Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thăng Trầm 

Trở lại với quá trình khởi nghiệp của Vy Vy, nàng bước vào phòng thở phù phò như bị hấp hối, tim đập thình thịch, tay chân lúng túng không biết bắt đầu từ đâu. Nàng hớp một ngụm trà cố lấy lại bình tĩnh..

"Lỡ rồi... hay là tới luôn đi"...

"Ầyz... làm sao bây giờ??? Thà là đè ta xuống đánh cho một trận còn dễ xử hơn thế này!!"

...

"Áo dài?? .. Không có quần làm sao mà mặc đây chời?!!"

...

"Hic hic! Ta vẫn là rất sợ đòn a..."

"Aaa... ai đó giết ta liền đi!!"

Mấy luồng tư tưởng trái chiều cứ liên tục xô đẩy nhau, loay hoay sửa soạn 1 lúc lâu cũng nằm được ngay ngắn trên giường, cố gắng kéo tà áo che phủ được nhiêu hay nhiêu, nàng chờ đợi trong sự bồn chồn ngột ngạt đến không tưởng..

Tiếng mở cửa đẩy vào, Vy Vy lo lắng xoay vào trong không dám đối mặt. Tên thư sinh chậm rãi tiến đến bên giường, bị nét quyến rũ từ đường cong gợi cảm kia làm cho hoa mắt. Thân hình ủy mị mấp mé trốn sau tà áo dài trắng, làn da ngọc ngà e ấp thẹn thùng sau lớp vải mỏng. Chỉ nhìn thôi cũng đủ làm mọi cơn nóng trong hắn xua tan.

Hắn không vội, cứ từ tốn ngồi xuống bàn uống trà, ve vẫy cây quạt trong tay, mắt đau đáu hướng về nữ nhân tuyệt sắc kia mà ngắm. Bất chợt hắn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ sợ làm hỏng mất đi vẻ yêu kiều ấy.

Vy Vy chờ đợi mòn mỏi mà không có gì xảy ra, mặt quay lại tìm hiểu sự tình thì bắt gặp ngay ánh mắt của hắn, nàng khó chịu cằng nhằng:

- Công tử muốn đánh thì nhanh lên, ta vẫn còn rất nhiều việc chưa làm.

- Nàng nóng vội dữ vậy sao? Người mới có khác a.. – Hắn giở giọng trêu chọc

- Đúng rồi! Ta là người mới nên chắc chắn sẽ không làm ngài khá hơn, chỉ e càng thêm khiến ngài khó chịu...

- Không sao, còn chưa biết được ai hơn ai đâu – Hắn cười ma mãnh

- Được! Vậy thì mời ngài! – Vy Vy hít 1 hơi thật sâu rồi nói

Nàng nhắm nghiền mắt chờ đợi và cảm nhận bước chân hắn ngày càng tiến tới gần, cây roi mây đã được đặt đúng ngay vị trí, tuy cách một lớp vải nhưng nàng vẫn cảm thấy nhoi nhói ngứa ngáy rõ rệt đang ngự trị trên mông.

- Khá lắm! Để ta xem xem tay nghề của nàng được huấn luyện như thế nào? Vì là lần đầu tiên của nàng nên ta cho phép nàng được bung xỏa, không tù túng gượng ép, có thể xoa có thể né tùy thích, cứ chịu phạt theo cách chân thật nhất con người nàng..

- Ân.. – Vy Vy gật đầu lo lắng, cũng may hắn vẫn còn 1 chút lương tâm mà chừa cho nàng con đường sống..

Vụt... chát!... chát!...aa.

Vụt..... chát!...... Vụt..... chát!....

Hắn nhịp nhịp chậm rãi rồi đánh xuống từng roi, Vy Vy nảy người nhẹ theo từng nhịp, lực đánh từ nhẹ rồi mạnh dần mạnh dần, tiếng chan chát ngày càng vang vọng lớn tiếng hơn..

Vụt..... chát!.. Aaa.. đau!..

Vụt..... chát!..chát!!... hic

Có vài roi hắn vun tay hết cỡ làm nàng đau điếng người, tự lấy tay xoa mông rồi nằm yên lại chịu đòn tiếp. Cái dáng vẻ chịu đòn ấy càng khiến cho hắn cả người ngây dại, đôi lúc lại xót thương vì đã xuống quá tay. Hắn để nàng mặc sức xoa, mặc sức uốn éo, vì những lúc như thế càng khiến hắn thích thú vô cùng.

Đánh được mười mấy roi thấy nàng đau quá, hắn bèn lấy tay xoa giúp. Xong rồi từ từ vén tà áo lên, hắn rà xét mông nàng 1 lúc thì thấy có gì đó không đúng, hắn gặn hỏi:

- Đây có thực sự là lần đầu tiên của nàng?? Ta chỉ có đánh vài roi mà dấu vết lại ra thế này??

Vy Vy ngớ người quên bén đi những lời Túy Ma Ma đã căn dặn, loay hoay lúng túng tới lui mà lại quên đi việc phải thoa cái thuốc đó lên mông che đi vết thương cũ.. Nàng đành lái qua chiều hướng khác...

- A... thật ra thì.. do mấy ngày trước ta chỉ phạm lỗi 1 tí xíu thôi mà bị ma ma lôi ra đánh rất thê thảm, đến giờ vẫn chưa khỏi... A hic.. đau lắm!! – Vy Vy giả vờ khóc lóc rồi xoa mông liên tục, đưa ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

- Sao nãy giờ nàng không chịu nói sớm?? – Hắn cau mày lo lắng

- Ta.. ta không dám nói... nếu không sẽ lại bị phạt rất nặng.. hic

Hắn bàng hoàng buông bỏ cây roi, giọng an ủi..

- Ta không đánh nữa..

- Không được đâu, không kiếm được tiền ta sẽ bị ma ma đánh tàn ác hơn nữa.. hức hức..!! – Nàng lại giả vờ khóc lớn hơn

- Được rồi! Ta sẽ ra nói chuyện với bà chủ. Nàng cứ nghĩ ngơi đi hôm khác ta lại ghé..

Hắn buồn bã quay đi chợt cảm thấy tim mình đã đánh rơi một nhịp, không hiểu sao nghe đến đó hắn không muốn đánh thêm nữa, cũng không nỡ, không muốn làm nàng đau thêm. Từ giờ hắn chỉ muốn nàng chỉ thuộc về mình hắn, lần đầu tiên hay lần cuối hay lần nào đi chăng nữa, hắn chỉ muốn là của riêng mình. Trước đây hắn cũng đã từng phải lòng 1 hoa nữ, cũng đã buông lời hứa hẹn sẽ rước về, nhưng có lẽ từ giờ sẽ khác...

-----

- Sao rồi? Công tử hài lòng chứ? – Túy Ma Ma vừa thấy hắn bước ra liền hỏi ngay

- Rất tốt rất tốt! Một viên ngọc quý như vậy tại sao bây giờ bà mới chịu bày ra chứ? Đây, tiền của bà.. nhớ chăm sóc cô ấy kỹ càng, hôm sau ta lại ghé!

Hắn mang ra mấy thỏi vàng lớn làm mắt bà rực sáng hẳn lên..

- Đa tạ đa tạ... quý công từ cứ an tâm, cứ việc thường xuyên ghé, đảm bảo lúc nào cũng sẽ có hàng tốt nhất phục vụ cho ngài!

- Ta không muốn ai khác! Ta chỉ muốn Tuyết Linh tiểu thư, thế nào? – Hắn lại chìa ra thêm 2 thỏi vàng óng ánh, Túy Ma Ma vui sướng reo lên

- Được được! Tuyết Linh thì Tuyết Linh...!

Sau khi tiễn hắn ta đi khỏi, bà hớn hở chạy lên phòng Vy Vy, lời nói và thái độ liền thay đổi hẳn, bà nhỏ nhẹ dỗ ngon dỗ ngọt..

- Âyza Tuyết Nhi của mẹ... hôm nay con làm tốt lắm, từ giờ còn không cần phải làm nha hoàn nữa, con tạm thời cứ chuyển đến phòng này mà ở, sắp tới mẹ sẽ sắp xếp lại cho con nha... - Bà tự tay xoa xoắn vỗ về mông cho Vy Vy, còn liên tục cưng chiều khiến Vy Vy hết sức đắt ý. Nàng không ngờ chiêu này lại mang lại hiệu quả lớn như vậy..

- Sao vậy ma ma, con ở đây rồi Diễm Linh tỷ sẽ ở đâu? – Nàng thắc mắc..

- Bây giờ nó bị giáng chức không còn là Hoa Nữ nữa, con có việc gì thì cứ sai bảo nó. Cái thứ như nó không cho ăn đòn đau thì sẽ không bao giờ biết điều.

Vy Vy biết giờ này Diễm Linh đang rất khổ sở, ngày tháng sau này ở trong cái Hình Phòng tăm tối đau đớn đó, lúc nào cũng có roi bầu bạn. Nàng tự thấy bản thân vẫn còn rất may mắn, số phận ngang trái của mỗi người chỉ có bản thân mới hiểu rõ mùi vị đó như thế nào.

Núi này cao còn có núi cao hơn, mông này đẹp sẽ có mông khác đẹp hơn, cũng vậy, phận ta khổ còn có người khổ hơn ta gấp ngàn lần.. Tranh tranh đấu đấu, rồi tất cả cũng sẽ trở thành cát bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro