CHAP 16 LẠI LÀ CÔ BẠCH NHÃ TĨNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước giờ ăn trưa Hàn Hân Nghiên có bài thi tiếngAnh. Ai, tiếng Anh a tiếng Anh chết chắc rồi. Không biết Trạch ở phòng nào, Trạch thông minhnhư vậy, không là vấn đề gì, nhưng mình sẽ không như vậy, mình từ trước đến naykhông đọc sách ...... Lúc này, chết chắc rồi.

Đợi cho giám thị đi vào phòng, nhân tiện đem cửađóng lại, Hàn Hân Nghiên lại thở dài. Thật là chết.
Bài thi phát tới tay, Hàn Hân Nghiên nhìn đềthi.
Thiên a, đây là cái gì? Này cái gì? có ý gì? HànHân Nghiên muốn chết tâm. (haha giống ta khi đi thi tiếng anh không hiểu cái gìhết làm đại)
Rõ ràng là người Trung Quốc thi tiếng Anh làmcái gì, sĩ diện là đây.
Bất đắc dĩ cầm lấy bút, nhìn đề thi trong tay,lại không biết hạ bút thế nào.
Hàn Hân Nghiên hít sâu, trong lòng âm thầm nóiliều mạng đánh abcd, không tin không đúng vài câu. (HHN ngươi là hiện thân củaquần chúng học sinh khi đi thi anh văn)
Đề bút trên bài thi abcd,abcd loạn cào cào đixuống. Thẳng đến cuối cùng câu còn lại chọn c, Hàn Hân Nghiên nhìn người ngồibàn trên.
Chết thì chết.
Bỗng nhiên, Hàn Hân Nghiên tròng mắt vừa chuyểnhắc hắc cười, cuối đáp án bài thi viết vài chữ: Tôi là nữ nhân của Mộ Vũ Trạch,không muốn chết thì cho tôi qua đi! (không thể chấp nhận đươc cơ mà ta thíchkkk)
Hàn Hân Nghiên vừa lòng cười cười, thế này mới yêntâm buông bút, trong lòng vẫn tán thưởng mình như thế nào thông minh như vậy,phương pháp này dùmg sớm một chút không phải tốt hơn sao?
Mà bên kia Mộ Vũ Trạch ngáp dài nhìn bài thitrong tay, nhíu nhíu mày, đề đơn giản như vậy không biết xấu hổ còn đưa chomình làm? Lúc mình làm đề này, lão sư còn không biết đang ở nơi nào. (đại biểucho những học bá)
Nhàm chán......
Mộ Vũ Trạch cầm bài thi trong tay vò thành mộtcục, hướng phía sau ném đi, nhàm chán nằm trên bàn đi gặp Chu Công......
Cuối cùng tiếng chuông đem Mộ Vũ Trạch đánhthức, Mộ Vũ Trạch nhìn đồng hồ, vừa đúng lúc có thể cùng bảo bối đi ăn trưa.
Không để ý đến ánh mắt khó xử của giám thị, MộVũ Trạch trực tiếp đi ra ngoài......
"Bảo bối làm tốt lắm sao?" Mộ Vũ Trạch ở cửaphòng học Hàn Hân Nghiên nói.
"Trạch...... em làm tốt lắm, đúng rồi Trạch thithế nào a?" Hàn Hân Nghiên chạy đến trước mặt Mộ Vũ Trạch cười cười.
"Không được tốt lắm, tôi không viết trực tiếpném!" Mộ Vũ Trạch không chút nào để ý nói. Quả nhiên, là tác phong của Trạcha......
"Vậy còn em? Thi thế nào?" Mộ Vũ Trạch hỏi.
"Ân, không thành vấn đề, tuyệt đối qua! a a a"Hàn Hân Nghiên cười rất dối trá, Mộ Vũ Trạch sủng nịch cười cười, nghĩ cũngbiết này người này khẳng định là động tay động chân cái gì rồi.
"Tốt lắm, kia, chúng ta ăn trưa đi!" Mộ Vũ Trạchdắt tay Hàn Hân Nghiên đi ra ngoài.
Lúc này......di động Mộ Vũ Trạch vang lên......
"Uy? Lê Hiên chuyện gì?"
"Lão đại! Bạch tiểu thư nói muốn tìm người, tôingăn lại nhưng không được, lúc này nàng đang đến trường lão đại!" Lê Hiên nóingắn gọn.
"......" Mộ Vũ Trạch cau mày.
Lại là cô Bạch Nhã Tĩnh!
"Tốt lắm, ta đã biết, anh đem xe lại đây!" Mộ VũTrạch thản nhiên nói.
"Vâng lão đại!"
"Trạch, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Hàn HânNghiên quan tâm hỏi, xem biểu tình Trạch tựa hồ không tốt lắm a!
"Không có gì, chỉ là......"
"Trạch! Mộ Vũ Trạch!!!" Một tiếng giọng nữ quátlớn đánh gãy lời Mộ Vũ Trạch muốn nói .
Giương mắt liền thấy Bạch Nhã Tĩnh mặt tức giậnhướng mình vọt tới đây......
"Mộ Vũ Trạch, cô thật sự nhẫn tâm! Cô cư nhiênđem tôi ném trên đường!Cô......" Bạch Nhã Tĩnh mặt tái nhợt
"Vì cái gì không thể đem cô ném trên đường?" MộVũ Trạch cười lạnh hỏi lại.
"Vì cái gì? Chúng ta lúc trước không phải là ngườiyêu sao? Chúng ta lúc trước tốt như vậy, không phải sao?" Bạch Nhã Tĩnh quát.
"Cô cũng biết là lúc trước? Lúc trước là lúctrước, hiện tại là hiện tại, hơn nữa, hiện tại tôi biết là đối với cô phải thậtnhẫn tâm......" Mộ Vũ Trạch không thèm để ý, cười lạnh nói, ngữ khí lạnh lẽođem Hàn Hân Nghiên đứng một bên lâm vào chấn động. Trạch thật là khủng khiếp!
"Mộ Vũ Trạch, cô nói là, là, thật sự?" Bạch NhãTĩnh sắc mặt trắng bệch, thân thể hơi hơi có chút run rẩy.
Không rõ tình huống nên Hàn Hân Nghiên có chútkhông đành lòng, đi đến Bạch Nhã Tĩnh trước mặt, hảo tâm dìu nàng.
"Cô vẫn tốt chứ?" Hàn Hân Nghiên lo lắng nói.
"Mày tránh ra, tao không cần mày giả mù sa mưa!"Bạch Nhã Tĩnh dùng sức đẩy Hàn Hân Nghiên, Hàn Hân Nghiên nhất thời bị đẩy ngãxuống đất......
"Đau quá!" Nhìn bàn tay xước vài miếng da HànHân Nghiên khẽ cắn môi .
"A!!!" Bạch Nhã Tĩnh một tiếng thét chói tai đemHàn Hân Nghiên dọa sợ, ngẩng đầu liền phát hiện Bạch Nhã Tĩnh bị đẩy ngã xa mấythước, nhất thời cả kinh.
"Bạch Nhã Tĩnh! tôi chưa bao giờ đánh nữ nhân,hơn nữa đối với cô, tôi từ trước đến nay không nghĩ tới sẽ đánh cô, nhưng hômnay, cô ngàn lần không nên động thủ với bảo bối của tôi......" Mộ Vũ Trạch haimắt bốc hỏa nhìn Bạch Nhã Tĩnh lạnh lùng nói.
"Mộ Vũ Trạch như thế nào có thể như vậy? Cô nhưthế nào có thể như vậy? cô lần đầu tiên đánh tôi, cô từ trước đến nay cũngkhông có đánh tôi! Hôm nay, cô vì một nữ nhân khác mà đánh tôi! Mộ Vũ Trạch,tôi hận cô! Tôi hận cô!" Bạch Nhã Tĩnh khóc kêu to. (hận thì cũng kệ, hận rồilàm gì được nhau)
"Tùy cô" Mộ Vũ Trạch khinh thường nói, đem HànHân Nghiên nâng đứng lên, ôn nhu nói "Thế nào? Bảo bối đau nơi nào?"
"Trạch, em không có việc gì! ngược lại là cô ấy,cô ấy nghiêm trọng hơn em!" Hàn Hân Nghiên lo lắng nhìn Bạch Nhã Tĩnh, nguyênbản là cánh tay Bạch Nhã Tĩnh bị trầy chảy ra một ít máu tươi. (vậy là nhẹ đó)
"Không cần lo cho cô ta! Em xem bàn tay đều bịtrầy, đi bệnh viện xem!" Mộ Vũ Trạch nói.
"Trạch, em thật sự không có gì, chỉ là bị trócda, không cần đến bệnh viện khoa trương như vậy, ngược lại là cô ấy giống nhưnghiêm trọng hơn!" Hàn Hân Nghiên cau mày nói.
"Tao không cần mày giả mù sa mưa!" Lúc này, BạchNhã Tĩnh hung hăng trừng mắt Hàn Hân Nghiên lớn tiếng nói.
"cô.." Hàn Hân Nghiên giận dữ "không biết tốtxấu!"
"Nếu không tại mày, Trạch sao có thể đối với taonhư vậy, đều tại mày mà Trạch đối với tao như vậy,mày biết không? Tao bây giờcái gì cũng không có, hiện tại cuối cùng cũng không có Trạch, đều tại mày, đềutại mày. Tao muốn giết mày, tao muốn giết mày!!" Bạch Nhã Tĩnh đã muốn hóađiên! nàng không muốn nhìn, không chấp nhận được Mộ Vũ Trạch hiện tại yêu ngườikhác. (chậc chậc chấp niệm quá lớn)
"Uy, cô lấy đạo lý này ở đâu vậy" Hàn Hân Nghiênsinh khí nói. Hảo tâm quan tâm nàng, còn nói như vậy với mình đây là loại ngườigì vậy!
Đều là nợ đào hoa của Trạch! Hàn Hân Nghiên hunghăng trừng mắt nhìn Mộ Vũ Trạch!
"Không có, đều không có, Trạch, này rốt cuộc làvì cái gì? Vì cái gì? Chúng ta yêu nhau bốn năm, Trạch cùng cô ta mới có mấytháng, vì cái gì cô có thể như vậy không một chút quyến luyến? chỉ là vui đùathôi đúng không? Trạch nói cho em biết, chỉ vui chơi qua đường thôi đúngkhông?" Bạch Nhã Tĩnh vẫn như cũ ôm một tia hy vọng, nôn nóng hỏi. (ta khônghiểu nổi thế giới quan của con mụ này)
"Tôi là thật lòng, ở chung với bảo bối mấytháng, tôi phát hiện, cô so ra kém hơn cô ấy rất nhiều, tuy rằng yêu cô ấy chỉngắn ngủn mấy tháng, nhưng còn hơn tình yêu 4 năm của cô, cho nên, Bạch NhãTĩnh, cô chết hy vọng đi! chúng ta không có khả năng quay lại!" Mộ Vũ Trạchthản nhiên nói.
"Không, sẽ không , sẽ không , Trạch lúc trướcnói sẽ vĩnh viễn không buông tay em, người đã nói sẽ bảo vệ em đến già, lời thềcủa người, hứa hẹn của người, người đều đã quên sao? Mộ Vũ Trạch, cô là tiểunhân, tiểu nhân bỉ ổi! Nói rồi không thực hiện! Cô là tiểu nhân!"Bạch Nhã Tĩnhcơ hồ gào lên. (tới đây ta có chút muốn giết con mụ này)
Tiếng quát tháo đem học sinh chung quanh vây xem,Mộ Vũ Trạch không thích bị người này người nọ vây xem, cau mày, ánh mắt hướngchung quanh đảo qua dưới âm mấy chục độ......
Chung quanh, học sinh cũng không dám tiến lênlập tức tản ra, nên đi đi, muốn nhìn thì trốn xa mà xem!
"Bạch Nhã Tĩnh, cô nói tôi là tiểu nhân, vậy cô làcái gì? Là ai ruồng bỏ ai trước? Là ai bỏ qua hứa hẹn? Là cô, là cô yêu tiền,yêu quyền, lúc trước là cô không muốn ở cùng tôi, hiện tại trái ngược, cô dựavào cái gì muốn tôi thực hiện lời hứa đối với cô? Nói không nghe, cô tính cáigì vậy? Hiện tại cô, ở trong mắt tôi không là cái gì cả!" Mộ Vũ Trạch cườilạnh, khinh thường nói.
Hiện tại là như thế nào, cư nhiên chỉ trích mình?Nàng Bạch Nhã Tĩnh thì tính là cái gì?
"Tôi......đó là......" Bạch Nhã Tĩnh sắc mặtcứng đờ, muốn giải thích lại không thể giải thích.
"Cô không cần lấy cớ , lúc trước tôi đem tâmgiao cho cô, là cô không có hiểu được, không chịu quý trọng, trách không đượcngười khác, hôm nay thôi trò khôi hài này đi, về sau tôi không muốn thấy xuấthiện trước mặt của tôi! nếu không......"Mộ Vũ Trạch híp mắt, trong mắt lộ ratia nguy hiểm.
Mà Hàn Hân Nghiên nghe đến Mộ Vũ Trạch nói cũngđã chấn kinh. Nguyên lai, Trạch chính là từng bị người này tổn thương thật sâu,khó trách lúc ấy phản ứng của nàng lớn như vậy, Trạch kiêu ngạo như vậy thế nàocó thể chịu được phản bội. Ai.
Nghĩ đến khi đó, trong mắt Trạch tuyệt vọng cùngthống khổ, Hàn Hân Nghiên đến bây giờ đều cảm giác được tim đập nhanh, tronglòng đối Bạch Nhã Tĩnh chán ghét lại càng thêm một tầng, lúc trước nếu khôngphải nàng, Trạch như thế nào biến thành như vậy, nữ nhân ngu xuẩn này, Trạchtốt đẹp như vậy mà đi phản bội, đúng là không biết tốt xấu.
Liếc Nhã Tĩnh còn muốn nói cái gì, Hàn HânNghiên thản nhiên nói "Bạch tiểu thư cám ơn sự phản bội của cô, nếu không, tôinhư thế nào có cơ hội cùng Trạch yêu nhau!"
Bạch Nhã Tĩnh vừa nghe, trên mặt thần sắc khôngngừng biến ảo thực khó coi.
Mộ Vũ Trạch cũng không nghĩ rối rắm như vậy.Nhìn thấy Lê Hiên lái xe đến thản nhiên nói.
"Lê Hiên, đem nữ nhân này ra ngoài cho ta......Lập tức biến mất trước mặt ta......"
"Trạch......cô.cô!!" Bạch Nhã Tĩnh hoảng sợ nhìnMộ Vũ Trạch.
"Vâng lão đại!" Lê Hiên nhận mệnh.
Lê Hiên đem Bạch Nhã Tĩnh nhấc lên đi ra ngoài.
"Anh buông, buông ra!! Có nghe thấy không, buôngtay!!!" Bạch Nhã Tĩnh quát to, Lê Hiên không chút khách khí đem nàng một phenném ra ngoài, không có thương hương tiếc ngọc chút nào. (chú hay lắm)
Mà Hàn Hân Nghiên nhìn Mộ Vũ Trạch nắm cánh tayMộ Vũ Trạch, cười nói "Oa! Thân ái hảo soái a! Yêu Trạch chết mất! Ha ha ha"
"Em thật là!" Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ cười.
CHAP SAU QUÁCH KÌ (NỮ PHỤ THỨ 2 LÊN SÀN)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro