mạc Chi Dương múc canh gà vào hộp giữ ấm, cầm theo đồ sau đó ra cửa.

Lái xe đến một tòa nhà lớn, cầm đồ đi vào ấn thang máy đến tầng 17, thời gian gần đây Thẩm Trường Lưu vẫn luôn ở đây quay phim, cậu cũng thường đến đưa canh đưa cơm.

Thời tiết lạnh, Mạc Chi Dương ở trong thang máy nhìn thang máy đi lên, nhẹ nhàng thở ra một làn sương trắng, kéo chặt áo khoác trên người, đột nhiên hỏi: Dựa theo nhiệm vụ, tao phải ở cạnh Thẩm Trường Lưu cả đời đúng không?

"Dựa theo yêu cầu của nguyên chủ, đúng là như vậy." Hệ thống gật gật đầu: " Nhưng nguyên nhân thân thể rời đi lại không tính."

Thang máy 'đinh' một tiếng cửa liền mở ra, Mạc Chi Dương đi ra ngoài, hành lang bên trái có không ít người vây quanh, cất bước đi qua, cùng mọi người đứng yên lẳng lạng nhìn.

Cảnh này là Thẩm Trường Lưu cùng vai diễn người bị hại phối hợp, Mạc Chi Dương đứng rất xa, chỉ có thể nhìn đến sườn mặt của cẩu nam nhân kia.

Thẩm Trường Lưu thật sự rất đẹp trai, cùng hắn bên nhau cả đời không tính quá tốt cũng không quá xấu, chẳng qua chỉ là nhiệm vụ mà thôi.

Theo tiếng kêu "Dừng!" của đạo diễn, nháy mắt mọi người đều thả lỏng, Thẩm Trường Lưu quét mắt liếc nhìn một cái liền nhìn thấy thân ảnh Dương Dương trong đám người, đi qua: "Sao em lại đến đây?"

"Đến đưa canh cho anh." Mạc Chi Dương giơ hộp giữ ấm lên, cười khanh khách.

Hôm nay Thẩm Trường Lưu mặc một chiếc áo khoác nhạt màu, phim đô thị đều có thói quen mặc trang phục riêng, hai tay cằm vào túi áo mở rộng áo ra, ôm chặt cậu vào người, ôn nhu hỏi một câu: "Lạnh hay không?"

"Không lạnh." Mạc Chi Dương dựa vaò lòng hắn, chọc chọc cơ ngực người này, dáng người của hắn càng ngày càng tốt, sao lại thế này?

Người phụ trách vẫn luôn nhìn lén bên này, thẳng đến khi hai người đi vào phòng nghỉ mới đi hỏi nhiếp ảnh gia: "Thiếu niên kia là ai vậy?"

"Đó là bạn trai nhỏ của Thẩm ảnh đế, thường xuyên đến đưa cơm cho cậu ta." Nhiếp ảnh gia thấy nhiều không trách.

Ngày đóng máy, mọi người theo lý nên đi chúc mừng, nhưng Thẩm Trường Lưu đã chuẩn bị tốt cùng Dương Dương đón lễ Giáng Sinh nên từ chối, vội vàng chạy ra, Dương Dương còn đang đợi hắn ở cửa.

Mạc Chi Dương mặc rất dày nhưng không thể nào chịu nổi cao ốc cánh cửa trống không thế này, một cơn gió thổi qua cảm giác như dùng dao băng xẹt qua da thịt.

Dứt khoác tránh ở sau một cây cột, kéo cao khăn quàng cổ che khuất mũi miệng, ngay cả di động cũng không muốn chơi, tay bỏ ra ngoài một chút thôi nhất định sẽ bị đông cứng.

Thẩm Trường Lưu ra tới liền nhìn thấy Dương Dương trốn sau cột, bước nhanh qua mở rộng áo khoác ôm chặt vào lòng: "Chờ thật lâu?"

"Nhanh đi thôi." Nơi này thật lạnh.

Thời tiết Sri Lanka thích hợp, ban đêm cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa, âm thanh pháo hoa nổ mạnh đánh thức Thẩm Trường Lưu, vội lấy tay che lại hai tai người trong ngực.

Thấy cậu không bị đánh thức Thẩm Trường Lưu mới thở phào nhẹ nhõm: "Dương Dương, chúng ta kết hôn đi."

Nhưng những lời này lại bị âm thanh của pháo hoa che lại, ngoại trừ bản thân hắn cũng không còn ai nghe được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ