Tuyết nhiệt đới [Sally]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Tuyết nhiệt đới

Tác giả: Sally (Anh Đào)

Độ tuổi: 13+

Thể loại: tình cảm…

Cảnh báo: không

Giới thiệu:

Rose (Phạm Thiên Ân): Cô tiểu thư giàu có, kênh kiệu và độc đoán.

Phan Hoàng Minh: Chàng trai đa nghề, nghĩa khí và tốt bụng.

Hai con người ở hai thái cực riêng, hai thế giới hoàn toàn biệt lập, điều gì sẽ đến khi bọn họ gặp nhau?

Trích dẫn:

“Nếu mùa đông năm nay có mang tuyết lạnh về,

Không chừng em quay lại nơi đây…”

Đôi lời tác giả:

“Tuyết nhiệt đới” là sản phẩm của trí tưởng tượng. Với ngòi bút vẫn non nớt và nông nổi, chắc chắn tác phẩm của mình còn rất nhiều khiếm khuyết, mong các bạn đọc và cho ý kiến để mình rút kinh nghiệm. Chân thành cảm ơn các bạn đã ghé “Tuyết nhiệt đới”, chúc các bạn có những giây phút thật vui vẻ!

Chương 1: Cô tiểu thư khó tính

Tháng mười về chở theo bao nhiêu tuyết, tuyết trắng trời, tuyết trên những cành cây, tuyết phủ kín con đường, bờ tường ắp đầy tuyết là tuyết. Lâu lắm rồi, ở miền nhiệt đới thế này mới lại có tuyết rơi.

Ngoài đường vắng tanh, không bóng người qua lại. Nơi đây, con người ưa nắng ưa mưa, nhưng cực kì sợ tuyết nên dù vội họ cũng chuẩn bị cho mình một chỗ kín kĩ càng. Bên cạnh lò sưởi rực ánh vàng, lửa cháy bập bùng làm tiêu tan giá lạnh. Những lúc như vậy ta mới thấy bản thân cần có một gia đình, có lẽ, tuyết cũng có cái hay.

Khi đó, trong ngôi nhà ngói nằm trên dốc đất cao, mang vẻ đẹp thơ mộng của biển và trời, đang có những tiếng thở dài ảo não.

Không gian yên tĩnh choán lấy lớp tuyết dày trắng muốt. Đằng sau ô kính trong veo, chàng trai mang đôi mắt sâu màu nâu sẫm tựa lưng vào bức tường. Anh mặc chiếc áo khoác rộng thùng màu xám đã sờn vải bên vai, cái dáng cao cao đổ bóng dài trên nền một cách uể oải. Ánh mắt chàng trai hướng ra quang cảnh sơn màu trắng đục, dường như tuyết đang làm đôi mắt nâu ấy buồn.

Bên cạnh anh, một cậu bé chừng 10 tuổi có mái tóc vàng xoăn tít, với đôi mắt xanh lơ, cũng thoáng buồn. Cậu bé ngồi co ro trên sô pha, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc, cơ thể gầy gò thỉnh thoảng lại run lên tội nghiệp. Lại là tuyết, màu trắng ngọt sắc ấy khẽ khàng lấy đi niềm vui trong lòng cậu bé da trắng xanh.

“Tuyết về, đổ theo bao nỗi buồn…”

Căn phòng ấm áp quá, chiếc lò sưởi điện vẫn kêu rè rè sau bức tường đầy nét màu nguyệch ngoạc. Trên bàn kính tròn lại có chùm baby hồng xinh xắn. Tất cả đều toát lên sức sống mãnh liệt và nồng nàn, vậy mà, đôi tay cậu bé tóc vàng vẫn run lên bần bật. Lạnh lắm hay sao?

Lúc lâu sau, giọng cậu bé mới thỏ thẻ lên tiếng:

-Anh… Hoàng Minh…

Chàng trai mang vẻ đẹp mộc mạc, chân thành của đất nhẹ buông ánh mắt buồn lên cậu bé đáng thương, anh đáp lại:

-Minh Hoàng, tuyết sẽ làm em cảm lạnh đấy!

-Nhưng… anh đã hứa cuối tuần đưa em đi ăn pizza mà!

Minh Hoàng cúi đầu, giọng vang lên yếu ớt những pha lẫn một phần giận dỗi, một phần cương quyết, mạnh mẽ. Mấy lọn tóc xoăn chợt lặng im nghe ngóng.

Hoàng Minh ngồi cạnh em trai, đôi mắt anh tỏ rõ sự tội lỗi và tiếc nuối. Một tia nhìn buồn bã ánh lên trong đáy mắt nâu.

Vài ngày trước, Minh Hoàng tham dự cuộc thi tiếng Anh giành cho học sinh lớp 4 do tỉnh tổ chức, em đã hoàn thành bài thi xuất sắc và đoạt giải nhất. Niềm vui sướng ngập tràn vào không gian, cậu bé thông báo tin vui ấy cho anh trai vào một ngày nắng ấm, Hoàng Minh thấy rõ nụ cười rạng rỡ nở trên môi em mình. Để thưởng cho sự chăm chỉ và kiên trì của nhóc em mấy ngày ôn luyện, và đã đoạt giải cao, anh hứa cuối tuần đưa Minh Hoàng đi ăn pizza, sau đó đi sở thú và đến trung tâm mua vài món đồ cậu bé thích. Chủ Nhật cũng là ngày duy nhất trong tuần Hoàng Minh không bận việc. Thế mà, ngày đầu tiên của mùa đông ập đến quá đột ngột, rồi kéo theo bao nhiêu tuyết là tuyết, tuyết phủ kín cả niềm vui nhỏ nhoi trong lòng Minh Hoàng, từ lâu lắm rồi, cậu bé không được đi chơi với Hoàng Minh…

Tuy Minh Hoàng là cậu bé rất giỏi trong các môn học, em được bạn bè trong trường ái mộ, nhưng giỏi thế nào, Minh Hoàng cũng không thể “yêu cầu” cơ thể mình đừng ốm trong ngày tuyết lạnh buốt. Từ khi sinh ra, Minh Hoàng phải chịu nhiều bệnh tật, vì thế cơ thể luôn yếu ớt, chỉ cần một chút gió lạnh luồn vào kẽ áo cũng đủ làm giường bệnh gắn chặt vào em cùng mùi thuốc men nồng nặc.

Hoàng Minh cố mỉm cười, anh xoa đầu cậu em nhỏ an ủi:

-Để tuần sau anh đưa em đi ăn được không?

Minh Hoàng mím chặt môi, mái tóc vàng đã bắt đầu động đậy, từng lọn khe khẽ run lên. Rõ ràng Minh Hoàng đang cố giấu đi mớ cảm xúc non nớt của cậu bé lớp 4 vào sâu trong lòng. Cuối cùng, Minh Hoàng lên tiếng:

-Em…

Nhưng câu nói của cậu chưa kịp thốt ra thì điện thoại Hoàng Minh lại vội vã đổ chuông. Anh xoa đầu nhóc em rồi chạy biến vào góc bếp nghe điện thoại. Giọng anh nhỏ quá nên Minh Hoàng chẳng nghe rõ được gì, cậu bé buồn, cứ mãi nhìn những bông tuyết trắng bay đầy trời mà lòng giận dỗi. Gía như tuyết đừng rơi thì cậu bé sẽ có một ngày vui vẻ bên anh trai. Đôi khi Minh Hoàng thèm lắm cảm giác ấm áp từ gia đình. Ngày nào cũng vậy, cậu bé lủi thủi một mình trên chuyến xe buýt lạnh lùng để tới trường, tới rồi đi, đi rồi lại tới, trong khi các bạn cùng lớp được bố mẹ đưa đón ân cần. Nhiều khi, Minh Hoàng thấy khóe mắt mình cay quá, hình như, lâu lắm rồi nên khuôn mặt mẹ cũng không còn rõ nét…

Một lúc lâu sau, Hoàng Minh mới trở ra, anh nhìn Minh Hoàng vẻ ái ngái:

-Minh Hoàng, giờ anh đi một lát có chút chuyện gấp rồi về ngay, trên đường về anh sẽ mua pizza cho em, được không?

-Anh phải ăn cùng em nhé!

-Ừ!

Hoàng Minh cúi xuống móc tay với em trai, anh mỉm cười rồi tháo chiếc khăn len to màu xám được đan tay tỉ mỉ, rồi quàng vào cổ Minh Hoàng. Anh dặn dò:

-Nhớ đừng ra ngoài, biết chưa?

-Dạ!

Bỗng, từ cửa vang lên tiếng gọi làm cả hai giật bắn:

-Anh Hoàng Minh, anh có nhà không?

Anh khẽ cười, chất giọng chua loét, lanh lảnh ngoài kia anh đã thuộc lòng. Đó là Hương Ly – cô học sinh lớp 8, nhà hàng xón kế bên. Cô bé luôn miệng nói rằng: “Anh Hoàng Minh, em chỉ thích có anh thôi. Sau này em nhất địng lấy anh!” làm anh ái ngại mỗi lần chạm mặt cô bé.

Hằng ngày, Hương Ly cũng hay sang nhà chơi với Minh Hoàng mỗi lần anh bận việc, vậy nên, Hoàng Minh chẳng thể nào tránh mặt bé con này được đâu. Ngoại hình của Hương Ly được anh đánh giá là: rất rất đang yêu và… gợi cảm, nhưng thước đo của anh giành cho… trẻ lớp mầm. Bởi vậy, mỗi lần anh có khen “Hương Ly đáng yêu lắm!” khi cô bé gặng hỏi:”Anh Hoàng Minh có thích em không?” làm cô bé giận điên lên. Hương Ly còn trẻ con lắm, kém anh những 11 tuổi mà lúc nào cũng ra dáng một bà cụ non lẽo đẽo sau lưng. Có nhiều lần làm mặt anh méo xệch khi tình cờ gặp tụi bạn.

Hoàng Minh vò đầu, chẳng biết hôm nay cô bé lại có “âm mưu” gì.

Anh vừa mở cửa thì Hương Ly đã nhảy bổ vào bên trong, miệng cô bé cười toe toét nhìn anh:

-Anh Hoàng Minh, hôm nay tuyết rơi nhiều quá, chúng ta đi lặn người tuyết đi!

-Anh cũng muốn đi với nhóc lắm, nhưng giờ anh bận việc mất rồi, anh phải giao hàng cho người ta, để khi khác vậy nhé! – Hoàng Minh cúi đầu, đưa tay vò mái tóc ngắn cũn của Hương Ly.

Cô bé chống nạnh nói như bà vợ khó chiều:

-Vậy anh đi mau đi, em trông Mình Hoàng cho, nếu anh có nói dối em và Minh Hoàng để đi lăng nhăng với chị gái chân dài nào đấy, em sẽ đánh anh một trận no đòn – cô bé trợn tròn mắt, dứ dứ nắm đấm trước mặt nhìn Hoàng Minh, rồi mỉm cười nhẹ nhàng quay say cậu em đang cười tủm – Phải không Minh Hoàng?

-Dạ! – cậu bé cười toe, gật đầu cái rụp.

Hơ, lúc này Hoàng Minh thấy lạnh sống lưng quá. Rõ ràng hai tiểu quỷ kia đang áp đặt luật pháp tự biên cho anh mà. Tuy có hơi… sợ cô bé con kia, nhưng mỗi lần gặp Hương Ly chẳng hiểu sao Minh Hoàng vui lắm, dường như cậu bé rất thích chơi với bà chị trẻ con này. Thế là Hoàng Minh lại ngậm ngùi ôm chiếc áo khoác to sụ và mũ len mà bàn lùi:

-Dạ, vâng ạ!

Rồi mau chóng lỉnh ra ngoài, để lại hai đứa em thích thú cười đùa.

-Minh Hoàng thấy chị có giỏi không, hí hí…

-Good, you are wondergirl! Hi hi…

-…

Hoàng Minh vội vàng mặc thêm lớp áo khoác dày nữa, đội cái mũ len cũ lên đầu , lại tranh thủ ngó qua ô cửa sổ nhìn hai đứa nhóc đang chơi đùa rồi mới leo lên xe, lao vào màn tuyết. Tuyết vẫn rơi, rơi đầy trời, bay kín lối đi làm lữ khách khó xác định phương hướng. Nhưng với “con ma đường” như Hoàng Minh, con đường này anh đã thuộc làu lối rẽ, dù tuyết có dày hơn thế nữa, anh vẫn tìm ra đường một cách rất nhanh.

-tiếp-

Chiếc ô tô cũ chở Hoàng Minh vùi dần vào màn tuyết, khói sau xe thoát ra mau chóng đông cứng ngay trong lòng đường buốt giá. Hai bên đường, những cây phong vốn mạnh mẽ, kiên cường nay lại xác xơ giữa đất trời trắng xóa, muôn vàn cánh tay khẳng khiu đón tuyết, đám xác lá dưới chân đã bị tuyết liếm mất tự lúc nào…

Thị trấn nhỏ nằm ven biển vốn đã yên bình nay lại rơi vào sự trầm mình của mùi vị hoang sơ. Con đường phủ lớp tuyết dày, mang vào mình cái dáng vẻ đạo mạo nguyên sơ. Những cửa tiệm, hàng quán đã đóng cửa im lìm, chân cửa phủ đầy màu trắng tinh khôi. Áp phích, biển quảng cáo bên ngoài thường ngày nháy đèn lấp lánh với đủ sắc màu lung linh là thế, nay lại tắt lịm đi trong giấc ngủ dài, chỉ còn lại những ụ tuyết cao dần, cao dần…

Thực tế, con người nơi đây vẫn chưa quen tà áo mới của trời, một vài cá thể còn còn mải trách sự đổi thay đột ngột này. Nhưng có lẽ vài ngày nữa, công việc của người ta lại đau vào đó theo nhịp sống ban đầu.

Chiếc ô tô cũ rích dừng lại ven đường, ngay trước tiệm ăn có để tên “Bông Bí”. Tấm biển vốn nhỏ bé, khó nhìn từ xa, lại bị tuyết phủ kín mảng đầu chợt trở lên lạnh lẽo vô cùng.

Hoàng Minh gạt lớp tuyết ăn trên tay nắm, đẩy cửa bước vào trong, chop mũi anh còn ửng hồng vì lạnh.

-Chú Văn! – Hoàng Minh gọi lớn, con mắt anh láo lien nhìn xung quanh.

-Tao ở đây này, thằng quỷ! – giọng bông đùa của người đàn ông đứng tuổi vọng lên từ phía bếp.

Hoàng Minh đóng chặt cửa lại sau khi gió đã kịp thốc vào cơ thể anh vài luồng lạnh lẽo. Từ đầu tiệm ăn, anh đã ngửi thấy hương thơm của món ăn ngon nhất đang được nấu, có lẽ vị khách hôm nay là người lắm tiền, nhưng tính tình quái đản, hoặc đầu óc có vấn đề, Hoàng Minh nghĩ thế.

“Bông Bí” là một tiệm ăn nhỏ, bên trong mộc mạc, giản dị như cái tên của nó. Bàn ghế cũ, tuy vậy mọi thứ luôn được lau chùi sạch sẽ, nhờ chậu hoa lan nhỏ đầu phòng mà quán lúc nào cũng thơm tho, dễ chịu. Cạnh ô cửa nhỏ bên tay trái có đặt một bể cá vàng xinh xinh, nước trong veo, cá luôn khỏe mạnh, nó giống như minh chứng cho đảm bảo an toàn vệ sinh của đồ ăn trong quán. Tuy tiệm nhỏ, cũng không sang trọng gì, nhưng ngày nào cũng tấp nập khách ra vào, khách đặt hàng luôn luôn, bởi đồ ăn ngon, mà tay nghề chú Văn thật điêu luyện, mọi người trong thị trấn ai ai cũng biết chú, người ta đặt cho chú cái biệt danh dễ thương là “con ma đầu bếp”. Hoàng Minh thân với chú lắm, chú coi anh như con nên ngồi tâm sự với anh luôn. Tuy chú vui vẻ, cởi mở, có thái độ hòa nhã với mọi người lại tốt tính nên ai cũng quý mến, nhưng chú hãy còn cô đơn lắm. Ở cái tuổi xế chiều của đời người, ai cũng muốn có một gia đình ấm áp để hưởng trọn niềm vui. Nhưng từ khi chú Văn chuyển về đây sinh sống, Hoàng Minh chưa từng thấy có bà con hay họ hàng gì đến thăm. Nghe đâu, người ta rỉ tai nhau rằng trước đây chú Văn là một siêu đầu bếp đắt giá, nhưng do gặp trục trặc gì đó trong một lần nấu ăn cho đại sứ quán nước ngoài mà bị trục xuất khỏi nhà hàng danh giá, rồi phải về đây mưu sinh. Có lẽ bởi trên thành phố lớn ai người ta cũng biết chuyện của chú chẳng ai dám thuê về làm. Hoàng Minh thương chú lắm, thỉnh thoảng lại mời chú Văn qua nhà ăn cơm.

-Vị khách này khó tính lắm, mày chuyển đồ rồi mau chuồn lẹ nha con!

Sựt…sựt…

Người đầu bếp già vừa thái cần tay, vừa nhắc nhở Hoàng Minh phải cẩn thận.

Anh ôm tay trên tựa ghế cũ bạc màu, ngoác miệng cười châm chọc:

-Con biết ngay mà, sao bố không từ chối luôn cho rồi. Lỡ đâu con một đi không trở lại thì sao? – Anh làm ra vẻ rung mình.

-Thôi đi mày, mày không ăn thịt người ta thì thôi, ai dám làm gì mày, mau đi nhanh đi! – Chú Văn liếc mắt nhìn con quỷ lắm chiêu đang ra chiều lười biếng, chú còn lạ gì những câu đùa tếu táo của Hoàng Minh.

Chú quẳng cho anh hộp đồ ăn rồi tống luôn ra khỏi quán.

Hoàng Minh mỉm cười nhìn cái bóng người cô đơn qua cửa kính rồi mới trèo lên xe.

Ngoài trời tuyết vẫn buông không dứt, Hoàng Minh ngỡ đợt tuyết này như cuộc đời người đầu bếp già kia… làm lạnh cả đôi mắt trẻ thơ khi vô tình chạm phải.

Minh Hoàng và Hương Ly ngước nhìn qua ô kính, hai đứa nhóc thở dài thườn thượt:

-Sao anh Hoàng Minh đi lâu quá! – Mặt thằng bé ỉu xìu như cơm nguội.

Hương Ly xoa đầu cậu bé, ra dáng một bà chị tốt mà an ủi rằng:

-Lát anh Minh về liền à. Hay chúng ta chơi trò trốn tìm đi!

-Dạ! Em đi trốn nha! – Minh Hoàng đùn bà chị ra cửa rồi mau chóng lấp vào nơi an toàn.

-…99…10… chị tìm nha!

Con bé ngoác miệng cười chạy đi tìm thằng em, nhưng tìm mãi, tìm mãi mà không thấy Minh Hoàng đâu…

“Minh Hoàng…”

--**--**--**--

-Thật sự ở nơi quái quỷ này không có nấy một món vừa miệng hay sao?

Trong nhà hàng sang trọng, một cô gái xinh đẹp cáu kỉnh đang trách móc người phục vụ kế bên. Xem cách ăn mặc và giọng điệu, có lẽ cô ta là tiểu thư nhà danh giá được ăn sung mặc sướng, ước gì được nấy và sở hữu một bộ não thông minh.

Mái tóc cô nàng được vấn cao sang trọng, để tôn lên cái cổ cao kiêu hãnh, cô mặc trên mình chiếc váy màu đỏ rực được vẽ lên từ nhà thiết kế tiếng tăm nhất với loại vải đắt tiền. Trên cổ, trên tay là những loại trang sức lấp lánh, tuyệt đẹp, tất cả ở cô gái này là sự quý phái đến tột cùng. Nhưng điều làm lên gương mặt đẹp, sáng sủa của cô nàng là nước da trắng ngần, đôi mắt to tròn đen láy với hàng mi dài cong vút, gương mặt thanh tú khiên người ta nhìn vào không dứt, ngỡ đó là một thiên thần xinh đẹp. Nhưng, tất cả chỉ là vẻ bên ngoài ngụy biện cho bản chất thật bên trong, bởi tính cách làm nên một con người đúng nghĩa.

Người phục vụ run rẩy, đưa tay lau mồ hôi rịn trên trán giữa tiết trời buốt giá.

-Dạ, thưa tiểu thư, một lát nữa đồ ăn sẽ được đưa tới ngay ạ!

-Chậm như rùa vậy!

Cô tiểu thư buông lời trách móc, đứng dậy bỏ đi trong khiếp sợ của nhiều người.

-Đúng địa chỉ này rồi!

Hoàng Minh nhìn cửa hàng sang trọng bậc nhất của thị trấn anh đang sống. Kít phanh lại thật nhanh rồi túm lấy hộp đồ ăn mà anh rung mình lao vào trời tuyết.

Trong cửa hàng vắng ngắt, chỉ có vài người đứng quanh chiếc bàn đặt đồ ăn dở, kì lạ thật, Hoàng Minh thầm nghĩ. Anh đến quầy tiếp tân, mỉm cười thân thiện nói:

-Chào cô, tôi đưa đồ ăn tới!

Cô tiếp tân xinh đẹp vẫn chưa hết bàng hoàng, vội giật mình nhìn Hoàng Minh lắp bắp:

-Anh…anh…mở…mở hộp đồ ăn…rồi… rồi đặt lên chiếc… chiếc bàn kia là được…

Anh nhìn theo đường ngón tay cô gái chỉ và giật mình khi biết đó là chiếc bàn mọi người đang vây quanh. Có khi nào đó là một nghi lễ gì không? Hay phong tục của người ngoại quốc? Mà thôi, việc của anh là giao hàng cho người ta, lấy tiền công và phóng thẳng về “trụ sở”, chẳng cần biết người ta đặt làm gì.

Hoàng Minh để vỏ hộp lên bàn tiếp tân, thận trọng bưng đồ ăn tiến lại phía chiếc bàn kì quái.

Chợt

Bốp!

-Hả?

Tất cả những người có mặt lúc đó trong cửa hàng đều ôm miệng hốt hoảng. Họ chẳng thể đoán được số phận của con người tội nghiệp kia sẽ trôi dạt về đâu. Nhưng cũng nhờ anh ta mà lần đầu người ta thấy cô tiểu thư kiêu kì kia bê tha đến vậy.

Có những lúc ông trời sắp đặt cho người ta cuộc gặp mặt không hề mong đợi, nhất là cách gặp gỡ đau đớn như thế này. Đúng líc Hoàng Minh đi tới thì cô tiểu thư nọ đỏng đảnh bước ra, cả hai lao vào nhau như một định lí, và tất nhiên món ăn hảo hạng trên tay Hoàng Minh không hẹn mà… đổ hết lên người cô gái danh giá kia, cũng may một điều đồ ăn đã nguội.

Hoàng Minh xoa xoa đầu sau cú va chạm, tâm hồn anh còn đang lòng vòng trên mây bởi choáng váng.

-Ya! Cái quái gì thế này? Tên bẩn thỉu này ở đâu ra vậy?

Cô gái thét lên trong kinh sợ làm Hoàng Minh giật này, cô nàng ngã đè lên anh và hứng trọn đồ ăn lên bộ đồ đắt đỏ. Cô tiểu thư vội vàng bò dậy, đồ ăn dính dớp lên người khiến cô điên tiết, liên tục đá vào “nạn nhân” một cách thô bạo.

-Tên điên này, đi đứng kiểu gì vậy hả? Muốn chết rồi đúng không? Có biết là cả gia tài của anh cũng không mua nổi chiếc váy của tôi không hả?

-Này, này, khoan đã! – Hoàng Minh đưa tay ra đỡ.

Lúc này, anh chẳng thể hiểu chuyện gì đang xảy ra trong khi mọi chuyện đi dần đến hồi kết, dù sao cũng không nên bạo lực với phụ nữ ngay cả khi họ sai, bởi vậy anh mới nhường nhịn, chịu đau thế này.

Ai đó hãy nói cho anh biết đây là nơi quái quỉ nào đi, cái gì cũng kì lạ, từ bàn ăn dở đến cô gái hung hăng này, Hoàng Minh bắt đầu nghi ngờ có một con yêu tinh đã nhập vào xác cô nàng xinh đẹp kia.

La hét, đá anh chán, cô nàng đủng đỉnh bước đi, nhưng Hoàng Minh đã kịp kéo tay cô nàng lại.

-Gì nữa hả? – Cô tiểu thư nạt lớn.

-Trả tiền cho tôi! – Hoàng Minh đáp gọn gàng.

Dù không ai nói nhưng anh cũng đủ hiểu món ăn này do cô gái giàu có đặt, dù sao đồ ăn đổ cũng do cô ta không cẩn thận, vậy nên tiền đồ ăn không thể khước từ được.

-Tại anh làm đổ mà, tôi đâu có trách nhiệm?

-Cô nên sáng suốt hơn thế đấy!

Hoàng Minh nhìn cô gái bằng ánh mắt nghiêm túc nhất có thể. Dù anh chẳng ưa gì cô nàng này nhưng vẫn phải kìm nén sự tức giận xuống đáy lòng. Lâu lắm rồi Hoàng Minh mới tỏ thái độ tiêu cực thế với phụ nữ, nhưng điều anh biết từ lâu: với những người lếu láo, ta càng cần phải cứng cỏi nhiều hơn, như với cô gái này là một điển hình Hoàng Minh cần cư xử khôn khéo.

Hiện tại, cô tiểu thư nín bặt ném cho anh cái nhìn sắc lẻm, một vài hầu gái theo sau cô nàng đã đoán được những gì chủ nhân sắp sửa gây ra cho anh chàng nghèo khổ kia.

Mọi chuyện sẽ đi đến hồi kết không đẹp đẽ gì nếu người quản lí của tiểu thư không vội vàng lao ra cứu thế. Ông ta gỡ tay Minh Hoàng ra khỏi cánh tay trắng hồng của cô gái, nhẹ nhàng cúi đầu nói:

-Xin tiểu thư bớt giận, tôi sẽ lo liệu chuyện ở đây!

Cô nàng chẳng thèm bận tâm những gì vừa xảy đến, điều duy nhất con nhận thức được là: chàng trai kia là kẻ không bao giờ cô muốn gặp lại. Cô gái đi thẳng ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của nhiều cá thể, chiếc limo sang trọng ngoài kia đang chờ sẵn.

Hoàng Minh nhìn cô gái với ánh mắt tội nghiệp, thật đáng thương cho những kẻ không cư xử đúng mực với địa vị của mình.

Người quản lí bấy giờ mới ngẩng lên tươi cười với Hoàng Minh:

-Cậu đừng giận nữa, tôi sẽ trả đủ tiền đồ ăn cho cậu!

Hoàng Minh chuyển đổi sắc mặt, sắc thái không còn u ám như ban nãy với cô gái khó ưa kia. Anh mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, dù sao, đấy cũng là tiền mà công sức chú Văn bỏ ra cần đền đáp.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhanh tới mức mà Hoàng Minh vẫn chưa tin trên đời có con người quái đản như thế. Nếu cô ta không biết điều mà đi ngay cho khuất mắt, có lẽ Hoàng Minh đã khiến cô nàng dở khóc dở cười trước bàn dân thiên hạ. Chú Văn đã từng nói với anh rằng: với những người không biết điều, ta càng phải không biết điều hơn họ. Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì mà ngâm mãi trong đầu.

Hoàng Minh lắc mạnh đầu cho những chuyện vừa qua bay mất, mong sao không bao giờ anh phải gặp lại cô gái đáng quên nhất trong số những người từng gặp.

Vừa lúc Hoàng Minh gạt lớp tuyết kịp đậu trên tay nắm ô tô, tiếng chuông điện thoại của anh réo lên gấp gáp.

Rengggggggg…..

Là số bàn từ nhà anh gọi, anh mỉm cười thầm nghĩ: có lẽ Minh Hoàng và cô nhóc Hương Ly chờ lâu không thấy anh về nên thúc giục. Thế nhưng, chất giọng run run tỏ rõ vẻ hoảng hồn, sợ hãi của Hương Ly làm Hoàng Minh chết lặng.

-Anh Hoàng Minh, em tìm mãi không thấy Minh Hoàng đâu, anh mau về đi nhé! – con bé nức nở.

Hoàng Minh vội vàng xoay vô lăng cho xe lao vun vút, xé tan màn tuyết đặc trời. Trong lòng anh như có ngọn lửa hồng đang bùng cháy. Tuyết ngoài trời cũng rùng mình sợ hãi.

Trên con đường bay bay hoa tuyết trắng, chiếc ô tô cũ nặng nề lao vút đi, để lại những giận dữ, kinh hoàng sau lưng một nỗi sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro