Chương 56: Tình nhân thế thân của ảnh đế (56)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải, tôi cũng thích anh ấy." Tô Bạch thề thốt phủ nhận, lời nói thốt ra sau đó ánh mắt lại trở nên do dự, lại thật mau đắm chìm vào lời nói dối của mình: "Nếu tôi không thích anh ấy sao có thể tới nơi này, với thân phận địa vị tài hoa của cậu một chút cũng không xứng với anh ấy."

Tất cả biểu tình của hắn ta Mạc Chi Dương đều thu vào mắt: "Sao cậu có thể nghĩ trong đoạn tình cảm này, bên yếu thế là tôi?"

Thấy Tô Bạch không hiểu những lời này, Mạc Chi Dương cười cười, tiến đến bên tai hắn ta: "Cậu không rõ, từ đầu đến đều là tôi bắt lấy cảm xúc của Thẩm Trường Lưu, tôi muốn anh ta khóc anh ta liền phải khóc, muốn cười liền phải cười, cậu vĩnh viễn đấu không lại tôi!"

Độc dược dùng vỏ kẹo bọc lên thật xinh đẹp, sau đó cho người ăn, đến cuối cùng cũng chỉ có thể uống rượu độc giải khát.

Giờ phút này Tô Bạch mới hiểu được, người trước mắt căn bản không đơn giản như vậy, tất cả mọi người đều bị lừa chẳng ai hay biết gì.

Biểu tình từ kinh ngạc chuyển sang hoảng sợ, Tô Bạch đột nhiên vươn tay nắm lấy bờ vai cậu: "Cậu, sao cậu có thể như vậy!"

"Thì sao?" Mạc Chi Dương tránh khỏi tay hắn ta, bị nắm có chút đau, xoa xoa bả vai: "Tôi thế nào? Chẳng lẽ tiếp tục nhìn Thẩm Trường Lưu giãy giụa thống khổ với xự xa cách của cậu, đó mới là chuyện tốt?"

"Mười lăm năm, chỉ cần cậu thật sự yêu anh ta hoặc có chút đồng tình thương hại mọi chuyện đều sẽ không như thế này, nhưng mà cậu thì sao? Cậu chỉ nghĩ đến việc tiếp nhận ý tốt của người khác mà không muốn trả lại, thậm chí sợ hãi Thẩm Trường Lưu trói buộc cậu, cho nên, tôi so với cậu tốt hơn nhiều."

Đối mặt với đủ loại chất vấn của Mạc Chi Dương, nguyên bản Tô Bạch thẳng lưng nói chuyện lại bị những lời này của Mạc Chi Dương đánh cong, trước kia cho rằng người này tính cách đơn thuần nên không để trong lòng.

Hiện tại nhìn lại hắn ta mới là kẻ ngu ngốc, cậu có thể khiến Thẩm Trường Lưu cam tâm tình nguyện bị nắm trong lòng bàn tay, thủ đoạn như vậy hắn ta sao có thể so được.

Thấy người đã hiểu, Mạc Chi Dương cảm thấy cũng không vô nghĩa, hôm nay là ngày lành của cậu, vì thế li một bước nhỏ, nghiêng đầu cười với Tô Bạch: "Như vậy, tôi trở vào kết hôn đây."

Xoay người đi lên bậc thang, nhưng đi chưa được hai bước đột nhiên bị người gọi lại.

"Mạc Chi Dương, cậu có yêu Thẩm Trường Lưu không?"

Nghe thấy vấn đề này, Mạc Chi Dương xoay người nhìn hắn ta, nhún nhún vai lộ ra một nụ cười chiến thắng lại không có trả lời.

Giờ phút này Tô Bạch thua hoàn toàn, hắn ta nghĩ mình có thể thắng nhưng hiện tại lại thua, thua rối tinh rối mù, vì cái gì lại thua?

Nhìn thấy người xuất hiện ở cửa, Thẩm Trường Lưu thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ hãi giờ phút quan trọng này sẽ xảy ra chuyện xấu.

Hôn lễ cử hành đúng theo lẽ thường, tất cả mọi người đều chúc phúc cho hai người.

Đêm đó xem như đêm tân hôn, Mạc Chi Dương thừa dịp hắn tắm rửa ra ngoài ban công hút thuốc, khách sạn 5 sao ban công có ghế nằm cùng ô che nắng.

Nơi xa đêm đen như mực, mây đen nghìn nghịt trên bầu trời, anh trắng len qua từng áng mây chiếu vào mặt biển cách đó không xa, hút một ngụm thuốc nhắm mắt lại còn có thể nghe được âm thanh sóng vỗ vào vách đá.

Thẩm Trường Lưu tắm rửa xong đi ra liền thấy Mạc Chi Dương hút thuốc bên ngoài, bước ra từ sau lưng ôm lấy cậu: "Hôm nay là ngày vui nhất cuộc đời anh."

Mạc Chi Dương hút thuôc, không nhả khói ra, tay phải kẹp thuốc vòng lên cổ hắn, kéo hắn xuống hôn lên, sương khói ở giữa môi răng hai người tràn ra.

Hư vô mờ mịt, không khí vô cùng ám muội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ