Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khả Ngữ Ngữ cảm thấy đầu mình như hoa lên, mắt đang mờ đi. Suốt cả ngày hôm nay nàng chưa được ăn một thứ gì. Nhiều lúc quá mệt mỏi nàng chỉ muốn kết thúc cuộc đời. Nhưng.... cứ nghĩ đến mẫu thân lúc lâm chung dặn nàng phải sống cho tốt thì Khả Ngữ Ngữ liền không do dự bóp chết ý nghĩ muốn tự tử này.

Gắng gượng thêm được một lát, thật sự thì nàng không chịu nổi nữa liền buông chổi. Ngồi thụp xuống sân, nhưng nàng chưa ngồi quá chén trà ( 5p ) liền bị di nương đến nhìn thấy. Không đề phòng, Khả Ngữ Ngữ liền bị Cơ Khúc đến đá một phát từ sau lưng khiến nàng lăn ra đất.

Thuận thế Cơ Khúc liền rút roi bên hông bà tử quất xuống Khả Ngữ Ngữ, cay nghiệt lời nói giáng xuống đầu nàng:

"Tiện chủng, còn dám lười biếng ?"

Đúng vậy, cái tên Khả Ngữ Ngữ của nàng đã sớm bị quên lãng, mọi người đều ỷ thế Cơ di nương gọi nàng tiện chủng. Hoàn toàn không để ý tới nàng là đại tiểu thư Khả Tướng Quân phủ. Giờ còn thảm hại hơn cả một nha hoàn hạ đẳng.

Khả Ngữ Ngữ cắn răng chịu đòn, chịu cơn đau buốt thịt của từng vết roi đánh xuống. Vẫn không hé miệng mở một lời cầu xin.

Cơ Khúc đánh Khả Ngữ Ngữ đến chán chê liền vứt roi xuống đất. Để lại Khả Ngữ Ngữ bị đánh đến suýt ngất đằng sau. Tiểu tỳ nữ đi bên người Cơ Khúc thế nhưng lại là một nha đầu nhát gan, nhìn cảnh tượng Khả Ngữ Ngữ bị đánh đến dậy không liền đồng tình. Đợi Cơ Khúc đi xa mới dám đến gần Khả Ngữ Ngữ đỡ nàng dậy:

"Tiểu thư ? Tiểu thư không sao chứ ?"

Khả Ngữ Ngữ nhìn Niệm Niệm hay vụng trộm mang bánh bao cho mình bên cạnh Cơ di nương liền không khỏi cố nở nụ cười, gắng gượng trả lời:

"Ta không sao, em đừng lo."

Niệm Niệm là nhất đẳng nha hoàn ở phủ tướng quân, mặc dù nhát gan yếu đuối nhưng ở bên Cơ di nương liền cố gắng bày ra bộ mặt nịnh nọt và đám nha hoàn khác bày ra bộ mặt kiêu ngạo. Nhờ thế mà Niệm Niệm có thể dấu diếm mang đồ ăn cho Khả Ngữ Ngữ mà không bị ai phát hiện.

Niệm Niệm nghe Khả Ngữ Ngữ nói vậy thì nước mắt liền loạch xoạch rơi xuống. Rõ ràng tiểu thư rất đau mà còn cố nói mình không sao.

Khả Ngữ Ngữ thấy Niệm Niệm khóc liền hốt hoảng lau nước mắt cho nàng, luống cuống:

"Niệm Niệm, em sao thế ? Ta nói sai gì rồi ?"

Niệm Niệm vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc nói:

"Tiểu thư, Niệm Niệm không sao, bụi bay vào mắt thôi. Tiểu thư ăn bánh bao đi này. Niệm Niệm mới lấy lên còn nóng lắm."

Dứt lời liền lôi ra trong ống tay áo một chiếc bánh bao nóng hổi. Khả Ngữ Ngữ cảm động nhận lấy bánh bao ăn từng chút một. Trong đầu liền lóe ra một ý tưởng:

"Niệm Niệm, ta không thể ở lại đây nữa rồi. Có lẽ phải đi thôi. "

Khả Ngữ Ngữ thần sắc kiên định, nếu nàng bỏ trốn, ít ra lại còn có cơ hội để tự do. Có thể kiếm thêm chút vốn mà sống. Nàng biết rất nhiều thứ có thể kiếm tiền. Chỉ cần ra ngoài, nàng tin nàng vẫn sống được. Niệm Niệm nghe nàng nói vậy cũng hoảng hốt một chút nhưng nàng vốn cũng là nha đầu thông minh. Nếu không làm sao có thể ở bên di nương làm nhất đẳng nha hoàn lâu như vậy. Đúng vậy, có lẽ tiểu thư sẽ chịu khổ một chút nhưng ít nhất sẽ không bị đánh nữa. Nàng gật gật đầu nói:

"Vâng, đêm nay Niệm Niệm sẽ giúp tiểu thư bỏ trốn. Tiểu thư nhất định không được quay về đâu đấy. Bằng không kết cục nhất định sẽ thảm hại. "

Khả Ngữ Ngữ cười tươi, đáp ứng:

"Ân, ta sẽ không về. "

___________đường phân cách đến đêm___________

"Tiểu thư, người nhất định phải bảo trọng. "

Niệm Niệm tiễn Khả Ngữ Ngữ ra khỏi cửa, lưu luyến. Nàng từ lâu đã chăm sóc tiểu thư âm thầm, trong lòng cũng coi tiểu thư như người thân của mình mà đối đãi. Bỗng đi như vậy trong lòng cũng có chút mất mác.

Khả Ngữ Ngữ cầm tay Niệm Niệm, gật đầu:

"Được, ta sẽ bảo trọng, em cũng phải cẩn thận. "

Niệm Niệm cảm thấy hai hốc mắt cay cay, nhưng vẫn nén nhịn vào:

"Vâng."

Niệm Niệm đứng ở trước cửa nhìn mãi cho đến khi bóng của Khả Ngữ Ngữ khuất dần sau bóng cây rừng.

Còn Khả Ngữ Ngữ mặc cho rừng rậm đêm đen có bao nhiêu nguy hiểm vẫn cố đi thật xa, thật nhanh. Nàng sợ, nếu mình còn ở gần đây thì sáng mai di nương sẽ cho người bắt nàng về. Thật vất vả mới có thể trốn đi như vậy bản thân nàng phải hảo hảo quý trọng thật tốt.

Chạy qua không biết đã bao lâu, cả người Khả Ngữ Ngữ như bị rút hết sức. Hai chân tê rần liền ngất đi. Trong lòng thầm nghĩ, hẳn mình chạy xa lắm rồi, đúng không?

Không biết hôn mê qua bao lâu, nàng rốt cuộc cũng tỉnh dậy. Thế nhưng nơi nàng đang nằm không phải là trong rừng đất bẩn thỉu nữa mà là một hốc đá nhỏ được trải lá khô. Hơn nữa, bên cạnh nàng còn có một khối thịt có lông ấm áp lớn màu trắng.

Khối thịt ư ? Khả Ngữ Ngữ hoảng sợ nhìn sang liền thấy một Tuyết Sư to lớn đang nằm cạnh nàng. Đúng vậy nó rất to, như hốc đá cũng như bị nó đội lên. Thậm chí nàng ngồi dậy đầu mới chạm tới trần.

Khả Ngữ Ngữ sợ hãi a lên một tiếng. Run run muốn chạy ra ngoài liền bị một trảo đánh úp về sau. Thuận tiện ngã vào đúng người con Tuyết Sư. Liền cho rằng nàng sắp bị nó ăn thịt đến nơi, sợ hãi liền cầu xin, mặc dù nàng biết động vật không thể nào hiểu tiếng nàng nói:

"Làm ơn đừng ăn thịt ta. Làm ơn đừng ăn thịt ta. Làm ơn.... "

Tuyết Sư nhìn nàng lạy nó một lúc lâu, cảm thấy như nàng đã lạy đủ liền rúc đầu vào trong lòng nàng, cọ cọ vẻ thân thiết. Khả Ngữ Ngữ bất ngờ, chẳng lẽ nó hiểu tiếng nàng, thật không ăn thịt nàng ? Như vậy nàng an toàn rồi phải không ? Nghĩ đến đây Khả Ngữ Ngữ âm thầm thở dài một hơi. Yên lặng vuốt vuốt đầu của Tuyết Sư. Bỗng cảm thấy bản thân được an ủi, ít ra còn có động vật đối tốt nàng, có lẽ hôm qua cũng là nó mang nàng về đi.

Hưởng thụ bàn tay nhỏ bé của Khả Ngữ Ngữ trên đầu của mình làm loạn một lúc liền cảm thấy đói bụng. Mới đứng dậy ra khỏi hốc đá tìm kiếm đồ ăn. Trước khi đi vẫn ngoái đầu nhìn lại một lúc Khả Ngữ Ngữ tựa không an tâm nàng. Khả Ngữ Ngữ như hiểu ý Tuyết Sư liền cười nói với nó:

"Đi đi, ta sẽ không sao."

Tuyết Sư nghe nàng nói như cũng thật sự yên tâm liền lên rừng kiếm đồ ăn. Một mình Khả Ngữ Ngữ ở trong hốc đá buồn chán liền ra ngoài ngắm cảnh. Tuyết Sư cũng tìm chỗ thật tốt, phong cảng xung quanh bạt ngàn rừng xanh, cạnh hốc đá còn có một hồ nước nông, xung quanh là một số loài hoa gì đó màu đỏ. Thực đẹp. Nhìn lại thân thể mình cũng khá bẩn thỉu. Khả Ngữ Ngữ trên bờ thoát y phục của mình, lội xuống suối tắm rửa. Mùi hương của loài hoa đỏ đỏ kia rất thơm khiến Khả Ngữ Ngữ không tự chủ mà hít hít thêm một chút. Ngâm mình chán chê một lúc lâu rút cục Khả Ngữ Ngữ cũng chịu lên bờ mặc lại y phục. Vừa vào lại hốc đá ngồi không hiểu sao Khả Ngữ Ngữ bắt đầu thấy cơ thể mình nóng dần lên. Cảm giác như hàng vạn con kiến cắn xé cơ thể. Khả Ngữ Ngữ chịu không nổi bắt đầu cởi từng kiện y phục trên người, nhằm giảm bớt cái nóng. Nhưng không hiểu sao càng lúc nàng càng cảm thấy nóng hơn. Hơn nữa phía dưới của nàng đã bắt đầu ướt đẫm.

Khả Ngữ Ngữ cũng không phải là ngây thơ, ở Khả phủ nhiều năm như vậy không ít lần nàng vô tình nhìn thấy thiếp thất được sủng ái. Nàng đã động tình. Có thể nói là loài hoa đỏ kia là mê tình dược nàng vô tình hít phải.

Khả Ngữ Ngữ khó chịu vuốt chính mình, bàn tay nhỏ bé lướt qua cổ ngọc trắng mịn, trượt xuống xương quai xanh tinh tế. Cuối cùng dừng lại ở tuyết nhũ no đủ đang vểnh cao. Không tự chủ mà dùng sức vuốt ve nó, rên rỉ kêu lên một tiếng ưm.

Nắm trong tay cảm giác thoải mái, Khả Ngữ Ngữ đùa bỡn bộ ngực chính mình, vuốt ve nhũ thịt tuyết trắng. Đụng chạm vào đầu nhũ cứng rắn mà véo nhẹ, nặn thành các hình dạng khiến nó dựng đứng. Cứng rắn mê người.

Nhũ tuyết không ngừng bị nàng đùa giỡn ửng đỏ một mảng dâm mỹ, nộn thịt phấn hồng từ khe hở ở giữa phiếm tình, bộ dáng dâm đãng khiêu khích thị giác của người khác.

Tay còn lại của nàng cũng không rảnh rỗi mà mò xuống đến hoa huyệt bí ẩn chưa một lần bị ai đụng tới đã sớm ướt đẫm dâm thủy. Dang rộng đôi chân ngọc ngà ra làm hoàn toàn bại lộ hoa huyệt màu hồng phấn trong không khí. Đầu ngón tay khẽ gảy cánh hoa đang không ngừng hé ra hợp vào khiến dâm thủy chảy ra càng nhiều. Đầu ngón tay khác cũng đi đùa bỡn tiểu chân châu ở giữa

Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, hơi thở như lan nhẹ nhàng tỏa ra, ngón tay dường như trêu chọc tiểu chân châu còn chưa đủ liền đưa cả ngón tay vào trong nộn huyệt mà chơi đùa. Dần dần Khả Ngữ Ngữ càng cảm thấy không đủ. Nàng muốn, còn muốn thật nhiều.

“Ngô……” Ngẩng cao trán, nàng cảm thấy ngón tay chính mình bị nộn vách tường gắt gao vây trụ, theo mỗi một cái ra vào, ngón tay nàng bị hấp càng nhanh.

Không, đầu ngón tay đụng chạm đến bên trong nhụy hoa, làm cho nàng run một chút, mị ngâm lại dật ra, hoa dịch sái càng nhiều.

“A!” Nhụy tâm phấn nộn nhịn không được trêu đùa của nàng, bắt đầu biến thũng biến cứng rắn, nộn huyệt cũng bắt đầu không ngừng co rút lại, làm cho ngón tay mỗi một cái ra vào đều càng thêm khó khăn.

Mùi ngọt ngấy càng đậm, cùng với mỗi một cái co rút nhanh, cánh hoa thịt hồng nhạt không nhịn được co rút lại, cuốn ra càng nhiều dịch ẩm ướt, theo ngón tay nàng co rúm phát ra tiếng nước dâm đãng.

“Ân a……”

Tô ngâm mị nhân nhịn không được từ nhỏ miệng dật ra, cùng với vị ngọt nồng đậm, thân thể của nàng càng đỏ, giống hoa hồng nở rộ đến mức tận cùng.

Tuyết Sư vừa về chính là liền thấy cảnh tượng dâm đãng như thế này của Khả Ngữ Ngữ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía những bụi hoa đỏ. Không phải nàng đã hít phải chúng đấy chứ.

Tuyết Sư vừa đi vào hốc đá muốn xem tình hình của nàng liền bị nàng lao đến ôm lấy. Bàn tay nhỏ bé không an phận đưa xuống hạ thân Tuyết Sư mà vuốt ve. Thô suyễn thở gấp nói:

"Ta... muốn.... cho ta... ta hảo hảo muốn côn thịt của ngươi.... Ngươi xem... nó thật cứng rắn... "

Tuyết Sư lúc này mới mở miệng, âm thanh khàn thấp hoàn toàn đi ra nói:

"Ngữ nhi... là nàng tự tìm lấy. "

Khả Ngữ Ngữ liền ngây ngẩn cả người, Tuyết Sư biết nói... hơn nữa lại còn biết tên nàng ? Đây là chuyện gì ? Nhưng khi Khả Ngữ Ngữ vừa định thần lại thì đã bị Tuyết Sư đè xuống dưới thân, Sư trảo úp xuống hai tay nàng khiến nàng không thể giãy dụa, hai chân bị trảo sau mở rộng không thể khép lại. Khiến Khả Ngữ Ngữ nhìn càng rõ cái thứ giữa hai chân Tuyết Sư, nàng bắt đầu thấy hơi sợ sợ. Quá lớn, thứ đó quá lớn, tiểu hoa huyệt đáng thương của nàng nhất định sẽ bị xé rách mất. Nghĩ nghĩ Khả Ngữ Ngữ lại muốn vùng vẫy nhưng hai tay hai chân đều bị Tuyết Sư kẹp chặt, làm sao có thể dãy dụa nữa. Đành nỉ non cầu xin:

"Làm ơn... thứ đó quá lớn.... sẽ rách mất... ."

Tuyết Sư cúi xuống liếm liếm cái cổ trắng ngần của nàng, thấp giọng:

"Quá muộn, sẽ không rách ."

Tuyết Sư cúi cúi đầu xuống đầu xuống nơi nộn huyệt dâm đãng đang tiết ra thứ nước ngọt ngào, nhẹ nhàng liếm:

"Hảo nhiều nước, mau mở lớn chân chút. "

Tuyết Sư thanh âm trầm thấp dụ hoặc Khả Ngữ Ngữ càng mở rộng hai chân. Đầu lưỡi ác ý tiếp tục trêu đùa hoa huyệt.

"A.... !"

Khả Ngữ Ngữ khó nhịn liền rướn thân lên, càng áp sát đầu lưỡi Tuyết Sư vào trong hoa huyệt, im lặng mời chào cự thú trên người mình.

"Ngữ nhi, nàng xem.... nơi đó của nàng chảy thật nhiều nước.... ân... hảo ngọt... "

Khả Ngữ Ngữ nghe Tuyết Sư hoa ngôn dâm ngữ không nhịn được mà mặt đỏ tai hồng, nhưng cảm giác vui thích bao trọn lấy nàng khiến nàng không thể phát ra tiếng kháng ngự. Chỉ có thể buồn bực kéo bờm trắng của Tuyết Sư hờn dỗi nói:

"Không được... ân.... nói như thế... a..."

Lời của nàng như thuốc tình dược rót vào tai Tuyết Sư khiến nó càng trở thêm điên cuồng, cảm thấy sự nhẫn nhịn của bản thân đã cạn kiệt. Đưa tới côn thịt to lớn cọ xát vào hoa huyệt dâm đãng. Giọng trầm thấp nói:

"Ngữ nhi... lần đầu hơi đau một chút... ủy khuất nàng... "

Khả Ngữ Ngữ trên mặt không dấu nổi vẻ ngạc nhiên, vốn Tuyết Sư biết nói đã là chuyện kinh thiên địa nghĩa rồi nhưng mà lại quan tâm nàng như vậy, để ý nàng như vậy thì cũng quá lạ rồi. Bọn họ mới là gặp lần đầu.

Đau.

Tuyết Sư từ lúc nào đã động phân thân thật lớn lớn đi vào. Nhưng không động đậy, nó biết nàng đang rất đau. Khả Ngữ Ngữ cắn chặt môi, cả người như muốn co rụt vào. Đau quá, như xé rách cả cơ thể nàng. Tuyết Sư đau lòng nhìn nàng co rút người vì đau, nàng chặt như vậy nó cũng rất đau. Đưa lưỡi ra liếm liếm khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng như thủy tinh. Sợ mạnh một chút là vỡ tan. Cái lưỡi linh hoạt liếm xuống đồi nhũ tuyết no đủ vểnh cao. Dưới sự trêu chọc của cái lưỡi nham nhám, Khả Ngữ Ngữ dần quên đi đau đớn dưới thân, khó nhịn vặn vẹo thân thể.

Nó biết nàng hoàn toàn có thể, liền không kìm nén nữa mà dùng sức đưa đẩy. Khoái cảm đưa cả hai lên tới sự sung sướng tột đỉnh.

Không biết qua bao lâu Tuyết Sư vẫn ở trên thân nàng nỗ lực cày cấy, cả người nàng như bị rút hết sức, đành mặc cho Tuyết Sư muốn làm gì thì làm, ngất xỉu.

Lúc tỉnh dậy chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, như muốn rã rời. Nhưng đặc biệt thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác dính dính của trận hoan ái kịch liệt. Nhưng mà hình như trên bụng nàng có một cánh tay. Cánh tay ? Của ai ?

Khả Ngữ Ngữ run run mở mắt, nhìn sang bên cạnh liền lập tức ngây người. Thiếu niên trước mắt nàng thật sự quá đẹp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mi dài khép chặt như cánh bướm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khêu gợi. Đặc biệt là mái tóc dài màu trắng xõa khắp người. Cả người toát lên khí chất như nhi tử của Nguyệt thần, ôn nhu, dịu dàng như thế.

Khả Ngữ Ngữ hoàn toàn ngây dại. Không phải là do mỹ thiếu niên quá mức xinh đẹp hay không phải do Tuyết Sư đã biến mất mà là nàng biết người này. Nhiếp Chính Vương Gia của Kỳ Mạc quốc ? Cũng là.... người bạn thanh mai trúc mã của nàng. Âu Dương Mạc Thần.

Nàng còn nhớ rõ, lúc mẫu thân nàng còn sống, hảo bằng hữu của mẫu thân xích mích với phu quân liền bỏ sang nhà nàng. Còn có mang theo một nam hài tóc trắng. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng nam hài đặc biệt đã có khí chất thanh lãnh, dịu dàng. Cả người toát ra vẻ thành thục. Nàng đã cùng nam hài đó chơi đùa suốt hai năm, và mẫu phi cùng bằng hữu nàng đã từng nói:

"Thần nhi, sau nàng không khéo nàng là tiểu nương tử của con đấy. Hai đứa hợp nhau quá."

Lúc đó nàng còn rất nhỏ, hoàn toàn không hiểu thế nào là tiểu nương tử. Âu Dương Mạc Thần liền nói với nàng:

"Là sau này ta sẽ sống chung với muội, đối xử tốt với muội, mãi yêu thương muội."

Tiểu nữ hài nghe vậy vui vẻ ôm lấy tiểu nam hài, khuôn mặt đáng yêu như sáng bừng lên, thanh âm nhuyễn nhuyễn nói:

"Hảo a, Ngữ Ngữ sau này sẽ là tiểu nương tử của ca ca."

Nhưng hai năm sau, tiểu nam hài đã phải đi. Thậm chí nàng còn không biết. Mười năm sau nàng lại một lần nữa thấy hắn, nhưng lúc này hắn không còn là tiểu nam hài khi xưa nữa. Mà là một nam tử 18 tuổi trưởng thành. Lớn lên đặc biệt mỹ. Được mọi người hoan nghênh, thân phận tôn quý hiển hách. Hóa ra hắn là con của Nhữ quý phi, năm đó Nhữ quý phi bị oan nên mới phế thành thứ dân. Nàng mới có cơ hội gặp hắn, oan khuất được giải. Hắn phải trở về.

Còn nàng ? Mặt mũi nào mà nàng dám gặp hắn nữa, chỉ dám đứng một xó nhìn hắn cao cao tại thượng từ đằng xa. Cử chỉ ôn nhu đều dành cho nữ nhân khác, mà nàng bây giờ còn không bằng hạ nhân, lấy đâu mặt mũi gặp hắn. Có lẽ hắn cũng quên nàng rồi.

Khép lại hồi ức đau thương, nàng biết nàng yêu hắn, yêu Âu Dương Mạc Thần, nhưng lại không thể với tới. Nếu hắn tỉnh dậy mà thấy nàng và hắn như thế này. Ngay khi cả một hồi ức tuổi thơ tốt đẹp cũng bị phá hỏng, hắn sẽ cho rằng nàng lợi dụng lúc hắn khó khăn mà trèo cao. Phụ trách nàng, không bằng bây giờ nàng bỏ đi, ít ra còn đấy hồi ức tốt đẹp giữa hai người.

Nước mắt không biết từ lúc nào thấm ướt khuôn mặt nàng. Khả Ngữ Ngữ vội vàng lau đi, tùy tiện nhặt lại bộ y phục rách rưới. Muốn chạy ra khỏi đây, bất ngờ lại bị một vòng tay hữu lực ôm chặt lấy. Đè nàng xuống dưới.

Khả Ngữ Ngữ hoảng hốt, Âu Dương Mạc Thần từ lúc nào mà đã tỉnh lại. Có khi nào bị hắn ghét rồi ? Khả Ngữ Ngữ bị đôi mắt đen lạnh lùng kia nhìn chăm chú liền vội vàng giải thích:

"Giữa chúng ta không có chuyện gì đâu... thật đấy... ta chỉ vô tình vào đây thôi.. xin hãy tin ta... "

Âu Dương Mạc Thần cúi xuống, hôn lấy môi nàng, nỉ non:

"Ngữ nhi.. Ngữ nhi... đừng rời đi ta nữa... Ngữ nhi.."

Khả Ngữ Ngữ ngạc nhiên:

"Vương... gia ?"

Âu Dương Mạc Thần ngồi dậy, ôm nàng vào lòng thật chặt. Như thể sợ một giây sau bỏ ra nàng sẽ biến mất đi. Đúng vậy hắn sợ, năm đó hắn đã về tìm nàng. Nhưng hoàn toàn không thấy đâu, hỏi khắp Khả phủ cũng không ai nói cho hắn biết tồn tại một người gọi là Khả Ngữ Ngữ, thất vọng tràn trề. Ai mà biết chứ ? Thật ra hắn ở nơi kia vẫn luôn mong nàng từng ngày. Chỉ mong được gặp Ngữ nhi của hắn. Nhưng nàng đột nhiên biến mất làm hắn vô cùng sợ hãi. Trời mới biết, sống trong hoàng cung đầy rẫy âm mưu mệt mỏi. Nhờ vào lời hứa hẹn năm đó của nàng mà hắn vẫn kiên trì đến tận bây giờ.

Âu Dương Mạc Thần ôm chặt Khả Ngữ Ngữ, đau lòng hỏi:

"Ngữ nhi... đừng rời xa ta nữa. Ta nhớ nàng, rất nhớ nàng. "

Khả Ngữ Ngữ vùi đầu vào ngực Âu Dương Mạc Thần, hạnh phúc nói:

"Ta cũng rất nhớ chàng."

Hai người ôm nhau chán mới quyến luyến buông ra. Hóa ra Tuyết Sư chính là Âu Dương Mạc Thần vì tìm nàng mà biến thành, cha ruột hắn không phải hoàng đế, mà là một con Tuyết Sư thực sự. Hắn nghe lời một pháp tăng hóa thành Tuyết Sư, lang thang ở khu rừng này một tháng. Hẳn sẽ tìm được nàng. Ông trời đúng là không phụ lòng người.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro