Chương 875 - 879

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 875: VẠCH TRẦN THÂN PHẬN (5)

Nghĩ đến đây, Mộ Như Nguyệt lắc đầu, hiện tại Tử Thược đã đi rồi, thôi để sau này hỏi nàng vậy...

Dạ Vô Trần kéo Mộ Như Nguyệt vào lòng, nhìn hai hàng lông  mày nàng nhíu chặt, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.

"Nguyệt Nhi, chúng ta cùng đi tìm bọn họ đi!"

Thân thể Mộ Như Nguyệt chấn động, ngước mắt nhìn vẻ mặt nghiêm nghị tà khí của nam nhân, trong đôi mắt tím ngoài ôn nhu, rõ ràng còn có chút lo lắng...

"Ta không sao", Mộ Như Nguyệt cười nói, "Dù sao Tiểu Bạch cũng là con của long thần, trên đời này có rất ít người có thể giết nó..."

Dạ Vô Trần không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nữ tử, vẻ mặt ôn nhu xen lẫn lo lắng...

"Chúng ta trở về đi, nàng cũng mệt mỏi rồi."

"Được."

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, cố gắng làm bản thân không quá lo lắng...

Vừa mới tiến vào đại sảnh Đậu gia liền nhìn thấy một đám người đang ngồi chờ bọn họ trở về.

Đậu Vi Vi che khuôn mặt sưng đỏ của mình, chỉ vào Mộ Như Nguyệt, nói: "Nãi nãi, chính là nàng, là nàng đả thương ta!"

Phanh!

Lục Liễu hung hăng đập bàn, sắc mặt xanh mét nhìn Mộ Như Nguyệt: "Nha đầu thúi, ngươi thật quá to gan, ngay cả cháu gái ta cũng dám đánh, đừng tưởng rằng ngươi cứu Quân Nhi là có thể muốn làm gì thì làm, đừng quên thân phận của ngươi!"

Nàng đang muốn tìm một cơ hội đối phó nữ nhân này, không ngờ nhanh như vậy đã có cơ hội đưa tới cửa...

"Cháu gái ngươi?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, cười như không cười nói, "Chẳng lẽ phụ thân nàng là ngươi sinh? Theo ta được biết, huyết mạch Đậu gia chỉ có một, chính là Đậu Tịnh Quân, không biết vị cháu gái này từ đâu ra?"

Lục Liễu biến sắc: "Cháu gái của Đậu gia ta, khi nào đến lượt một người ngoài hỏi? Không sai, Đậu Khuê không phải do ta sinh, thì thế nào? Trong lòng ta, hắn vĩnh viễn là nhi tử của ta! Hơn nữa, hiện tại thân phận của hắn là thiếu chủ Đậu gia!"

"Phải không?" ý cười trên môi Mộ Như Nguyệt càng đậm, "Nếu hắn là nhi tử của ngươi, vậy cũng chính là nhi tử của một nha hoàn, không biết vì sao nhi tử của một nha hoàn lại có thể trở thành thiếu chủ Đậu gia..."

Lúc đầu, Mộ Như Nguyệt băn khoăn Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch rơi vào tay Thiên Ma Môn nên mới tạm thời im lặng, bây giờ nếu đã biết bọn họ không ở Thiên Ma Môn, vậy nàng cũng nên đi thẳng vào vấn đề...

Sắc mặt Lục Liễu trắng bệch, gắt gao lắc đầu.

Không! Không thể nào, vì sao nữ nhân này biết bí mật này?

"Lục Liễu." Mộ Như Nguyệt gọi tên thật của nàng ta, đáy mắt âm u, thâm thúy: "Ta nói đúng chứ?"

Thân thể Lục Liễu lảo đảo vài cái, tức đỏ mặt, quát lớn: "Làm càn! Ngươi dám vu oan bổn phu nhân, gia chủ, ngươi đừng tin lời nàng nói!"

Nha đầu đáng chết này, sớm biết như thế, nàng hẳn là nên nhanh chóng giải quyết nàng ta.

Có điều, không biết là ai nói với nàng ta chuyện này, Đậu Tịnh Quân có biết chuyện này hay không?

"Lục Liễu?" Đậu Lâm nhíu chặt mày, "Không phải nha hoàn Lục Liễu kia đã chết sao? Mộ Như Nguyệt, ngươi nói lời này là có ý gì?"

Mộ Như Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Đậu Lâm: "Có ý tứ gì? Ngươi hẳn là nên hỏi vị phu nhân bên cạnh ngươi kìa..."

"Ngươi..."

Lục Liễu tức giận trừng mắt Mộ Như Nguyệt, vừa dời mắt liền đối diện với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Đậu Lâm, tim Lục Liễu lập tức run lên.

____________________________________________________________

CHƯƠNG 876: VẠCH TRẦN THÂN PHẬN (6)

Huống chi, ngay cả khi cùng giường với nàng, cảm giác cũng giống hệt như lúc ban đầu...

"Nếu như lột da mặt để dịch dung thì sao?" Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, lạnh lùng nhìn Đậu Lâm.

Nghe vậy, Đậu Lâm nhịn không được cười phá lên: "Ha ha, chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra! Lột da mặt? Sao có thể làm được?"

Chuyện này quả thật không dễ làm, nhưng cũng không phải không thể làm...

Chỉ cần hủy đi dung nhan của mình, sau đó ghép da mặt của người khác lên mặt mình là được. Có thể thấy, vì gả cho Đậu Lâm, Lục Liễu đã trả một cái giá rất đắt...

Nhưng như vậy thì sao?

Những điều đó vĩnh viễn không so được với những tổn thương nàng ta đã gây ra cho bà ngoại và mẫu thân...

"Người tới!" Sắc mặt Đậu Lâm trầm xuống, "Bắt nữ nhân yêu ngôn hoặc chúng này lại cho ta!"

Nhìn đám người hùng hổ xông tới, Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, trong mắt có sát khí ẩn hiện.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng quát phẫn nộ, mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh bước nhanh đến.

Đậu Tịnh Quân nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi: "Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ?"

Mộ Như Nguyệt lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đậu Lâm.

"Phụ thân, ngươi muốn làm gì?" Đậu Tịnh Quân giận tím mặt, nắm đấm khẽ run, đáy mắt lộ vẻ thất vọng.

Lúc này, chỉ sợ hắn thật sự thất vọng đối với lão nhân này rồi...

"Quân Nhi, ngươi lui xuống trước đi!" Sắc mặt Đậu Lâm trầm xuống, "Nữ nhân này chẳng những khi dễ cháu gái ngươi, còn vu oan mẫu thân ngươi là nha hoàn Lục Liễu gia mạo thành, cho nên nàng tiếp cận ngươi dĩ nhiên cũng không có ý tốt!"

Đậu Tịnh Quân cười lạnh, chậm rãi buông lỏng nắm đấm.

"Nguyệt Nhi là người thế nào, ta biết rất rõ, không cần ngươi nói, hơn nữa..." Đậu Tịnh Quân quay đầu nhìn về phía Lục Liễu, "Nàng quả thật không phải mẫu thân của ta."

Phanh!

Đậu Lâm đập bàn, xanh mặt nói: "Quân Nhi, mẫu thân ngươi sinh ngươi ra, dưỡng dục ngươi bao nhiêu năm nay, bây giờ ngươi lại tin lời người ngoài bôi nhọ mẫu thân ngươi, nàng sẽ thất vọng đau khổ cỡ nào? Chẳng lẽ mẫu thân ngươi còn không bằng một người ngoài hay sao?"

Đậu Tịnh Quân cười to, ánh mắt ngày càng thất vọng: "Ta chỉ hận bản thân mình không thể báo thù cho mẫu thân..."

Hắn nhìn Lục Liễu, đáy mắt dâng lên sát khí, toàn thân tản ra khí thế sắc bén...

___________________________________________________________

CHƯƠNG 877: VẠCH TRẦN THÂN PHẬN (7)

Tim Lục Liễu run rẩy, đáy mắt tràn đầy âm lãnh, nàng hơi rũ mắt xuống, không ngờ tiểu tử này đã biết thân phận thật của nàng?

Vậy thì thế nào? hiện tại trong tay nàng đã có quyền thế, nàng đã không cần phải sợ những người này nữa...

Lúc này, Đậu Lâm không chú ý đến biểu tình của Lục Liễu, phẫn nộ trừng mắt Đậu Tịnh Quân: "Tiểu tử thúi, lập tức xin lỗi mẫu thân ngươi!"

Đậu Tịnh Quân cũng hừ lạnh: "Nàng không phải mẫu thân ta! Mẫu thân của ta đã chết, còn nàng, chính là kẻ thù giết mẫu thân!"

Đáy mắt hắn nồng đậm phẫn nộ, một lúc lâu sau mới cười lạnh, nói tiếp: "Sau khi ta trở về, tuy ta bị ám sát trọng thương, nhưng cũng đã âm thầm thăm dò thế lực của nữ nhân này! Lục Liễu, cái sào huyệt bên ngoài của ngươi đã bị ta tiêu diệt! Nếu như ngươi vẫn khăng khăng giả mạo mẫu thân ta, ta có thể dùng biện pháp trích máu nhận thân, xem xem ngươi có phải mẹ ruột của ta hay không!"

Lục Liễu cười điên cuồng, mái tóc bạc tung bay trong gió càng khiến dung nhan bà ta thêm dữ tợn...

Sắc mặt Đậu Lâm tái nhợt, trái tim run rẩy.

Giờ khắc này, hắn thật sự không dám tin vào mắt mình, không tin vào tai mình!

Nữ nhân hắn yêu nhiều năm qua lại là đồ giả mạo! Mà thê tử của mình thì đã sớm bị mưu hại...

Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng hắn tràn ngập thống khổ, trái tim như bị một bàn tay hung hăng xé nát, đau đớn không thể tự kiềm chế...

Đậu Khuê đã sớm biết tất cả cho nên không có biểu tình gì, ngược lại, Đậu Vi Vi đứng bên cạnh hắn bị dọa choáng váng, thật lâu cũng không thể hổi phục tinh thần.

"Tại sao ngươi phải làm như vậy?" Đậu Lâm run giọng hỏi.

"Ngươi hỏi ta tại sao?" Lục Liễu cười lạnh, "Còn không phải bởi vì nàng là giai nhân tuyệt sắc? Nàng là đệ nhất mỹ nhân Đông Đảo, còn ta dung mạo tầm thường, không vào được mắt ngươi! Hơn nữa, lúc nàng biết ta muốn làm tiểu thiếp cho ngươi thì hung hăng quở trách ta, nếu các ngươi đã đối đãi với ta như thế, ta cần gì phải chịu khổ vì các ngươi! Đậu Lâm, nàng tâm cao khí ngạo, dưới cửu tuyền biết được nam nhân của mình chung sống với kẻ thù vài chục năm, cho dù nàng đã chết cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ha ha ha!"

Cả người Đậu Lâm run rẩy kịch liệt, nghĩ đến bao nhiêu năm nay mình tin tưởng nàng, bị nàng nắm mũi dẫn đi, hắn liền xúc động muốn tát mình vài cái.

____________________________________________________________

CHƯƠNG 878: VẠCH TRẦN THÂN PHẬN (8)

"Nãi nãi." Đậu Vi Vi cắn chặt môi, hai mắt rưng rưng nhìn Lục Liễu.

Lục Liễu quay đầu nhìn Đậu Vi Vi, mỉm cười nói: "Vi Vi, cha ngươi là nhi tử mồ côi từ trong bụng mẹ mà tỷ tỷ ta lưu lại, ta thay nàng nuôi hắn trưởng thành, hôm nay cho dù xảy ra chuyện gì, vị trí gia chủ Đậu gia cũng sẽ thuộc về cha ngươi! Nam nhân ngươi thích cũng sẽ thuộc về ngươi, không có bất cứ kẻ nào dám đoạt nam nhân với cháu gái của Lục Liễu ta!"

Ánh mắt nàng sắc bén vạn phần, như mũi dao bắn về phía Mộ Như Nguyệt.

"Cô nương, thân là một nữ tử, hẳn nên biết xấu hổ, đừng mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh nam nhân này, hắn sẽ nhanh chóng cưới cháu gái ta, nếu ngươi nguyện ý tự chặt đi cánh tay đã đả thương cháu gái ta, ta sẽ để ngươi sống sót mà rời khỏi nơi này!"

Lục Liễu làm sao có thể dễ dàng tin lời Đậu Vi Vi nói giống như Đậu Khuê? Nàng biết rất rõ nam nhân này rất yêu Mộ Như Nguyệt, tuyệt đối không giống như lời Đậu Vi Vi nói.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Ai bảo Đậu Vi Vi là cháu gái nàng? Chỉ cần nó muốn, cho dù có cướp đoạt nàng cũng sẽ giúp nó cướp.....

Huống chi chỉ là một nam nhân mà thôi!

Ở Thiên Ma thành này, có Thiên Ma Môn làm hậu thuẫn, ai dám chống đối nàng? Nếu nha đầu này thức thời, nàng sẽ tha cho một mạng, nếu không thì nhất định phải chết!

Lục Liễu rất muốn gặp tiểu hài tử truyền kỳ này, đáng tiếc thân phận môn chủ cao quý, làm sao nàng có thể dễ dàng gặp được?

Bởi vậy, nàng cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi...

"Thiên Ma Môn?" Dạ Vô Trần tươi cười tà mị mang theo sát khí, "Hiện tại, ta chỉ có hứng thú giết người!"

Đậu Vi Vi ngây ngẩn, hai mắt sáng rực nhìn Dạ Vô Trần, nụ cười của nam nhân này thật sự quá đẹp.

Khí chất cường đại như thần tu la cũng mê người như thế, làm người ta hãm sâu vào...

"Làm càn!" Lục Liễu đập bàn một cái, trầm giọng nói, "Ta cho ngươi một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi chặt cánh tay nữ nhân này đã đánh cháu gái ta, ta sẽ cho phép ngươi trở thành người Đậu gia! Một cơ hội tốt như vậy, không biết có bao nhiêu người thèm muốn, ngươi cự tuyệt chính là không biết tốt xấu!"

Trong mắt nàng, chỉ có kẻ ngốc mới cự tuyệt một cơ hội tốt như vậy...

_____________________________________________________________

CHƯƠNG 879: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI CHÂN NGUYÊN (1)

Toàn thân Dạ Vô Trần tản ra khí thế lạnh lẽo, đôi mắt tím âm lãnh.

Oanh!

Cỗ khí thế lạnh thấu xương bắn về phía Lục Liễu, hất nàng ta văng ra ngoài, đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu tươi.

"Gia chủ!" sắc mặt Lục Liễu dữ tợn, phẫn nộ nhìn Dạ Vô Trần: "Ta đã đầu phục Thư Hoa trưởng lão của Thiên Ma Môn, nếu ngươi giúp ta, Thư Hoa trưởng lão nhất định sẽ trọng dụng ngươi."

Đậu Lâm nhíu chặt mày, trầm ngâm nửa ngày, hạ quyết tâm nhìn về phía đám người Dạ Vô Trần, lạnh lùng nói: "Nàng là phu nhân Đậu gia, các ngươi dám đối đầu với nàng ở Đậu gia ta, quả thật là muốn chết! Người tới, bắt đôi cẩu nam nữ này lại cho ta!"

Sự thật ái thê đã chết, hắn rất khó tiếp nhận, nhưng điều quan trọng nhất đối với hắn bây giờ là quyền thế và địa vị! Tạm thời còn chưa thể giết nữ nhân này...

Lục Liễu nở nụ cười đắc ý, tựa như đã sớm đoán được quyết định của Đậu Lâm.

Hắn rất yêu nữ nhân kia, nhưng so với nữ nhân kia, hắn càng yêu bản thân mình hơn....

"Phụ thân!"

Đậu Tịnh Quân biến sắc, vẻ mặt từ kinh ngạc biến thành thất vọng, lạnh lùng nhìn người cha mà mình vẫn luôn sùng bái, trong lòng tựa như có thứ gì đó sụp đổ...

Đó là người mà hắn vẫn luôn kính trọng...

Giờ khắc này, thế nhưng không chịu nổi một kích...

"Quân Nhi, đừng trách phụ thân, chờ đến khi ngươi đạt đến địa vị của ta, ngươi sẽ suy xét nhiều hơn, xa hơn" nét mặt Đậu Lâm lộ ra tia đau đớn, "Người tới, dẫn thiếu gia đi cho ta!"

"Vâng!"

Lập tức có hai người tiến lên, nhưng còn chưa tới gần Đậu Tịnh Quân, trên người hắn đã bộc phát khí thế cường đại, trực tiếp hất văng hai người kia ra xa.

"Cút ngay!"

Một tiếng thét này rơi vào tai, mọi người chỉ cảm thấy trái tim bị chấn động một chút.

Đậu Tịnh Quân nhìn Đậu Lâm lần cuối cùng, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, mặt không biểu tình nói: "Phụ thân, nếu ngươi khăng khăng như thế, ta cũng chỉ có thể đối địch với ngươi!"

"Làm càn!"

"Dù vậy thì sao?" Đậu Lâm khẽ nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở mắt ra, "Mặc kệ là ai cũng không thể tổn hại đến lợi ích Đậu gia!"

Đúng vậy!

Bất luận kẻ nào cũng không thể tổn hại đến lợi ích Đậu gia!

Tuy hắn không muốn động thủ với ngoại tôn nữ của mình, nhưng đối với hắn, quan trọng nhất vẫn là quyền thế...

Ái thê đã sớm qua đời, đứa cháu ngoại này hắn chưa bao giờ gặp mặt, đương nhiên sẽ không có cảm tình gì, huống chi, tại sao phải vì nàng mà tổn hại lợi ích của mình?

Căn bản là chuyện không thể nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro