CHƯƠNG 11: PHÁT MINH VĨ ĐẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vy Vy ngủ thiếp đi đến chiều tối mới bị Tiểu Liên lay dậy tiếp tục trị liệu vết thương cho đúng giờ giấc. Nàng không buồn mở mắt, cứ nhắm nghiền, cũng chẳng thèm nhăng nhó, tùy Tiểu Liên thích ấn thế nào thì ấn.
Bây giờ nàng có ngủ hay không, có thức hay không, trãi qua bao nhiêu giấc đi nữa, đến lúc tỉnh dậy rồi thì đâu vẫn hoàn đó, ko hề có chút thay đổi. Nàng đã bao lần hy vọng, rồi thất vọng. Dù có chết đi rồi sống lại thì vẫn ko thể nào thoát khỏi cơn ác mộng này.
Dùng bữa xong thì Tiểu Liên lui xuống, Linh Nhi trưa giờ phải đi làm việc theo lời Vy Vy dặn nên may mắn thoát khỏi 30 trượng phạt.
Cô vừa về đến cửa thì đã bị ánh mắt liếc xoáy của Tiểu Liên. Linh Nhi đã nghe kể lại từ trước, gặp Tiểu Liên cũng thấy xấu hổ, cô bèn lên tiếng hỏi thăm:
- Tiểu Liên tỷ lúc trưa bị phạt đòn có sao không? Tỷ còn đau không?
- Hứ! Cô thì hay rồi, suốt ngày được chủ nhân cưng chiều nên ngày càng lười biếng, lúc cần có mặt lại không thấy đâu. Vậy mà lại may mắn ko bị đòn. Ta thật cảm thấy bất công! – Tiểu Liên hậm hự nói.
- Tỷ hiểu lầm rồi. Thật ra Quý nhân sai ta đi làm chút việc, ta ko hề trốn tránh công việc như tỷ nói.
- A.. thế sao? Vậy cô nói xem cô phải đi làm việc gì đó? Vất vả lắm à? – Tiểu Liên trách móc.
- Cái này... Ta ko thể nói được – Linh Nhi cúi mặt xuống buồn bã nói.
- Hừ! Vẻ chuyện! – Tiểu Liên hậm hự buông 1 câu rồi bỏ đi luôn.
Linh Nhi mang đồ đã chuẩn bị đi vào phòng Vy Vy, cô buồn bã tủi thân nói với nàng:
- Tiểu thư, muội về rồi, đã có đầy đủ các thứ người cần. – Vy Vy nhìn qua đáp lại. – Nhưng sao ngươi buồn như vậy?
- Vừa rồi muội gặp Tiểu Liên, tỷ ấy cứ khó chịu với muội. Muội cũng rất khó xử..
- Không sao đâu Linh Nhi, thật ra đều là lỗi của ta. Nhưng ngươi không cần cảm thấy khó xử, cô ta là người của Hoàng Hậu, ngươi có quan tâm người ta hay không cũng vậy thôi.
- Vâng Tiểu thư. – Nghe Vy Vy nói vậy Linh Nhi thấy nhẹ lòng hơn đôi chút – Nhưng muội thấy Tiểu thư còn buồn hơn kìa.
- Không có gì!
- Người sao vậy? Được Hoàng Thượng quan tâm đến thăm mà người lại không vui sao? Khắp cung này chưa có ai được Hoàng Thượng để ý đặc biệt như người, lại ân cần chu đáo như vậy. Người xem, ngự thiện đã được Hoàng Thượng ban tới dọn ra đầy cả bàn đây rồi. Người mau dậy ăn 1 chút đi.
- Ta ko muốn ăn! – Vy Vy bực bội nói.
Nàng ko muốn có liên quan một chút gì đến người kia nữa, có quan tâm cách mấy nàng cũng ko cần. Dù sao, bản chất của những con người ở đây đều như nhau cả. Hở một chút là phạt, hở một chút là đánh! Tất cả đều máu lạnh vô tình!
- Tiểu thư, muội ko hiểu người đang nghĩ gì nữa... Haiz.. Bao nhiêu món ngon thế này, người ko ăn thì muội ăn tất đấy nha! – Tiểu Liên giả bộ chọc chọc hy vọng con mèo ham ăn kia hồi tâm chuyển ý. Nhưng người kia lại bình thản nói:
- Được. Ngươi cứ ăn hết đi. Xong rồi nấu cho ta một chén cháo đậu xanh là được!
- Vâng! – Linh Nhi gật đầu
- À, ngươi nhớ hầm thêm con gà rồi bỏ vào... - Vy Vy nghĩ nghĩ rồi tiếp tục dặn dò
- Vâng!
- Thêm một ít gỏi ngó sen...
- Vâng ạ!
- 1 ít rau tươi nữa..!
- Rồi rồi!
- À còn nữa, ngươi nhớ đừng bỏ ớt, đừng bỏ tiêu...

... Linh Nhi gật gật cố nhớ...
- Cho thêm chút hành nữa nhá!
- Còn gì nữa không tiểu thư?
- Ờ, hết rồi! – Vy Vy suy tư một chút rồi nói.
Nãy giờ Linh Nhi muốn chóng mặt với Vy Vy, ăn gì mà lắm thế? Cả bàn thức ăn ko chịu ăn, giờ lại đòi đủ thứ làm khó người ta...
- Nhưng mà... tiểu thư... người nói lại lần nữa được ko?
- Hừ! Có cần ta ghi lại cho ngươi ko? – Vy Vy cau có trước sự đãng trí của Linh Nhi, có bấy nhiêu thôi cũng không nhớ nữa
- Không cần đâu tiểu thư, muội nhớ rồi... hỳhỳ!
Linh Nhi ngốc nghếch nói rồi đi ra khỏi phòng. Gì chứ? Mấy chữ ngoại quốc đó cô ko hiểu, bắt cô viết lại cũng ko được. Việc viết chữ đối với một a hoàn ít được ăn học cũng thật làm khó cho cô. Thôi đành cố nhớ vậy.
Vy Vy xoay người ngồi dậy cầm lên những vật dụng nàng dặn lúc sáng. Nàng khom xuống dùng kéo cắt 1 miếng vải da cừu, trầm ngâm nghiên cứu.
Tiếp theo, Vy Vy lấy nước trộn với giấm, muối, dùng nến đun sơ sơ cho ấm, rồi thả miếng vải vào. Vì tiếp xúc với axit nên sinh ra phản ứng. Miếng vải trong mấy chốc đã chuyển sang màu trong suốt, lại rất dẻo dai mềm mại.
Vy Vy vận dụng chuyên ngành thiết kế của mình, đo rồi cắt theo đường kẻ, sau đó may lại thành một cái quần. Xong xuôi nàng hào hứng mặc vào thử:
- Kakaka... thành công rồi! Cuối cùng bổn nương ta đã tìm ra cách đối phó với Hoàng Hậu.
Vy Vy khoái ngắm nghía săm soi chính mình trong gương rồi thật ngỡ ngàng vì sự tài hoa thông minh của bản thân. Chiếc áo giáp, à không, quần giáp vừa y áp khít vào mông, thoạt nhìn vô sẽ ko thể nào phát hiện vì nó trong suốt vô hình, màu da vẫn hiện lên, có sờ vào cũng giống như là sờ mông trần.
Miếng da cừu mỏng mỏng thôi nhưng vô cùng dẻo dai chắc chắn, có thể che chắn cho mông nàng ko bị đau khi bị đòn.
Vừa lúc đó Linh Nhi bưng tô cháo gà vào, Vy Vy vội thả váy xuống rồi lém lỉnh nhìn Linh Nhi:
- Linh Nhi à... haha.. đột nhiên ta ko muốn ăn cháo nữa.. Ta muốn ăn cái khác.. hỳ hỳ
- Muội đã nấu cháo xong rồi, cũng làm y như ý của người rồi. Tiểu thư người còn muốn sao nữa đây? – Linh Nhi mệt mỏi với sự khó ở của Vy Vy, cô nhăn nhó nói.
Vy Vy chẳng quan tâm liền nằm lên chiếc trường kỹ, tự động vén váy lên lộ mông ra rồi bảo Linh Nhi:
- Ta không muốn ăn cháo! ..Ta.. bây giờ ta muốn ăn đòn.. Hì! Ngươi mau cầm roi đánh ta đi!
- Sao? Muốn ăn đòn? Tiểu thư à.. người đừng đùa giỡn nữa được ko? – Linh Nhi nhìn hành động của Vy Vy mà cứ tưởng chủ nhân vì buồn quá nên bị điên luôn rồi.
- Ta ko đùa! Ta nghiêm túc đó! Ngươi mau mang roi mây lại đây.
Linh Nhi hết cách cũng đành làm theo lời Vy Vy
- Roi đây tiểu thư!
- Ừ! Đánh ta đi, đánh mạnh lên!
- Nhưng mà tại sao... - Linh Nhi cứ thắc mắc
- Đừng hỏi nhiều! Đánh đi! – Vy Vy lớn tiếng giục
CHÁT!
Linh Nhi giơ cao roi lên và đánh, một lằn đỏ mờ mờ nổi lên mông Vy Vy, nhưng nàng 1 chút cũng ko cảm thấy đau gì cả, nàng bảo tiếp:

- Tiếp tục đi!
CHÁT!....... Ahaha... tốt tốt! – Vy Vy cười lên vui sướng. Linh càng nghĩ nàng bị điên thật rồi, bị đòn mà lại cười kỳ lạ như vậy sao?
- Tiểu thư, người có bị làm sao ko? Người đừng nên đau lòng quá rồi sinh bệnh.
- Ngươi ko hiểu đâu! Cứ nghe lời ta.. lát nữa ta sẽ nói cho ngươi biết. Đánh tiếp đi!
- Vậy?.. Người muốn đánh bao nhiêu roi nữa đây?
- 50 roi! Nhớ là đánh mạnh vào nha...

- Hả? À.. vâng! Vậy người cố chịu! – Linh Nhi ko hiểu gì cả, đành chiều theo ý Vy Vy.
Linh Nhi giơ cao roi rồi thẳng tay đánh liên tục, rất nhanh, rất mạnh
CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT! CHÁT!....
Các lằn roi đỏ tấy sưng lên trên mông nhưng ko hề nghe Vy Vy lên la 1 chút nào mà vẫn nằm im. 50 roi đánh xong Vy Vy ngồi dậy cởi chiếc quần ra rồi đưa Linh Nhi xem.
Cô há hốc mồm kinh ngạc:
- Ớ.....! Cái này là cái gì vậy? – Nhìn Linh Nhi ngơ ngác mà Vy Vy rất thích thú
- Haha. Đây chính là cái mông bị ngươi đánh lúc nãy. Thế nào?
- Tiểu thư! Thì ra.. người đã mặc cái này, dù bị đánh bao nhiêu cũng ko đau, lằn roi vẫn có, mông vẫn sưng, nhưng là do cái quần này sưng sao?
- Chính xác! Kakaka
- Tiểu thư! Người tìm đâu ra bảo bối này vậy?
- Là phát minh vĩ đại của bổn cô nương! Hahaha.. – Vy Vy càng khoái chí cười lớn
- Th..thật sao??.. Nhưng nếu ko may bị phát hiện thì sao? – Linh Nhi lo lắng hỏi
- Chẳng phải lúc nãy ngươi đánh ta mà vẫn ko phát hiện gì sao?
Thấy vẻ mặt Linh Nhi còn đắn đo, Vy Vy liền nói tiếp:
- Ngươi yên tâm, ta đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng. Chuyện này phải giữ bí mật, ta ko nói sẽ ko ai biết, trừ phi là ngươi bán đứng ta.
- Không không! Muội làm sao dám bán đứng người.. .. Woa.. Công nhận là người thật thông minh nha, làm thế nào mà người lại chế ra đc cái này vậy. – Linh Nhi cầm chiếc quần lên xem xét tỉ mỉ, rồi ko ngừng khâm phục chủ nhân.
- Nếu như các nữ nhân khác có bảo bối này, thì cả thiên hạ yên bình rồi nhỉ - Vy Vy trầm tư
- Tiểu thư, nếu người cho người khác biết thì e là ... sẽ thảm lắm đấy – Linh Nhi khuyên ngăn.
- A suýt nữa ta quên mất. Lan tỷ tỷ vì ta mà chịu phạt rất khổ sở. Vậy mà ta lại chưa đến thăm hỏi, thật vô tâm quá đi.. Ta rất muốn làm cho tỷ ấy 1 cái nữa..
Linh Nhi liền nhiệt liệt phản đối:
- Muội nghĩ là ko nên làm vậy đâu. Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, nếu ko cả đại tiểu thư và gia tộc đều sẽ bị vạ lây.
- Nhưng ta ko thể ích kỹ giữ cho riêng mình được. Đồ tốt như vậy mà chỉ có mình ta dùng thì có hơi ko phải cho lắm.
- Chẳng lẽ người muốn kéo đại tiểu thư chết chung sao?
- Ừm... đành thôi vậy! – Vy Vy cũng bèn bỏ đi ý định đó – Được rồi, bây giờ ngươi đưa cho Tâm Nhi 1 ít thuốc, bảo cô ấy đi thăm hỏi tỷ tỷ giúp ta.

- Vâng Tiểu thư, muội đi ngay! Người mau ăn cháo đi, nãy giờ đã nguội hết rồi..
Nói rồi Linh Nhi quay bước đi ngay ra khỏi. Vy Vy hào hứng cầm bát cháo lên húp 1 mạch...
- Aaaa.....! Linh Nhi ngốc...! Ta đã bảo là ko bỏ ớt và tiêu mà... ặx ặx..!!.........
----------
Tại Hàm Phúc Cung:
Tình trạng của Lâm Lang càng thảm hơn Vy Vy rất nhiều. Vì vốn chịu đòn rất yếu, nhưng qua nay bị ko ít sự dày vò, nét cực khổ đau đớn vẫn in đậm trên gương mặt tiều tụy.
Nàng nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường cho các cung nữ chăm sóc. Sáng mai lại phải tiếp tục quỳ gối chịu phạt trước cửa Khôn Ninh Cung. Nàng thầm than không biết đến bao giờ nàng mới được gỡ bỏ án phạt, lỗi nàng phạm phải đâu có nặng đến như vậy? Sự nghiêm khắc của Hoàng Hậu có hơi quá rồi.
Ngày tháng sống ở trong cung muôn vàn khổ nhọc, chẳng trách tại sao trước đây mẫu thân cứ luôn ngăn cản. Nàng ko trách Vy Vy, tuy rằng do muội ấy đã liên lụy nhiều người, nhưng nhìn cảnh muội ấy phải chịu sự bức ép của Hoàng Hậu mà lòng nàng xót xa.
- Lan Quý nhân, Tâm Nhi ở Cung Tường Khánh xin cầu kiến. – Cung nữ bên ngoài cửa thông báo cho Lâm Lan.
Tâm Nhi bước vào quỳ xuống hành lễ:
- Tham kiến đại tiểu thư! Nhị tiểu thư bảo nô tỳ đến thăm hỏi vết thương của người.
- Tâm Nhi, ngươi đứng lên đi. – Lâm Lan ân cần nói
Tâm Nhi đến bên giường ngồi xuống cạnh Lâm Lan, tay cầm lọ thuốc lên lo lắng:
- Tiểu thư, người thấy trong người sao rồi? Để nô tỳ thoa thuốc cho người.
- Ân! – Lâm Lan nhẹ nhàng gật đầu. – Tâm Nhi à, không biết thương tích của Vy Vy muội như thế nào rồi? Hôm qua ta thấy muội ấy bị đánh rất thảm.
- Tiểu thư, người tự lo cho mình trước đi.! Nhị tiểu thư thân thể cường tráng, chút thương tích đó ko là gì. Nhưng còn người, da thịt đều bong tróc hết rồi, đầu gối cũng sưng tấy. Người ta bị đánh xong còn được Hoàng Hậu phái người chăm sóc kỹ lưỡng, sáng nay còn được đích thân Hoàng Thượng đặc biệt đến thăm. Tội nghiệp cho người ở đây cô đơn không ai để ý đến.
Lâm Lan nghe đến Hoàng Thượng vẻ mặt liền tối sầm lại, gượng người quay lên hỏi:
- Ngươi nói sao? Hoàng Thượng đến thăm Vy Vy???
- Vâng, Hoàng Thượng rất ân cần quan tâm, hỏi han rất nhiều. Vậy mà Nhị tiểu thư không biết tốt xấu, chọc giận Hoàng Thượng. Hại nô tỳ và các cung nữ bị phạt đòn oan uổn. – Tâm Nhi nói với vẻ vô cùng bức xúc, mặt nhăn nhó đưa tay ra sau xoa xoa cặp mông mình.
- Ngươi cũng bị đánh hả? Có nặng ko? – Lâm Lan tỏ vẻ quan tâm, Tâm Nhi liền hậm hự hơn:
- Hoàng Thượng dùng cả trượng hình, đánh rất thảm. Cô Hạ Vy Vy đó, suốt ngày cứ kiếm chuyện cãi lời người khác. Trước là Hoàng Hậu, sau là Hoàng Thượng, khiến cho những người bên cạnh cũng bị vạ lây. Tiểu thư, người biết không? Lúc sáng ở cung Khôn Ninh, cũng tại cô ấy mà người mới bị đánh đòn nặng hơn đó...
- Sao cơ? Thì ra 30 roi tàn nhẫn đó là một tay muội muội ban tặng cho ta? ..... – Lâm Lan bàng hoàng trong sự thất vọng tột cùng
– Uổng công trước giờ ta vẫn luôn tốt với muội ấy. Vậy mà muội ấy lại đối xử với ta như vậy. Hoàng Thượng... Bây giờ Hoàng Thượng cũng đã siêu lòng trước muội ấy...
- Tiểu Thư, người đừng đau lòng quá. Đã vào Hậu Cung thì chỉ có việc tranh sủng. Tình cảm tỷ muội gì đó sớm đã tan theo mây khói, người phải kiên cường lên, người cần phải quên đi loại tình cảm này. – Tâm Nhi cố gắng động viên
- Ta... nhưng đó là muội muội của ta.... Ta không... - Lâm Lan ngập ngừng ko kiên quyết
- Người ko được phép yếu đuối như vậy. Chẳng lẻ người đã quên mất mình đã yêu Hoàng Thượng như thế nào sao?
- Đúng! Ta rất yêu.. rất yêu Hoàng Thượng..! – Lâm Lan nhắc đến tình yêu này thì liền sáng rực đôi mắt lên. – Nhưng... trong ta ko hề có vũ khí, càng ko có mưu khí.. Đến một người có thể dùng được cũng ko có. Ngươi bảo ta làm sao có thể đấu lại người ta chứ?
- Tiểu thư.. Người đã có ơn cứu mạng nô tỳ. Ngày đó nô tỳ phạm phải lỗi nặng, nếu ko phải người kịp thời ngăn lại, nô tỳ đã bị Đại Phu Nhân đánh chết từ lâu. Đại ơn của người suốt đời Tâm Nhi không thể quên, Tâm Nhi rất muốn được ở bên cạnh người, hầu hạ người...
- Tâm Nhi, mẫu hậu để ngươi đi theo Vy Vy chắc cũng có dụng ý. Ngươi cứ ở Cung Tường Khánh, có cơ hội hãy tiếp sức cho ta..
Tâm Nhi nghe thế liền mừng rỡ quỳ xuống tiếp lời:
- Vâng thưa tiểu thư! Nô tỳ tình nguyện vì người mà cống hiến hết mình, Quyết ko 2 lòng!
- Ân! Thôi ngươi về đi, có việc gì ta sẽ sai người đến tìm ngươi – Lâm Lan gật đầu nói..
- Vậy người nghỉ ngơi đi. Nô tỳ xin cáo lui!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro