1030 - 1034

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1030: THU NGƯỜI HẦU MỚI (4)

Ánh mắt Lãnh Diễm phức tạp nhìn nữ tử trước mặt, đáy mắt lạnh lẽo xẹt qua một tia sáng khác thường, rồi sau đó dần trở nên kiên định, bình tĩnh nói: "Ta lại nợ ngươi một ân tình..."

Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, nhếch môi nói: "Là các ngươi liều mạng bảo hộ ta."

Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt.

Ân Linh cắn cắn môi, chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt.

Giờ phút này, nàng rốt cuộc hiểu được nữ nhân này.

Lần đầu tiên, nàng cứu bọn họ không phải vì lòng tốt mà chỉ không muốn mất đi người dẫn đường thôi, còn lần này là bởi vì bọn họ liều chết bảo hộ nàng.

Cho nên nàng cũng nguyện ý bất chấp tính mạng để cứu giúp.

"Mộ cô nương", Ân Phong cười nói, "Cũng sắp ra khỏi rừng luyện ngục rồi, không biết lần sau có còn cơ hội gặp lại hay không."

"Sẽ", Mộ Như Nguyệt thu lại ý cười, ánh mắt kiên định, "Từ khi các ngươi bảo hộ ta, các ngươi chính là người ta có thể tín nhiệm, cho nên sau này nhất định sẽ còn gặp lại."

Lãnh Diễm không nói gì, gương mặt lạnh lùng không chút biểu tình, chỉ bình tĩnh nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Đội trưởng, sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên đi thôi." Ân Phong quay đầu nhìn về phía Lãnh Diễm, cười nói.

"Ân." Lãnh Diễm gật đầu, thanh âm khàn khàn, "Đi thôi, chúng ta tiếp tục xuất phát."

"Vâng, đội trưởng."

------------------

Sau khi rời khỏi rừng luyện ngục, lọt vào mắt mọi người là một tòa thành cổ, trên cửa thành có ba chữ to màu đỏ lập lòe dưới ánh mặt trời.

Mộ Như Nguyệt dừng chân, nhẹ nhàng vuốt cằm: "Rốt cuộc cũng ra khỏi rừng luyện ngục rồi, cứ như vậy, mục tiêu của ta cũng ngày càng gần hơn..."

Biển lửa luyện ngục!

Chỉ cần nghĩ đến Phượng Kinh Thiên hiện giờ đang phải thừa nhận thống khổ trong biển lửa luyện ngục, trong lòng Mộ Như Nguyệt không khỏi run rẩy.

Nàng hít sâu một hơi mới đè nén được cảm giác cấp bách kia.

Lãnh Diễm lẳng lặng nhìn nữ tử bên cạnh, thật lâu sau, thanh âm trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Thành chủ Hỏa Diễm thành hẳn là có phương pháp tiến vào biển lửa luyện ngục, nghe nói gần đây Hỏa Diễm thành đang chiêu mộ võ giả và đan dược sư, ngươi có thể đi thử xem."

Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, khẽ gật đầu: "Được."

Khóe miệng Lãnh Diễm hơi cong lên, hắn nhìn Mộ Như Nguyệt, sau đó quay đầu nói với những người khác: "Chúng ta đi thôi."

"Vâng, đội trưởng."

Ân Phong ôm quyền nhìn Mộ Như Nguyệt, mỉm cười nói: "Mộ cô nương, sau này gặp lại, đến lúc đó, ngươi có thể đến kinh đô Xích Diễm đế quốc tìm chúng ta, cáo từ!"

Dứt lời, hắn thu hồi tầm mắt, đi theo mọi người vào Hỏa Diễm thành.

Nhìn thân ảnh mọi người biến mất, Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, lạnh giọng nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi."

"Vâng, chủ nhân."

Khuôn mặt già nua của Lữ Dương cung kính, nịnh nọt nói: "Chủ nhân, chúng ta sẽ đi phủ thành chủ sao?"

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cũng không trả lời, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Chỉ cần có thể đi vào biển lửa luyện ngục, nàng tất nhiên sẽ mạo hiểm một lần...

Lúc này bên trong Hỏa Diễm thành, đường phố tấp nập, đặc biệt là bên ngoài cửa phủ thành chủ, người đến báo danh đông nghìn nghịt.

________________________________________________

CHƯƠNG 1031: THU NGƯỜI HẦU MỚI (5)

"Chậc chậc, xem ra lần này Hỏa Diễm thành và Sa Bạch thành chiến đấu, rất nhiều người tới báo danh."

"Còn không phải sao, nghe nói lần này chiến tranh nổ ra, cần chiêu mộ rất nhiều người tài, thành chủ Hỏa Diễm thành không những sẽ đáp ứng một yêu cầu bất kì của người thắng mà còn tặng thêm một bảo vật không gian."

Bảo vật không gian?

Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, bảo vật không gian của nàng đã có đan thư, cho nên cũng không thèm bảo vật thành chủ tặng.

Cái nàng quan tâm chính là thành chủ sẽ đáp ứng một yêu cầu bất kì của người thắng.

Có lẽ nàng có thể nhân cơ hội này yêu cầu hắn đưa nàng đi biển lửa luyện ngục...

Đám người báo danh từ sáng sớm đến xế chiều mới đến lượt Mộ Như Nguyệt, lão giả tay cầm bút, mắt nhìn Mộ Như Nguyệt và Lữ Dương một cái, mặt không biểu tình, nói: "Tên."

Lập tức, mọi ánh mắt đều tập trung về phía Mộ Như Nguyệt.

Nữ tử tuyệt sắc này chẳng lẽ cũng đến tham chiến, nếu như trên người nàng lưu lại vết thương gì, chỉ sợ đều khó coi...

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt, bình tĩnh không gợn sóng: "Mộ Như Nguyệt."

Lão giả múa bút, viết tên nàng xuống, thời điểm hắn muốn nói gì đó, phía sau liền truyền đến một thanh âm khinh miệt.

"Thân là nữ tử, không ở nhà giúp chồng dạy con, lại chạy đến đây xem náo nhiệt cái gì?"

Lời vừa dứt, một nam nhân khoảng ba bốn mươi tuổi tay cầm quạt xếp, vẻ mặt khinh miệt đi về hướng này. Phía sau hắn là một đám người thần sắc lãnh lệ, tôn quý cường đại.

"Bất quá..." nam nhân tùy tiện đánh giá Mộ Như Nguyệt, "Nếu ngươi nguyện ý làm tình nhân của ta, ta có thể bảo hộ ngươi."

Ánh mắt Lãnh Nguyên thèm khát nhìn Mộ Như Nguyệt, nếu có thể đoạt được nữ nhân như vậy, đời này sống không uổng.

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, thần sắc lạnh băng: "Tránh ra!"

"Ngươi..." Lãnh Nguyên biến sắc, "Ngươi đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Nếu ngươi khăng khăng như thế thì đừng trách ta không cho ngươi cơ hội!"

Thoạt nhìn khí thế nữ nhân này quá yếu, hẳn là không có năng lực gì, thật không biết nàng lấy đâu ra dũng khí, bất chấp cả tính mạng chỉ vì một bảo vật không gian.

"Đại hoàng tử điện hạ."

Sau khi nhìn thấy nam nhân kia, lão giả vội vàng đứng lên, cung kính nói: "Không biết Đại hoàng tử điện hạ giá lâm, thỉnh điện hạ thứ tội."

Đại hoàng tử điện hạ?

Đám người xôn xao, mọi người đều không dám tin nhìn nam nhân mới xuất hiện.

Hắn chính là Đại hoàng tử của Xích Diễm đế quốc? Trời ạ, không ngờ bọn họ có thể gặp được Đại hoàng tử ở nơi này...

Mọi người đồng loạt quỳ xuống, cao giọng nói: "Tham kiến Đại hoàng tử điện hạ."

Lãnh Nguyễn rất hưởng thụ cảm giác vạn người sùng bái này, đắc ý cong khóe môi, nói: "Quản sự, ta nghe nói cuộc chiến giữa Hỏa Diễm thành và Sa Bạch thành sắp diễn ra, cho nên tới hỗ trợ."

Trong lòng lão giả vui mừng: "Có Đại hoàng tử hỗ trợ, Hỏa Diễm thành chúng ta chắc chắn thắng lợi."

Tâm tình mọi người nhất thời cũng phấn chấn lên.

Đại hoàng tử đến đây, nhất định mang theo rất nhiều cao thủ, có hắn tham gia, cuộc chiến này còn sợ không thắng được sao?

Bất quá, Lãnh Nguyên đến nơi này cũng có tư tâm.

Nghe nói trong cuộc chiến này, người đóng góp nhiều nhất có thể yêu cầu thành chủ một chuyện, Hỏa Diễm thành này không thuộc phạm vi quản lý của đế quốc, hơn nữa thành chủ thực lực cường đại, nếu có thể khiến hắn hỗ trợ làm một chuyện thì hoàn toàn có thể mượn tay thành chủ Hỏa Diễm thành lấy mạng Tứ hoàng đệ.

__________________________________________________

CHƯƠNG 1032: THU NGƯỜI HẦU MỚI (6)

"Các vị", lão giả tươi cười với Lãnh Nguyên, sau đó lạnh lùng nhìn những người khác, nghiêm túc nói, "Không bao lâu nữa chiến sự sẽ nổ ra, mọi người hãy cùng ta lên chiến trường chiến đấu với Sa Bạch thành!"

Trong nháy mắt, mọi người châu đầu ghé tai, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Có thể tham gia trận chiến này, đời này sống không uổng.

Chiến trường là khu vực tiếp giáp giữa Hỏa Diễm thành và Sa Bạch thành, trên bình nguyên rộng lớn, hai bên giương cung bạt kiếm, tình thế cực kì nghiêm túc.

"Hoắc Diễm, trận chiến này, Sa Bạch thành chúng ta tuyệt đối sẽ không thua! Núi Linh Dược nhất định sẽ thuộc về chúng ta!"

Người nói lời này chính là Hành Vệ, thành chủ Sa Bạch thành!

Mấy năm gần đây vì tranh đoạt núi Linh Dược, mỗi năm Hỏa Diễm thành và Sa Bạch thành đều sẽ đấu một trận, đáng tiếc thế lực hai bên ngang nhau, lần này, Hoắc Diễm liền chiêu mộ cường giả gia nhập trận chiến.

"Ha ha", Hoắc Diễm cười to, lạnh giọng nói, "Vậy thì chưa chắc."

"Hừ!" Hành Vệ hừ lạnh, "Đừng tưởng có Đại hoàng tử trợ giúp thì có thể thắng, hôm nay, Sa Bạch thành ta nhất định sẽ san bằng Hỏa Diễm thành các ngươi!"

Chiến tranh, thời khắc này chính thức bùng nổ.

Người hai bên cũng không nhiều lời nữa, lập tức xông lên chém giết, tiếng rống giận, tiếng đao kiếm vang lên, chấn động tâm thần mọi người...

"Nữ nhân", Đại hoàng tử cười lạnh hất cằm, "Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể cho người của ta bảo hộ ngươi!"

Từ đầu đến cuối Mộ Như Nguyệt đều không nói chuyện, bạch y khẽ bay, dung nhan tuyệt sắc bao phủ một tầng sáng nhạt, từ xa nhìn lại, phong hoa tuyệt đại, kinh diễm thế nhân.

Ánh mắt Lãnh Nguyên âm trầm, hắn trời sinh háo sắc, mỹ nhân trong phủ Hoàng tử nhiều không đếm xuể, lần này nhìn thấy mục tiêu tuyệt sắc như vậy, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.

Chờ lát nữa nàng biết rõ sự hung hiểm trên chiến trường, có lẽ sẽ trốn vào trong lồng ngực hắn...

Nghĩ đến đây, Lãnh Nguyên nở nụ cười âm hiểm, giống như đã nhìn thấy cảnh giai nhân nép vào ngực mình...

"Chủ nhân." Lữ Dương cung kính đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, "Chúng ta có cần ra tay không?"

"Cứ chờ xem." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Quan sát một lúc rồi nói."

Còn những lời vừa rồi Lãnh Nguyên nói, nàng hoàn toàn không để trong lòng...

Tuy hiện tại Mộ Như Nguyệt không ra tay, nhưng không có nghĩa người khác sẽ bỏ qua nàng, đúng lúc này, một thanh trường kiếm từ trên không trung chém thẳng vào đầu nàng.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lãnh Nguyên có chút đáng tiếc, lại càng vui sướng khi người gặp họa, đây chính là kết cục khi nàng không đáp ứng hắn.

Nếu không, làm sao sẽ phát sinh chuyện như vậy...

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bạch y nữ tử đứng dưới ánh mặt trời.

Cuồng phong phất qua, tóc đen bay múa, ánh mắt nàng lạnh băng nhìn trường kiếm chém về phía mình....

Đột nhiên, vị người hầu bên cạnh nàng rốt cuộc cũng có động tác.

Khí thế trên người hắn bắt đầu khởi động, mây đen giăng khắp không trung, đất đá bị cuốn lên cao, sau đó nện xuống nam nhân kia.

Nam nhân đánh lén Mộ Như Nguyệt còn chưa kịp phản ứng đã rơi mạnh xuống đất, hộc máu, ngoẹo đầu, hôn mê....

"Hừ!" Lữ Dương hừ lạnh, "Một chân nguyên nho nhỏ mà dám đánh lén chủ nhân của ta!"

_________________________________________________

CHƯƠNG 1033: ĐAN THƯ? (1)

Cuồng phong bao quanh Lữ Dương, trên người hắn tản ra khí thế cường đại, bao trùm gần như khắp cả không trung...

Mọi người nhất thời nhìn không dời mắt, cứ ngây ngẩn đứng nhìn nam nhân đứng sau Mộ Như Nguyệt, một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân chạy vào lòng làm bọn họ rùng mình một cái.

Cường giả vô thượng!

Tên người hầu kia lại là cường giả vô thượng, vậy thân phận của vị cô nương kia là gì?

Rốt cuộc có năng lực mạnh cỡ nào mới có thể thu một cường giả vô thượng làm người hầu...

Lãnh Nguyên biến sắc, toàn thân run rẩy, nghĩ đến những lời vừa rồi mình đã nói, trong lòng cảm thấy sợ hãi...

"Hoắc Diễm, ngươi dám tìm cường giả vô thượng tới giúp đỡ!" Hành Vệ tức xanh mặt, phẫn nộ trừng mắt Hoắc Diễm, nghiến răng nghiến lợi nói, vẻ mặt giống như muốn bầm thây vạn đoạn đối phương.

Hoắc Diễm từ trong kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, ngửa đầu cười điên cuồng: "Ha ha ha, có bản lĩnh thì ngươi cũng tìm cường giả vô thượng giúp ngươi đi! Đáng tiếc, ngươi không có năng lực này!"

Hành Vệ cắn răng thầm hận, lại không thể làm gì được, hắn phất tay, cực kì không cam lòng nói: "Lui!"

Đáng chết, mối hận hôm nay, sẽ có một ngày hắn trả lại cho Hỏa Diễm thành!

Chỉ trong nháy mắt, chiến trường hừng hực khí thế đã biến mất, chỉ còn lại bụi đất mù mịt bao trùm những thân ảnh chật vật chạy trốn...

Hoắc Diễm lạnh lùng nhìn Hành Vệ rời đi, khẽ cong khóe môi, sau đó quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt mang theo vẻ tán thưởng: "Cô nương, lần này nhờ có ngươi tương trợ mà Hỏa Diễm thành chúng ta mới giành được quyền sở hữu núi Linh Dược trong một năm kế tiếp, ta cũng sẽ tuân thủ lời hứa, giao bảo vật không gian cho ngươi và đáp ứng một yêu cầu của ngươi."

Hoắc Diễm vừa nói vừa lấy ra một quyển sách đưa cho Mộ Như Nguyệt.

"Đây là thứ ta muốn đưa cho ngươi, một cố nhân ở Xích Diễm đế quốc lúc trước đã giao cho ta bảo quản, bảo ta thay hắn tìm được người có duyên, hiện giờ ta thấy cô nương thật sự rất có duyên, cho nên liền giao quyển sách cổ này cho ngươi."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt run lên.

Đan thư?

Chuyện này không có khả năng, đan thư đang nằm trong tay nàng, tại sao lại có một đan thư xuất hiện? Nhưng mà cỗ lực lượng trong quyển sách kia thật sự thuộc về đan thư...

Mộ Như Nguyệt đè nén rung động trong lòng, nhận lấy đan thư trên tay Hoắc Diễm, nhàn nhạt nói: "Đan thư này ta nhận, về phần yêu cầu..." nàng hơi ngừng một chút, "Ta muốn đến biển lửa luyện ngục!"

Biển lửa luyện ngục, đây mới là nguyên nhân nàng tham dự trận chiến này.

Hoắc Diễm kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt sắc của nữ tử, một lúc lâu mới thu hồi cảm xúc trong mắt, vung tay lên, một khối lệnh bài lập tức xuất hiện trên tay hắn.

"Đây là lệnh bài có thể tiến vào biển lửa luyện ngục, có lệnh bài này mới có thể đi vào nơi đó, còn chuyện có thể thành công đến được biển lửa luyện ngục hay không thì phải dựa vào năng lực của ngươi."

Mộ Như Nguyệt nhận lấy lệnh bài, khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Lữ Dương, nói: "Chúng ta đi thôi."

"Cô nương", Hoắc Diễm sửng sốt, vội vàng nói, "Hôm nay ta sẽ tổ chức tiệc mừng chiến thắng, nếu như không có cô nương giúp đỡ thì chúng ta đã không thể giành thắng lợi nhanh như vậy, cho nên, trong bữa tiệc tối nay, cô nương là nhân vật chính."

"Không cần", Mộ Như Nguyệt đạm mạc, bình tĩnh nói, "Ta không có hứng thú với mấy chuyện này."

______________________________________________

CHƯƠNG 1034: ĐAN THƯ? (2)

Dứt lời, nàng còn chưa quay đầu lại, một thân bạch y đã biến mất dưới ánh mặt trời, thật lâu sau mọi người vẫn chưa thể hồi phục tinh thần...

Sắc mặt Lãnh Nguyên tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, hắn không thể ngờ bên cạnh Mộ Như Nguyệt lại có một người hầu cường đại như thế....

Đêm. Ánh trăng như nước chiếu trên người nữ tử đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trong phòng.

"Tiểu Bạch, biết đây là cái gì không?"

Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn quyển sách cổ.

"Không rõ lắm", Tiểu Bạch lắc lắc đầu, "Có điều, thứ này rất giống đan thư, ta cũng không rõ nó rốt cuộc là cái gì, mẫu thân, ngươi có thể lập khế ước với nó, có lẽ sẽ biết được gì đó..."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

Hàng lông mày của Mộ Như Nguyệt từ từ giãn ra, lấy một giọt máu từ đầu ngón tay nhỏ vào quyển sách, 'oanh' một tiếng, quyển sách tản ra một cỗ lực lượng cường đại, xuyên thấu qua tinh thần lực, trực tiếp tiến vào đầu Mộ Như Nguyệt, nàng đau đớn tái mặt, phun một ngụm máu tươi.

"Mẫu thân!"

"Chủ nhân!"

Trong đầu truyền đến thanh âm kinh hoảng của Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch.

Mộ Như Nguyệt lau vết máu ở khóe môi, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách trên tay.

Ánh sáng quanh quyển sách cổ dần nhạt đi, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh....

"Không được, có một cỗ lực lượng ngăn cản ta khế ước với nó, nhưng bất luận thế nào, chỉ cần giữ nó lại bên người, nhất định sẽ tìm được phương pháp giải mã bí ẩn...."

Nàng cất quyển sách vào nhẫn không gian, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

"Nguyên khí ở nơi này khá dồi dào, nói không chừng ta có thể đột phá vô thượng ở đây..."

Không lâu nữa sẽ đến tai ương diệt thế như lời Mộ Dung Thanh Sơ nói, bất luận thế nào nàng cũng phải đột phá trước ngày đó, chỉ có như vậy mới bảo vệ được người thân của mình...

Xích Diễm đế quốc cách Hỏa Diễm thành không xa, đi bộ năm ngày là tới.

Lúc này, trên đường phố nhộn nhịp vang lên một thanh âm tranh chấp.

"Lãnh Vân, các ngươi thật quá đáng!" Ân Linh phẫn nộ trừng mắt, hai tay chống nạnh, nổi giận quát lớn, "Các ngươi dám khi dễ ta, Ngũ hoàng tử nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

Lãnh Vân cười lạnh, châm chọc nói: "Bản thân hắn còn khó bảo toàn, hơi sức đâu mà lo cho tiểu nha đầu ngươi? Nghe nói ngũ hoàng đệ kia của ta tương đối trọng tình cảm, không biết nếu ta bắt toàn bộ thuộc hạ của hắn, có phải sẽ biết được tung tích đan thư hay không, ha ha! Lúc trước Hoàng gia gia tặng đan thư cho một người, mà người biết tung tích đan thư cũng chỉ có một mình Lãnh Diễm!"

Trong luyện ngục đã sớm có truyền thuyết, người có đan thư sẽ trở thành đan dược sư cường đại nhất đại lục! Cho nên, hắn đã đáp ứng với đại sư, giúp đại sư có được đan thư, còn đại sư sẽ giúp hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế....

Tranh đấu hoàng tộc vốn rất khốc liệt, bất kể là Đại hoàng tử Lãnh Nguyên hay Tứ hoàng tử Lãnh Vân trong lòng đều có tính toán riêng...

"Ngươi..." Ân Linh tức xanh mặt, phẫn nộ trừng mắt Lãnh Vân, "Ngũ hoàng tử sẽ không nói tung tích đan thư cho ngươi!"

Đan thư?

Một câu này theo gió truyền vào tai Mộ Như Nguyệt...

Nàng ngước mắt nhìn qua liền thấy một thân ảnh nhỏ xinh cách đó không xa.

"Ân Linh?" Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, đáy mắt có chút kinh ngạc, "Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại người của tiểu đội luyện ngục..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro