C42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu thật vui vẻ." Sau khi lên máy bay, hệ thống nhìn miệng cậu không có cách nào khép lại.

Hoàng Lạc Vinh kiềm chế cười tủm tỉm: "Còn phải đi đường." Sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Máy bay hạ cánh có chút xóc nảy, Hoàng Lạc Vinh bị đánh thức, có chút kỳ quái, trên người vì sao lại có cái mền, vừa lúc hiệu trưởng kêu cậu, cũng không nghĩ lại.

Tới khách sạn nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi đến trường, bên kia có lão sư, nhưng không có dạy, lúc này mới phiền toái người khác đem đến một chút.

Lão sư bên này là một người phụ nữ trẻ tuổi nhìn thực nhã nhặn lịch sự, tóc màu đen thật dài, mặc bộ váy màu trắng liền áo, khi nhìn thấy Hoàng Lạc Vinh, cũng không khỏi động tâm.

"Hoàng lão sư, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm?" Chủ động mời ăn cơm, đã là giới hạn lớn nhất của Vương Đoá Đoá.

Đùa vui cái gì vậy, nhưng Hoàng Lạc Vinh không nghĩ muốn bị làm chết, quyết đoán cự tuyệt: "Không được, bạn trai tôi sẽ ghen."

Nghe thấy cậu có bạn trai, Vương Đoá Đoá có chút thất vọng, chủ động kéo ra khoảng cách với cậu.

Lão sư kia nghe nói là người trẻ tuổi, đối với học sinh vô cùng kiên nhẫn, Hoàng Lạc Vinh không phí sức lực gì, buổi tối ăn xong món đầu cá ếch một lúc rồi mới trở về khách sạn.

Lấy thẻ phòng mở cửa ra, đi vào trong đóng cửa lại, cảm thấy có chút không đúng, trong phòng đen như mực, giống như có tiếng hít thở của một người khác.

Vỗn dĩ đã đứng ở chỗ huyền quan, đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, sau đó lui một bước, lưng dựa vào ván cửa.

Trong bóng tối, có một bóng người tiến lại gần, Hoàng Lạc Vinh sợ đến mức đồng tử mở to, giây tiếp theo giơ nắm đấm lên, đánh vào bóng người đang tới gần.

"Lạc Lạc! Lạc Lạc là anh!"

Nghe được thanh âm, Hoàng Lạc Vinh mới vội vàng đem thẻ phòng cắm đến công tắc, đèn sáng lên mới nhìn đến Trần Bỉnh Lâm đang che lại má trái đứng ở trước mặt.

"Tại sao anh lại ở đây?!" Trăm triệu lần không nghĩ đến, Hoàng Lạc Vinh nhìn hắn bụm mặt, hơi thở dài đến không thể nghe thấy, thất sách!

"Đau đau đau!"

"Đáng đời." Hoàng Lạc Vinh dùng cục đá đắp lên vết thương cho hắn, nhìn xương gò má hắn nơi đó đều bị ứ bầm, phá hư gương mặt mỹ nam này: "Ai kêu anh doạ em."

"Anh muốn cho em một kinh hỉ." Trần Bỉnh Lâm thò mặt lại gần, không nghĩ toái sức lực của Lạc Lạc rất lớn.

Kinh hỉ? Kinh hách thì có, đánh chết anh cũng đáng đời, Hoàng Lạc Vinh chửi thầm trong lòng, tiếp tục hỏi: "Vậy anh tới đây làm gì?"

Trần Bỉnh Lâm nắm lấy tay cậu, thực trịnh trọng nói: "Cha mẹ anh muốn gặp em."

Thí*, không thể nói trong điện thoại? Hắn cố ý muốn đến đây, như thế có ai không biết đâu.

(*: tỏ vẻ khinh thường)

"A? Khi nào?!" Hoàng Lạc Vinh hoảng sợ, trực tiếp rút tay trở về, làm ra dáng vẻ khẩn trương, biết rõ hắn nói bậy, lại vẫn rất là phối hợp mà diễn kịch.

"Vấn đề này trước không cần thảo luận, chúng ta có vấn đề khác muốn nói một chút." Trần Bỉnh Lâm nói, đem mặt thò lại gần: "Mặt anh thật sự rất đau."

Kia thật không phải giả, ông đây dùng mười phần sức lực đánh, Hoàng Lạc Vinh làm bộ đau lòng, duỗi tay xoa vết thương cho hắn: "Có đau không?"

Đau chết anh cũng xứng đáng!

"Anh huhu, đau, cho nên em phải bồi thường cho anh!" Trần Bỉnh Lâm cũng sẽ không bạc đãi bản thân, một tay đem người ôm vào trong lòng ngực.

Cẩu nam nhân này thật không biết xấu hổ, không ngờ lại còn khóc, đại nam nhân còn khóc? Hoàng Lạc Vinh cảm thấy chuyện này không thể thiện lương, hy vọng bản thân có thể sống đến ngày mai.

Ban đầu tưởng rằng đi công tác có thể nghỉ ngơi, nhưng hiện tại cảm thấy, giường khách sạn so ra kém thoải mái hơn trong nhà, ít nhất chăn trong nhà quỳ gối lâu cũng không đau.

Lúc trước Hoàng Lạc Vinh chỉ tưởng hắn nói chơi, lúc sau chờ đi công tác trở về, Trần Bỉnh Lâm liền nói muốn đi gặp người lớn trong nhà.

"Thật ra tao cho rằng hắn chỉ tìm cớ." Hoàng Lạc Vinh hút thuốc, phiền muộn nói với hệ thống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro