C27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong TV phóng viên mở buổi họp báo, Trần Bỉnh Lâm nhận phỏng vấn.

"Vì sao trước kia có người nói, ngài cùng Tô Bạch có tình yêu lâu dài vậy?"

"Không phải, thật ra bởi vì Tô Bạch lớn lên giống vị kia nhà tôi, cho nên mấy bạn học cũ mới hiểu lầm, tôi cùng Tô tiên sinh đã rất lâu rồi không có liên lạc, cũng không biết những loại chuyện này như thế nào lại bị tuôn ra, cái bóng lúc trước bị chụp được, không phải Tô tiên sinh."

"Chuyện này lúc trước bị tuôn ra ngoài, lúc sau ngài liền mang theo vị kia ra cửa, có phải hay không là bởi vì sợ cậu ấy không vui?" Phóng viên hơi mang ngữ khí trêu chọc.

Trần Bỉnh Lâm cũng không cố kỵ, nói thẳng ra: "Đúng vậy, yêu một người, làm sao có thể để người đó không vui? Cho nên, tôi cùng Tô tiên sinh thật ra không có quan hệ gì, mọi người không cần đoán mò, miễn cho vị kia nhà tôi ghen, không cho tôi ngủ trên giường."

Tô Bạch xác thật tức giận đến bốc khói, nhưng không phải hắn ta bốc khói, mà là TV bốc khói, hắn ta tức giận dùng ly nước đập hư TV, biểu tình dữ tợn: "Hoàng Lạc Vinh! Là cậu ép tôi!"

"Quá lố rồi." Lúc sau xem xong phỏng vấn, Hoàng Lạc Vinh có chút tức giận: "Tôi không cho anh lên giường ngủ? Hôm nay tôi đây liền không cho anh ngủ trên giường!"

Thời điểm lúc công ty quản lý phát hiện vị ảnh đế đại nhân tú ân tú ái đã không kịp ngăn cản, liền quyết định tạo cho hắn một bản tin yêu vợ tha thiết, các loại bản thảo thông báo bắt đầu che trời lập đất.

Nhưng giờ phút này ảnh đế đại nhân, lại không quá dễ chịu, đứng ở mép giường nói tốt cho mình: "Lạc Lạc, em đừng nóng giận được không, cho anh lên giường ngủ, giờ này đã trễ như vậy rồi!"

"Em không phải không cho anh lên giường ngủ sao? Vậy anh cũng đừng lên!" Hoàng Lạc Vinh ngồi ở trên giường, trong tay cầm gối đầu xem như vũ khí, chỉ cần hắn dám lên liền đánh hắn.

"Thật không cho anh lên?!" Trần Bỉnh Lâm nhìn biểu tình kiên quyết của cậu, thở dài: "Được, anh đây liền ngủ dưới đất, anh thật sự ngủ dưới đất!"

Hoàng Lạc Vinh hừ nhẹ một tiếng: "Ngủ liền ngủ đi." Cư nhiên lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy bôi nhọ cậu, thật đáng giận.

Trần Bỉnh Lâm lúc này cũng thực ngoan, liền thật sự lấy chăn trong ngăn tủ cùng đệm dự phòng dọn ra: "Ai*, Lạc Lạc cư nhiên cho anh ngủ dưới đất, thật tàn nhẫn, nếu anh bị cảm thì làm sao bây giờ?"

(Ai* là tiếng thở dài nha)

Một bên trãi nệm một bên nói thầm, chờ lúc làm xong, lại chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu: "Lạc Lạc, em thật không cho anh lên a?"

"Ngủ nhanh đi, ngày mai em còn có việc." Nói xong Hoàng Lạc Vinh cũng nằm xuống, nhắm mắt lại: "Tắt đèn cho em!"

Thấy cậu nằm xuống, Trần Bỉnh Lâm lộ ra ý vị thâm trường tươi cười: "Được." Sau đó đi tới tắt đèn.

Một mình chiếm giường lớn ngủ đến thật thoải mái, hắn ngủ dựa ở cửa sổ bên kia, Hoàng Lạc Vinh liền xoay người đối mặt với cửa chính, thoải mái nhắm mắt lại.

Vừa nhắm mắt lại liền cảm thấy không ổn, đột nhiên mắt cá chân bị nắm lấy, doạ Hoàng Lạc Vinh nhảy dựng, kết quả còn chưa kịp la lên thì cả người với chăn đều bị bế lên: "Trần Bỉnh Lâm!"

"Làm sao vậy?" Trong bóng tối, Trần Bỉnh Lâm cười đến vô tội.

Hoàng Lạc Vinh bị bọc đến vững chắc, không thể động đậy: "Anh thả em xuống!"

Trần Bỉnh Lâm cười, liền đem người từ trên giường ôm xuống, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống nệm, hắn cũng nằm xuống, không màng cậu giãy giụa đem người cách chăn ôm vào trong ngực: "Anh không có lên giường ngủ, có phải là thực nghe lời không?"

"Phi, anh buông em ra, em muốn ngủ trên giường!" Hoàng Lạc Vinh toàn thân trên dưới cũng chỉ có đầu có thể động, vừa nhấc đầu trực tiếp cắn cằm hắn, nhưng lại không có lực, chẳng qua là dùng hàm răng nghiền.

Trần Bỉnh Lâm ôm đến càng chặt: "Lạc Lạc, anh yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro