Chương 63: Tiểu ám vệ của đại hoàng đế (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn bộ thể trọng của nàng đều áp lên, còn không ngừng nghiền áp, tay đứt ruột xót như thế nào có thể không đau, Mạc Chi Dương nhăn mày lại nhưng vẫn không phản kháng.

Hệ thống đột nhiên cầu nguyện: Hy vọng không có việc gì, đừng chết trước mặt mình.

Nhưng lời cầu nguyện này là dành cho hoàng hậu, hệ thống chưa từng gặp qua ai gây chuyện với ký chủ có được kết cục tốt.

"Mạt tướng tham kiến hoàng hậu nương nương!" Hà thỗng lĩnh kịp thời xuất hiện, vừa mới nghe nói lộn xộn ở Vị Ương Cung liền chạy nhanh lại đây xem.

Không nghĩ tới lại thấy đứa nhỏ này bị bệnh, hai bước đi qua hành lễ.

Mắt hạnh của hoàng hậu nhìn Hà thống lĩnh cũng không để ý gì nhiều: "Kẻ cắp này dám cầm mũi tên ở Vị Ương Cung, phải trị tội gì?"

"Hoàng hậu nương nương, y là thị vệ bên người hoàng thượng, trừ bệ hạ ra ai cũng không có quyền xử lí."

Nghe được lời này, Đường Uyển Uyển cũng biết không thể làm bệ hạ không thoải mái, làm bộ lơ đãng lui về sau một bước tha cho bàn tay cậu: "Nếu thế vẫn là giao cho bệ hạ xử lí đi."

Sau đó phân phó cho người buông cậu ra, mặc kệ mọi chuyện trở vào trong cung.

"Ngươi không sao chứ?" Hà thống lĩnh nhanh chóng nâng người dậy, nhưng tay phải của cậu đã tím hồng một khoảng lớn, không những vậy còn sưng lên, ẩn ẩn có chút tơ máu, có thể thấy được có bao nhiêu nghiêm trọng: "Sao lại như thế này?"

Mạc Chi Dương tay phải đang run rẩy, tay trái vẫn cầm chặt cung không chịu buông, tuy rằng rất đau nhưng vẫn cười trả lời: "Hoàng hậu nương nương thưởng cho ta."

"Đứa trẻ ngốc, ngươi thật là... Ta mang ngươi đi bôi thuốc." Hà thống lĩnh cảm thấy đau lòng, tay bị thương nặng thế này nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.

Mạc Chi Dương lúc gần đi, quay đầu nhìn Vị Ương Cung hiển hách, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nheo lại, lộ ra một nụ cười đơn thuần.

Dẫn người về bôi thuốc sau đó băng bó cẩn thận, lúc này mới dặn dò: "Mấy ngày tiếp theo nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trực đêm thay ngươi biết chưa?"

"Dạ." Mạc Chi Dương nhìn tay phải bị bao thành móng heo, quơ quơ trước mặt, đau nhưng không cần khóc, chính cậu sẽ làm nàng ta đau hơn.

Đêm hôm sau, Mạc Chi Dương không nghe lời nghỉ ngơi mà vẫn đi trực đêm, làm một tiểu ám vệ tận tâm với công việc, sao có thể bởi vì chút thương thế này mà nghỉ ngơi?

Hệ thống lại không cho là vậy, ký chủ khẳng định có chuyện muốn làm, đừng hỏi, hỏi cũng không biết.

Đêm thứ nhất không có chuyện gì, đêm thứ hai vừa qua khỏi canh ba, Mạc Chi Dương đứng ở chỗ cao nghe được hai tiếng chim đỗ quyên, nở một nụ cười, dùng tay trái nhéo vào chỗ bị thương của tay phải, vốn dĩ cảm giác rất đau nhưng trên mặt cậu lại không có biểu tình gì, xoay người theo hướng âm thanh đó chạy tới.

Đợi một chút hoàng đế mới nhìn thấy một hình bóng quen thuốc xuất hiện, vẫy tay với cậu.

Mạc Chi Dương tay trái ôm cung, sau lưng là một sọt mũi tên, nhảy xuống dưới, nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, hai người vẫn cách nhau một khung cửa sổ, nở nụ cười tươi gọi hắn: "Bệ hạ."

Một tiếng bệ hạ làm tâm hắn như nở hoa, Kỳ Quan Ngạn thở dài, quả nhiên chính mình không thấy được cậu liền không ngủ ngon: "Mấy ngày nay ngươi đều ở đây?"

"Đúng vậy." Mạc Chi Dương hơi hơi ngửa đầu, đối mắt đào hoa nhìn vào mắt hắn, vô cớ có chút thẹn thùng, mất tự nhiên dùng tay phải vò đầu.

Thiếu niên một thân màu đen, tay phải bị băng thành như vậy, Kỳ Quan Ngạn liền nhìn thấy: "Tay ngươi bị thương?"

Thấy hắn nói mình, Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn, nở một nụ cười tươi: "Không phải, là hoàng hậu nương nương thưởng a."

"Thưởng?" Kỳ Quan Ngạn không hiểu thưởng ở đây có nghĩa là gì, cách cửa sổ nắm lấy tay cậu, cách một lớp băng gạt vẫn nhìn thấy được bàn tay sưng hơn bình thường: "Cái này mà gọi là thưởng?"

"Đúng vậy." Mạc Chi Dương nhìn khuôn mặt hắn dần dần xuất hiện biểu tình tức giận, vẫn như cũ cười thật phúc hậu và vô hại.

Có thể thưởng cho hoàng hậu cũng chỉ có hoàng thượng, nếu nàng ta đã thưởng cho cậu, vậy cậu cũng nên báo đáp lại mới đúng.

Nhìn tay cậu, Kỳ Quan Ngạn vô cớ sinh ra một cổ lửa giận, thêu đến tâm đều không vui: "Còn đau phải không?"

"Hiện tại không đau." Mạc Chi Dương thấy hắn không cao hứng, biết rõ cố hỏi: "Bệ hạ không vui sao?"

Đêm nay không thể an bình giống như trước, Kỳ Quan Ngạn cũng không biết trả lời như thế nào, buông tay cậu ra: "Ngươi không cần trực đêm nữa, trở về nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Không hỏi lý do, Mạc Chi Dương rất nghe lời xoay người rời đi.

Hệ thống trêu chọc: "Tôi đoán cậu đã thất bại." Hoàng đế không có tức giận mà là kêu cậu trở về, có lẽ là hắn không dám chọc đến hoàng hậu.

"Không, chỉ là vấn đề thời gian thôi." Mạc Chi Dương nhìn thấy một chút gì đó trong mắt hoàng đế.

Một đêm trằn trọc không nghĩ được gì, chỉ là vết thương trên tay cậu vẫn chói mắt như vậy, lúc thượng triều hắn liên tiếp thất thần, luôn nghĩ đến một ít sự tình kỳ quái.

Đây không phải là tính cách của Kỳ Quan Ngạn, ngồi trong long liễn, nghĩ đến bộ dáng không quá để ý của cậu, nếu bị nặng thêm thì phải làm sao?

Chung quy không thể khắc chế lo lắng của mình, hơi hơi nghiêng người: "Cao Ngũ Phân, ngươi mang thuốc trị thương tốt nhất đến đây."

"Bệ hạ, ngài bị thương?" Cao Ngũ Phân sợ tới mức mặc mũi trắng bệch, đôi chân run rẩy đi theo kiệu liễn.

Kỳ Quan Ngạn không muốn giải thích gì thêm: "Đi mau."

Mạc Chi Dương là lần đầu tiên đến Thừa Càn Cung vào ban ngày, cất bước tiến vào, nhìn thấy hoàng đế đang mặc long bào đưa lưng về phía mình, quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."

Đầu cúi thấp xuống, bên tai tuyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mạc Chi Dương rất bình tĩnh.

"Đứng lên đi." Quỳ như vậy có khi nào vết thương sẽ sưng thêm, nửa ngồi xổm xuống, tơ lụa bởi vì động tác của hắn mà tạo nên một đường uốn xinh đẹp trên mặt đất.

Kỳ Quan Ngạn không đành lòng, nửa ngồi xổm xuống giúp cậu gỡ băng gạt ra: "Đau không?"

"Hoàng hậu nương nương thưởng, người nói không được đau."

Cởi bỏ băng gạt, nhìn nơi đó đã sưng tím lên, có chỗ còn xuất hiện cả tơ máu, Kỳ Quan Ngạn vẫn còn bình thường trong lòng đột nhiên bùng lên một cơn lửa giận, buông tay cậu ra: "Cao Ngũ Phân, bãi giá Vị Ương Cung!"

"Cậu lại thắng!" Hệ thống liền biết.

Mạc Chi Dương cười, trực tiếp ngồi xếp bằng dưới đất, chính mình cũng không thật sự là bạch liên hoa, nếu có người cho cậu một tát cậu liền trả lại một tát tặng thêm cả một đạp.

Đây là lần đầu tiên hoàng thượng bãi giá Vị Ương Cung, hoàng hậu quỳ gối hạ đầu, không dám ngẩng đầu nhìn nhưng lại rất khẩn trương, chẳng lẽ là hệ thống làm hắn tới, trợ giúp nàng hoàng thành nhiệm vụ?

Kỳ Quan Ngạn nghẹn cúc tức trong lòng, ngồi ở trên ghế cũng không thoải mái: "Người đâu, thưởng cho hoàng hậu một ly trà."

"Dạ." Cao Ngũ Phân bưng nước trà đã chuẩn bị tốt lên, là một cái chén sứ bằng một nắm tay.

Hoàng hậu không hiểu gì, dập đầu tạ ơn: "Tạ bệ hạ."

"Hoàng hậu nương nương, bệ hạ thưởng trà thì nên quỳ uống." Cao Ngũ Phân đưa chén trà qua, hoàng hậu hai tay cầm lấy, chén không có đĩa trà.

Hoàng hậu quỳ, cung nhân trong Vị Ương Cung cũng quỳ theo, Cao Ngũ Phân cầm lấy một ấm trà nóng, miệng ấm còn có thể thấy được khói bốc ra.

Đi qua châm trà vào, nước trà nóng được rót vào chén sứ trắng, đôi tay thon dày của hoàng hậu chịu không nổi theo bản năng liền muốn buông ra.

"Hoàng hậu nương nương, đây là trà do bệ hạ thưởng, nếu làm đổ sẽ bị xem là coi thường hoàng tộc, tru di cửu tộc."

Một câu của Cao Ngũ Phân làm hoàng hậu sợ tới mức nắm chặt chén sứ, nước trà nóng vẫn luôn được thêm vào, theo chén trà cháy xuống làm đôi tay hoàng hậu đỏ lên.

Hoàng thượng ngồi trên ghế, dùng nắp gạt gạt lá trà lại không có ý định uống.

Một chén không nhiều lắm, nhưng lúc này trán hoàng hậu đều là mồ hôi, đau đến toàn thân run rẩy nhưng vẫn phải giữ thăng bằng: "Tạ bệ hạ ban thưởng."

"Biết thưởng là được."Kỳ Quan Ngạn tùy tay đặt chén trà lên bàn, đứng dậy: "Trẫm cho ngươi thứ gì đều là đang ban thưởng, hiểu rồi chứ?"

"Thần thiếp đã hiểu." Hoàng hậu nhìn áo gấm trước mặt dần dần biến mất, đau đến trước mắt đều biến thành màu đen, chờ đến khi người hoàn toàn đi khỏi mới thả lỏng, trực tiếp ngất xỉu.

Hệ thống có chút cảm khái: "Hoàng hậu sợ là không xong rồi."

Mạc Chi Dương ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn tay bị thương của mình, lắc đầu: "Chuyện này cũng không có gì, tao vẫn còn một món quà chưa thưởng cho nàng ta."

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Mạc Chi Dương quay đầu thấy hắn đi vào, nháy mắt ngồi thẳng thân mình, giơ tay nở một nụ cười rạng rỡ với hắn.

Kỳ Quan Ngạn trở về thấy cậu cư nhiên còn ngồi dưới đất, cơn tức đều biến mất hết, bước chân không tự giác trở nên nhẹ nhàng hơn, đi qua: "Ngươi đứa nhỏ này, sao lại ngồi dưới đất?"

"Bởi vì thần không biết nên ngồi ở đâu." Mạc Chi Dương có chút hoang mang, tay trái nâng tay phải.

Đứa nhỏ này thật đáng yêu, thấy tay hắn lúc này mới nhớ phải bôi thuốc, đi qua ngồi xổm trước mặt cậu, cầm lấy tay bị thương: "Còn đau không?"

"Không đau." Mạc Chi Dương không có phản kháng, âm thanh mềm mại nhẹ nhàng nói thêm: "Nhưng mà không thể luyện bắn cung được."

Kỳ Quan Ngạn khó có được động tác nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu, bốn ngón tay đều bị thương thành như vậy, nên đem móng vốt của nữ nhân kia băm ra mới hết giận được: "Ngươi ngày thường trừ luyện bắn cung còn làm gì nữa?"

"Bảo vệ bệ hạ." Mạc Chi Dương hơi hơi rũ đầu, đôi tay hai người nắm lấy nhau, nghĩ đến trước kia Thẩm Trường Lưu có chút thảm, thôi thì vị diện này đền bù cho hắn, dù sao cũng là bảo vệ mục tiêu, hơn nữa sau này cũng sẽ không gặp lại.

Cái này không kỳ quái, Kỳ Quan Ngạn biết cậu bảo vệ mình: "Còn gì khác không?"

"Sư phụ nói cho thần biết, thần cả đời này chỉ cần bảo vệ tốt bệ hạ, những việc khác đều không quan trọng." Mạc Chi Dương nói xong ánh mắt sáng quắc ngẩng đầu nhìn hắn.

Hai người ánh mắt giao nhau một chút Mạc Chi Dương liền trở nên thẹn thùng, rặng mây đỏ bò lên trên mặt, tay trái gãi gãi đầu: "Thần xác thật trừ bệ hạ ra cũng không có việc gì cần hoàn thành a."

"Ý gì?" Kỳ Quan Ngạn là thật sự không biết sao? Người thông minh như vậy sao có thể không biết, chỉ là hắn cần bằng chứng.

Mạc Chi Dương trên mặt lộ vẻ khó xử: "Thần là vì bệ hạ mà sống, luyện công là vì bệ hạ, tập võ cũng vì bệ hạ, hiện tại cũng vì bảo hộ bệ hạ mới đến đây."

Thật vất vả đi, nhiều năm như vậy một mình ngươi giãy giụa bên cạnh rang giới sinh tử, đột nhiên hôm nay lại xuất hiện một người vì ngươi mà sống, đơn thuần đến mức cả thế giới chỉ có ngươi cùng cung tên, sẽ vui vẻ đi?

Loại ma quỷ này luôn dễ dàng chọc đến nơi mềm yếu nhất trong lòng.

Động tác Kỳ Quan Ngạn dừng lại một chút, đột nhiên đứng dậy: "Đi ra ngoài."

"Vâng." Mạc Chi Dương nghe lời đứng dậy, khom người lui ra.

Trơ mắt nhìn cậu chuẩn bị đi ra ngoài, Kỳ Quan Ngạn vẫn không nhịn được: "Khoan đã!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ