Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đâu mới là sự thật 

Quế Linh trợn mắt đá xoáy vào Vy Vy đang hí hửng kia:

- Thật không ngờ ngươi lại là con người như vậy, ta đã quá xem thường ngươi rồi! Đê tiện!!

Chửi xong câu đó là 1 cái tát nữa lại giáng thẳng vào mặt cô, Vy Vy giữ cằm cô lại ngẩng lên ngang tầm mắt mình, nàng bất giác rơi một dòng lệ đắng, thì thào nói:

- Đừng trách ta! Là do tỷ, là do tất cả các người đã bức bách ta biến ta trở thành con người như thế này, nếu ta không thay đổi thì sẽ mãi mãi bị các người chà đạp!!

Nàng bất lực buông thả chiếc cằm đang phẫn nộ kia ra, vừa lúc đó mấy cây roi mới đã được Diễm Linh mang tới, chỉ nhìn thôi cũng đã đủ khiến người ta ghê rợn, cây nào cũng gai gốc sần sùi sắc lẹm, có cây thì suôn đuột trắng bóng dẻo dai, còn có sợi roi da dài ngoằn hung tợn.

- Tuyết Linh tiểu thư! Roi người cần đây ạ! – Diễm Linh lễ phép dâng lên cho Vy Vy

- À, Tuyết Linh tỷ, tỷ để đó đi, mau đến giúp ta giữ chặt ả lại..

- Tuyết Linh muội.. những lời lúc nãy muội nói không phải sự thật, có phải muội muốn..?? – Diễm Linh nhìn Vy Vy đang ngấn lệ nơi khóe mắt, cô cũng hiểu rõ tại sao, cớ sự gì đã đưa đẩy, thôi thì cũng thuận theo nàng, dù sao trong quá khứ quả thực có quá nhiều chuyện.. Những loại người xấu tính ngang ngược thế này, rất đáng trừng phạt.

Quế Linh không còn sức lực chống trả, cô bị Tuyết Linh lôi dậy đè gập người trên chiếc ghế đẩu thấp ngang đầu gối, đầu gối thì quỳ thẳng trên nền đất, nửa thân trên cúi bẹp xuống trước. Chiếc quần lụa rách bươm bị kéo tuột xuống trống trơn, đôi mông trần đầy lằn roi đỏ bị ghim chặt vểnh cao lên trên mặt ghế, Vy Vy cầm một cây roi mây dẻo láng bóng đặt ngang đỉnh mông Quế Linh, nàng răn đe:

- Quế Linh tỷ tỷ! Chẳng phải lúc nãy tỷ nói số roi đó chỉ đủ gải ngứa cho tỷ thôi sao? Ta là nói đúng sự thật chứ không hề giả dối, ta thật sự là muốn học hỏi kinh nghiệm chịu đòn của tỷ a.. Đầu tiên là 30 roi này, xin tỷ chỉ giáo tận tình cho ta!

- Con tiện tỳ!! - Ả lớn tiếng chửi, mông liền nhói lên một đợt mưa roi cháy da thịt.

Vụt...CHÁT! ...Áa..

- Trước hết tỷ nên xem lại phát ngôn của mình!

Vụt...CHÁT! ...Áaaa....

- Cái chữ tiện tỳ..

Vụt...CHÁT! ..

- Tiện nhân...

Vụt...CHÁT! ...Áa..

- Đê tiện đó!!

Vụt...CHÁT! ...ưm!! ..CHÁT!!.. Aaa

- Không phải ta!! Mà là dành cho tỷ!!

Vụt...CHÁT! ...

- Tiện nhân!! Chính là kiểu người như các người!!!

Vụt...CHÁT!. CHÁT!!..

- Thích ăn đòn nè!!!

Vụt...CHÁT! ..aa

- Thích ăn roi chứ gì!!

CHÁT! CHÁT!!..

- Được! Ta rất hân hạnh phục vụ tỷ!!

Vụt...CHÁT!. CHÁT!. CHÁT!!...aaa

- Áaa... Ngươi dừng tay lại cho ta!! Đau quá!! Hic hic!! – Quế Linh không chịu nỗi những loạt roi như nảy lửa, cô khóc thét giãy giụa

- Đau rồi sao? Biết đau rồi sao?? – Vy Vy dừng lại hỏi rồi tiếp tục đánh

Vụt...CHÁT! ...Áa..

- Thế sao trước đây lại dùng cái này để đối xử với ta?? Sự đau đớn lần trước tỷ nghĩ ta dễ dàng quên như vậy sao?

Vụt...CHÁT! ...Áa.aa.. đau quá!!....

- Ta sẽ cho tỷ biết, nỗi đau roi chồng lên roi là như thế nào..!!

Đánh xong 30 roi, Vy Vy cầm lên cây roi gai rồi tiếp tục:

- Bài học thứ 2, ta muốn cho tỷ biết giáo huấn thật sự là như thế nào.. Đánh đòn không phải là một thứ thỏa mãn dục vọng, không phải là cái để đem ra mua vui kiếm tiền, đánh là một sự trừng phạt cho những tội lỗi hãm hại chà đạp người khác. Cứng đầu ngang ngược như tỷ rất xứng đáng nhận trận đòn này, tỷ hãy nhớ kỹ lấy cho ta!

Vút!... Chát! Chát! .... Chát! Chát!... A..

Vút!... Chát! Chát! .... Chát! Chát!... ưm....

Vút!... Chát! Chát! ...aa. Chát! Chát!... A.a.

Vút!... Chát! Chát! .... Chát! Chát!... ..

Trận đòn tàn bạo tiếp tục diễn ra, Quế Linh đuối sức gồng mình chỉ còn thốt ra được những tiếng la hét trong bất lực, những lời giáo huấn đó cô nghe mà càng dấy lên lửa hận trong người, cộng với sức nóng tàn phá làn da mỏng manh kia, mấy cái gai nhọn cấu xé đau đớn càng làm tăng sự phẫn nộ. Cô cong mông lên cố chịu đựng, tự nhủ qua hôm nay rồi cô sẽ tìm mọi cách lật đổ nó, hủy diệt nó..

Nhìn thấy sự quật cường chưa chịu khuất phục , chưa được nghe câu nói cầu xin tha thứ nào, Vy Vy quyết định đổi sang cây roi da. Trận đòn vừa dừng một lát đã nghe tiếng mắng chửi của Quế Linh:

- Ngươi nói ta thì tại sao không xem lại, ngươi cũng chính là đang bước vào con đường của ta.. ngươi tìm cách leo lên Hoa Nữ hạng A là để làm gì, cũng chẳng phải là muốn kiếm tiền, muốn mua vui thỏa mãn dục vọng hay sao? Ngươi cuối cùng cũng chỉ là 1 con cờ trong tay người khác mà thôi!!

Nghe đến 2 chữ "con cờ", Vy Vy bỗng nhoi nhói nhớ lại những câu nói đã từng xé tan nát cõi lòng nàng. Đúng rồi! Nảng chỉ là 1 con cờ, Hoàng Hậu tỷ tỷ chỉ xem nàng là một con cờ, không hơn không kém!

Vy Vy đau đớn nhắm nghiền mắt, nắm chặt cây roi rồi quất vun vút như muốn xỏa ra cơn hận, mỗi roi đánh xuống đều dốc hết cả sức lực, từng đường máu rách toạt ra sau mỗi roi, Quế Linh không dừng lại vẫn tiếp tục cung kích:

- Hạ Vy Vy!! Ả yêu nữ nhà ngươi!!

Chát!!... aa.. – Chả trách tại sao Thái Hậu lại muốn truy lùng đuổi cùng giết tận nhà ngươi! Con yêu nữ!!

Chát!!... ưm – Ngươi có mặt trên cõi đời này chỉ tội làm ngáng đường người khác, ai gặp phải ngươi cũng đều vướn lấy xui xẻo..

Chát!!.. aa- Mỹ mông yêu nữ!! Ngươi hết lòng quyến rũ Hoàng Thượng, ngay cả Hoàng Hậu cũng bị ngươi nắm trong lòng bàn tay!!

Chát!!... aaa- Ả yêu nữ như ngươi nếu không sớm loại trừ, e là sẽ có vô số người phải chết dưới tay ngươi!!

Chát!!... aaaaa- Hoàng Hậu nương nương có mắt như mù, bị ngươi hảm hại, hết mực bao che bảo vệ ngươi, vì thế Thái Hậu mới sớm loại bỏ cái gai hiểm độc nhà ngươi!!

Chát!...a..- Ta nói cho ngươi biết, trên đời không còn chỗ nào có thể chứa chấp nỗi ngươi, ngươi không còn có đất dung thân, đi đến đâu cũng sẽ bị người đời xua đuổi!! Chỉ có ả Hoàng Hậu đó ngu xuẩn mới một lòng chứa chấp ngươi như vậy!! Ả không xứng! Ả không xứng làm Hoàng Hậu!!!

Chát!!... aaa.. – Tại sao?? 2 người các ngươi...!! Ai cũng tìm đến chiếm lấy vị trí của ta??? Ngôi Hoàng Hậu đó vốn dĩ là thuộc về ta, vậy mà lại bị ả ngang nhiên cướp mất. Kể cả ngươi, Hạ Vy Vy! Ngươi cũng đến đây phá tan nát những gì ta đã gầy dựng bấy lâu nay... Ta hận ngươi! Ta hận các ngươi!! Ngươi và Hoàng Hậu vốn là cùng 1 hội!! Ta nguyền rủa các ngươi cả đời sẽ không được gặp lại, cả đời này sẽ không được chết yên ổn!!..

Cô uất ức khóc thét tuôn ra một tràng. Vy Vy nghe thế ngỡ ngàng vội dừng tay lại..

- Tỷ nói sao? Sao tỷ lại biết được những điều này?? Hoàng Hậu tỷ tỷ...

Vy Vy quặn lòng buông rơi cây roi xuống, nàng bàng hoàng muốn xác nhận lại tất cả những gì cô nói..

Hóa ra bấy lâu nay nàng đã bị Hoàng Hậu lừa gạt, những lời nói bên giường hôm đó chỉ toàn là những lời nói dối che đậy trước mặt Viên Dung, người chỉ muốn bảo vệ ta khỏi tay Thái Hậu, người lo lắng cho ta sẽ bị Thái Hậu khai trừ.. Làm sao đây? Ta đã trót trốn chạy thật xa khỏi người?? Làm thế nào để quay trở lại, khi giờ đây mọi thứ đều đã trói buộc ta vô một thế giới hoàn toàn cách biệt với người...

" Hoàng Hậu tỷ tỷ.. bây giờ người đang ở đâu? Có đang tìm ta?? Ta muốn gặp lại người..."....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro