C49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không sao, anh tiễn người giúp em cũng được." Trần Bỉnh Lâm cười xoa xoa đầu tóc lộn xộn của cậu.

Hoàng Lạc Vinh gật gật đầu, không có dị nghị: "Cũng được."

Trần Bỉnh Lâm cũng chưa quên, ngày hôm qua Lục học trưởng nói gì với Lạc Lạc.

Nhắm mắt lại, Hoàng Lạc Vinh nằm trong lòng ngực hắn, cảm thấy thoải mái, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút đáng tiếc.

Lục Lương Lân tôi đã cho anh cơ hội, thời điểm đêm qua tôi cự tuyệt, nếu anh nghe lời rời đi, vậy có thể có khả năng sống tiếp, nhưng anh anh lại lì lợm không chịu, vậy tôi đây cũng không có biện pháp cứu anh.

Ngày hôm qua cậu cố ý nhắc tới Lục học trưởng, hôm nay lại cố ý bại lộ tin tức, cho nên trận này, là một mũi tên trúng hai con chim.

Người trong lòng ngực lại ngủ, Trần Bỉnh Lâm thật cẩn thận đứng dậy, đi ra ngoài gọi điện thoại.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, thân thể được thư giãn không ít, ngồi dậy một chút, lại ngửi được mùi hương kỳ quái từ khe cửa phòng ngủ bay vào, làm người buồn nôn.

Hoàng Lạc Vinh xốc chăn lên, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi trắng, tùy tay lấy cái thảm lông qua khoác lên người, mở cửa đi đến nơi phát ra mùi hương.

Đầu sỏ gây tội ở trong phòng bếp, tản mát ra hương vị khiến người buồn nôn, trên bếp điện từ có một nồi đồ vật đen xì.

Hoàng Lạc Vinh bọc thảm lông muốn chạy đi, lại bị đồ trong nồi miễn cưỡng ngừng bước chân, bóp mũi: "Mau đổ!"

Trần Bỉnh Lâm có chút bất đắc dĩ, đem một nồi kia bưng lên đi vào WC, đưa đến chỗ nó nên đi.

Mùi hương trong phòng còn đọng lại, cũng mặc kệ thời tiết lạnh, Hoàng Lạc Vinh chạy nhanh đi mở cửa sổ cho thông gió, bằng không lại đang sống sờ sờ bị hun chết, người có thể đem đồ ăn làm thành như vậy, cũng thật tài giỏi, cẩu nam nhân này thật sự ngu xuẩn.

"Anh là chỉ muốn nấu cháo cho em." Trần Bỉnh Lâm có chút bất đắc dĩ, bản thân hắn 32 năm chưa từng vào bếp.

Hoàng Lạc Vinh đối với thị giác của mình sinh ra nghi ngờ: "Đó là....cháo?"

Trần Bỉnh Lâm đột nhiên có chút ủy khuất, muốn cho Lạc Lạc kinh hỉ, sợ cậu đói nên mới nghĩ nên nấu cháo, nhưng sự trước mặt chứng minh: "Anh thật vô dụng, không làm được việc."

Lại bắt đầu biểu diễn tài nghệ trà xanh, Hoàng Lạc Vinh chửi thầm: Ngài có thôi đi không, trên giường thì bùng cháy, nam chủ này, không phải bệnh kiều hắc hoá, thì chính là bị trà xanh bám vào người.

"Không sao, em dạy cho anh." Hoàng Lạc Vinh kéo tay hắn qua, hướng phòng bếp đi vào: "Học từ từ sẽ biết, đời chúng ta còn dài."

"Gạo không cần bỏ nhiều, đong một cốc đầy là được." Hoàng Lạc Vinh tay phải kẹp thuốc, dựa vào bệ bếp chỉ huy: "Phải vo gạo."

"Vo gạo?" Vẻ mặt Trần Bỉnh Lâm ngây ngốc.

Quả nhiên, anh không được, thật ngu ngốc.

Hoàng Lạc Vinh nhẫn nại tính tình giảng cho hắn biết nên làm thế nào, một điếu thuốc chưa hút được mấy lần.

Cuối cùng một nồi cháo trắng tinh thơm phức, xuất hiện ở trên bàn cơm, so sánh với cái nồi đen tuyền trước đối lập mãnh liệt.

Quả nhiên, Trần Bỉnh Lâm thật vui vẻ, một tay đem người cùng thảm lông ôm vào trong lòng ngực: "Quả nhiên, có Lạc Lạc anh mới biết được nên làm thế nào."

A, Hoàng Lạc Vinh biết hắn có ý gì, nhưng cũng tùy hắn.

Ngày hôm sau 10 giờ sáng, Hoàng Lạc Vinh đưa hắn ra cửa.

"Anh tiễn hắn ta xong liền trở về." Trần Bỉnh Lâm đổi giày cho tốt, lại nhịn không được kéo người đang ngoan ngoãn vào trong lòng ngực xoa tóc một chút: "Ngoan ngoãn ở nhà."

Ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, Hoàng Lạc Vinh dùng sức gật đầu: "Ân, vậy anh đi sớm về sớm."

"Trần Bỉnh Lâm kia, có thể trược tiếp đem Lục Lương Lân hành chết không a?" Hệ thống suy đoán, hơn nữa khả năng thoạt nhìn rất lớn.

Hoàng Lạc Vinh thấy không sao cả, nhún nhún vai: "Chúng ta liền đến vái"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro