CHAP 14 BỞI VÌ TA LÀ TỔNG TÀI PHU NHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Hàn Hân Nghiên đang trên đường đến công ty Mộ Vũ Trạch, hưng phấn đến không thể kiềm chế, miệng cười không khép lại được. Nâng tay nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út phát ra ánh sáng màu xanh, độ cong khóe miệng Hàn Hân Nghiên càng lớn.

A a a a, thật tốt, thật tốt, ha ha ha, Trạch, thật tốt.
Trái tim Hàn Hân Nghiên tràn ngập ngọt ngào, bước đi cũng càng lúc càng nhanh, đường nay như thế nào xa như vậy, sao còn chưa tới công ty Trạch? Rất muốn gặp Trạch! Bước đi của Hàn Hân Nghiên có thể dùng từ chạy để miêu tả.
"Oành" một tiếng, Hàn Hân Nghiên bị ngã.
"Đau quá!" Hàn Hân Nghiên kêu lên.
"Thực xin lỗi, tiểu thư, cô không sao chứ?" người nọ nâng Hàn Hân Nghiên đứng dậy nói xin lỗi.
Ngẩng đầu, là một người có khí chất thư sinh cùng ôn nhu, âm thanh rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm người khác sợ.
Hàn Hân Nghiên cười cười" Không có việc gì không có việc gì, tôi không sao!"
Nam tử kia nhẹ nhàng thở ra " Không có việc gì là tốt rồi, bằng không tôi cũng rất áy náy!"
Nhìn nam tử vận một bộ âu phục trên tay còn cầm túi công văn, đây là...
"Anh là đại diện của công ty muốn hợp tác?" Hàn Hân Nghiên nhìn nam tử nói.
Nam tử sửng sốt lập tức cười nói "Đúng vậy, tôi muốn mời tập đoàn Mộ thị hợp tác với chúng tôi nên đi có chút gấp, đụng trúng cô thật có lỗi!"
"Tập đoàn Mộ thị?" Hàn Hân Nghiên hỏi.
"Đúng vậy! Tập đoàn Mộ thị mà cô không biết sao?" nam tử kinh ngạc hỏi. Trên đời này cư nhiên còn có người không biết tập đoàn Mộ thị? Vì thế nam tử bắt đầu nhìn Hàn Hân Nghiên bằng ánh mắt kỳ quái.
Lúc này hắn mới phát hiện Hàn Hân Nghiên thật là một nữ tử rất đẹp, khuôn mặt trái xoan, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt hoàn mỹ mang đôi mắt cười, nam tử ngây ngốc chỉ cảm thấy trong lòng tựa hồ có con nai chạy loạn.
"Tập đoàn Mộ thị đằng kia đúng không?" Nói xong, Hàn Hân Nghiên lấy tay chỉ về hướng công ty của Mộ Vũ Trạch hỏi.
Thật lâu không nghe thấy nam tử trả lời, Hàn Hân Nghiên phát hiện nam tử nhìn mình đến ngốc, trong lòng có chút không thoải mái, lại không muốn phát tác chỉ là cau mày không nói.
Nam tử thấy Hàn Hân Nghiên nhíu mày, lập tức lấy lại tinh thần.
"À à xin lỗi...... Tôi!" nam tử giải thích.
"Không có gì, anh còn chưa nói Mộ thị anh muốn tới có phải chỗ kia không?" Hàn Hân Nghiên nhắc lại.
"Ân, đúng! Làm sao vậy?" nam tử nói.
"Ha ha, không có gì, tôi có việc đi trước!" Hàn Hân Nghiên bỗng nhiên cười nói.
Nụ cười khiến nam tử ngốc thêm lần nữa. Đẹp quá, đây là lần đầu hắn gặp qua nữ nhân xinh đẹp như vậy, một cái nhăn mày hay một cái cười đều tản ra vô số mị lực khiến người ta trầm luân.
Nhìn Hàn Hân Nghiên đi xa, nam tử lập tức nói "Nha, tiểu thư, tôi tên là Lâm Nguyên Thanh, tôi cũng đi hướng này vậy chúng ta đi cùng nhau đi!"
Lâm Nguyên Thanh cuống quít đuổi theo Hàn Hân Nghiên "Tiểu thư, cô cũng đi hướng này à?"
Hàn Hân Nghiên chỉ cười không nói.
Lâm Nguyên Thanh có chút sốt ruột" tôi phải xưng hô như thế nào với cô?"
"Hàn Hân Nghiên !"
Lâm Nguyên Thanh sửng sốt "Hàn Hân Nghiên? Hàn, Hân, Nghiên...... Tên rất hay, rất xứng với cô!"
Mà Hàn Hân Nghiên cũng không cùng Lâm Nguyên Thanh nói chuyện, trực tiếp đi vào thang máy dành cho tổng tài.
Lâm Nguyên Thanh vừa thấy cũng cuống quít muốn đuổi kịp.
"Khoan đã!" Hàn Hân Nghiên ngăn cản nói.
"Sao? Làm sao vậy?" Lâm Nguyên Thanh nghi hoặc không thôi.
"Thang máy này anh không thể dùng!" Hàn Hân Nghiên mặt không chút thay đổi nói. Đối với Lâm Nguyên Thanh theo sát phía sau, Hàn Hân Nghiên cảm thấy thực không thoải mái.
"Vì cái gì??"
"Đây là thang máy dành cho tổng tài cho nên anh không thể dùng!" Hàn Hân Nghiên thản nhiên nâng tay ấn nút đóng cửa thang máy.
Lâm Nguyên Thanh cuống quít lấy tay chặn cửa thang máy nói "Vậy cô vì cái gì có thể dùng?? Không công bằng!" Có cơ hội tốt như vậy, như thế nào có thể bỏ qua!
Hàn Hân Nghiên đẩy Lâm Nguyên Thanh ra khỏi thang máy, nở nụ cười đầy ý vị nói "Bởi vì tôi là tổng tài phu nhân!"
Bị đẩy ra Lâm Nguyên Thanh lập tức ngây ra như phỗng.
Hàn Hân Nghiên ấn nút đóng cửa thang máy lần nữa, thang máy chậm rãi đi lên trên.
Ngồi ở văn phòng, Mộ Vũ Trạch mặt đầy buồn bực "Hôm nay bảo bối như thế nào còn chưa có đến? Bình thường lúc này đã sớm đến đây! Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"
Mộ Vũ Trạch đứng lên lấy áo trên ghế đi ra ngoài.
"Nha? Trạch muốn đi đâu?" Hàn Hân Nghiên đi vào liền phát hiện Mộ Vũ Trạch đi ra ngoài không khỏi thắc mắc hỏi.
Mộ Vũ Trạch một tay ôm lấy Hàn Hân Nghiên kéo vào trong lòng "Bảo bối, em sao giờ mới đến? Hôm nay như thế nào lâu như vậy? Làm hại tôi lo lắng gần chết".
"Ha ha, không có gì đâu, chỉ là trên đường có chuyện nhỏ ngoài ý muốn, em không sao đâu!" Hàn Hân Nghiên trong lòng Mộ Vũ Trạch ngọt ngào cười cười "Kia, chúng ta đi đến trường đi!" Nói xong, Mộ Vũ Trạch dắt tay Hàn Hân Nghiên đi ra ngoài.
Vừa định đi vào thang máy thấy một người vọt lại đây, Mộ Vũ Trạch theo bản năng ôm lấy Hàn Hân Nghiên bảo hộ trong lòng.
"Tiểu Nghiên! Nguyên lai cô ở đây!" Lâm Nguyên Thanh cười nói.
"Ngạch......anh!"
"Ngươi là ai?" Mộ Vũ Trạch đôi mắt híp lại. Ngữ khí rất lạnh, rất nguy hiểm.
Lâm Nguyên Thanh nhìn nhìn Mộ Vũ Trạch ôm eo Hàn Hân Nghiên lòng ghen tỵ một trận.
"Tôi là Lâm Nguyên Thanh!" Lâm Nguyên Thanh lớn tiếng nói, còn tiến lên đem tay ôm Hàn Hân Nghiên đập rớt.( cưng sinh ra đã là sai lầm rồi)
Mộ Vũ Trạch trong nháy mắt mặt đen xuống.
"Ngươi muốn chết!" Mộ Vũ Trạch một phen nắm cổ áo Lâm Nguyên Thanh mặt lạnh nói. Lâm Nguyên Thanh thân cao 1m73 với Mộ Vũ Trạch 1m77 trước mặt, mặc kệ là khí thế hay là chiều cao đều là thua kém.
"Tôi, tôi...... Tôi không cho cô chiếm tiện nghi của Tiểu Nghiên!" Lâm Nguyên Thanh căm giận nói.
"Ta chiếm tiện nghi của nàng liên quan gì đến ngươi? Ngươi đừng chọc ta!" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nói.
" Cô vô sỉ, khốn kiếp!!" Lâm Nguyên Thanh không sợ chết mắng.
"Ngươi!!!" Mộ Vũ Trạch trong lòng một trận lửa giận.
Hàn Hân Nghiên cau mày chán ghét nhìn Lâm Nguyên Thanh, bắt đầu thấy chán ghét hắn. Chỉ cần là đối Trạch không tốt, mắng Trạch, mình thấy thực chán ghét!!
Hàn Hân Nghiên kéo ống tay áo Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói "Trạch, chúng ta không cần phí thời gian với người bệnh thần kinh, đi thôi!"
Mộ Vũ Trạch vung tay Lâm Nguyên Thanh ngã xuống đất.
"Hừ!"
Mộ Vũ Trạch kéo tay Hàn Hân Nghiên đi vào thang máy, thuận tiện ấn đi xuống, một tay ép lưng Hàn Hân Nghiên vào vách thang máy mạnh mẽ hôn.
Vừa vặn té ngã trên đất Lâm Nguyên Thanh nhìn thấy rõ ràng, trong lòng một trận co rút đau đớn.
"Tiểu nghiên......Cô!"
Cô nói tôi bệnh thần kinh......
Lần đầu tiên thích một người lại bị tổn thương như vậy.
Trách thì trách hắn mắng Mộ Vũ Trạch. Đối Mộ Vũ Trạch bất kính, Trạch đối với Hàn Hân Nghiên là người yêu nhất, Hàn Hân Nghiên không chấp nhận được Mộ Vũ Trạch có một tia thương tổn.
Bởi vì yêu, cho nên bất công......
CHAP SAU: PHÁ VỠ HÀN HÂN NGHIÊN (không hiểu sao tác giả lại để như vậy nữa)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro