C11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn làm thế nào nữa, Hoàng Lạc Vinh ở trong lòng phun tào, có một số việc vẫn là nên để cậu tự đi làm, làm sao bạch liên hoa có thể nhìn người yêu ở bên ngoài chứ?

Có lẽ là câu này đã làm cho người trong phòng động tâm, cửa được mở ra, Trần Bỉnh Lâm thuận thế chen vào.

Thấy người tiến vào, Hoàng Lạc Vinh có chút cười khổ, đang muốn lấy kỹ thuật diễn của ảnh đế Oscar ra: "Em, ngô...?"

Trần Bỉnh Lâm căn bản không cho người ta nói, một phen đem mặt cậu giữ lại hôn lên.

Mẹ nó! Tên cẩu nam nhân này nhầm kịch bản à?

Không phải là cậu nên khóc trước rồi giả vờ đáng thương một chút sao, mới ra liền gặm thế này......

Hoàng Lạc Vinh cảm giác được độ ấm trên môi, nếu anh đã không làm theo kịch bản, như vậy liền không cần khách khí nữa, không phải anh chết thì chính là tôi sống!

Trở tay liền ôm lấy cổ hắn, nghênh đón một trận mưa rền gió dữ.

Từ phòng khách đến phòng ngủ, hai người giằng co đến không có cách nào tách ra.

Trần Bỉnh Lâm vào phòng ngủ, cẩu nam nhân này thực thuận thế mà dùng chân kéo cửa đem cửa đóng lại, động tác còn rất thành thạo.

Hoàng Lạc Vinh bị đẩy ngã xuống giường, rõ ràng vừa mới rời giường, lại nhìn Trần Bỉnh Lâm mặc một bộ ảo ngủ tơ lụa màu đen, sắc mặt tiều tụy nhưng lúc này đôi mắt lại rất có thần thái, vì thế cậu vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, cười khổ nói: "Một lần cuối cùng nữa thôi, Bỉnh Lâm."

Những lời này làm Trần Bỉnh Lâm xúc động, nắm lấy bàn tay nhỏ đang vuốt ve mặt mình: "Đời đời kiếp kiếp anh đều muốn cùng em ở bên nhau."

Một nụ cười mang theo sự bất đắc dĩ cùng bi thương, Hoàng Lạc Vinh đột nhiên chống đỡ thân thể, ôm chặt lấy cổ hắn, đưa người lên, cảm xúc đau thương từ đáy mắt tràn ra, truyền từ đầu lưỡi đến hắn.

Bị cảm xúc của Lạc Lạc kích thích, Trần Bỉnh Lâm động tác trở nên thô bạo, khoá trụ người lại, ôm lấy người cậu vuốt ve, tực tiếp đem áo ngủ của cậu xé.

Đừng!

Hoàng Lạc Vinh sửng sốt một chút, xông vào nhà cậu còn đem áo cậu xé mất: "Áo ngủ của em!"

Kêu thì kêu như thế, nhưng loại cảm giác này.....

"Ngoan, về sau anh mua cho em thêm vài bộ." Trần Bỉnh Lâm cuối người hôn xuống, cọ xát xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.

Sự việc đã như vậy, cậu còn có thể làm gì được, Hoàng Lạc Vinh thuận nước đẩy thuyền mà hùa theo hắn, hai chân vòng quanh eo hắn, cắn chặt hàm răng, không chịu phát ra nửa điểm âm thanh nào.

Thấy cậu còn ẩn nhẫn, Trần Bỉnh Lâm dùng đôi môi ngậm lấy vành tai cậu: "Thực xin lỗi Lạc Lạc, thực xin lỗi, là do anh ích kỷ tự đại."

Làm thì mau làm, lắm lời như vậy làm gì?

Hoàng Lạc Vinh không trả lời mà đem đầu của hắn ấn xuống hõm vai mình, nỗ lực đón ý hùa theo động tác nửa thân dưới.

Sự tình hoang đường qua đi, hai người đều có chút mệt, đặc biệt là Trần Bỉnh Lâm, ngày hôm qua suốt một đêm không ngủ, tắm rửa xong cho Lạc Lạc đã bị hắn làm ngất xỉu, một lúc sau đầu vừa dính gối liền ngủ.

Hoàng Lạc Vinh không yếu đuối như vậy, thật ra cậu lười tắm rửa nên mới giả vờ bất tỉnh để hắn tắm giúp mình, nghỉ một lúc liền rời giường làm cho mình một chén dưa chua, ăn xong lại trở về.

Trần Bỉnh Lâm ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt liền mở to mắt, trời đã tối nhưng trong phòng lại không có bật đèn, chỉ có thể nhìn thấy nữa bóng hình đang ngồi bên mép giường, khói bạc hà yên phiêu phiêu trong màng đêm.

Tựa hồ biết hắn đã tỉnh, Hoàng Lạc Vinh gục đầu xuống, âm thanh trầm thấp: "Anh cần phải trở về."

Trần Bỉnh Lâm ngửi được hương thuốc nhàn nhạt, ngồi thẳng người dậy: "Em muốn anh đi chỗ nào?"

"Tô tiên sinh hẳn là còn ở nhà, trở về đi." Hoàng Lạc Vinh nói xong lại hung hăng hút một ngụm thuốc, cũng không biết tại sao lại bị khói làm sặc, ho khan dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro