Chương 5: Chìm trong biển lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'AAA.......'

Một tiếng hét vang trời kêu lên một thảm  thiết nhưng sau đó lại bị tắt lịm đi bởi một tiếng súng xé rách mà đêm. Có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đã dấu con mình trong một cái rương và miệng luôn căn dặn đứa con:

- Con đừng ra khỏi đây, tuyệt đối không được ra khỏi cái hòm này.............dù rằng cho xảy ra chuyện gì........Hự......

Chưa kịp nói dứt lời người phụ nữ đã bị viên đạn bạc ghim sâu vào tim và ho ra một đống máu nhưng miệng vẫn luôn cố gắng lẩm nhẩm nói

-Đừng ra ngoài! 

Đứa bé trong rương khi thấy kẻ sát nhân đã đi thì ngay lập tức mở nắp rương, thân hình nhỏ bé chật vật vô cùng nhưng ta vẫn có thể thấy là một mỹ nam tử. Cậu bé dùng hết sức lực ôm mẹ mình vào lòng và gào lên một tiếng 'Mẹ'

Lúc đó cũng là lúc nhà cậu bị bùng cháy và chìm trong ngọn lửa hồng, mẹ cậu bé cố gắng đẩy câu đi thì trước cửa phòng chính là một cô bé trạc tuổi cậu. Nhưng tại sao người cô bé đó lại loang lổ  vết máu thế kia? Tại sao ánh mắt màu tím  lại tàn nhẫn tuyệt tình đến vậy? Người mẹ dùng ánh mắt để cố van xin nhưng không thể, cô bé đó vẫn tuyệt tình dơ súng lên bắn, lúc đó cũng là lúc cậu bé ngất đi. Phải cậu đã ngất đi trong sự thù hận của mình mà không biết lúc cậu ngất đi đã có một cô bé nhỏ hơn cậu một chút đã lấy thân hình nhỏ bé của mình đỡ đạn cho cậu. Ánh mắt bạch kim ấy đã luôn dõi theo cậu bé cho đến khi cô bé  chìm vào bóng tối mãi mãi...................

----------------------------------------

'AAAAAA........'

Cô bật hẳn người dậy sau cơn mê mệt của mình và không ngừng toát mồ hôi lạnh. Uống xong ngụm nước cô mới bình tâm trở lại và đứng dậy đi ra ngoài  cửa  sổ để ngắm cảnh, lúc này cô mới phát hiện bây giờ mới có hai giờ sáng. Ngồi xuống ghế sô pha được thiết kế cạnh cửa sổ để cho bệnh nhân có thể ngắm nhìn được hết khung cảnh ở dưới. Cô nhìn về phía xa xăm và bắt đầu nghĩ về câu chuyện đời trước của  mình. Cô sinh ra trong một gia tộc sát thủ có danh tiếng nên từ nhỏ đã phải huấn luyện nghiêm khắc. Buổi học đầu tiên của cô chính là vào đêm đó.........chính là vào cái đêm cô đã cứu cậu bé kia. Vào cái đêm hôm ấy cô đã được bố mẹ và chị của mình chở đến đó với cả đoàn xe hộ tống phía sau. Phải cô có một người chị gái giống cô như đúc nhưng chỉ  khác đôi mắt mà thôi. Màu mắt của chị cô là một màu tím huyền ảo còn cô lại là một màu bạch kim như đá quý vậy. Khi cô bước thì cô mới biết thế nào là tuyệt tình, thế nào là tàn nhẫn, thế nào là lạnh lùng. Lúc cô bước vào thì đúng lúc đó có một người đàn ông nhắm bắn  vào cô, cô nhìn vào ánh mắt tuyệt tình của mẹ, nhìn vào sự lạnh lùng của cha đã nhận ra một điều đó là cô phải tự cứu lấy bản thân. Theo những gì cô học được thì cô đã thành công hạ gục được 5, 6 người đàn ông to khỏe. KHi bước đến người đàn ông đang nằm ngồi trên nền đất lạnh lẽo cô đã dừng chân lại bởi giọng điệu van xin của ông ấy:

- Làm ơn cứu vợ và con trai tôi......làm ơn

Ánh mắt cùng giọng nói tha thiết đó đã làm cô thật sự rung động thế nên cô đã theo lời chỉ dẫn của người đàn ông và cứu được con trai ông ta nhưng bà vợ thì cô hết cách..........

Lúc đó cô đỡ một viên đạn của chị mình bắn vào cậu bé cô đã rất vui nhưng không lâu sau cô đã ngất đi và từ đó tin tức của cậu bé dường như bị ngăn cấm bởi một thế lực nào đó. Nhưng cô thật không ngờ cậu bé đó lại là Alan người mà cô yêu nhất.

Ánh mắt đượm buồn đã bị đánh thức bởi một tiếng kêu gào của các y tá ở phòng cấp cứu gần bên. Cô nghe loáng thoáng được là một bệnh nhân  đái tháo đường khá nặng mà bác sĩ trực ở đây vừa mới đổi ca không lâu. KHông hiểu vì nguyên do nào mà cô bước ra khỏi phòng và chạy đến đó. Lúc ở đó giờ đã trở thành một đống hỗn độn, người nhà bệnh nhân thì khóc lên khóc xuống, kêu gào đòi cứu người, còn đống y tá và thực tập sinh rối trí, hoảng loạn..........Cô cất chất giọng lạnh lùng lên và nói:

- Dừng, các người mau chuẩn bị dụng cụ và bàn mổ đi

Đáng nhẽ ra bây giờ họ sẽ phản bác  và hỏi cô là ai nhưng là lúc họ còn lý trí kìa vậy nên họ lập tức chuẩn bị mọi thứ mà cô yêu cầu  và nói với cô :

-Thưa bác sĩ, chúng tôi chuẩn bị xong từ đầu và có một thực tập sinh giỏi đang cố gắng mổ cho bệnh nhân ở trong kia

Đừng hỏi tại sao họ gọi cô là bác sĩ nha vì vừa nãy khi ra khỏi phòng cô đã thay bộ khử trùng khi vào phòng mổ trước rồi.

Cả đoàn người cứ thế bước vào trong phòng mổ, cô nhìn thấy cậu sinh viên đang ngồi cạnh giường, ngoài ra còn có một cô y tá đứng bên. Khi vừa thấy cô cậu ta vội vàng báo cáo với giọng run run:

-Thưa bác sĩ, ông này là một bệnh nhân đái tháo đường nặng, tự nhiên nhịp tim lại loạn lên, tôi không biết làm thế nào nữa, tôi mới  chỉ là sinh viên năm thứ 3 thôi. 

Cô vòng ra phía bên kia giường, xé phăng ngay tờ giấy sinh điện đồ và nói:

-Hiện tượng loạn nhịp tim đấy cậu còn phải học học hỏi nhiều.

-Vâng tôi cũng đã biết đây là một hiện tượng loạn nhịp tim, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

-Cậu đã tiêm thuốc gì rồi  

Cô hỏi cậu sinh viên mặt tái nhợt bên cạnh mình 

-Chưa có gì cả thưa bác sĩ! 

Cô y tá bên cạnh hình như sắc mặt không mấy quá tốt đối với cậu sinh viên này. Nhìn bệnh nhân đang dần tím tái đi ở trên giường bệnh cô không khỏi cau mày đi và nói:

-Đưa cho tôi ống tiêm và một lọ thuốc nephrine   

Cô nói bằng giọng quả quyết như là một bác sĩ thực thụ vậy

- Ơn trời, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi đây

Nói rồi cô y tá đưa cho cô một ống tiêm và lọ thuốc nephrine. Cô lập tức rút đi hai mi-li-gam thuốc trong lọ vào ống tiêm sau đó nhắm đúng chuẩn dưới xương đòn một chút và đặt mũi kim nghiêng mười lăm độ, rồi ấn từ từ vào. Lập tức có một chất lỏng trắng chảy ra và khi chất lỏng tai hại được giải phóng thì  quả tim lại đập bình thường trở lại. 

Cô quay đi và căn dặn các y tá phải chăm sóc bệnh nhân thật tốt. Cô bước ra khỏi phòng cấp cứu thì chạm ngay mặt trứng thối của cái người sáng nay đã nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. À nếu cô nhớ không nhầm thì hắn ta hẳn là  hôn phu của thân chủ- Giang Tử Kì đi. Phi không biết thân chủ có ánh mắt gì mà chọn đúng người này vậy. Cô tháo khẩu trang đã được khử trùng sạch sẽ xuống làm mọi người phải trầm trồ vì sắc đẹp của cô, cất giọng nói dịu dàng như tiếng đàn violon của mình lên cô thông báo:

 - Ông ấy không sao nữa rồi, sau một lúc nữa mọi người có thể vào thăm ông ấy

- Tiểu thư Hàn Tuyết Nguyệt cũng nên giải thích cho mọi người biết tại sao cô vào được đó không?  Cô bác sĩ giả danh

Giang Tử Kì lên tiếng

Lúc này mọi người vội vàng giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn vào cô. Bỗng cô y tá vừa nãy lên tiếng phản bác:

- Không thể nào, anh cũng biết nếu không phải bác sĩ thực thụ thì với ca này thì coi như vô vọng rồi nhưng ông ấy vẫn đang nằm kia sống rất ổn.

-Đúng tôi cũng đang thắc mắc về điều đó đây

Giang Tử KÌ nói

Ánh mắt bạch kim của cô sắc lạnh nhìn về phía Giang Tử Kì cùng với giọng nói đầy gai góc của cô vang lên:

- Bác sĩ Giang cũng nên giải thích cho tôi biết tại sao qua lâu thế  mà bác sĩ trực ca tiếp theo đâu? Xin lỗi nhưng tôi không thể nhìn thấy người chết mà không cứu được. 

Sau đó cô quay sang người được coi là lớn tuổi nhất trong gia đình đó và cúi xuống xin lỗi:

- Xin lỗi vì đã không được sự cho phép của mọi người mà đã tự tiện hành động.

- Không sao, về sau có gì cứ gọi ông Giang, ông sẽ giúp đỡ  cho cháu

Đây là ông nội của tên trứng thối đứng trước mặt cô ư? Cô chính là đang bất ngờ đó. Nhưng không lâu sau đó cô thu lại vẻ mặt ngạc nhiên và trở với khuôn mặt lạnh lùng, cười như phi tiếu và nói với GIang Tử Kì:

- Anh muốn biết tại sao tôi lại cứu được ba anh? Hừ, anh chính là sẽ không bao giờ hiểu được con người của người khác chỉ qua cái vẻ bề ngoài đâu.

Cô quay người bước đi với giọng nói truyền lại:

- Tạm biệt và không hẹn gặp lại bác sĩ Giang............

Sau đó bóng tối nuốt chửng lấy cô gái và để lại một người đàn ông với vẻ mặt ngờ vực.....................

  -                                                                                                                                                                                                                                                     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro