Aboli

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chả biết hiện tại bản thân hắn ra sao. Nhưng hắn giờ đây rất nhớ người yêu. Chỉ là lúc đó hắn vô tình làm em tổn thương mà em biến mất khỏi hắn tận ba năm trời. Có chúa mới biết hắn ngày nào cũng tìm em, lúc biết tin em biến mất hắn như phát điên lên. Lúc đó mà không có bạn bè bên cạnh thì chả biết hắn đã làm gì. Nhưng hắn vẫn có cảm giác em luôn theo dõi hắn chờ hắn đưa em về. Và hắn đã đúng, lâu lâu hắn có nghe lén được Quake nói chuyện với một ai đó, ban đầu hắn không để ý nhưng cách Quake mỗi lần nói chuyện cứ tìm cách né hắn đi làm hắn nghi ngờ. Sau này mới biết em luôn liên lạc với cậu ta, vậy mà chả liên lạc với hắn một lần nào từ lúc mất tích. Đôi khi hắn sẽ tìm cách hỏi Quake về em nhưng cậu ta cứ như biết từ trước luôn lãng tránh hắn.

"Tôi tìm thấy em thì em không thoát khỏi tôi đâu"

Đó là hắn nghĩ thôi, chứ tìm em dễ vậy hắn đã không xa em ba năm dài như vậy. Không biết em còn nhớ hắn không, không biết em có ai bên chưa. Nghĩ đến đây hắn càng bực hơn, lỡ bây giờ em có ai bên cạnh thì chắc chắn hắn sẽ điên thật. Nhưng nay hắn cũng mệt rồi không biết mai em có về không, nghĩ qua nghĩ lại hắn ngủ khi nào chả hay.

********

" Blaze anh thích nơi nào không?"

"Sao em lại hỏi vậy?"

"Nếu được chọn anh muốn sống ở đâu?"

"Nơi nào có em, nơi đó là nhà"

"Ha... nếu vậy em muốn ở London"

"Tại sao?"

"Nếu nói thật em thấy nó rất lãng mạn"

"Hửm?"

"Lạ lắm à?"

"Lạ, rất lạ luôn, nay em lại lãng mạn vậy à?"

"Anh im đi, nếu em biến mất anh tìm em không? Hay bỏ em?"

"Em nói gì vậy? Chắc chắn anh sẽ tìm em, xa anh cũng sẽ tìm. Em là tất cả với anh đấy"

"Em thích sương, thích lạnh của mùa đông, nhưng giờ ở bên anh em lại thích ấm áp, em có biến mất cũng phải tìm em đấy"

"Biết rồi mà, em lo quá. Chắc chắn anh sẽ tìm thấy em"

"Ngốc"

"Vâng kẻ ngốc của em"

"Tìm em đi"
*******
Và giờ hắn đang ở sân bay. Vì sao á? Hắn mơ thấy em bảo thích London nên hắn tìm thôi. Đừng hỏi hắn vì sao bây giờ mới nhớ ra nói đó. Hắn từng tới rất nhiều rồi nhưng vẫn chả bao giờ thấy em. Mỗi lần mơ thấy cảnh đó hắn lại ra sân bay đặt một chuyến đến London ngay hôm sau. Và khi không tìm được em thì hắn lại quay về vì công ty hắn vẫn còn việc.
Ngã lưng ghế hắn ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Cảnh sắc trời không còn lạ gì đối với hắn cả chỉ là mặt nước bên dưới làm hắn nhớ đến em. Chia tay cũng vì hôm đó em hiểu nhầm hắn và hắn thì lại không kiên nhẫn với em. Cả hai chia tay trong cơn nóng giận, hắn định bụng mai sẽ xin lỗi em khi cả hai bình tĩnh. Nhưng sáng hôm sau đến nhà em thì hàng xóm bảo em cùng ông mình đã đi rồi. Lúc đó hắn còn nghĩ cả hai đi đâu đó một lát rồi về nên hắn đứng chờ. Hàng xóm thấy hắn đứng mãi chả đi mới lại hỏi tên hắn:

"Cháu là bạn Ice đúng không? Blaze nhỉ?"

"Dạ là cháu"

"Ôi may quá, thằng bé nhờ ta đưa thứ này cho cháu, ta nghĩ cháu nên về đi giờ nhà này chả có ai đâu"

"Cô nói vậy là sao ạ?"

"Hôm qua ta nghe ông cháu họ bảo sẽ chuyển đi thì phải?"

"Dạ?"

"Ô ta không biết có lẽ bức thư sẽ có câu trả lời cho cháu. Thằng bé có nhờ ta đưa cho một cậu bạn của nó. Về đi cậu bé"

"Dạ, cháu cảm ơn cô, cháu chào cô"

Tạm biệt hàng xóm hắn vội chạy về nhà mở bức thư ra thì hay tin em chuyển đi ra nước ngoài cùng ông và không quay về nữa em còn bảo hắn quên em đi. Lúc đọc xong là lúc Thorn cùng Cyclone đến nhà. Sau khi nghe thấy tiếng động lớn họ vội chạy lên thì thấy hắn đang nổi điên đập phá mọi thứ. Nhìn lên mảnh giấy trên bàn họ cũng đoán được chuyện gì. Và thế là hắn mất em ba năm. Ba năm hắn tìm kiếm em khắp nơi. Ba năm hắn mơ đi mơ lại một giấc mơ về em. Ba năm hắn không thể quên em và hắn thấy tội lỗi. Giờ hắn muốn tìm em ngay. Chuyến bay của hắn mất gần một ngày mới đáp xuống sân bay Heathrow. Bắt một chiếc taxi đến khách sạn để nghỉ ngơi,hắn định mai sẽ tìm em. Mọi thứ chuẩn bị xong hắn tính đi dạo một chút. Giờ đây London tuyết rơi, sương phủ. Nhìn tuyết lại nhớ về em. Dừng chân trước cửa tiệm hoa quen mắt.

"Chào quý ngài"

"Như cũ nhé!"

"Hỏ? Blaze?? Ôi chúa đã mấy tháng rồi anh mới quay lại đấy!"

"Sao nào? Làm cho khách đi chứ Crystal"

"Biết rồi!"- cô gái ấy đáp lại hắn thuận tay lấy những cành baby  bó quanh những bông hồng trắng tinh khôi. Mỗi loài hoa một biểu tượng, ngày đầu cô gặp hắn là khi hắn ngồi trước cửa tiệm cô với tinh thần suy sụp. Hôm đó là ngày nắng hạ tháng sáu. Ánh hoàng hôn bắt đầu lặn vào lúc 9h đêm. Con người  mặc trên mình bộ đồ giống hệt ánh lửa ấy thẫn thờ như mất thứ gì đó rất quan trọng. Lúc ấy cô vừa mua đồ về:

"Này cậu? Ngồi đó không tốt đâu? Về đi"

"Cô là ai?"

"Tôi hỏi anh mới đúng đấy? Đây là nhà tôi, tôi không ở đây là chủ thì anh ở à?"

"Cô bán hoa à?"

"Bảng tiệm đâu để trưng đâu cậu?"

"Tôi vừa mất một ngưòi rất quan trọng"

"Thì?"

"Vì tôi quá nóng tính, em ấy bảo đây là nơi em ấy thích đến, tôi đến tìm em ấy"

"Ô, sông đẹp ha?"

"Hả?"

"Vào nhà đi tôi bó cho anh một bó hoa, gặp người ta thì có cái tặng"

"Hả?"

"Đừng nghĩ gì to tát quá, mấy nay sông đẹp lắm sẵn vầy tắm tí không sao đâu"

"Tôi chả có ý định tự tử đâu, tôi tìm người"

"Rồi rồi, vào nhà đi."

Hắn nghe lời cô gái ấy đứng dậy bước vào cửa tiệm hoa. Cô ấy mời hắn ngồi ngồi rót trà mời hắn. Này chứ phong tục đàng hoàng dù sao cũng mời người ta phải có bánh có trà mới lịch sự. Xong xuôi cô tiến đến bàn hoa hỏi hắn:

"Người ấy là người thế nào?"

"Em ấy à? Lạnh lùng nhưng ấm áp, im lặng âm thầm luôn lo cho tôi. Em ấy như bông tuyết mùa đông. Dẫu vậy nhưng rất ấm áp đối với tôi"

"Tình yêu đẹp nhỉ? Hoa hồng trắng của những  trái tim tinh khiết, ngây thơ nhưng vẫn mạnh mẽ với lớp gai. Baby trắng cho sự vĩnh cữu nó sẽ thay anh nói lời xin lỗi đến người ấy chân thành nhất. Màu trắng của thuần khiết, của trong sáng và của lời xin lỗi chân thành. Tặng anh"

"Tôi nhận nó miễn phí được sao?"

"Dù sao cũng đường xa đến tìm người yêu. Nếu tìm không được thì lần sau đến tìm tiếp. Tôi sẽ ở đây bó cho anh một bó. Cho đến khi anh tìm được nửa kia của mình. Miễn phí được chứ?" Đâu phải tự nhiên cửa tiệm tôi là
Trouver Le Bonheur "

"Hơi lạ nhưng giải thích giúp tôi từ đó đi?

"Tìm lại hạnh phúc, vậy nhé có đến thì ghé qua tôi. Tìm người yêu anh đi"

"Cảm ơn.."

" Crystal,Crystal Vulpes Laurence, còn anh?"

"Blaze"

"Ồ, biết gì không? Sông Thames đẹp lắm đấy, người ta hay bảo nơi đó dễ kiếm người mình yêu"

"Cảm ơn cô"

Cả hai chia tay sau cuộc nói chuyện. Hắn cầm bó hoa đi tìm em nhưng kết quả không khả quan. Giữa chừng cuộc điện thoại về công ty khiến hắn phải dừng lại chuyện tìm em. Từ đó cứ mấy tháng hắn sẽ qua đây tìm em và lại ghé tiệm hoa của người bạn quen. Cả hai bắt đầu thành bạn. Và cuộc kiếm tìm hắn lại bắt đầu vào hôm nay.

"Đây quý ngài thất lạc người tình ba năm"

"Đừng trêu tôi"

"Rồi rồi kẻ si tình tìm người cậu trông đi"

"Không cần nhắc"

"A có cái này. Tôi vừa làm này, nếu được anh nhận cho tôi vui" cô lấy ra cặp nhẫn bên trong tủ hoa

"Có nhiều quá không? Cậu giúp tôi nhiều rồi đấy"

"Coi như quà chúc phúc trước đi, lần này tìm phải được đấy, đông rồi rinh người ta về cho ấm"

"Cảm ơn cậu"

"Um" tiễn bóng lưng đỏ như ánh hoàng hôn ngày đầu gặp miệng cô bất chợt cong lên.

"Tôi biết cậu ấy đang ở đây vào hôm qua, bất ngờ sao cậu ta luôn ở đó chờ cậu Blaze à. Tìm người thì tìm cho tốt vào. Người bên này người bên kia nhưng chắc chắn sẽ bên nhau nhỉ? Câu chuyện nào cũng đến hồi kết cả. Mong cả hai hạnh phúc"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro