Chương 2 : Thiên Đại Chê Cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên , mới sáng sớm , đại sảnh đã rất đông người . Mọi người ngươi một câu , ta một câu , thảo luận sôi nổi . Vân Hiểu Nguyệt chọn lấy một góc khuất ngôi xuống . Bảo tiểu nhị mang ra một ít đồ ăn thanh đạm , liếc nhìn tên đầu gỗ Tư Đồ Viễn , chu chu miệng ý bảo hắn ngồi xuống cùng ăn .

Ánh mắt buồn bã của Tư Đồ Viễn nháy mắt đã chuyển qua vui sướng . Ngoan ngoan ngồi xuống , thâm tình nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt .

Vân Hiểu Nguyệt mặc kệ hắn , chậm rãi ăn cơm . Nghiêng tai lắng nghe mọi người nghị luận .

- Này , đêm qua hoàng cung cháy , ngươi có nhin thấy không ? – Nam tử Ất thần thần bí bí thì thầm với hai nam tử bên cạnh .

- À , Ất , chuyện này cũng chả phải bí mật gì , làm gì phải lén lén lút lút như vậy ? Ta dám đánh cuộc rằng trừ người chết ra ai cũng thấy được biển lửa đêm qua . – Nam tử Giác bên bàn khác nói .

- Ha ha …

Cả sảnh cùng cười , ào ào phát biểu :

- Đúng đúng , đốt mạnh như vậy , nửa bầu trời đều rực ánh lửa . Ta nửa đêm đứng trên nóc nhà xí giật mình đấy .

- Đúng vậy , ta buổi sáng sớm thời điểm làm đậu phụ , ánh lửa vẫn rực trời a .

- Chậc chậc chậc , không biết là cung điện của vị nương nương nào bắt lửa , lại có thể cháy mạnh như vậy a ? Thật đáng thương , có khi nào là thích khách châm lửa chăng ?

- Nói nhảm , chúng ta là Thanh Long quốc , trong tứ quốc là mạnh nhất , tên nào không sợ chết dám đến hoàng cung ám sát đây ? Ta đoán , chắc là có tiểu cung nữ nào đó không cẩn thận làm đổ nến không chừng ?

Trong lúc nhất thời mọi người đều nhộn nhịp bàn tán rồi chìm trong suy nghĩ của bản thân , lúc nay đại sảnh so với chợ cũng chả kém là bao .

Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng lắng nghe , đối với suy đoán của dân chúng nàng chỉ cười trừ , đó là cách sinh hoạt của những người dân có phẩm cấp thấp , trong hoàng cung dù phát sinh chuyện nhỏ cũng đủ để bọn họ buôn chuyện bát quái , huống chi lại là đại sự “ Biển lửa ” như vậy ?

Đang trong lúc mọi người thảo luận nhiệt tình , Nam tử Ất sau khi uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng “ Cọc ” gõ nhẹ lên bàn , hắng giọng , lớn tiếng nói :

- Hắc hắc , mọi người , các ngươi nói đều không đúng , ta có tin tức chính xác , không biết mọi người có muốn nghe hay không ?

Lời vừa nói ra mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nam thử Ất , có lẽ lần đâu tiên được mọi người coi trọng như vậy , nam tử Ất liền kéo lại chỉnh tê cái áo cũ của mình , rôi ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng thân mình .

- Ất , ngươi muốn tung tin đồn sao , ai mà tin chứ . – Nam tử Giáp nhịn không được , liền cười nhạo

- Lão Giáp , ngươi không tin sao ? Lúc này đây , ta Ất lấy đầu ra đảm bảo , tin tức này thiên chân vạn xác ! Nói thật cho các ngươi biết , thúc thúc của tẩu tẩu của ca ca của con trai của hảo tỷ muội của mẫu thân ta là người ở trong cung , tối qua lúc cháy , chính hắn còn đến cứu hoả , tất cả sự việc là hắn tận mắt chứng kiến , sáng sớm hôm nay trở về , liền lập tức nói cho vợ hắn , ta vừa lúc trên đường đụng phải , thuận miệng hỏi nàng len lén kể cho ta nghe , thế nào ? Có tin hay không , nếu không tin , ta không kể nữa ? - Ất dương dương tự đắc nói xong chuẩn bị ngồi xuống .

- Đừng đừng đừng , ta tin ngươi ! Ngươi nói cho cúng ta biết đi , bữa cơm này của ngươi , ta mời – Giáp vẻ mặt tươi cười lập tức ngăn cản .

- Các ngươi tin sao ?

- Tin , nói đi – mọi người đồng thanh hối thúc .

Ất đắc ý nói

- Hắc hắc , ta nói . Các ngươi có nhớ hay không bộ dạng so với thiên tiên còn xinh đẹp hơn , tất cả các vũ nữ nhảy múa đều tự cảm thấy xấu hổ so với nàng , Điệp quý phi . Cái người đã khiến cho Hoàng Thượng của chúng ta hậu cung ba ngàn độc sủng một , muốn phế Tiêu Hoàng Hậu để phong nàng làm hậu cung đệ nhất nữ nhân , bị mọi người xưng là “ hoạ thuỷ yêu phi Vân Nhược Điệp ” , là đại tiểu thư của Vân tướng gia đã bị trảm .

- Ai gia gia , cái này ta biết nha , chuyện này không phải là sau khi Vân tướng bị trảm thì nàng liền không được sủng nữa hay sao ? – trong đám người có một người nghi ngờ nói .

- Ngu ngốc , chuyện của Hoàng Thượng , sẽ để cho chúng ta biết dễ dàng thế sao ? Không phải là không được sủng ái , nghe nói là Vân đại tiểu thư tính tình cương liệt lắm , cứ thế không cho phép Hoàng Thượng vào tẩm cung của mình .

- Hả ? Lợi hại như vậy sao ? Bội phục , bội phục . – Lão Giáp vẻ mặt khâm phục nói .

- Bỏ bỏ bỏ , giường cũng không cho lên , có lão bà như vậy để làm gì ? Nếu lão bà của ta mà dám như vậy , ta liền hưu nàng ta ngay . – Một tên dữ tợn vẻ mặt khinh thường nói .

- Ha ha , người không hiểu rồi ! Hoàng Thượng chính là thích cái tính tình đó . Nghe nói vị nương nương này cương liệt lắm . Tối hôm qua đại hoả chính là do Vân đại tiểu thư tự bản thân thiêu .

- Cái gì – mọi người trăm miệng một lời

- Vì sao ?

- Ta làm sao biết được , hắn chưa có nói cho ta nghe , thấy bảo là trong cung không cho truyền ra ngoài , bằng không giết không tha . Bất quá , chúng ta biết được đó là khi Hoàng Thượng đuổi tới nơi biết Vân đại tiểu thư táng thân trong biển lửa , ngay tại chỗ hộc máu mà ngất đi . Mọi người sợ tới mức triệu tập toàn bộ thái y viện , ta nghĩ là , có thể bây giờ cũng chưa tỉnh .

“ Yêu nghiệt ” hộc máu té xỉu ? Vân Hiểu Nguyệt nghe vậy trong lòng cả kinh , không tự chủ được nắm chặt bát đũa trong tay , khoé môi cũng cong lên càng rõ .

Nhất định là quá mức thương tâm đây mà . Tần Ngạo ơi Tần Ngạo , ngươi cuối cùng cũng đã nếm được sự đau đớn mà Điệp nhi lúc trước đã từng trải qua . Hảo , quả thực quá tốt , xem ra kế hoạch của ta vô cùng thành công . Tần Ngạo , ngươi hãy cứ từ từ chậm rãi mà “ hưởng thụ ” cái cảm giác bị khoan tim đến chết đi .

- Chủ tử , người … không sao chứ ? – nhìn Vân Hiểu Nguyệt cười lạnh , Tư Đồ Viễn nhịn không được nhẹ giọng hỏi .

- Không có chuyện gì , ăn cơm đi , ăn xong thì đi mua hai con ngựa , chuẩn bị ra khỏi thành .

- Vâng – Che dấu đi ánh mắt thất bại , Tư Đồ Viễn không nói thêm lời nào liền tiếp tục ăn cơm .

- Ai da … Từ xưa tới nay đều là hồng nhan bạc mệnh mà ! Cứ nghĩ rằng Điệp quý phi kia là tài nữ , cuối cùng lại rơi vào cảnh hài cốt cũng không còn , làm cho người ta cảm thấy tiếc thương a ! – Một nho sinh phiền muộn lắc đầu thở dài .

- Thôi thôi , đừng than thở nữa , ta thật sự rất bội phục Điệp quý phi kia , nếu nàng là thân nam nhi , nhất định sẽ là một mãnh tướng a ! Đáng tiếc ! Được rồi , không nói nữa , công kể ra sự việc lần này là của lão Ất , tiền cơm của ngươi , ta trả , hẹn gặp lại – nam tử Giáp ném vài đồng tiền lên bàn rồi hớn hở ra ngoài .

- Cảm ơn ngươi , ta cũng phải đi làm việc thôi không thì lão bà của ta lại làm loạn lên mất – nam tử Ất nhảy xuống rồi đi mất .

Nhân vật “ trọng yếu ” đã rời đi , không gian dần lắng xuống , mọi người không tái thảo luận về đề tài này nữa , Vân Hiểu Nguyệt buông bát , ném bạc vụn lên bàn , xoay người rời đi .

- Chủ tử , trong kinh thành tốt nhất là hàng mã tại phố đông , chúng ta đến đó mua sao ? Tư Đồ Viễn đang theo sau , nhẹ nhàng hỏi

- Chỗ đó quá xa , ở đây tìm đại một gia mã nào đó rồi cứ mua hai con khoái mã là được – Vân Hiểu Nguyệt vừa hứng thú quan sát chung quanh vừa trả lời .

- Vâng

Tư Đồ Viễn chậm rãi đi trước dẫn đường , theo đến dị thế lâu như vậy , chỉ mới đọc qua phong thổ nơi này qua những quyển sách trong cung , hiện tại tận mắt chứng kiến , quả thật là quá náo nhiệt , không hổ là quốc gia đệ nhất tại dị thế đại lục . Nhà cửa tinh xảo được đan xen lấy nhau một cách hợp lí , các gian hàng ven đường lớn tiếng mời chào khách , mọi người đều cười nói vui vẻ , Vân Hiểu Nguyệt không thể không thừa nhận , vứt bỏ đi ân oán cá nhân thì tên Tần Ngạo kia là một vị vua anh minh , dựa theo quãng thời gian bồi hắn ở ngự thư phòng thì liền hiểu rõ .

- Chủ tử , đến rồi . – đang chăm chú ngó nghiêng xung quanh , đột nhiên bên tai vang lên thanh âm cung kính của Tư Đồ Viễn , xoay đầu lại đã thấy bảng hiệu ánh vàng “ Hàng Mã La Thị ” thật to đập vào mắt .

- Hai vị khách quan , muốn mua ngựa sao , mời đi bên này ! – Tiểu nhị canh giữ ở cửa vừa thấy đã nhiệt tình chạy tới tiếp đón .

- Chọn hai con ngựa nhanh nhất , ngươi đi xem đi !

Nhàn nhạt ra lệnh rồi Vân Hiểu Nguyệt đi thẳng tới đại sảnh , liền có một thì nữ dâng trả cùng điểm tâm .

Tuy nói là hàng mã , nhưng lại được bố trí cực kỳ sạch sẽ , lịch sự tao nhã , xung quanh là mấy bồn Thuỷ Trúc , vài bức tranh , hương liệu nhàn nhạt tạo nên cảm giác như một thư phòng của nho sĩ , không có chút nào giống với con buôn ham tiền . Vân Hiểu Nguyệt nhìn mọi nơi , đi tới cửa sổ phía sau , đẩy nhẹ , bao quát quan sát toàn bộ sân sau rộng lớn .

Trên mặt cỏ xanh , Tư Đồ Viễn đang ngồi trên lưng con ngựa màu trắng như tuyết , dọc theo đường nhỏ để thử ngựa , ánh mặt trời rọi trên người hắn làm hiện lên vẻ tuấn lãng phi phàm , bộ y phục màu đen , khuôn mặt lãnh khốc , tư thế oai hùng hiên ngang đầy mị lực .

Lẳng lặng nhìn hắn tận tình thử ngựa , một tia ôn nhu xẹt qua trong đáy mắt . Trong giây lát , Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy bên cạnh có một người bồi mình như vậy cũng tốt .

Đột nhiên cửa sổ phòng bên truyền đến thanh âm bàn luận xôn xao , nhất thời tò mò , Vân Hiểu Nguyệt khởi động nội lực dồn tại lỗ tai , lắng nghe .

- Vương Nhị , ngươi nói chúng ta lừa tiểu cô nương kia tới “ Vạn Hoa Lâu ” nàng có thể hay không có lai lịch lớn ? Trên người nàng ta , ngân phiếu không ít , quần áo nàng ta mặc cũng là thuộc gia đình phú quý mặc , sẽ không phát sinh chuyện gì chứ ?

- Ngu ngốc , ngươi nhát gan thế , nếu không làm như vậy , bạc chỗ nào chạy đến tay chúng ta ? Ta cho ngươi biết , Hoa nương của “ Vạn Hoa Lâu ” thủ đoạn rất lợi hại , dù là cương liệt nữ tử , đến tay nàng thì không bao lâu cũng bị nàng dạy dỗ biến thành nhu thuận , ngươi an tâm đi . Tiểu cô nương kia dù sao cũng chỉ mới 14 , 15 tuổi , chuẩn theo kiểu tiểu thư , không phải nàng ta liền bị chúng ta lừa đấy sao ? Mà khoan nói vấn đề này , tiểu cô nương đó thật sự rất ngon lành nha , mấy ngày nữa đợi Hoa nương cho nàng nhận khách , hai anh em chúng ta đi nếm thử ? Nhìn nàng ta da dẻ phấn nộn như vậy , làm ta chảy nước miếng a , ha ha … ” – Vân Hiểu Nguyệt nhướng mày nhìn nụ cười dâm đãng của tên nam tử mà đáy lòng tức giận .

- Vương Nhị ca , không nghĩ tới lừa khuê nữ bán vào kỹ viện lại được giá như vậy a , vài ngày nữa , chúng ta lại đi tìm con mồi mới ?

- Xú tiểu tử , hiện tại quanh năm vùi đầu vào bán ngựa thì làm gì có tiền đồ gì ? Đi theo Vương Nhị ta thông minh nổi tiếng như vậy , về sau ngươi đi theo ta thì lúc nào cũng có rượu để uống a .

- Ân , Vương Nhị ca , người cứ ngồi đây , ta đi pha bình trà .

- Ân , đi đi

Cửa gỗ “ két ” một tiếng , tiếng bước chân xa dần , quay đầu nhìn qua nha đầu đứng bên cạnh , Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt phân phó :

- Giúp ta đổi bình trà nóng .

- Vâng

Chờ nha hoàn đi ra cửa , Vân Hiểu Nguyệt tung người theo cửa sổ nhảy ra ngoài , nhẹ nhàng đẩy cửa sổ phòng bên , thấy vẻ mặt dâm loạn của tên nam tử kia đang nhướn mắt cười ngây ngất mà đếm xấp ngân phiếu . Vân Hiểu Nguyệt cười lạnh , cung tay lên , một cây ngân chậm nhanh chóng phóng vào thái dương của hắn , chỉ thấy nam tử giơ tay lên chộp loạn vài cái , “ phịch phịch ” một tiếng té trên mặt đất đã mất đi sinh khí .

Hừ , bại hoại , đáng chết .

Khép lại cửa sổ , Vân Hiểu Nguyệt cấp tốc quay trở lại đại sảnh , đóng cửa sổ lại rồi yên vị trên ghế thái sư .

- Công tử , trà của người

Một lát sau tiểu nha hoàn bưng trà nóng đi lên , Vân Hiểu Nguyệt tiếp nhận chén trà , đợi lát nữa đi “ Vạn Hoa Lâu ” dạo một vòng , thuận tiện cứu tiểu cô nương kia .

= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =

- Thái y , Hoàng Thượng thế nào rồi , sao lâu như vậy còn chưa tỉnh lại ? – Thái Hậu ngồi bên giường , nhìn Tần Ngạo nằm trên giường hôn mê bất tình sắc mặt tái nhợt , lau nước mắt hỏi .

- Hồi Thái Hậu , Hoàng Thương đau thương quá độ đã động đến tâm mạch , tuy thần đã châm cứu , nhưng trong khoảng thời gian ngắn có thể Hoàng Thượng vẫn chưa thể tỉnh lại , xin Thái Hậu an tâm , chỉ cần hảo hảo điều dưỡng một thời gian , chắc chắc sẽ khỏi hẳn . – Lão thái y cung kính bẩm báo .

- Ai … đứa nhỏ đáng thương của ta ! Vũ nhi , Điệp nhi tại sao lại phải làm như vậy ? Chẳng lẽ chỉ vì tiểu nha hoàn kia ? Không thể nào , Vũ nhi , ngươi nói thật cho mẫu thân biết ? – Thái Hậu nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho Tần Ngạo , nhìn Tần Vũ thần sắc lo lắng hỏi .

- Mẫu thân , đều là lỗi của chúng ta , nếu ta khuyên hoàng huynh nhiều một chút , chú ý tới Điệp nhi nhiều một chút , thì bi kịch này sẽ không xảy ra , Điệp nhi … cũng sẽ không chết . – Tần Vũ gạt nước mắt thương tâm đáp .

- Vũ nhi , tuy mẫu thân là nữ tử , không có tư cách hỏi đến chính sự , nhưng mẫu thân không tai điếc mắt hoa . Chuyện của Điệp nhi trong lòng mẫu thân hiểu rõ , ta luôn nhắc nhở đại huynh của ngươi , đối xử với Điệp nhi thật tốt , không nghĩ tới … Nó là đứa bé ngoan , đại huynh ngươi lúc này là động tâm rồi , cũng chỉ là vì cơ nghiệp Thanh Long quốc của tổ tông thành ra hại đến Điệp nhi cũng là làm khổ nó . Vũ nhi à , mẫu thân thật đau lòng , đem mảnh đất kia xử lí cho tốt , đừng khiến cho Điệp nhi ra đi không yên ổn . – Cầm khăn gấm lau nước mắt Thái Hậu thương tâm nói .

- Mẫu hậu , chuyện này … ta thật xin lỗi

Thanh âm yếu ớt từ trên giường đột nhiên truyền tới , Tần Vũ bước nhanh đến bên giường kinh hỉ nói :

- Hoàng huynh , huynh cuối cùng cũng tỉnh , huynh đã mê man cả đêm rồi .

- Vũ đệ , trẫm sai rồi , trẫm sai lầm rồi ! Điệp nhi , Điệp nhi nàng ấy thà rằng chết cũng không đồng ý lưu lại bên trẫm , trẫm đau lòng quá ! – Tần Ngạo thống khổ nỉ non nước mắt lăn dài nơi khoé mắt .

- Hoàng huynh , … Biển lửa quá lớn , dù đã tắt đi nhưng cũng không lưu lại bất cứ thứ gì cả . – Nắm tay Tần Ngạo , Tần Vũ thở dài bi thương nói .

- Điệp nhi … Nàng thật sự hận trẫm như vậy sao ? Cái gì cũng không lưu lại cho trẫm , không có ngươi , trẫm làm sao tiếp tục sống đây ? Điệp nhi , Điệp nhi … - Tần Ngạo tuyệt vọng kêu lên , không nhịn được thất thanh khóc rống lên , lệ không ngừng tuôn rơi .

- Ngạo nhi , con phải kiên cường lên , con là Hoàng Thượng của Thanh Long quốc , nên vì giang sơn xã tắc và bình yên của dân chúng mà bảo trọng thân thể . – Thái Hậu ôm lấy Tần Ngạo tuôn lệ an ủi .

- Đúng vậy , Hoàng huynh , đệ cũng mẫu thân cần người , Thanh Long quốc cũng cần người , người nên bình tĩnh lại đi . – Tần Vũ đứng một bên khuyên bảo .

- Đúng thế , vì quốc gia , trẫm đã mất đi người trẫm yêu , trẫm cả đời này cũng chỉ có thể vì Thanh Long quốc mà sống ! Vũ đệ , đệ thay ta thảo chỉ , chiếu cáo thiên hạ , phế bỏ Tiêu Hoàng Hậu , lập Điệp nhi làm Hoàng Hậu Thanh Long quốc , mang quần áo cùng di vật của nàng an táng ở Hoàng lăng , trẫm trăm năm sau phải cùng Điệp nhi an táng cùng một chỗ . – Tần Ngạo nén lệ tuyên bố .

- Vâng , thần đệ lập tức đi làm – Tần Vũ khom người rồi lập tức rời đi .

- Mẫu hậu bồi nhi thần trong chốc lát , được không ? Nhi thần thật sự quá mệt mỏi . – Tần Ngạo khép hai mắt thống khổ nói .

- Được , Hài tử ngốc , mẫu hậu bồi ngươi , ngươi an tâm nghỉ ngơi , được không ? – Vỗ nhẹ Tần Ngạo , Thái Hậu xoay mặt lén lau đi nước mắt , tràn đầy đau lòng cùng bi thương .

= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =

“ Choang , choang ”

Sau khi lựa chọn xong ngựa , Vân Hiểu Nguyệt cùng Tư Đồ Viễn vừa mới ra khỏi cửa đã nghe thấy thanh âm đinh tai nhức óc , nhịn không được tò mò hỏi

- Đây là chuyện gì xảy ra ?

- Chủ tử , thời điểm Hoàng Thượng có tin tức trọng yếu muốn chiếu cáo thiên hạ , thường hay gõ chiêng , để tất cả dân chúng đều chạy đến nghe .

- Ban chiếu chỉ sao ? – “ Yêu nghiệt ” nhanh như vậy đã tỉnh .

- Đi xem – Hiểu Nguyệt cười lạnh rồi bĩu môi nói .

Tại đường cái , quan viên cầm trong tay thánh chỉ ánh kim nhìn dân chúng tụ tập đông đúc xung quanh hắng giọng rồi mở miệng thông báo :

- Phụng thiên thừa vận , Hoàng đế chiếu viết , tiền Hoàng Hậu Tiêu thị tâm cơ ngoan độc , mưu hại cung phi , sau khi phát hiện đã ban chết . Ái phi Nhược Điệp Vân thị thuần lương hiếu kính , bất hạnh ngộ hại , trẫm vô cùng đau đớn , phong làm Điệp Hoàng Hậu , ban an táng tại Hoàng lăng . Khâm thử .

- Ây da , Hoàng Thượng của chúng ta thật si tình nha , Vân Hoàng Hậu thật là một nữ tử may mắn .

- Đúng vậy , đúng vậy , chỉ đáng tiếc là nàng đã chết …

- Đúng vậy , Tiêu Hoàng Hậu kia thật đáng chết , trận đại hoả tối qua nhất định là nàng ta phóng .

- Ân , có khả năng .

Thánh chỉ được đọc xong , dân chúng thay phiên nhau bàn luận , duy chỉ Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc , nhịn cười không được : “ Tần Ngạo à Tần Ngạo , người cũng đã chết , ngươi phong Hậu làm cái gì , là để biểu hiện ngươi yêu thương Điệp nhi sao ? Ha ha , … thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ a ! Bất quá , như vậy cũng được , có thể nhận thấy ngươi thật lòng yêu bổn cô nương , thật quá tốt , Tần Ngạo à , ta sẽ hảo hảo mà sống , nhìn ngươi nhận lấy mọi tra tấn , thống khổ cả đời ”

- Viễn , chúng ta đi “ Vạn Hoa Lâu ” xem đi . – Quay đầu , Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt nói .

- Vạn Hoa Lâu ? Này này , đó là kỹ viện , chủ tử , nhất định phải đi sao ? – Ngẩn ngơ Tư Đồ Viễn kinh ngạc hỏi .

- Ngươi có ý kiến – ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng , không vui hỏi

- Không , … không có , dạ

- Tốt lắm , dẫn đường – Nhảy lên ngựa , Vân Hiểu Nguyệt  theo Tư Đồ Viễn thẳng tiến đến Vạn Hoa Lâu , kỹ viện cổ đại , đi qua tại sao lại không xem thử chứ . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro