Chương I : Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảng Sevastopol, ngày 20/12/1907*

*: Theo lịch Julius ( phổ biến tại đế quốc Nga trước năm 1917, cách lịch dương ( tức lịch Tây/lịch Gregory)) khoảng 14-15 ngày

Thưa cha,

Cha và mọi người như thế nào rồi ? Không biết mọi người đã ổn định nơi ở mới chưa? Có lẽ như năm nay ở Sevatopol mùa đông không lạnh như con nghĩ, không biết liệu ở Ba Lan có lạnh hơn không?

Cha biết không, những lúc tuyết trời như thế này, con luôn nhớ tới mùa đông khắt nghiệt năm đó, chỉ là nhắc lại thôi nhưng cái rét lạnh tới thấu xương vẫn còn ở đó. Khi ấy, đôi chân trần của con trên tuyết tê cứng và bỏng rát, bị ép phải chạy cho đến khi không thể được nữa, chỉ để tìm kiếm một sự giúp đỡ mong manh. Nhưng, phép màu đã không xảy ra, cơ thể ấy đã không thể theo ý con được nữa, nằm trên nền tuyết trắng xóa đó với chi chít vết thương đang rỉ máu. Trong khoảnh khắc ấy, bên trong con dường như có thứ gì đó đã cháy rụi, mãi mãi chỉ là một đống tro tàn vô nghĩa, chả nỡ vứt đi nhưng cũng chả thể níu giữ lại.

Mọi thứ con đã từng yêu thương, mọi khoảnh khắc con đã từng nâng niu, tất cả đã biến mất.

Cha, chị Natasha, chị Illya và những người hậu cận khác nữa đã cưu mang con, cảm ơn mọi người. Từ giờ trở đi, hành trình kế tiếp này của con, con sẽ tự bước trên chính đôi chân của mình, dù nó có phải bước trên nền tuyết đó đến mức bỏng lạnh, dù nó có phải rỉ máu thêm một lần nữa.

Ngày mai con sẽ rời Sevatopol để lên đường đến Saint Peterburg, hi vọng cha có thể cầu chúc con thượng lộ bình an

Hãy chờ con.

Yêu dấu của cha,

Dmitri.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro